Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 202: Món Quà Từ Thần Linh.




Chương 193: Món Quà Từ Thần Linh.

"Chào buổi sáng"

Ngay sau khi thức dậy, tôi tiếp tục luyện cung như mọi ngày và trở lại dinh thự. Tomoe và Shiki đang đứng trước lối vào.

Có lẽ là do việc hao hụt quá nhiều ma lực đã dẫn đến tác dụng phụ, đầu tôi vẫn còn hơi nặng nề.

Khi kéo cây cung, tôi cảm thấy rất sảng khoải, nhưng sau khi tập xong, cái cảm giác uể oải đó lại tái hiện.

Lúc nói lời chào với hai người bọn họ, đầu tôi cứ xoay vòng vòng ấy, chả có gì khác biệt cả.

“Chào buổi sáng, Waka. Trông sắc mặt ngài vẫn chưa được tốt cho lắm … có lẽ nào, bắn cung chính là liều thuốc bổ cho Waka ư?” (Tomoe)

“Chào buổi sáng, Waka-sama” (Shiki)

“Thay vì gọi nó là thuốc, nó giống một phần trong tôi thì đúng hơn. Dù sao thì ai đó cũng đã bảo tôi không cần kiềm chế lại mà” (Makoto)
Tôi nhìn cây cung trên tay và hai người kia bỗng nở một nụ cười gượng gạo.

"Tôi nghe nói rằng các lớp học sẽ bắt đầu vào ngày mai, nhưng hôm nay có nơi nào mà ngài định đến sao?" (Shiki)

“… Không, tôi vẫn chưa quyết định gì đâu. Tôi có vài việc cần giải quyết tại Rotsgard, vì vậy tôi đang định đến cửa hàng, nhưng… kế hoạch của tôi mới chỉ có từng đấy thôi” (Makoto)

“Vậy thì liệu ngài có thể đi cùng em một lát không? Như ngài biết, Asora đã xuất hiện vài sự thay đổi” (Tomoe)

“… Được rồi, tôi sẽ thay đồ nhanh thôi. Mio đã đến trước rồi à?” (Makoto)

Tôi hỏi Tomoe khi cả ba người đang rảo bước qua khu hành lang.

“Không ạ, hôm nay cô ta dậy sớm một cách bất thường. Cổ nói rằng mình sẽ đi kiểm định cái bát và hướng đến chỗ lò rèn của hội người lùn” (Tomoe)
“Bát… à, cái dùng để nấu ăn ấy hử. Đồ gốm đã được chế tác thành công ở Asora rồi nhỉ. Tôi tưởng đó cùng lắm cũng chỉ là sở thích của một số người thôi chứ, đúng là ngoài mong đợi” (Makoto)

Tôi đã bảo các người lùn tạo ra một cái lò rèn và hướng dẫn họ làm đồ gốm.

Tất nhiên, chính Tomoe là người đã đề xuất việc này.

Chuyện đó xảy ra khá lâu về trước, nhưng người dân ở Asora thích những thứ đồ mĩ nghệ làm từ gốm.

Điều thú vị ở đây là, tộc Orc Cao Nguyên, Thằn Lằn Sương, các Arke, Gorgon và Nhân Dực tộc; chủng tộc nào cũng có người quan tâm đến chúng.

Tại Asora, nơi mà đâu đâu cũng dùng đồ sắt hoặc gỗ, kể cả là trong bữa ăn, gần đây đã được họ chuyển hết sang gốm.

Việc ai ai cũng tự làm ra những thứ đồ gia dụng cho riêng mình đã trở thành lẽ tự nhiên ở nơi đây.
Tôi về phòng và thay đồ, sau đó tôi tiếp tục đi cùng hai người bọn họ.

Bữa sáng thì cứ để sau đi.

Nếu Asora xảy ra chuyện gì, tôi cần phải biết ngay lập tức.

"Ta có thể dùng đồ gốm để thay cho lời chào từ Thương đoàn, trong các cuộc thương lượng, và làm cả quà lưu niệm luôn. Nó đúng là rất tiện lợi. Theo tôi thấy, hiện nay không có món nào giống với món nào, mọi người thì có vẻ đang chủ yếu dùng phép thuật để sản xuất chúng. Việc nó đang phát triển theo hướng có lợi cũng đỡ cho chúng ta phần nào, nhưng, mặc dù họ không hề dạy ai cách chế tạo, họ vẫn không thèm tìm cách giấu nó đi. Thật ngu ngốc quá mà” (Shiki)

Khi chúng tôi gặp lại nhau, chủ đề của cuộc trò chuyện vẫn là về đồ gốm.

