Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 196: Sức Mạnh Liệu Cần Thiết Khi Viếng Thăm Đền Thờ?




Chương 188: Sức Mạnh Liệu Cần Thiết Khi Viếng Thăm Đền Thờ?

"Ngài nói một trận đấu giao hữu sao?"

“Umu”

Sau cái ngày tôi có một giấc mơ nực cười là trở thành Quỷ vương, Zef-san đang nói đến một thứ tôi đã trông đợi từ trước.

Hôm qua, ông ta cũng nhắc đến từ “sức mạnh” rất nhiều lần.

“Những trận đấu giúp hai phe thăm dò tính cách của nhau ư?” (Makoto)

Gạt cách hiểu của tôi sang một bên, ông ta đang có ý định khiến chúng tôi chiến đấu trong khi vẫn còn đang là khách mời.

Vậy nên tôi mới phải hỏi ông ta.

“Đúng thế. Nhưng cậu đừng lo, lượng khán giả đến xem sẽ rất ít, nhóm của Raidou-dono cũng chỉ cần đánh như bình thường là được” (Zef)

Ông ta nói sẽ không sao hết.

Tôi có thể đoán được đối thủ của mình sẽ là ai.

Đúng là chúng tôi từng nói sẽ chấp nhận mọi thứ miễn sao nó có lợi cho mình, nhưng … làm gì bây giờ?
Hiện tại, sức mạnh của tôi sẽ làm họ hoảng sợ, tôi nên kiềm chế lại và đánh một cách tao nhã. Nếu làm vậy, ấn tượng của họ về chúng tôi sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

“Nhân tiện, ai sẽ là đối thủ của chúng tôi?” (Makoto)

“Đối thủ kẻ này sẽ chỉ định sẽ là một tướng quỷ hoặc ai đó mạnh ngang với họ. Mặc dù đây là một trận đấu giao hữu, ta muốn nó sẽ là bằng chứng cho tình bạn với Thương đoàn Kuzunoha. Nói thật thì, sẽ rất phiền nếu cậu đánh nghiêm túc và họ lại nảy sinh thù hận” (Zef)

“… Một bằng chứng về tình bạn sao. Bữa tiệc tối hôm qua cũng đủ để chứng minh tình bạn giữa chúng ta rồi mà” (Makoto)

Quỷ vương và những người khác đã chuẩn bị một bữa tiệc, và không có ai tỏ vẻ coi thường chúng tôi.

Thực ra, họ thân thiện đến mức làm tôi hoảng sợ về động cơ đằng sau của việc đó.
“Cậu nói vậy làm ta vui lắm. Ừm, kế hoạch hôm nay là đưa cậu đi thăm đền thờ Tinh linh; nếu dư dả thời gian, cậu có thể đi xung quanh lâu đài, nói chuyện với mọi người, tận dụng theo bất cứ cách nào cậu muốn. Nếu phía cậu chấp nhận, ta sẽ cho bắt đầu trận đấu vào ngày mai” (Zef)

"Ngày mai. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ bàn bạc với các tùy tùng của mình về lời đề nghị này và xem xét nó một cách tích cực” (Makoto)

"Xin hãy cứ làm như vậy. Ta không thể đi cùng cậu, nhưng ta sẽ để hai cô con gái của ta, Sari và Lucia đi thay mình. Mong cậu sẽ gửi gắm lời chào của ta tới các Tinh linh” (Zef)

Hả?

“… Eh? Chúng ta sẽ gặp gỡ các Tinh linh sao? Ý tôi là, chúng ta được phép làm vậy ư?” (Makoto)

"Tất nhiên. Theo kẻ này thấy, họ cũng chú ý đến Raidou-dono. Hai Đại tinh linh, Đất và Lửa. Không chỉ là đồng minh của chúng ta, họ còn là những người hào phóng, không bao giờ do dự mỗi khi hỗ trợ quỷ tộc. Có thể cậu sẽ cảm thấy hòa thuận hơn với họ đấy” (Zef)
Tinh linh ... Khi nói đến các Đại Tinh linh, tôi chưa gặp cá thể nào như vậy.

Tôi nghĩ họ đều về phe Nữ thần, vì thế rất khó để tiếp cận họ. Và quan trọng nhất, tôi chưa có cơ hội nào cả.

Lần đầu gặp mặt lại là trong lãnh thổ quỷ tộc, cảm giác khá bí ẩn.

