Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 185: Tomoki Tái Xuất.




Chương 178: Tomoki Tái Xuất.

Tôi đã bị Đế quốc phản bội.

Một đất nước đầy tuyết trong một thế giới viễn tưởng.

Tôi thực sự rất mong được ngắm nhìn thủ đô Đế quốc. Tôi còn tự hỏi nơi đó sẽ huyền ảo đến mức nào.

Ví như một nơi đầy hơi nước tỏa ra ở khắp các ngóc ngách chẳng hạn.

Nghiêm túc mà nói, chả có gì giống thế cả.

Nó có thể lộng lẫy, nhưng ấn tượng của tôi về nó là một pháo đài.

Nếu chỉ có thế này, cái thị trấn Robin tôi đến đầu tiên còn có nhiều tuyết hơn.

Một điểm dịch chuyển có thể nhìn thấy cả thủ đô Ruinas từ đằng xa.

Vẫn còn một điểm dịch chuyển nữa thì mới vào được bên trong, nhưng thị trấn Robin lại như đang nói với chúng tôi rằng hãy dành thời gian ở đây trước đã.

Đứng trên những khu vực đồi núi cao thế này, phía dưới là cả một thành phố rộng lớn.
Mặc dù tuyết đã làm thành phố trở nên trắng hơn, nơi này không khác Rotsgard là mấy, cũng thường thôi.

Tuyết không chất thành đống.

Tôi nghĩ phép thuật đã làm điều đó.

Nó quá khác biệt so với mong đợi của tôi…

Thủ đô là một nơi được xây dựng theo thế tròn, bao gồm ba bức tường, chúng chia tách phần trung tâm và phần bên ngoài tường thành.

Đứng từ đây mà tôi vẫn thấy ngay giữa phần trung tâm có một tòa lâu đài, chắc chắn hoàng đế đang sống bên trong.

Dường như họ phân biệt các tầng lớp khác nhau bằng những bức tường đó. Vậy ra tại thủ đô này, sự khác biệt vị thế của con người rất rõ ràng ha.

Một xã hội mà tầng lớp cao hơn sẽ thống trị, huh.

Giữa hân tộc và quỷ tộc cũng tồn tại một sự khác biệt rất lớn. Không phải là lạ khi điều đó xảy ra giữa các hân tộc.
Đây có thể là cơ hội tốt để tôi tự mình trải nghiệm nơi đây.

“Ngài nghĩ gì về thủ đô của Đế quốc, Waka?” (Shiki)

“Tôi tưởng nó phải … băng giá, lạnh lẽo hơn cơ” (Makoto)

"Em cũng vậy. Nói thế nào nhỉ, thành phố này không có chút thanh lịch nào cả”(Tomoe)

“Khác với kỳ vọng huh. Tôi sẽ ở lại đây trong vòng hai ngày. Không có nhiều thời gian để đi ngắm nghía đâu, tôi thấy mừng vì nó lại rõ rành rành đến thế. Điều tra bầu không khí của thành phố, có lẽ tôi nên để Shiki làm việc đó nhỉ? ”(Makoto)

"Đã hiểu. Tôi sẽ quan sát tình trạng của thành phố nếu rảnh rỗi ”(Shiki)

“Tôi trông cậy vào anh đấy. Dù sao thì tôi cũng còn nhiệm vụ giao hàng mà”(Makoto)

Tôi nhìn cái túi mình mang theo.

Chắc đây là trứng của Lancer. Tôi phải mang thứ này đến chỗ một long thượng đẳng tên là Grount.
Người hướng dẫn chúng tôi sẽ là Công chúa Lily, Root đã nhúng tay vào việc này.

Root, anh ta có nhiều mối quan hệ bí mật thật đấy.

Anh ta là một tên biếи ŧɦái chính hiệu, nhưng tôi cũng rất biết ơn sự quan tâm chân thành của tên đó.

“À đúng rồi, tôi không thể để hướng dẫn viên chờ đợi lâu được. Đi thôi nào”(Makoto)

"Vâng"

"Đúng vậy"

Tôi gọi Tomoe và Shiki, và xác nhận cả hai người đều gật đầu.

Tôi vẫy tay với hướng dẫn viên đang nhìn mình từ đằng xa và quay trở lại.

Sau đó, chúng tôi sẽ dịch chuyển một lần nữa, và sau khi làm xong vài thủ tục kiểm tra, chúng tôi sẽ đến chỗ công chúa. Tại nơi ấy, tôi sẽ gặp mặt công chúa và anh hùng.

Anh hùng của Đế quốc, Iwahashi Tomoki.