Shiki đang muốn ưu tiên cái “giá trị” của gốm.

Có lẽ đó là nguyên nhân đã khiến anh ta bắt dầu dùng chúng làm quà tặng trong các cuộc thương lượng, và cả những khách hàng quan trọng nữa.
Gần đây, nó đã được mọi người biết đến như một thứ mặt hàng giới hạn của Thương đoàn Kuzunoha.

… Tôi cũng có nghe nói chúng đang được các khu chợ đen bán với giá cắt cổ.

Tôi nghĩ chỉ ít lâu sau, phía Limia và Gritonia cũng sẽ bắt đầu sản xuất gốm.

Chưa kể, Lorel cũng là một nơi sở hữu nhiều kiến thức về thế giới trước của tôi, hơn nữa, đã có người áp dụng chúng vào thực tế rồi, vậy nên chẳng có cách nào để nó lại thu hút được nhiều sự chú ý đến thế.

Đúng.

Như Shiki vừa mới nói, chúng tôi không tiết lộ phương pháp sản xuất, nhưng chúng tôi cũng không tìm cách giấu nó đi.

Tôi nghĩ điều này thật kì lạ bởi nó vẫn chưa bị ai đạo nhái cả.

Ngay cả là trong các cửa hàng, hội người lùn, các Lâm quỷ tộc và Shiki cũng đang bày bán đống bát họ làm ra cho khách hàng.
Tôi đã bảo họ hãy giới hạn chúng với một số khách hàng quan trọng, còn những cái khác thì tôi sẽ để họ tùy cơ ứng biến.

Nhân tiện, về khía cạnh chất lượng sản phẩm, tôi nghĩ của người lùn là số 1, nhưng vì lí do nào đó, mấy cái Akua, Eris và Shiki làm ra lại bán chạy hơn.

Có lẽ điều này đã làm tăng tinh thần cạnh tranh của những người lùn, nó thúc đẩy họ không ngừng mài giũa kĩ năng của bản thân. Và dường như chúng đã được một bộ phận dân chơi đánh giá cao.

“Cứ đà này, rồi nó cũng sẽ lan đến Vương quốc và Đế quốc thôi. Dù sao thì hai nơi đó đều là chỗ anh hùng sinh sống mà” (Makoto)

"Vâng. Phong cách của chúng ta giờ đây đã trở nên nổi tiếng. Ta không cần bận tâm về việc đó làm gì” (Shiki)

"Được rồi. Thế Tomoe, cô nói cái gì đã thay đổi cơ?” (Makoto)
“Vâng, theo lời của phía Nhân dực tộc … có vẻ ở vùng phía đông bắc đã xuất hiện một cái hồ nước khổng lồ” (Tomoe)

“Hồ nước ư?” (Makoto)

Vậy thì điều đó đó có nghĩa diện tích lại tăng lên rồi à?

Nhưng tôi đã thu nhận thêm tùy tùng nào đâu nhỉ?

Nói gì thì nói, lượng thời gian cho phép là quá ngắn để hình thành một hồ nước tự nhiên, nhưng vì đây là Asora … việc đó là khả thi sao?

Ah, họ có nói rằng kích thước của nó rất khổng lồ mà, vì vậy chuyện đó sẽ không thể xảy ra, kể cả là tại Asora này.

“Vâng, họ nói đây là lần đầu tiên họ thấy một thứ lớn đến thế, và họ cũng không thể thấy được điểm kết của nó. Đâu đâu cũng chỉ toàn là nước, và họ còn nói rằng luồng gió đã cuốn theo một mùi hương mới mẻ. Nhưng nếu muốn biết thêm chi tiết, chúng ta sẽ phải tự mình đến đó thôi” (Tomoe)
“Rộng đến mức không thấy được điểm kết, lại còn có cả mùi hương mới ư? Phải chăng đó chính là …” (Makoto)

“Vâng, em cũng đã tính đến khả năng đó rồi. Thế nên em mới mang Shiki theo để kiểm nghiệm và gặp Waka” (Tomoe)

"Gần đây, cứ khi nào rảnh là tôi lại đi cùng Mio-dono tới thành phố cảng, do đó biển không phải thứ lạ lẫm gì với tôi nữa" (Shiki)

Shiki vừa nhắc đến một thành phố cảng.