“Tôi tưởng chúng ta chỉ đến đó để cầu nguyện thôi chứ. Biết rằng mình sắp được gặp một Tinh linh, điều đó làm tôi lo lắng” (Makoto)

Tôi nghĩ nó sẽ giống như việc viếng thăm đền thờ Shinto thôi.

Tôi không chỉ sắp sửa đến thăm nơi họ cư ngụ, tôi còn phải gặp họ trực tiếp. Hơn nữa, xét theo tiến trình đang diễn ra, tôi có cảm giác rằng cuộc gặp này đã được sắp đặt từ trước.

Thật khó chịu mà.

"Thưa Bệ hạ, sắp đến giờ rồi"

“Waka-sama, phần chuẩn bị đã sẵn sàng”

Oh, rõ ràng Quỷ vương là một người bận rộn suốt ngày.
Rona cúi đầu và đến đón Zef-san.

Công việc của cô ta là một thư kí trong khoảng thời gian ở lâu đài sao?

“Làm tốt lắm, Rona. Kẻ này sẽ phải cáo lui sớm thôi. Raidou-dono, những hướng dẫn viên mà ta đã nói với cậu hiện đang đứng đợi ở cổng chính đấy. Ta cũng mong rằng hôm nay cậu sẽ tận hưởng khung cảnh thành phố của quỷ tộc. Giờ thì, kẻ này xin đi trước” (Zef)

“Cảm ơn ngài rất nhiều” (Makoto)

Tôi thấy Zef-san đi cùng với Rona.

“Shiki, Mio đã đợi ở ngoài rồi sao?” (Makoto)

Tôi hỏi Shiki, người vừa mới đến gọi tôi, về Mio, người mà tôi chẳng thấy đâu cả.

"Vâng. Mio-dono đang tận hưởng khu vực xung quanh lâu đài. Có vẻ cô ấy vẫn chưa kịp đến chỗ đó hôm qua” (Shiki)

"Ra vậy. Chắc anh cũng đã biết, hai hướng dẫn viên đang đợi ta ở cổng chính, nhanh chân lên nào. Sari-san và Lucia-san. Nếu tôi nhớ không nhầm … họ là hai người con của Quỷ vương” (Makoto)
“Vâng, chính là họ. Chọn đến tận hai người phụ nữ, tôi tự hỏi lí do đằng sau là gì đây” (Shiki)

“… Tôi không nghĩ vậy đâu. Còn anh thì sao, Shiki? Có vẻ anh đã gặp Rona rồi, hai người làm lành chưa thế?” (Makoto)

Tôi có thể đoán được rằng Shiki đang cố trêu ghẹo tôi.

Gần đây, tôi thường hay xử lí vấn đề theo cách không thực sự nghiêm túc, vì vậy tôi nghĩ mình đang dần quen hơn với nó một chút.

“Đây là cuộc gặp gỡ ngu ngốc giữa một con cáo và một con chồn. Cho dù chúng có thân thiết bao nhiêu đi chăng nữa, hai con vật đó sẽ không bao giờ bình đẳng được. Về Thương đoàn Kuzunoha và chuyện riêng của Waka-sama, lượng thông tin họ có là quá ít, nó không thể so sánh với chúng ta được. Ngay cả khi trông như thế, Rona thật sự rất xấu hổ về bản thân” (Shiki)

“Ahaha… Tôi bắt đầu cảm thấy lo cho tương lai rồi đấy. Cơn giận của một người phụ nữ. Ah, ngoài ra, Quỷ vương có đề nghị chúng ta đấu một trận giao hữu với họ, có ổn không nếu tôi đồng ý? ”(Makoto)
"…Vâng. Xin ngài hãy chấp nhận yêu cầu đó. Tôi cũng hiểu ra một ít về chuyện mà họ muốn chõ mũi mình vào rồi. Nếu là vậy, chúng ta sẽ thu thập được một vài thứ không gây tổn hại đến phía mình” (Shiki)

“Anh lấy thông tin đó từ Rona đấy à?” (Makoto)

“Vâng. Chắc chắn cô ta cố tình tiết lộ điều đó để khiến chúng ta chấp nhận trận đấu. Mục đích của họ không hoàn toàn là gây bất lợi cho Waka-sama, vậy nên trong dịp này, ta sẽ nhận tất cả những thứ họ đưa cho mình” (Shiki)

"Ra là thế. Nếu vậy thì chúng ta cũng phải nói cho Mio biết trước để đề phòng. Tôi giao cho anh nhiệm vụ sắp xếp thứ tự trong trận chiến, sao cho Reft-san không phải đối đầu với Mio là được” (Makoto)

"Như ngài muốn" (Shiki)

Trong lúc đi bộ đến lối ra của tòa lâu đài, tôi tận hưởng một cuộc nói chuyện buổi sáng nhẹ nhàng với anh bạn Shiki đáng tin cậy của mình.
Nó giúp tôi bình tĩnh hơn.