Hình như cậu ta trẻ hơn tôi đến 2 tuổi lận, nhưng với vị thế của một anh hùng, cậu ta đóng vai trò khá lớn đấy.
Tôi tự hỏi liệu cái hố xuất hiện từ đằng xa kia có phải do cậu ta làm không.

Nếu có thể, tôi sẽ thử hỏi.

Tôi đang vừa mong đợi, vừa bồn chồn.

Trong khi đang hi vọng về vị anh hùng thứ hai mà mình chuẩn bị gặp gỡ, tôi bước chân lên điểm dịch chuyển.

◇◆◇◆◇◆◇◆

“Raidou-sama, xin hãy đợi trong căn phòng này. Còn hai người, tôi yêu cầu các bạn đi theo chúng tôi ”

"…Tôi hiểu rồi. Tomoe, Shiki, gặp lại sau” (Makoto)

Cả hai người đó được dẫn vào bên trong lâu đài rồi biến mất.

Còn lại một mình, tôi mở cánh cửa bước vào và chờ đợi. Tôi làm theo chỉ thị của hướng dẫn viên lúc nãy và bước vào căn phòng phía bên trái.

Chắc việc để người đại diện và những người khác đợi ở các nơi khác nhau khi chào đón là thông tục ở đây rồi. Và có vẻ không chỉ đàm phán thì mới phải làm vậy.
Ngay cả khi họ có cô lập tôi trong một mối quan hệ làm ăn, tôi đã quyết định mình sẽ không làm gì khác ngoài yêu cầu được rời đi, vì thế không có ích gì để họ làm vậy cả.

Nếu không, để Tomoe và Shiki đi cùng sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Nhưng tôi đã nghĩ người bị cô lập là Tomoe mới phải. Việc này có hơi bất ngờ rồi đây.

Tôi đang đứng đợi trong căn phòng được chỉ định.

Đúng như mong đợi về tòa lâu đài của một quốc gia lớn, nơi ngự trị của hoàng đế.

Bỏ qua căn phòng của tôi, nơi này còn xa hoa hơn cả chỗ của Rembrandt-san và Zara-san.

Không phải mọi thứ đều sáng chói đâu. Bầu không khí trang nghiêm này khiến tôi cảm thấy sự tao nhã và xa xỉ của nó. Điều tôi đang muốn nói là tôi không thể bình tĩnh được.

Uống cốc trà đã pha sẵn trong khi ngả lưng vào chiếc ghế sôfa, lưng tôi cảm thấy thật mềm mại.
Hm, có ai đó đang ở đây...

Có hai người. Đằng sau họ còn có thêm ba người nữa.

5 sao?

Khá nhiều đấy.

Mặc dù ngoài kia đã có 2 lính gác và một cô hầu gái đang phục vụ trà cho tôi trong này rồi.

Chắc tôi nên đứng dậy đón tiếp họ thì hơn.

Bởi tôi đang đứng dậy, hầu gái-san ngẩng đầu lên, và ngay lúc đó, cánh cửa mở ra, 5 người bước vào phòng. Nhìn thấy họ, cô ấy lùi lại và quay về vị trí ban đầu của mình.

“Tôi rất vui vì cậu đã đến đây, Raidou-dono. Cậu đã giúp ích rất nhiều ở Rotsgard. Xin hãy để tôi cảm ơn cậu một lần nữa ”

Người đầu tiên mở miệng là công chúa Lily.

Trong số những người ở đây, tôi chỉ quen mỗi cô ấy.

“Tôi rất cảm ơn vì lời mời của cô trong dịp này, Công chúa Lily. Điều này có hơi xấu hổ, nhưng tôi đã tự mình nhìn ngắm một thành phố rộng lớn đầy tuyết trắng; chứng kiến ​​sức mạnh của Đế quốc. Chúng tôi còn nghĩ rằng mình đã bị lạc đấy. Thật yên tâm khi gặp được người quen mà mình đã biết tại Rotsgard” (Makoto)
“Tôi rất vui vì thủ đô của mình được cậu khen như vậy. Có hơi tiếc vì lần gặp gỡ này rất ngắn ngủi, tôi còn nghĩ đến việc hộ tống cậu và giúp cậu vui vẻ hơn. Tuy nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt đó của cậu, tôi đang mong rằng cậu sẽ mở một cửa hàng tại đất nước này. Xin hãy xem xét điều đó ”(Lily)

Eh?

Bầu không khí xung quanh cô ấy dễ chịu hơn hồi còn ở Rotsgard.

Có phải vì đây là đất nước của cô không vậy?