Không thể sai được, cả hai bọn họ đều nghĩ giống tôi.

“Biển à” (Makoto)

“Ngài nghĩ thế cũng đúng. Thật ra, khi em hỏi Nhân dực tộc rằng liệu đó có phải biển không, họ còn chẳng biết nó là cái gì” (Tomoe)

“Nhưng nếu là biển, Waka-sama vẫn chưa nhận thêm tùy tùng mới nào, tôi không nghĩ Asora sẽ tiếp tục mở rộng mà không có lí do. Đây rất có thể là một dấu hiệu” (Shiki)
Đúng rồi đấy.

Từ trước đến giờ, diện tích của Asora vẫn nới rộng thêm dựa vào lượng ma lực đang ngày một tăng của tôi.

Nhưng việc đó vẫn chưa tạo ra thay đổi lớn nào về địa hình.

Những trường hợp như thế chỉ xảy ra khi tôi có thêm những tùy tùng mới, như Tomoe và Mio chẳng hạn.

Lần thay đổi gần đây nhất thì chắc phải kể đến … Sari.

Cô ấy là quỷ nhân đầu tiên đặt chân đến nơi này, nhưng Sari lại không được mạnh mẽ cho lắm, vì vậy tôi không nghĩ vùng không gian này sẽ biến đổi nhiều.

Bán nhân, mamono, và cả hân tộc nữa, nơi này bao gồm rất nhiều người mạnh hơn cô ấy, nhưng họ vẫn không thể tạo ra thay đổi nào đáng chú ý, vậy nên khả năng đó ít có cơ hội xảy ra.

“Dù sao đi nữa, tôi muốn nhanh chóng xác nhận chuyện này. Tomoe, cô biết nó ở đâu đúng không?” (Makoto)
"Tất nhiên rồi. Để đề phòng, em còn bảo mọi người không được lại gần cơ mà” (Tomoe)

"Thế thì đi luôn thôi. Chúng ta có thể dịch chuyển đến đó chứ?” (Makoto)

“Vâng” (Tomoe)

Tomoe nhanh chóng tạo ra một cánh cổng sương mù.

Tôi không nghĩ chuyện này sẽ khiến mình gặp nguy hiểm, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nó xảy ra.

Không lơ là cảnh giác, tôi băng qua làn sương, và rồi...

Một bãi biển cát trắng tinh khôi, những đợt sóng dội … nước, nước, và nước … cả một vùng toàn là nước, ta có thể thấy đường chân trời ở đằng xa.

Chẳng khác nào trong mấy cuốn tạp chí du lịch phương nam, một bãi biển tuyệt đẹp.

“…”

Tôi không nói nên lời.

Đây chính là biển mà.

Mặc dù chưa từng thấy một nơi kiểu này ở đời thực bao giờ, tôi dám chắc đây là biển.

Thực tế đã chứng minh rằng tôi miễn nhiễm với độc tố, vậy nên không cần quá thận trọng, tôi nhúng tay xuống nước và nếm thử.
Ừ, mặn thật đấy.
chapter content



Vị nước muối.

Tomoe và Shiki cũng làm như tôi và gật đầu.

"Đây chắc chắn là biển"

"Biển đây chứ đâu, mặc dù nơi này yên tĩnh đến kì lạ "

"Chuẩn”

Shiki, người đã làm cả tá thứ ở thành phố cảng, trông có vẻ khá là thích thú.

Tôi kích hoạt [Sakai] để xác định vị trí hiện tại của ba người và điểm kết của vùng biển này.

Xuất hiện một số hòn đảo, ngoài ra cũng có một bức tường sương mù nằm ở khá xa.
Vì không thể thấy được từ đây, chắc nó phải xa lắm đấy.

Tính từ Huyễn Ảnh Trấn đến đây… để xem nào, có lẽ với một cỗ xe thì cũng phải mất một lúc.