Phù ~, dù Zef-san có cười như thế nào, chỉ nói chuyện với ông ta cũng đủ làm tôi mệt mỏi lắm rồi.

◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆

“Vậy, Raidou-dono đang nỗ lực điều chế ra một phương thuốc đặc biệt có khả năng chữa lành các lời nguyền ư?”

“Vâng. Chúng tôi đang tập trung hết sức vào nghiên cứu thứ đó. Nếu cần dược liệu, cô có thể đặt hàng ở chỗ chúng tôi” (Makoto)

“Nhiệm vụ mà tôi được giao cho hôm nay là hướng dẫn Raidou-dono. Ngay cả khi không phải như vậy, ngài vẫn là khách mời của Phụ hoàng, vậy nên không cần phải tỏ ra quá trang trọng đâu. Xin hãy cứ nói với chúng tôi như cách ngài nói với tùy tùng của mình là được”

… Cô gái trẻ tuổi nhất mà tôi biết ở đây chỉ có mỗi Rinon.

Cô gái tên Sari này chắc cũng cùng tuổi.

Vẻ ngoài của cô ấy gần giống Rinon, một học sinh tiểu học.
Gần đây, cô bé đó đã lớn hơn một chút, vẻ ngoài cũng bắt đầu trông giống phụ nữ hơn rồi. Về mặt này, rõ ràng Sari nhìn nhỏ tuổi hơn thật.

Nhưng cách ăn nói của cô ấy lại rất trưởng thành.

Sự trưởng thành của Sari bỗng làm tôi nhớ đến các lãnh chúa phong kiến thời xưa, họ lên nắm quyền ngay từ khi còn nhỏ.

Tốc độ trưởng thành của thế giới này nhanh hơn Nhật Bản nhiều.

Cũng đã được một thời gian kể từ lần cuối tôi đến Tsige. Trước lúc lên đường, tôi nhớ rằng Rinon có nói với mình: “Rinon đã hơn 10 tuổi rồi đấy, Rinon không còn là một đứa trẻ nữa đâu”.

Tôi nghĩ 10 tuổi thì vẫn là trẻ con thôi, nhưng thực tế, Rinon đang kiểm soát các khoản chi tiêu của chị gái, tự mình kiếm tiền, và em ấy vốn đã rất giỏi ở khoản việc nhà rồi.

Nếu Rinon sống ở Nhật Bản, em ấy sẽ trở thành một cô gái hết sức điềm đạm.
Tôi không muốn so sánh em ấy với bản thân lúc 10 tuổi, tôi sẽ thấy mình thảm hại mất.

“Cho dù cô có nói như thế, tôi cảm thấy không đúng lắm khi nói chuyện với hai người thân của Quỷ vương theo cái cách mình nói với cấp dưới” (Makoto)

"Tôi cũng chưa bảo ngài phải nói chuyện bình thường mà” (Lucia)

Theo một nghĩa khác, Lucia-san cũng là người khó đối phó.

Người này luôn trả lời bằng một nụ cười mỗi khi nghe tôi nói, nhưng cái nụ cười đó giống đối tác làm ăn thì đúng hơn.

Nhưng ngoài cử chỉ đó, không còn hành động nào khác.

Khi tôi liếc nhìn, cô ấy đôi khi sẽ có một vẻ mặt chán chường.

Trong số bốn người kế vị, cô ấy trông giống quân nhân nhất, vậy nên chắc cô ấy đang khó chịu khi phải hướng dẫn một thương nhân như tôi.

"Xin lỗ-" (Makoto)

“Ngài …” (Lucia)

Gián đoạn lời xin lỗi của tôi, Lucia-san lần đầu tiên cất tiếng mà không mỉm cười.
“V-Vâng?” (Makoto)

"Một người đã có được sự công nhận của thầy tôi, Io. Ngoài ra còn cả người cha, vị Chúa tể của tôi, Zef, một người tinh thông phép thuật lẫn thương thuật" (Lucia)

Hm?