Nhưng người ta đã nói với tôi rằng sẽ không có cuộc đàm phán nào xảy ra cơ mà. Chưa hết, sự kì lạ của cuộc trò chuyện này đã vượt khỏi tầm của những câu chào hỏi thông thường rồi.

Mặc dù miệng cô ấy vẫn đang nói năng một cách dịu dàng, đôi mắt đó thì lại khác.

Không ngoài dự đoán, tôi chẳng có chút gì gọi là tốt đẹp trong mắt người này cả.
Còn người ở bên cạnh cô ấy chắc là anh hùng. Cậu ta đang đứng ngay cạnh công chúa mà, không thể sai được đâu.

Đáng nhẽ cậu ta phải là một người Nhật, nhưng đôi mắt đó lại thật kì lạ. Màu mắt của cậu ta khác biệt, mái tóc kia hoàn toàn là màu bạc tự nhiên.

Cậu ta đã thay đổi ngoại hình sao?

Hay lúc đầu cậu ta đã có phần như thế rồi?

Tôi nghe nói cậu ta trẻ hơn senpai 2 tuổi, nhưng chiều cao của thanh niên này chắc chắn phải hơn 1m80. Một người đẹp trai sẽ không bao giờ bị lạc lõng trong thế giới của hân tộc.

Tôi hiểu rồi. Mụ Nữ thần thích những loại người như thế này huh.

"À đúng rồi. Tôi không thể cứ vui mãi về cuộc hội ngộ này được. Raidou-dono, tôi giới thiệu với cậu. Đây là người hiện đang hỗ trợ cho đất nước chúng tôi, anh hùng Tomoki-sama ”(Lily)

Tôi đã đoán đúng.
“Cậu là anh hùng-sama huh. Tôi là Raidou, đại diện của Thương đoàn Kuzunoha. Rất hân hạnh được gặp ”(Makoto)

“Iwahashi Tomoki” (Tomoki)

Trong khi đang chào hỏi, cậu ta nhìn tôi một cách nghiêm túc.

“Có chuyện gì sao?” (Makoto)

"Đừng “có chuyện gì sao” với tôi. Anh là người Nhật phải không? Khuôn mặt của anh không phải là của một hân tộc, và càng không phải của một bán nhân. Ngoài ra, cái tên Raidou đó của anh rõ ràng là giả” (Tomoki)



Tôi bị lật tẩy ngay tức khắc.

Hah…

Ừ thì, đúng là tôi không được đẹp mã cho lắm. Và cái tên Raidou sẽ dễ dàng bị những người biết về nó phơi bày.

Hm… nhưng đây là điều có thể bị bại lộ ngay lập tức như này sao?

Cậu ta là game thủ à?

Senpai không phản ứng gì nhiều với cái tên Raidou.

“Ahahaha. Chà, rất nhiều chuyện đã xảy ra, và tôi đang bận công chuyện ở nơi này” (Makoto)
“Tên thật của anh là gì?” (Tomoko)

“To-Tomoki-sama? Chuyện gì đang xảy ra thế? ”(Lily)

Sau khi Công chúa Lily liếc nhìn tôi, cô ấy quay sang Tomoki và gặng hỏi.

Việc giữa tôi và Tomoki tồn tại một mối liên hệ nào đó đã khiến cô ấy lay động chút ít.

“Người này, anh ta tự gọi mình là Raidou, nhưng thực chất cũng giống như tôi, một người đến từ thế giới khác. Dựa vào những đặc điểm trên khuôn mặt, anh ta chắc chắn là người Nhật. Nói cách khác, người này và tôi đều đến từ cùng một đất nước” (Tomoki)

"Giống Tomoki-sama ... Một anh hùng ư ?!" (Lily)

“Tôi không rõ nữa. Tôi chưa nghe nói về vị anh hùng thứ ba mà Nữ thần gửi đến đây. Ngoài ra, anh ta còn giả mạo tên mình và tự do làm ăn. Này, cho tôi biết tên của anh đi” (Tomoki)

“Misumi Makoto. Tôi đến đây khi còn đang ở năm hai cao trung. Có nghĩa là tôi hơn cậu hai năm đấy” (Makoto)
"Tại sao anh lại biết về tuổi của tôi?" (Tomoki)

“Tôi đã nghe Hibiki-senpai kể lại. Trước khi đến đây, senpai cũng có nán lại Rotsgard” (Makoto)

Cậu ta bị sao vậy?

Tôi vừa nói rằng mình hơn tuổi cậu ta, chưa hết, người này vẫn đang ăn nói với tôi mà không kính nể gì cả.

Có lẽ cậu ta là loại người không quan tâm đến tuổi tác.