Nếu nhanh thì sẽ tốn khoảng 1 – 2 tiếng, nhưng tất nhiên không thể thiếu phương tiện đi lại rồi.

À, tôi đã tính luôn đến cả lượng hàng hóa trên xe.

Nếu chỉ đi người không thì sẽ nhanh hơn một chút.

Đặc biệt là Nhân dực tộc, tôi nghĩ họ sẽ đến được đây nhanh thôi.

Nhưng khi áp dụng vào thực tế, chúng tôi sẽ cần một cách thức dịch chuyển thì mới có thể đến và đi thường xuyên.

Asora đặc biệt ở chỗ không bao giờ xuất hiện kẻ thù, lắp đặt những điểm dịch chuyển sẽ không khó cho lắm.

"Tí thì quên, hình như ở phía sau chúng ta là ... ?!"

Vì đang đứng ngay giữa bãi biển, tôi bị ngạc nhiên đến nỗi chưa kịp kiểm tra xung quanh.
Nghĩ vậy, tôi nhìn ra đằng sau.

Tại đó, bãi biển đầy cát kéo dài thêm một khoảng nữa, và rồi đến đất liền.

Mặc dù [Sakai] đã giúp tôi phần nào hiểu được chuyện này, được tận mắt chứng kiến vẫn làm cơ thể tôi bất động.

Ở phía bên kia, nơi kết thúc của dải cát, là đất cứng.

Cỏ dại và cây cối mọc khắp nơi trên mặt đất.

Ta có thể thấy rằng đầu bên kia của bãi biển tuyệt đẹp là một vùng đất khô.

Nhưng tôi thì không bị kinh ngạc bởi cái phần đó.

Thứ làm tôi chú ý là một vật mà [Sakai] vẫn chưa phát hiện ra.

Đó là 1 trong các lí do.

Những cái cây cũng là một nguyên nhân.

Loài cây mà tôi mới chỉ nhìn thấy trên TV, nhưng cái hình dáng kia thì không thể nào quên được.

“Hm, hình như ở đằng kia xuất hiện thứ gì đấy. Một dấu hiệu ư? Ở Asora này sao?” (Tomoe)

Có vẻ Tomoe cũng đã nhận ra rồi.
Vì thế, cũng không quá ngạc nhiên khi cô ấy vẫn chưa để ý đến mấy cái cây.

Tôi tiếp cận phần dấu mà Tomoe vừa chỉ ra, nhưng [Sakai] của tôi chả phản ứng gì luôn.

Tôi kích hoạt giáp ma lực, chuyển [Sakai] sang dạng tăng cường và lại gần thật chậm rãi.

Tôi nên cẩn thận một chút.

Dần dần tiếp cận cái dấu, tôi đi đến một chỗ vừa đủ để đọc được nội dung của nó...

“… Hả?” (Makoto)

Tôi vô tình thốt lên một tiếng ngớ ngẩn.

Tomoe và Shiki cũng vội vàng chạy đến đây.

Mỗi lần họ dẫm chân xuống cát, nó lại phát ra tiếng *kyukyu*, thành ra chuyện này cũng đỡ căng thẳng phần nào.

Ngay khi tôi đọc xong, cái dấu bỗng tỏa sáng và bay lên cao.

Đúng vậy, hết việc là nó biến mất tiêu luôn.

… Hah…

[Ma lực của cậu thật sự đã tăng lên rồi, Makoto. Đây là món quà của ta. Anh trai ta cũng có giúp một ít, nhưng nó chính là biển đấy! À, nhân tiện, đây là quà thay thế, còn phần của ông già Daikoku sẽ đến sau. Từ giờ hãy cố hết sức mình đi nhé. Còn nữa, sau khi cậu đọc xong, cái dấu sẽ biến thành pháo hoa. Không vì lí do nào đâu.
-Từ Susanoo]

Có thế thôi, đó là những gì được viết trên cái dấu.

Vậy mà tôi vẫn còn đang tự hỏi cái quái gì đang xảy ra.

Nhắc mới nhớ, khi ba vị thần đó đến thăm, đúng là họ từng đề cập đến quà cáp.

… Có vẻ món quà của Daikokuten-sama chính là thứ đã làm tôi mơ phải mấy thứ kì lạ lúc trước, theo đà này, chắc tôi sẽ còn bị chơi thêm 1 vố nữa đây.