Cô ấy không giận tôi sao?

Tôi có cảm giác khiếu hài hước của Lucia không được nhiều, chưa hết, nội dung lời nói của cô ấy...

“Dù thật khó chấp nhận, tôi vẫn không thể thấy được giới hạn của nguồn sức mạnh ngài đang sở hữu, hoặc là số lượng của nó là bao nhiêu. Nhưng nếu mạnh đến vậy, ngài không nghĩ rằng mình nên học hỏi lòng tự tôn và thái độ phù hợp với nó sao?” (Lucia)

“Lòng tự tôn và thái độ...” (Makoto)

Có phải cô ấy đang muốn tôi nói rằng: “Tôi rất mạnh!” không nhỉ?

“Hầu hết tất cả những người đã đạt đến cấp độ đó đều là do họ đã đánh bại vô số kẻ thù. Không phải trách nhiệm của kẻ mạnh là triệt tiêu cảm xúc, tích lũy kinh nghiệm, và hành động một cách tự tin ư? Nhưng ngài lại đang che giấu thứ sức mạnh đó. Tôi không thể hiểu nổi, và tôi càng không thể chấp nhận sự thật này” (Lucia)
“Lucia-anesama, chị đang trở nên thô lỗ với Raidou-dono đấy” (Sari)

“Sari, thái độ của em cũng khoan dung như Rona vậy, em có thể chịu đựng nó. Nhưng chị thì khác, chị không thể chấp nhận cách cư xử của Raidou. Chị thấy khó tin rằng thầy Io lại bị người này đánh bại. Chắc Raidou đã dùng đến những cách hèn hạ…”(Lucia)

Có lẽ cô nàng này không thích tôi, bởi vì cổ là đệ tử của Io.

Tôi hiểu rồi.

Đúng là việc tôi cho Io học bay bằng cú đấm Rocket của mình có phần “hèn hạ” thật.

Tôi đã chấp nhận tham gia trận đấu giao hữu rồi, miễn là tôi có thể chứng minh thực lực của mình, tôi cảm thấy mình sẽ xóa bỏ được những sự hiểu lầm.

"Mấy kẻ yếu đuối hay sủa nhiều thật đấy"



“… Cô nói gì cơ, tùy tùng-dono?” (Lucia)

Mio? !!

Cô quay về từ gian hàng bán đồ ăn lúc nào vậy ?!
Mio, người đang dùng cả hai tay để cầm đồ ăn vặt, bỗng chen ngang lời của Lucia-san.

“Vị trí của cô chưa đủ để nói này nói nọ về Waka-sama đâu. Cô không đủ mạnh, hơn nữa, có vẻ cô chỉ khua môi múa mép là giỏi thôi nhỉ. Ý tôi là vậy đấy-desu” (Mio)

Câu từ của cô đay nghiến quá rồi, Mio.

Lucia-san đang run rẩy.

Tôi không cần phải cố đoán cảm xúc của cô ấy làm gì nữa, rõ ràng là sự tức giận.

Nếu tôi không ngăn chặn, việc này có thể trở nên tồi tệ không đây?

Nhưng tôi cảm thấy nó không được tự nhiên cho lắm.

Hm, trong những lúc thế này, tốt hơn hết là tôi nên lùi lại và quan sát tình hình.

Tôi sẽ kiềm chế bản thân không hành động theo phản xạ.

… Ah, Sari.

Cô ấy quá im lặng.

Thật kỳ lạ khi cô mới chỉ cố kiểm soát tình hình bằng cách chen ngang giữa họ một chút.  
Có lẽ nào, đây chỉ là một vở kịch thôi ư?

Hoặc có thể là lời nói và hành vi của Lucia-san là thật, nhưng Sari-san đang âm mưu gì đó.

Dựa vào diễn biến của cuộc nói chuyện vừa rồi, có vẻ Sari khá giống với Rona, nếu vậy thì có khả năng lắm chứ.

Thế thì tôi nên đảm bảo rằng Mio sẽ không đi quá đà...

