Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 182: Vài Vấn Đề Nan Giải.




Chương 175: Vài Vấn Đề Nan Giải.

“Này, Onee-chan? Có chuyện gì vậy? Em tưởng đến mai chị mới quay về cơ mà? “(Chiya)

Hibiki trả lời bằng khuôn mặt xấu hổ.

“... Đó là kế hoạch ban đầu. Nhưng chắc chị lại phải về với em thôi“(Hibiki)

“Công việc tại Rotsgard của chị thế nào rồi?” (Chiya)

"Ừ. Chúng ta đáng lẽ sẽ tập trung lại trước khi đến Lorel. Nhưng giờ thì chị vẫn có thể thoải mái ngắm nhìn Xa Lộ Vàng”(Hibiki)

“Được ở cùng Onee-chan làm em vui lắm đó !” (Chiya)

"Chị cũng vậy. À, xin lỗi, Chiya-chan. Bởi hôm nay khá là bận rộn, chị sẽ đi ngủ trước đây“(Hibiki)

“Mhmm, em sẽ gặp chị vào ngày mai. Chúc ngủ ngon“(Chiya)

Đúng là mặt Hibiki trông hơi xanh xao. Khi Chiya nhìn thấy, cô chỉ cho rằng đó chỉ là sự mệt mỏi đơn thuần.

Hibiki thuê thêm một phòng riêng cho mình trong quán trọ, nó cách biệt với chỗ ở của đồng đội. Cô vào phòng và gục xuống giường.
Hibiki thở dài.

(Đầu mình giờ đang như một mớ hỗn độn vậy. Mình đã làm tất cả những gì cần làm tại Rotsgard, nhưng công việc cuối cùng với thương đoàn Kuzunoha thực sự đã khiến mình kiệt sức. Mặc dù mình rất biết ơn vì sự giúp đỡ cho việc phục hồi vương quốc, cùng với đó là quyền chỉ huy quân đoàn pháp sư của học viện. Nhưng để nghĩ rằng lại có một người Nhật khác ngoài anh hùng Đế quốc. Thậm chí đó còn là một người quen của mình nữa. Nếu cứ như thế này, mình có thể tận dụng mối quan hệ đàn chị - đàn em để thu thập được những thông tin có căn cứ từ cậu ta. Nhưng cái tên Raidou đó cũng đồng thời là một vấn đề. Cậu ta đại diện cho một thương đoàn không rõ ràng, ít ảnh hưởng. Đến cả nhà vua và Joshua-sama cũng đã thừa nhận sức mạnh của họ. Có vẻ hai người đó đang muốn thương đoàn Kuzunoha trở thành đồng minh, nhưng ...)
Hibiki xem xét những thông tin cô lấy được trong cuộc trò chuyện với Raidou - Makoto, sau đó so sánh với mọi thứ mình đã biết trước về thương đoàn Kuzunoha.

(Dù cậu ta đã giấu nhẹm nó đi, nhưng lí do cho việc cậu ta phải dùng đến tên giả chắc là để Nữ thần không tìm thấy, đúng không nhỉ? Mình không cảm thấy chút tôn trọng nào từ cậu ta khi nói đến Nữ thần. Mình được triệu hồi tới một tòa lâu đài, nhưng cậu ta thì lại bị triệu hồi đến một nơi khỉ ho cò gáy nào đó ở tận cùng thế giới. Điều này khá là có lí, và nếu mình không sai, đây chính là một vụ gϊếŧ người gián tiếp. Vậy có nghĩa mối quan hệ giữa Misumi-kun và Nữ thần không được tốt cho lắm. Mình có thể chấp nhận người như thế làm đồng minh không đây? Những trang bị của thương đoàn đó và cả Mio-san đều rất hoàn hảo. Mình nên làm gì mới được nhỉ? Mình không lo về cậu ta như Tomoki, nhưng khi tưởng tượng về những thứ có thể xảy ra sau chiến tranh, sự tồn tại của Misumi-kun ...)
Khi cuộc chiến giữa hân tộc và quỷ tộc dần đi đến hồi kết, bất cứ ai có khả năng đe dọa đến sự an nguy của vương quốc Limia thì đều không thể bỏ qua.