Tôi vẫn chưa rõ thực hư ra làm sao, nhưng một khi tôi tiếp tục tăng ma lực và khiến Asora nới rộng, tôi sẽ nhận ra thôi.

Biển.

Biển à.

Khó tin quá đấy.

Tôi biết trên đời tồn tại những người giàu xa xỉ, họ có thể sở hữu một hòn đảo hoặc một tòa lâu đài, nhưng để nhận được cả một vùng biển… chắc khá là hiếm, tôi nghĩ vậy.

Tiếng *Don* vang lên báo hiệu âm thanh của quả pháo hoa vừa mới nổ trên đầu chúng tôi.
“Waka, chuyện gì vậy?” (Tomoe)

"Ngài có bị thương ở đâu không?" (Shiki)

"Tôi ổn mà. Đây là món quà của một vị thần, ngài ấy nói sẽ cho tôi vùng biển này” (Makoto)

“…”

“…”

"Dường như chúng ta còn được phép làm những gì mình muốn với nó" (Makoto)

"Vậy ra biển là thứ có thể đem tặng người khác" (Tomoe)

“Mặc dù đây là Asora, điều đó vẫn quá khó tin” (Shiki)

Giọng của Shiki có chút lắp bắp.

Tôi có cảm giác sự khó tin mà anh ta nhắc đến cũng bao gồm cả tôi trong đó.

Xin hãy tha cho tôi đi.

Tôi có thể hiểu được cảm giác của anh mà.

"Mặc dù mấy dòng chữ trên cái dấu không nhắc đến, nhưng nếu loài cây kia cũng xuất hiện, không biết Athena-sama có nhúng tay vào vụ này không nhỉ?" (Makoto)

“Cây? Thứ mọc ở khắp đằng đó sao? Đúng là hình thù của nó trông khá là thú vị. Nếu em đoán đúng, có phải nó cũng bắt nguồn từ thế giới của ngài không, Waka?” (Tomoe)
“Ừ. Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt quan sát thế này. Dù sao thì cái hình dạng kia cũng không thể lẫn vào đâu được” (Makoto)

“Phải chăng loài cây này liên quan đến một vị thần nào đó ư? Nếu vậy, chắc nó là một loài cây thiêng, đúng chứ? Theo những lời ngài vừa nói, tôi có nghe Tomoe-dono kể rằng ở thế giới trước của ngài cũng có nhiều ngôi đền được xây dựng ở những nơi mọc giống cây đó” (Shiki)

Shiki đã hiểu sai trầm trọng lời tôi nói và đưa ra phán đoán không đúng sự thật.

"Không, cây thiêng hầu hết là những loài mang nhiều giá trị lịch sử và có tuổi thọ lâu năm-ja ga“ (Tomoe)

Có vẻ ý kiến của Tomoe trái ngược với Shiki.

Việc đôi co là không cần thiết nữa. Dù sao thì cô ấy cũng nói chuẩn luôn rồi.

“Shiki, ý tôi không phải như thế. Tôi đề cập đến tên một vị thần là bởi loài cây này thường hay mọc ở những nơi người ta tôn thờ vị thần đó” (Makoto)
Tôi nhớ đây là một trong các bài tập về nhà mình từng làm.

"Xét theo hình dáng, nó giống một cây nấm" (Shiki)

Đúng.

Trông nó khá gần với nấm hoặc súp lơ.

Cách thân cây một đoạn là vô số những cành cây mọc lên, phần đỉnh của nó bao phủ bởi một màu xanh lá.

Phần thân dựng thẳng đứng khiến cho nó nhìn khá giống một cây nấm, nhưng từ nửa thân trên, nó mọc ra cả đống cành giống cây súp lơ.

Giống cây này có một cái tên để lại ấn tượng mạnh, và sau khi quan sát vẻ ngoài kì lạ của nó trên phim ảnh, tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

Tôi rất muốn được nhìn tận mắt một ngày nào đó, nhưng để nghĩ rằng nó lại xảy ra trong hoàn cảnh này.

“Người ta gọi nó là cây rồng Socotra, và khi viết ra thì sẽ thành cây Long Huyết” (Makoto)
chapter content


“… Nó có cho mình một cái tên đáng sợ thật” (Tomoe)

Tomoe tỏ vẻ khó chịu.