“…Tôi đã cố gắng hết sức để luyện tập ngày qua ngày dưới sự dạy dỗ của Io và Reft, hai Tướng quỷ. Kể từ khi biết cầm kiếm, chưa có ngày nào mà tôi không rèn luyện cả. Vậy mà Mio-dono lại nói rằng tôi yếu ư? Nếu cô không rút lại những lời đó, tôi sẽ coi nó như một sự xúc phạm” (Lucia)

Cô ấy đang rất tức giận.

Tôi nghĩ vậy.

Đúng như tôi nghĩ, có lẽ Sari mới chính là người đang thao túng tình hình.

Không nên hấp tấp quá. Trước hết phải bình tĩnh quan sát cái đã.
“Reft … Cô đang được một người ở cấp độ đó dạy dỗ sao? Thật xin lỗi vì đã hành xử thô lỗ. Có vẻ đây không còn là vấn đề mạnh hay yếu nữa rồi. Đây đơn giản chỉ là lời than vãn của một đứa bé. Sự trưởng thành của tôi vẫn còn nhiều thiếu sót. Tôi sẽ rút lại những lời mình đã nói-desu wa” (Mio)

"Đó đúng là một lời xúc phạm à" (Lucia)

“Ara? Cô chưa nghe tôi vừa nói rằng tôi sẽ rút lại lời mình đã nói sao? Cô không có tai à?” (Mio)

… Mio ngày càng giỏi hơn trong việc làm xáo trộn mọi thứ.

Phụ nữ đáng sợ thật.

Nếu có người bảo tôi rằng cây cung chỉ là một món đồ chơi, tôi sẽ bực mình ngay mà không suy nghĩ gì cả.

“Hãy chuẩn bị đi. Không cần phải đợi đến trận đấu giao hữu nữa. Tôi sẽ xác nhận khả năng của cô ngay tại đây luôn” (Lucia)

"Cô sẽ được thấy cái cơ thể không còn khả năng phục hồi của mình, và cô sẽ phải hối hận vì đã trở nên thô lỗ với Waka-sama" (Mio)
Bao phủ xung quanh đây là một bầu không khí khi mà mọi chuyện đã đạt đến đỉnh điểm.

Tôi thậm chí còn thấy tia lửa đang bắn ra từ mắt họ.

Nhưng việc này sẽ chỉ đến đây thôi.

Hãy dừng hai người đó lại nào.

Vẫn còn một thứ gì đó vương vấn trong đầu tôi nãy giờ.

Sari có vẻ đang quan sát tình hình một cách nghiêm túc và vẫn chưa nhận ra, còn Shiki thì chắc đã điều tra từ trước rồi.

“Dừng lại đi nào” (Makoto)

“? !!”

“… Uh, Waka-sama” (Mio)

Tôi túm lấy họ bằng cách dùng nắm tay của lớp giáp ma lực hiện đang ở chế độ vô hình.

Mio có thể thoát ra nếu muốn, nhưng cô ấy hiểu tôi đang cố làm gì, vì vậy cô ấy sẽ không chống cự.

Lucia-san thì ... không thể thoát ra nổi, cô ấy còn không biết thứ gì đang trói mình lại nữa.

Tôi tóm lấy hai người ngay trước khi Lucia-san kịp rút vũ khí ra; về khía cạnh này, cô ấy đang hoàn toàn bất động.
“Lucia-san, Sari-san, bạn đồng hành của tôi đã tỏ ra thiếu lễ phép, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi hai người. Và Lucia-san, mặc dù cô không được rút kiếm ở ngay giữa thành phố thế này, chúng tôi đã chấp nhận trận đấu giao hữu rồi. Quan trọng hơn, có một thứ đang làm phiền tôi nãy giờ” (Makoto)

“Raidou-dono, phép trói buộc này … là do ngài làm sao?” (Lucia)

“Vâng” (Makoto)

“… Ngài dùng nó từ lúc nào vậy?” (Lucia)

“Tôi sẽ thả cô ra sớm thôi. Nhưng trước hết, tôi có thứ muốn hỏi hai người. Tôi tin rằng hai ngôi đền to đùng đằng kia là của các Tinh linh, nhưng chúng lúc nào cũng “thế kia” à?” (Makoto)

“Eh? !!”

"Cái gì?!!!!"

Achaaa…

Với cái bầu không khí thế này, vấn đề lại chuẩn bị ập đến rồi nhỉ?

Hai người họ đang chứng kiến sự “biến dạng” đó và không nói nên lời.
Về phía tôi chỉ tay, chỗ hai ngôi đền, khung cảnh xung quanh dường như đã bị bóp méo.