Đối với Hibiki, người vẫn nghĩ rằng hệ thống mà Nữ thần sắp đặt nên tiếp tục tồn tại sau chiến tranh, Makoto giống như một tiềm lực quân sự hấp dẫn. Nhưng đồng thời, cô cũng nghĩ rằng cậu ta đang có dấu hiệu chuyển sang phe ác.

(Chắc chắn Tomoki sẽ bắt đầu công đoạn thống nhất thế giới sau khi quỷ tộc bị đánh bại. Sẽ rất kinh ngạc nếu cậu ta biến tham vọng đó của mình thành một trò đùa không hơn không kém, nhưng đây chưa phải chuyện đáng lo. Nếu mình phải yêu cầu sự trợ giúp từ Makoto-kun và cậu ta hóa ra lại là kẻ thù của Nữ thần, việc này sẽ trở thành một lí do để Đế quốc khơi mào cuộc chiến giữa các hân tộc. Viễn cảnh đó thật là tồi tệ. Chúng ta vẫn còn chưa biết liệu mình có thắng được quỷ tộc hay không, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta chỉ có thể tập trung toàn lực vào thứ ngay trước mắt và hi vọng điều tốt đẹp sẽ xảy đến. Vì vậy, lựa chọn an toàn nhất ban đầu là liên minh với họ như một thương đoàn, sau đó mới dần dần yêu cầu sức mạnh quân sự của họ. Thậm chí đến cả sau đó, một yêu cầu mà chỉ có mỗi mình và Limia tham gia là tình huống chỉ khả thi khi không còn lựa chọn nào khác nữa)
Cô hiểu rằng thương đoàn Kuzunoha rất bá đạo.

Hibiki nhận ra điều đó ngay từ giây phút ban đầu rồi.

Cô coi đây là một kịch bản lý tưởng, khi Quỷ tộc lâm vào thế ngàn cân treo sợi tóc, thương đoàn Kuzunoha sẽ tận dụng Ác Quỷ để đối đầu với Đế quốc, khiến cho cả hai bên đánh nhau và cùng bại trận.

Có lẽ Hibiki vô cảm hơn Makoto, mặc dù cả hai đều là người Nhật. Nhưng trong cuộc trò chuyện giữa họ, Makoto vẫn chưa tiết lộ rằng mình sẽ theo phe hân tộc hay quỷ tộc. Cảm giác lo ngại của Hibiki về cậu ta ngày một tăng lên. Vì bản thân là một Anh hùng, cô đã quyết định không để cảm xúc cá nhân cản trở ý muốn của mình.

Mọi quyết định của cô đều sẽ gây ảnh hưởng, Hibiki không thể cứ nghĩ đơn giản kiểu: “Cậu ta là người quen nên mình sẽ tin tưởng được” hoặc “Mình có thể thoải mái vì cả hai ta đều học chung một trường”.
(Chúng ta thậm chí vẫn chưa biết về động cơ đằng sau của Larva và tên áo trắng. Mặc dù đây chỉ là linh cảm của mình, nhưng kẻ đã phá hủy Stella chính là tên Ác Quỷ Trắng đó. Mình từng nghĩ có thể theo dấu hắn ta nếu đến Hàn lâm trấn, nhưng thông tin dạng này không thể lấy được trong vòng một ngày thôi đâu. Mình cảm giác rằng ở Lorel cũng sẽ có thêm những thứ mới mẻ, chúng ta vẫn còn hi vọng. Về Misumi-kun, Joshua-sama đang cần triệu tập cậu ta, mình cũng phải quay về thôi. Sau đó mình có thể gặp lại cậu ấy tại Vương quốc trong tương lai gần, và đồng thời cũng là để xác định vị thế của Misumi-kun luôn. Sẽ không tốt nếu cứ đâm đầu quá nhiều vào việc điều tra lúc này, cái người tên Tomoe-san vừa mới cảnh báo mình rồi)

Hibiki nhớ lại người phụ nữ tóc xanh đó. Cô gái đã giúp cô gặp lại đồng đội rất nhanh chóng.
Cô bỗng trở nên rối bời khi nghĩ về Tomoe.