“Trong thế giới trước của tôi, loài rồng không tồn tại đâu, tôi không nghĩ cái tên vừa rồi có liên quan gì đến nó. Nếu tôi nhớ chính xác, phần nhựa chiết xuất từ cây có màu đỏ tươi, người ta hay dùng nó để điều chế thuốc. Thế nên họ mới gọi nó là máu rồng, người người truyền tai nhau, cuối cùng nó được gọi là cây Long Huyết … theo tôi biết thì là vậy” (Makoto)

Nếu đã có Thần linh, loài rồng ắt hẳn cũng tồn tại, nhưng theo lí lẽ thông thường của tôi, chúng lại không như thế, vậy cho nên...

Nếu loài cây đó đúng là đã chịu ảnh hưởng từ một con rồng, chuyện này sẽ hay ho lắm đây, nhưng hiện tại đó không phải điều quan trọng.

Dù sao thì tôi cũng không có cách nào để xác thực cả.
“Một thứ nhựa cây màu đỏ dùng làm thuốc à. Nghe cũng thú vị đấy chứ” (Shiki)

Shiki đang quan sát cây Long Huyết dưới một góc nhìn khác.

“Đúng. Không chỉ được sử dụng để tạo ra thuốc mỡ, thứ nhựa này có đặc tính hay cô đọng khi trời mưa, vì vậy chúng cũng được người ta chế thành các vỉ thuốc” (Makoto)

“… Ngài có thấy phiền không nếu tôi kiểm tra thử?” (Shiki)

"Được chứ. Vì nó cũng liên quan đến hệ sinh thái nơi đây, hãy gọi cho các Arke và Lâm quỷ tộc cùng tham gia” (Makoto)

"Vâng!" (Shiki)

“Waka, về phần mình, em muốn được ngài cho phép thăm dò vùng biển này. Em có thể mang Mio đi cùng không?” (Tomoe)

“Được” (Makoto)

"... Chỉ có một vấn đề nho nhỏ, em và Mio đều không phải chuyên gia về biển, sẽ rất tốt nếu chúng ta có thêm những người hiểu biết sâu rộng về nó" (Tomoe)
"À, phải rồi. Liệu có người nào như thế không nhỉ?” (Makoto)

"Không ạ. Hay là thế này, Waka. Vì kích thước của Asora đã tăng lên, chúng ta sẽ tuyển chọn cư dân thêm một lần nữa, ngài thấy thế nào?” (Tomoe)

“Cư dân mới hử. Xét đến Nhân dực tộc và các Gorgon, sẽ không sao nếu họ được chính tay mấy người chọn lựa, có lẽ vậy” (Makoto)

"Dĩ nhiên em cũng sẽ cần Waka chủ trì cuộc phỏng vấn trong công đoạn cuối cùng" (Tomoe)

Uh, cổ lại bắt thóp tôi rồi.

Mặc dù tôi còn chưa kịp nói gì, cô ấy thật sự đã nắm thóp tôi.

Hm?

À!

“Hm, cũng được thôi, mà này Tomoe, không phải vẫn còn có những người đã thất bại trong cuộc khảo sát lần trước sao? Những tộc nhân nhỏ bé ấy” (Makoto)

“Nhỏ… à, có chứ. Em nghe nói rằng họ đã làm Ema điên lên. Nhưng em không nhớ chủng tộc của họ là tiên, tinh linh hay gì gì đấy” (Tomoe)
“Ừ, mấy người đó… eh? Tên họ là gì ấy nhỉ?” (Makoto)

Ah… ehm…

“Antonio ư?” (Makoto)

“Nếu em nhớ không nhầm, tên họ cũng đại khái là như thế. Hình như là A-cái gì đó thì phải” (Tomoe)

“Chuyện gì đã xảy ra với bọn họ vậy? Chúng ta hiện đang cần những người liên quan đến nước, nhưng để cho chắc, cô có thể điều tra thêm về họ không?” (Makoto)

“… Waka-sama, Tomoe-dono; họ được gọi là Al-Efemera. Một loài đặc biệt thuộc tiên tộc, khả năng của họ cho phép kiểm soát một bộ phận các tinh linh” (Shiki)

Shiki bỗng xen vào cuộc trò chuyện giữa tôi và Tomoe.