Một cảm giác không tự nhiên chút nào, như thể đang nhìn qua bộ lọc của máy ảnh vậy.

Nơi đó trông rất giống chỗ các Tinh linh cư ngụ, tôi cứ tưởng nó lúc nào cũng thế này, nhưng có vẻ tôi nghĩ sai rồi.

Tôi thả hai bàn tay đang nắm lấy Mio và Lucia-san ra.

“Shiki, anh đã tìm hiểu được những gì?” (Makoto)

“Tôi có thể cảm thấy hai nguồn sức mạnh Tinh linh. Chúng ngày càng tăng lên như đang đấu đá nhau vậy. Chúng ảnh hưởng đến môi trường xung quanh và biến đổi vật chất. Tôi vẫn chưa rõ nguyên nhân của vụ việc” (Shiki)

Vậy ra sức mạnh của các Tinh linh dày đặc đến mức làm biến đổi cảnh quan.

Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu đây là khu vực được cách li, nhưng nó lại nằm ở ngay giữa thành phố.
Tôi bắt đầu nhận ra rằng đây sẽ là một vấn đề nghiêm trọng.

"Để cho chắc, tôi sẽ hỏi hai người, nó thường không thế này đâu nhỉ?" (Makoto)

"Tất nhiên rồi. Nếu nó bị thế suốt, muốn đi cầu nguyện cũng sẽ phải vật lộn đấy” (Lucia)

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó trở nên như vậy” (Sari)

Trời ạ.

Sẽ tốt hơn nếu trở về lâu đài và báo cáo lại cho Zef-san.

“Thế thì chúng ta nên báo cáo ngay với Bệ hạ. Càng nhanh càng tốt mà” (Makoto)

“Không, đợi đã” (Lucia)

“Xin hãy đợi một lát” (Sari)

“?”

Tôi nghĩ mình vừa đưa ra một ý kiến hợp lí, nhưng họ đã ngăn tôi lại.

Lucia và Sari nhìn nhau và gật đầu.

“Raidou-dono, với tư cách là con của Quỷ vương, tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho ngài. Tôi muốn thăm dò ngôi đền này. Tôi có thể yêu cầu sự hợp tác của ngài không?” (Sari)
“Tôi đồng ý với em gái mình. Để xin lỗi cho sự thô lỗ lúc nãy, chúng tôi sẽ cho ngài thấy sức mạnh của mình, và chúng tôi cũng sẽ bảo vệ ngài” (Lucia)

“Không, nếu đây là việc hệ trọng, tôi nghĩ để Quỷ vương quyết định thì sẽ tốt hơn” (Makoto)

“…Tôi không thấy một người nào trong vùng không gian biến dạng đó. Chắc chắn việc này đã được lên kế hoạch từ trước. Cậu thấy đấy, đền thờ Tinh linh là một nơi rất quan trọng đối với chúng tôi. Thông thường, sẽ không có chuyện không có ai đến đây vào ban ngày đâu. Chỉ có môt số ít người biết rằng chúng ta sẽ tới đây hôm nay. Nếu vậy, việc này.. ”(Sari)

“Có thể Phụ hoàng muốn chúng ta tự đối phó với rắc rối. Raidou-dono, làm ơn đi” (Lucia)

Cô chị bổ sung cho lời của cô em gái.

Nhưng nếu bên trong đó là cả một cuộc đảo chính, đây không phải chuyện đùa đâu.
Là một Quỷ vương, liệu ông ta có muốn đẩy những người kế vị của mình vào chỗ nguy hiểm không? Mặc dù ông ta vẫn đang kiểm soát cả một đội quân trong thành phố này.

Hoặc có lẽ ông ta định khiến chúng tôi phải hành động.

Nếu tôi đồng ý, họ sẽ nghĩ tốt hơn về tôi, nhưng đồng thời vụ này cũng có cảm giác thật lộn xộn.

“… Thôi được”

“Waka-sama, có thể việc này sẽ rất táo bạo, nhưng trong cái tình thế bất thường hiện tại, kéo cả dân thường vào là điều không tốt cho lắm. Những cư dân ở đây chỉ muốn sống yên ổn, sẽ rất tệ nếu họ không may phải bỏ mạng. Chắc hẳn Lucia-dono và Sari-dono nói như vậy là vì họ đã ý thức được trách nhiệm của người kế vị ngôi Quỷ vương. Tôi nghĩ ngài nên chấp nhận yêu cầu của họ” (Shiki)

Shiki…

Anh ta không giống Shiki thường ngày nữa. Đó là một bài diễn văn đầy tính nhân đạo.
Các cư dân của quỷ tộc, không chỉ Mio, đến cả Shiki cũng sẽ nghĩ rằng họ chả khác gì cát bụi đâu.