(Người đó chắc chắn cũng mạnh như Mio-san vậy. Cô ấy là người mình không thể hiểu được cho dù có thử cách nào đi nữa. Cô ấy biết những điều cơ bản về katana, nhưng có vẻ lại chưa từng đấu kiếm với người khác, hoặc chỉ đơn giản là thiếu kinh nghiệm chiến đấu.Mặc dù vậy, tư thế của cô ấy lại khá là vững chắc. À, điều này làm mình nhớ đến một thứ. Nó giống một màn múa kiếm hơn. Sao cô ấy lại học được cái phong cách dùng kiếm như thế nhỉ? Mình thật không thể hiểu nổi người đó mà. Mình không nghĩ Misumi-kun biết về kendo hay kiếm thuật đâu, nhưng cô ấy lại học được ngay kĩ thuật đó khi mới chỉ nghe về nó thôi sao? Cái thương đoàn này vẫn còn ẩn chứa quá nhiều bí ẩn)

Sau khi Tomoe cứ khăng khăng đòi cho bằng được, hai người họ đã đấu kiếm với nhau trong gần một giờ đồng hồ tại học viện.
Hai phép thuật duy nhất họ sử dụng là tăng cường và hồi phục, đó là một cuộc đấu kiếm đúng nghĩa. Hibiki thắng chín trên mười trận.

Ban đầu, kĩ năng thể chất mạnh mẽ của Tomoe đã khiến Hibiki phải bất ngờ, nhưng cô vẫn thắng liên tiếp trong suốt phần còn lại của trận so tài.

Đấu với Hibiki, người đã học kendo trong một thời gian dài và thậm chí cả kiếm thuật thực sự, Tomoe chỉ là một nữ kiếm sư thiếu kinh nghiệm.

Tuy nhiên.

(Cô ấy hồi phục ngay lập tức sau khi bị mình chém sao? Mặc dù cô ấy đã nói rằng mình đã chuẩn bị trước phép hồi phục)

Đó là một phép thuật quá đỗi vi diệu.

Đến mức Hibiki đã phải ngẩn người ra ngắm nhìn Tomoe một cách vô thức.

Sau một đòn chí tử đâm sâu vào người, Hibiki nghĩ rằng nó sẽ có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của Tomoe. Nhưng cổ vẫn đứng dậy như chưa có gì xảy ra cả. Hibiki đã hoàn toàn bị sốc.
Hibiki ngay lập tức quyết định thử xem liệu Tomoe có thể thi triển năng lực đó một lần nữa hay không.

Tomoe đã giải thích cho cô rồi.

Cô sẵn lòng giải thích cho Hibiki cách thức hoạt động của phép thuật này.

Đó không hẳn là một thỏa thuận mà họ đều đồng ý, nhưng đổi lại, Hibiki sẽ dạy Tomoe cách thực hiện kĩ thuật “Iai” của kiếm Nhật.

(Là một kiếm sĩ, sức mạnh thể chất của cô ấy thật đáng sợ, nhưng đây vẫn chưa phải điểm đặc biệt nhất. Chắc cô ấy luôn dùng phép thuật để lâm trận. Mặc dù đã bị mình đánh bại nhiều lần, cô ấy vẫn không giận dỗi gì cả. Quan trọng hơn ...)

Tomoe, Mio, Makoto.

Và Larva, người mà Hibiki có khả năng sẽ tìm thấy manh mối nào đó ở Lorel.

Ngoài ra còn có: sự phục hồi của Vương quốc, nước cờ của Đế quốc và cuộc chiến với quỷ tộc.
Mặc dù đã kiệt sức, Hibiki vẫn không ngừng suy nghĩ về các chủ đề khác nhau trong tâm trí, cô trải qua một đêm không ngủ.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Tôi thật khờ khạo khi nghĩ rằng mùa đông sẽ làm sự phát triển của vùng đất này bị chậm đi.