Oh, phải rồi.

Tên họ đúng là theo cái kiểu đó mà!

Thứ duy nhất tôi còn nhớ là họ rất tinh nghịch.

“Oh, ra là Al-Efemera. Tôi chỉ nhớ họ là một lũ khó tính” (Tomoe)

Vậy ra Tomoe cũng chẳng khác tôi là bao.

Ai là người có trách nhiệm dẫn dắt họ thế nhỉ?
Không nằm ngoài dự đoán, có cố đến đâu thì tôi vẫn khó lòng nhớ nổi.

“Cảm ơn, Shiki. Vậy là Al-Efemera. Giờ thì, Tomoe, bắt đầu cuộc tuyển chọn đi” (Makoto)

“… Hiện tại thì chưa được đâu. Có cả đống người đang đợi di cư đấy, ngài biết chứ? Cho dù ta có gọi đây là tuyển chọn, nó cũng sẽ chỉ như việc mở toang cánh cửa cho hằng ha sa số các chủng tộc thôi. Mà nếu đây là thực tế thì chuyện này sẽ không tốn nhiều thời gian. Việc của chúng ta là tổ chức vài buổi phỏng vấn, xác định đặc trưng của từng loài, vậy nên … sẽ không mất quá lâu trước khi Waka phải phỏng vấn họ” (Tomoe)

“… Tôi hiểu rồi, một đống người luôn hử. Tôi sẽ để cô phụ trách điều tra về số lượng và khu vực sinh sống của từng tộc” (Makoto)

Tomoe và Shiki bắt đầu liên lạc qua thông tâm thuật.
Còn tôi, tôi chỉ nhìn ra phía những con sóng.

Càng nhìn lâu, sự thôi thúc trong tôi càng trỗi dậy, mong muốn được cởi bỏ hết quần áo và nhảy tùm xuống nước.

Tôi đoán rằng mình cũng có thể mong đợi điều gì đó khi màn đêm buông xuống và ánh trăng rọi khắp nơi.

Với cái phạm vi rộng đến mức này, tạm thời sẽ không có ai phàn nàn nếu tôi chiếm nó làm của riêng một thời gian, đúng không nhỉ?

Kỳ vọng của tôi đang dần tăng lên rồi đấy.

Hmm, cư dân mới, và cả một chủ đề làm Shiki muốn nghiên cứu à.

Khi tính đến những việc cần làm trong lãnh thổ quỷ tộc, có vẻ sắp tới tôi sẽ bận lắm đây.

Khi tôi quay về Rotsgard, chắc chắn họ sẽ lại giục tôi ghé thăm Lorel, họ luôn muốn việc đó xảy ra sớm nhất có thể.

Giờ ai cũng biết được rằng tôi đã làm một chuyến tới Đế quốc, và ngay cả khi tôi không từ chối, có giời mới biết đến khi nào tôi mới thực sự đi được.
Quan hệ giữa Mio và Senpai không tốt cho lắm, nếu có thể, tôi sẽ bảo Mio ở nhà. Tôi muốn khởi hành vào thời điểm senpai không có ở đó và quay về nhanh chóng.

Không quên nghĩ về điều này, tôi sắp xếp các kế hoạch trong đầu mình.

Có lẽ dành cả ngày hôm nay để nghỉ ngơi và làm việc vào ngày mai là mong ước có chút viển vông của bản thân tôi.

Trông thấy những con sóng dào dạt ngoài biển khơi, các vấn đề lần lượt chồng chất lên nhau, từng cái một, tôi cố nở một nụ cười gượng gạo.

Được, bắt tay vào công việc hôm nay thôi nào.

Tại Rotsgard, tôi chỉ có đúng một việc là đi gặp tên Root đang bị suy yếu theo lời kể của Tomoe. Cái tên dở hơi ấy, cậu ta thực sự đã dồn toàn lực vào ngọn lửa của mình, vì thế nó đã có tác dụng ngược lại và khiến Root nằm liệt giường. Theo tôi nghe kể lại là vậy.
Tên đó vốn đã dở hơi tập bơi rồi mà.

Trong khi thăm Root … tôi sẽ làm thêm một số công việc vặt khác.

Và như vậy, kể từ hôm nay, tôi sẽ bắt tay vào làm việc.

----------END CHAP---------