Ít nhất, đó là cảm giác của tôi qua tất cả các cuộc hội thoại với họ cho đến giờ.

Tuy nhiên, anh ta bỗng dưng lại coi trọng mạng sống hơn cả thế giới.

“Shiki, anh bị điên hay sao thế? Với chúng ta mà nói, bất kể có bao nhiêu cư dân trong thành phố này thiệt mạng, chúng ta cũng sẽ không phải gánh chịu hậu quả nào. Chỉ có mỗi hai người kia muốn cứu họ thôi, việc này đang làm phiền Waka-sama-desu. HƠN-NỮA! Chắc anh cũng đã nghe người phụ nữ này vừa nói điều thô lỗ đến mức nào rồi, đúng chứ? Chúng ta không cần giúp đỡ mấy người đó làm gì cả” (Mio)

Mio đã nói quá nhiều.

Quá nhiều.

“Mio-dono, đúng là cô ấy đã nói những điều thô lỗ. Nhưng lúc này, tốt nhất là ta nên quên cái chuyện vặt vãnh đó đi. Tiếp theo là đảm bảo sự an toàn cho cư dân quỷ tộc nhanh nhất có thể. Điều này sẽ giúp thể hiện thành ý của Waka-sama đối với họ. Ngài ấy không phải người coi thường mạng sống của kẻ khác đâu” (Shiki)


Anh ta vừa được khai sáng hay sao thế?

Nhưng đôi mắt lấp lánh và khuôn mặt rạng rỡ kia vẫn là của Shiki thường ngày.

Hm… vậy thì, tôi sẽ thử đánh cược vào vụ này.

Thực ra, tôi nghĩ chuyện này khá là rắc rối, nãy tôi còn định bỏ qua nó cơ. Nhưng thay vì đồng tình với Mio, người vừa đưa ra những nhận xét tiêu cực, tôi nên làm theo bài diễn văn đầy nhân đạo của Shiki thì hơn.

“Mio, mong cô hãy cố chịu đựng một lát. Đây là sự việc xảy ra ở ngay giữa thành phố, cả Sari-san lẫn Lucia-san đều coi nó là tình huống khẩn cấp. Họ đang cần những hành động cấp thiết, là những vị khách, chúng ta không nên phản đối việc này. Họ cũng đã nói sẽ bảo vệ chúng ta, thế nên tất cả sẽ tiếp tục” (Makoto)

“… Nếu Waka-sama đã nói vậy, em không phiền đâu. Dù sao thì em cũng sẽ bảo vệ Waka-sama, ngài không cần lo lắng về nguy hiểm rình rập làm gì” (Mio)
“Ngài đánh giá tình hình rất tốt, Waka-sama. Tôi cũng sẽ bảo vệ ngài bằng mọi thứ mình có” (Shiki)

"Cảm ơn hai người. Sari-san, Lucia-san, theo như kế hoạch, chúng tôi sẽ để hai người hướng dẫn mình đến đền thờ” (Makoto)

“Tôi xin cảm tạ, Raidou-dono. Tôi cũng rất xin lỗi vì sự thô lỗ lúc nãy” (Lucia)

“Cảm ơn, Raidou-dono. Tôi hứa với ngài, rằng cho đến khi trở về, trên người ngài sẽ không có một vết thương nào cả. Thậm chí nếu tôi có phải đánh đổi bằng mạng sống của mình” (Sari)

Những lời to tát thật đấy.

Đây rõ ràng không phải điều một đứa trẻ có thể nói ra.

Lời nói của cô ấy quá khác biệt so với cái vẻ ngoài đó.

Tôi nhìn về phía những ngôi đền nằm trong khu vực bất ổn này.

Tôi tự hỏi các Đại tinh linh mạnh đến mức nào nhỉ?

Trong trường hợp phải chiến đấu, tôi nên chuẩn bị sẵn sàng cây cung Azusa của mình cho mọi tình huống.
Tôi đã đánh một trận khá cân sức với Athena-sama, tôi nghĩ mình có thể xử lí vụ này.