“Senpai… vậy ra anh học cùng trường Nakatsuhara với Hibiki sao?” (Tomoki)

Hibiki ?!

Cậu ta còn gọi senpai mà không cần dùng đến kính ngữ ?!

Thật quá đỗi kinh ngạc. Không ngờ trên đời này lại tồn tại một người tôi không thể hiểu nổi.

Tôi muốn nói một vài lời về cách dùng từ của cậu ta, nhưng công chúa lại đang ở đây, và đằng sau còn có 3 người nữa, họ chắc là bạn của anh hùng.

Tôi nghĩ nói ở đây thì không phù hợp cho lắm.

“Ừ, chuyện là vậy đấy” (Makoto)
“… Hmph. Chẳng có gì thú vị cả”(Tomoki)

Hah ?!

Bỏ qua từ ngữ của cậu ta, cậu có cần phải nói to như thế không ?!

Cậu nói chẳng thú vị là sao hả?!

“Uhm, Tomoki-sama. Dịp này chỉ dùng để chào hỏi thôi, khi đã giới thiệu xong, ta có thể bàn về những vấn đề khác sau mà” (Lily)

Chắc công chúa cảm thấy cuộc trò chuyện này sẽ rất tốn thời gian, vì vậy cô ấy phải xen vào giữa chúng tôi.

Nhưng mà, cái cậu Tomoki-kun này là loại trẻ trâu luôn nghĩ rằng mình có thể nói năng với mọi người ngang hàng nhau sao.

Hmph.

Có lẽ tôi mới là người cũ kĩ còn quan tâm đến vấn đề tuổi tác.

Tôi luôn sử dụng cách nói trang trọng với mọi người, ngay cả khi chỉ cách nhau có đúng một tuổi thôi.

Dù sao đó cũng là điều đã và đang diễn ra trong câu lạc bộ bắn cung.

“Không, Lily. Nếu gã này là người Nhật, hãy để tôi nói chuyện với anh ta lâu hơn một chút. Tôi nghĩ cách này sẽ nhanh chóng hơn đấy ”(Tomoki)
"... Nhưng việc đó ... người này là một vị khách mà tôi đã mời, và anh ta đến đây vì chuyện khác rồi" (Lily)

“Xin lỗi, việc đó cứ để sau đi. Anh ta còn có 2 tùy tùng hộ tống nữa mà, cứ nói lại với họ là được” (Tomoki)

Này này!

Cậu làm gì có quyền quyết định chuyện đó.

Sao tên này tự dưng lại hành xử như kiểu mình là người nắm quyền ở đây thế nhỉ?

Chuyện khác mà Công chúa Lily đang muốn nói là đưa tôi đến chỗ Graunt, sau đó cho phép sử dụng điểm dịch chuyển, việc này liên quan trực tiếp đến tôi đấy?!

Ah, trời ạ.

Vì mọi việc đã đến mức này, tôi có nên mắng cậu ta một trận không đây?

“… Raidou-dono” (Lily)

“Vâng?” (Makoto)

Công chúa vẫn gọi tôi là Raidou.

Cô ấy không gọi tôi là Makoto hay Misumi.

“Về vấn đề mà Falz-dono đã giao phó cho cậu. Một trong hai người tùy tùng của cậu có thể làm thay không? Tôi đang nghĩ đến việc nói chi tiết với họ” (Lily)
… Eh…

Đến cả công chúa cũng phải chịu thua rồi sao?

Ba người đứng phía sau và các cô hầu gái chắc hẳn đều đã bị ảnh hưởng bởi năng lực quyến rũ của Tomoki-kun. Xung quanh họ toàn là một màu hồng, cố gắng nói chuyện với mấy người đó là vô ích. Người duy nhất tôi có thể dựa vào lúc này chỉ có Công chúa, cô ấy dường như chưa bị cậu ta điều khiển, ngoài ra…

Cái quyến rũ đó khó chịu hơn tôi tưởng.

Giống như tôi đang phải đứng trong một cái thang máy chật ních người, tất cả bọn họ đều có mùi nước hoa nồng nặc.

“À… về chuyện đó, kế hoạch của tôi là tự thân vận động, tôi sẽ là người đảm nhiệm việc trò chuyện” (Makoto)

“… Raidou-dono ư? Tôi rất xin lỗi nhưng, cậu không thể đến chỗ Graunt bằng những phương pháp thông thường  ... à, phải rồi. Cậu cũng đến từ thế giới khác như Tomoki-sama, việc đó không phải là không thể. Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này một thời gian vậy”(Lily)
“Lily, nếu cô định đi, hãy rời khỏi đây một mình thôi. Tôi muốn những cô gái khác ở lại”(Tomoki)

“Vậy thì, tôi sẽ cần ít thời gian để làm việc khác. Tôi cũng có vài chuyện muốn nói với các bạn đồng hành của cậu, vì thế tôi sẽ đi đến đó ”(Lily)

“Hiểu rồi” (Tomoki)

“Ah, được thôi” (Makoto)

Uwaaa, công chúa đi rồi.