Thật sao?

Tâm trạng của Ema đã trở xấu, điều này thật không tốt chút nào. Sau khi hiểu được tình hình hiện tại, có vẻ cô ấy đang rất không vui khi vùng đất canh tác của Kaleneon đang mở rộng chậm hơn dự kiến.

Tôi đã ngây thơ khi nghĩ tuyết rơi là nguyên nhân chính gây nên điều này.

Kaleneon là một khu vực nằm ở nội địa phía bắc, nhiều đồi núi, vì vậy tôi cho rằng: thật không hợp lí nếu muốn phát triển đất đai khi mùa đông đến.

Theo lời của Siêu Thư Kí Ema, sử dụng phép thuật thì sẽ chẳng có vấn đề nào xảy ra cả.

Tôi cũng từng nghĩ như vậy khi Rotsgard còn đang trong quá trình phục hồi, nhưng hiện tại chúng tôi rất cần phép thuật để làm mọi việc, từ lớn đến bé.
... Lượng nhân lực có thể làm vậy trong số các bán nhân tại Kaleneon không phải là thiếu, nhưng ...

Tôi đã yêu cầu Root bí mật huy động các mạo hiểm giả hân tộc lẫn bán nhân, họ cần phải đáp ứng một số điều kiện nhất định để di cư đến Kaleneon. Đây là chuyện bình thường đối với những người hay có phong cách làm thêm việc.

Tôi cần nhiều thông tin hơn là lời của mỗi Ema, vậy nên tôi sẽ đưa ra quyết định sau khi gặp chị em Ansland ở Kaleneon.

Quan trọng hơn, tôi cần tập trung vào lúc này cái đã.

“Tomoe, giải thích đi. Sao quần áo của cô lại bị rách nát ra thế hả?“(Makoto)

Trước tiên, tôi cần phải giải quyết vấn đề này.

“Em rất vui vì ngài đã hỏi! Em có yêu cầu anh hùng Hibiki chứng minh khả năng kiếm thuật của cô ấy. Ừ thì chúng em đã có một cuộc thi nho nhỏ. Đây chỉ là những vết thương danh dự thôi!“(Tomoe)
“Danh dự ở đâu khi cô thi thố theo sở thích hả?” (Makoto)

“Ngài không nên bận tâm đến mấy thứ nhỏ nhặt như vậy chứ! Cô ấy rất tuyệt vời, Waka. Thanh kiếm đó di chuyển quá nhanh, và nó chém em ngay lập tức! Em nghĩ cái mẹo ở đây là sử dụng thành thạo cổ tay và phần lưng. Nó đã làm em ngạc nhiên đấy!“ (Tomoe)

“... Tôi thì lại ngạc nhiên rằng cô chỉ bị rách mỗi bộ quần áo đó”  (Makoto)

"Không đâu. Em cũng đã bị chảy máu nhiều lần chứ. Mặc dù đây không phải vấn đề bởi em đã dùng hồi phục cùng lúc với những nhát chém. Nhưng vì không thể sửa lại quần áo, em đã thành ra thế này đây” (Tomoe)

Tomoe chạm vào bộ đồ rách rưới của mình như thể đang tự hào về bản thân.

Họ đã đấu với nhau bằng kiếm thật à...

“Nhiệm vụ của cô là giúp Senpai tránh khỏi nguy hiểm cơ mà?” (Makoto)
"Tất nhiên. Em gần như không động đến chút phép thuật nào, chỉ đơn thuần là dùng kiếm thôi; trong tình trạng hiện tại, em không thể đánh trúng cô ta được“(Tomoe)

“Thế nên cô đã nghĩ rằng sẽ ổn nếu cô không đánh trúng senpai ư? Cô, nghiêm túc đấy. Đây đâu phải chỉ vì việc hồi phục khi bị đánh trúng đâu. Cô nghĩ tôi sẽ thấy thú vị khi tưởng tượng ra cảnh cô bị chém hay sao?“ (Makoto)

Không đời nào tôi lại cảm thấy thế cả.