Họ không thể mạnh hơn cả Thần linh được đâu.

Mà chắc sẽ ổn thôi.

Mặc dù ít khả năng, có thể đây sẽ là màn tiếp đón của các Tinh linh ấy chứ.

Mụ Nữ thần có cái tính cách như vậy mà, sẽ không lạ nếu mấy chuyện như thế xảy ra.

Mong rằng họ muốn dùng sự bất ngờ để chào mừng chúng tôi.

"Đi thôi nào"

“Giờ thì, tôi sẽ mở đường. Xin hãy đợi một chút” (Sari)

Kể từ đây, chúng tôi sẽ bước chân vào vùng không gian bất ổn. Khi tôi bảo mọi người đi tiếp, Sari-san trả lời tôi.

Mio đang định nói điều gì đó, nhưng tôi đã ngăn cô ấy lại.

“Không phải chúng ta vào từ đây luôn cũng được sao? Tôi thấy việc đó là khả thi mà”, chắc chắn cổ định nói vậy, thế nên tôi mới phải ngăn lại.
Sari đứng trước vùng không gian đó và tập trung. Cô ấy bắt đầu niệm phép để gây tác động lên nó.

“Sari-dono là một pháp sư giàu kinh nghiệm đấy chứ. Mặc dù vẫn còn trẻ, cô có rất nhiều tiềm năng” (Shiki)

“Cảm ơn, Shiki-dono. Có thể con bé là em gái tôi, nhưng em ấy vẫn là một pháp sư đầy tài năng. Ngay cả là trong hàng ngũ quỷ tộc, chỉ có một vài người đủ uyên bác để dạy em ấy phép thuật. Mặc dù chuyên môn không phải kiểm soát kết giới, nhưng nhất định em ấy sẽ mở đường cho chúng ta” (Lucia)

Shiki và Lucia-san đang thì thầm về chủ đề đó.

Lucia-san chắc chắn là một kiếm sĩ. Vậy thì ta sẽ có một kiếm sĩ và một pháp sư nhỉ.

Tôi không rõ liệu họ có cùng huyết thống hay không, nhưng hai người này có thể phối hợp để tạo nên một tổ đội bao gồm tiên phong và hỗ trợ.
“… Xong rồi, mở ra!” (Sari)

Như thể đồng tình với lời nói của Sari-san, một phần của không gian méo mó dần bị tách ra.

Nó cũng nhỏ thôi, nhưng vẫn vừa đủ cho chúng tôi đi qua.

Ở phía bên kia, cảnh quan vẫn vậy, không bị bóp méo.

“Làm tốt lắm, Sari” (Lucia)

"Tất nhiên là phải vậy rồi” (Sari)

Một cuộc trò chuyện thú vị giữa hai chị em họ.

Giờ thì, đi nhanh thôi nào.

“Nó hơi hẹp nhỉ. Tôi sẽ nới rộng ra thêm nữa” (Shiki)

“Waka-sama, lối này” (Mio)

Tôi đang nghĩ về việc đi qua đó, nhưng hai giọng nói bỗng vang đến tai tôi.

Không cần nói nhiều, chính là Shiki và Mio.

Shiki ngay lập tức nới rộng cái lỗ mà Sari-san vừa tạo ra.

Mio dùng tay bắn đạn bóng tối, nó bào mòn vùng không gian đó, tạo ra một lối vào còn lớn hơn cái của Shiki nhiều lần.

“…”

“…”

Lucia-san và Sari câm nín.

Họ im lặng, nhưng chắc ai cũng hiểu là vì sao rồi.
“Shiki, tôi đã tạo ra một lối vào cho Waka-sama, anh có thể dùng cái còn lại với mấy cô gái đó” (Mio)

“Họ đã cố hết sức để mở nó cho chúng ta, vậy thì ta nên… phải rồi, đằng nào thì địa điểm cũng sẽ vẫn thế thôi, mở tận hai lối vào cũng không sao cả” (Shiki)

Shiki vâng lời ngay.

"Nào nào, mục tiêu là xác nhận tình hình của ngôi đền, chúng ta phải hợp tác cùng nhau đấy" (Makoto)

Lời tôi nói hình như chẳng có ích gì.

…À, nhân tiện, tôi vào bằng cái lỗ mà Mio đã mở ra.

---------END CHAP---------