Tomoki-kun, quyền lực của cậu là bao nhiêu với vai trò là anh hùng của Đế quốc vậy?

Ở đây, anh hùng là một sự tồn tại tuyệt đối hay sao?

“Còn bây giờ” (Tomoki)

Tomoki-kun nhanh chóng ngồi xuống cái ghế sôfa trước mặt tôi một cách thoải mái.

Đúng như lời cậu ta, ba người phụ nữ mặc những bộ đồ giống hầu gái vẫn đang ở trong phòng.

Ở đằng sau Tomoki, ba người đó đang rất sửng sốt.

Ai ai cũng đều rất quyến rũ. Nhưng đúng theo những điều tôi vừa nói về cái năng lực đó; mũi tôi có cảm giác bị nghẽn và buồn nôn.
“Tôi không thể nghĩ rằng mình lại gặp được một nam giới đến từ Nhật Bản. Ah, ngồi đi ”(Tomoki)

“……” (Makoto)

Bị cậu ta giục tôi, tôi bèn ngồi xuống.

Nói thế nào nhỉ; dù có là ai đi nữa thì cậu ta vẫn sẽ dùng cái cách ăn nói như thế sao?

“Giờ thì, hãy mở lòng và cùng trò chuyện nào. Trước tiên, tôi cần phải yêu cầu một thứ từ mấy người. Tôi nói trước được chứ?” (Tomoki)

“Được thôi, nhưng tôi lớn hơn cậu hai tuổi đấy, Tomoki-kun. Cậu không dùng kính ngữ với các senpai của mình sao? ”(Makoto)

“Hả? Tại sao tôi lại phải làm vậy với một người lạ chỉ vì anh ta sinh ra trước cơ chứ? Tôi là loại người sẽ thay đổi cách cư xử khi người khác tỏ ra thô lỗ” (Tomoki)

Sinh ra trước, lại còn là một người lạ mặt …. Đối với tôi, nhiêu đây lí do là quá đủ để dùng kính ngữ rồi.
Hibiki-senpai, nếu chị đã biết cậu ta là người như thế này, đáng lẽ chị phải nói với em từ trước chứ.

Nếu chị làm vậy, em đã có thể đến đây mà không cần kì vọng gì nhiều.

… Chắc vậy.

“…… Tôi hiểu rồi” (Makoto)

“Ngay từ đầu, nếu là về sự trang trọng, anh - một thương nhân - phải là người dùng kính ngữ với vị anh hùng như tôi mới đúng” (Tomoki)

“…”

……Cậu ta nghiêm túc đấy à?

Tôi hiểu rồi. Tôi đã hiểu ra lí do tại sao Tomoe lại ghét tên này.

Bỏ qua từ ngữ của cậu ta, tôi có thể nói rằng tên này đang dùng cách ăn nói phù hợp với mình nhất.

Không chỉ đạt mức gấp đôi tiêu chuẩn thông thường, người này sẽ dễ dàng tăng thêm ba hay bốn lần nữa.

“Chà, tôi sẽ không nói thêm về chủ đề đó đâu. Hãy cứ trò chuyện bình thường thôi. À đúng rồi, về cái yêu cầu mà tôi muốn hỏi mấy người” (Tomoki)
Eh? Giờ thì tôi mới là người sai lầm ư?

Thế này là thế nào?

Ngoài tôi ra còn có bốn người khác trong phòng; nhưng kì lạ ở chỗ không ai nói một câu nào cả.

“… Cứ nói xem nào” (Makoto)

Tôi vẫn có thể bình tĩnh lại và nói một câu như vậy.

“Giao Tomoe cho tôi” (Tomoki)

Ah?

Thằng ngốc này vừa mới nói cái gì thế?

Chỉ với vài từ đó, căn phòng bỗng trở nên im ắng.

Bởi tôi chả nghĩ được thêm cái gì nữa.

Tôi gần như đã quên hết mọi chuyện vừa mới xảy ra trước đó.

Vậy ra thổi bay tâm trí của một người là điều khả thi sao.

“Há?” (Makoto)

Khi tôi hỏi vặn lại, thời gian đã trôi qua khá nhiều.

--------END CHAP--------