Thay vào đó, tôi còn lo lắng là đằng khác!

“Muh, cái đó … chắc em đã làm hơi quá” (Tomoe)

“Katana thế này, katana thế kia. Tôi biết mình không thể đấu với cô một trận bằng katana, nhưng vẫn phải quan tâm hơn nữa đến bản thân đi! Cô có hiểu không thế?! “(Makoto)

“Em chắc chắn sẽ làm vậy ngay từ bây giờ” (Tomoe)

“Thế thì tốt” (Makoto)
Thấy được Tomoe nghiêm túc về hành động của mình, tôi sẽ tha thứ cho cô ấy.

"Và? Chuyện gì đã xảy ra với Senpai? “(Makoto)

“Có vẻ như mục tiêu chính của cô ta là bảo đảm sự hợp tác của học viện sẽ hỗ trợ việc phục hồi vương quốc, cũng như sự hỗ trợ của thương đoàn chúng ta” (Tomoe)

“Tomoe-san! Quần áo cô bị sao thế! Cô bảo tôi bình tĩnh lại để tự mình trừng phạt Hibiki phải không? Thật không công bằng chút nào mà”(Mio)

Mio xông vào, ngay lúc Tomoe đang giải thích.

Trong tay cô ấy là ... một con bạch tuộc.

Cô ấy đang giữ một con bạch tuộc màu đỏ tươi.

Luộc cả con à?

Nếu đây là một món mới, nó sẽ rất tuyệt vời.

Nhưng lại là bạch tuộc, huh.

“Tôi vừa bị ngã ấy mà! Nó không liên quan gì đến Hibiki đâu! “(Tomoe)

“Cô ngã vào đâu mà quần áo lại tả tơi thế kia hả?! Nếu cô định giả nai, nghĩ ra cái lí do khác tốt hơn đi! Tôi cũng có điều muốn nói với Hibiki chứ, nhưng tôi phải kiềm chế lại! Nếu cô định làm những việc như thế, Tomoe-san, vậy thì tôi cũng làm theo ý mình luôn !”(Mio)
Oi!

“Thật không may cho cô, Hibiki không còn ở Rotsgard nữa. Tôi đã hộ tống cô gái đó về chỗ đồng đội rồi” (Tomoe)

“... Waka-sama! Tomoe-san thật chơi bẩn quá!“(Mio)

“Ah, trời ạ. Nãy tôi đã mắng Tomoe rồi mà. Ồ, con bạch tuộc đó trông ngon đấy. Cô đã luộc nó rồi sao?” (Makoto)

"Bạch tuộc? A-ah. Em mới chỉ ướp sơ với muối thôi, nhưng phần luộc thì xong rồi. Em rất muốn Waka-sama nếm thử” (Mio)

Mio thậm chí còn giải thích cách cô ấy đã nấu nó.

“Waka, ngài đã quen với việc đối phó với Mio rồi đấy. Em càng ngày càng yên tâm hơn”(Tomoe)

“ Còn cô nữa, đi thay đồ ngay. Cô biết rằng gần đây Mio và Shiki đang bị ám ảnh bởi hải sản mà, đúng không? Chúng ta sẽ ăn cùng nhau. Đến lúc đó, tôi sẽ nghe cô giải thích tiếp” (Makoto)

Mio và Shiki đã đến các thành phố cảng gần đây để mua hải sản.
Đôi lúc tôi cũng tham gia việc nấu nướng, nếu họ dùng những nguyên liệu quen thuộc với tôi.

Mio muốn biết thêm công thức chế biến hải sản, còn Shiki thì lại đang cộng tác với Gotetsu. Anh ta đang nghiên cứu về cách dùng hải sản để chế biến món lẩu. Bởi đều quan tâm đến cùng một thứ, hai người họ thường ra ngoài cùng nhau.

Hôm nay Shiki đang tràn đầy quyết tâm, anh ta còn nói sẽ thêm cả cua vào lẩu nữa.

Anh ta tự nhốt mình trong nhà bếp của Asora, trải qua rất nhiều lần thành bại để tạo ra những món ăn kết hợp súp và rau củ.

Anh ta rất nhiệt tình trong việc kết hợp các món súp khác nhau từ Gotetsu.

Mặc dù anh ta đang pha trộn các thứ như vậy, nó càng ngày càng giống một quy trình sản xuất thuốc hơn. Tôi rất mong đợi thành quả cuối cùng của thanh niên này.

“Hôm nay Shiki sẽ làm món lẩu nhỉ? Anh ta có vẻ hứa hẹn hơn Mio, người chỉ luộc sơ qua nguyên liệu của mình. Em rất muốn thử nó đấy“(Tomoe)
“... Luộc sơ qua ư?” (Mio)

Lông mày của Mio bỗng nâng lên.

Ôi trời, tôi có nên chỉ quan sát mấy cô này thôi không đây?

Tôi cắt một chân của con bạch tuộc mà Mio mang đến rồi giữ nó trong tay.

“... Tomoe” (Makoto)

"Huh? ... Muguh! “(Tomoe)

“Đây có phải hương vị của thứ mới chỉ được luộc sơ qua không?” (Makoto)

“... Cái này ngon lắm. Hmm “(Tomoe)

“Cô có gì để nói với Mio không nhỉ?” (Makoto)

“... Mio, tôi xin lỗi. Thứ này rất ngon. Tôi xin lỗi vì đã nói rằng nó mới chỉ được luộc sơ qua“(Tomoe)

Tomoe cúi đầu xin lỗi một cách thật lòng.

“... Cô hiểu là được rồi. Tôi vẫn còn những món khác mà, vì vậy cô còn có thể mong đợi hơn nữa kìa“(Mio)

Bạch tuộc, huh.

Quá xuất sắc!

“Nhân tiện, Mio. Cô định dùng bạch tuộc cho món nào thế? “(Makoto)

“Để xem nào ...” (Mio)

Mio liệt kê ra thực đơn dành cho tôi.
Mấy món đó toàn là những thứ tôi không thể làm được.

Vậy thì hãy thêm hai món nữa lên bàn ăn nào.

Vẫn còn thời gian hơi nhiều.

“Thế thì tôi cũng sẽ làm món gì đó” (Makoto)

"Oh! Cũng khá lâu rồi ấy nhỉ!“(Tomoe)

“Nó sẽ là món gì đây ta?” (Mio)

“Một món sẽ là nabe và món kia sẽ dùng bột mì. Tako-shabu và takoyaki! “(Makoto)

Shiki chắc sẽ thích thôi, vì nó là nabe mà.

Tôi chưa bao giờ cho họ thấy shabu-shabu trước đây, vì vậy đây sẽ là một trải nghiệm mới mẻ.

Mio luôn chú ý đến những món ăn mới cho dù nó có là cái gì đi nữa.

Tomoe cũng rất mong được thưởng thức đồ tôi nấu.

Đây cũng là cơ hội của tôi để thể hiện bản thân.

Tôi còn nhớ lúc mình đã hỏi những người lùn tạo ra một cái đĩa sắt để làm takoyaki.

Đó là một kỷ niệm cay đắng.

Trước khi nhận ra, tôi đã chuẩn bị xong nguyên liệu rồi.
Nhưng tôi lại không có con bạch tuộc nào để làm takoyaki cả.

Chẳng có nơi nào bán những thứ như thế cả, lúc ấy tôi chỉ muốn khóc thôi.

Cuối cùng, tôi đã phải sử dụng những miếng thịt gà để làm toriyaki, điều này làm tôi cảm thấy mình giống như một kẻ thất bại vậy.

Tôi không thể để ai thấy cái sản phẩm thất bại đó được, thế nên tôi đã ăn hết chúng một mình.

Cuối cùng vết thương lòng của tôi cũng biến mất.



Giờ thì vào bếp thôi.

--------END CHAP--------