Chương 166: Đến Lúc Này, Mọi Chuyện Có Vẻ Dễ Thở Hơn.
Những dị thể đã để lại nhiều thiệt hại tại Rotsgard.
Quá nhiều thương vong, và thành thị đã hứng chịu sự mất mác đáng kể.
Lẽ dĩ nhiên, các thường dân vẫn chưa thể quay về cuộc sống thường ngày của họ mà phải sống trong những căn nhà tạm bợ và làm việc cật lực nhằm sửa chữa thành phố.
Chúng tôi đã tung tin giả về cái chết của hai chị em Eva cùng Ruria trong lần sự cố này, đồng thời đưa họ đến Kaleneon.
Có những người vẫn đang tiếc thương đến những cái chết tại nơi này, thế nên tôi vẫn phải lắng nghe những danh tiếng lẫy lừng về bọn họ.
Hiện tại thì cũng không quá nhiều người, nhưng ngạc nhiên thay, bọn họ vẫn đang hăng hái tjực hiện công việc mà chẳng hề phàn nàn một chút nào.
Từ quan điểm bọn tôi, đấy chỉ là những dị thể. Nhưng với người dân tại thành thị này, đây là một sự kiện hầu như chưa bao giờ xảy ra.
Âm mưu từ Quỷ tộc đã bị bại lộ một phần nào đó, vậy nên ác cảm về họ ngày càng tăng lên.
Cứ như thế, gần một tháng đã trôi qua.
Hoặc ít nhất, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nếu chỉ dừng lại tại đấy, nhưng tôi vẫn không thể đoạn tuyệt hết các mối quan hệ với thành phố này.
Tôi đang tham gia một cuộc họp ở thương gia Hội (mặc dù hiện tại nơi này chỉ còn xót mấy chục mạng thôi), và chúng tôi đã thông qua những quyết định mới như mở ra các cửa hàng tạm thời hay từ chối những ai đang có ý định trở thành giảng viên của học viện.
Ngày qua ngày, tôi phải bận bịu với những công việc vượt quá khả năng của mình.
Lượng nhiệm vụ tôi phải hoàn thành mỗi ngày không thể đếm trên đầu ngón tay nữa. Tôi chưa từng làm việc vất vả như vậy từ khi sinh ra đến giờ.
“Việc gặp gỡ những nhân vật quan trọng của các quốc gia ngay bây giờ có thực sự cần thiết không nhỉ?”(Makoto)
Tôi vô tình thốt lên một lời phàn nàn.
Cái này cần thiết, cái kia cần thiết - Trong mỗi cuộc họp buổi tối, chúng cứ chồng chất lên nhau, những yêu cầu mới liên tục xuất hiện (nói cách khác, lượng công việc của tôi lại tăng lên).
Khiến cho các bài giảng tại học việc bắt đầu lại càng sớm càng tốt để Hàn lâm trấn trở về trạng thái bình thường, tôi chả nhận được gì khác ngoài những yêu cầu vô lí (Đang trong khoảng thời gian tái thiết thành phố mà họ vẫn còn thời gian để lo về mấy cái bài giảng chết tiệt đó nữa chứ, tôi tự hỏi liệu họ có phải là những kẻ ngu ngốc không)
Chỉ thế thôi cũng đã làm hai tay tôi bận lắm rồi đây này.
Bất chấp điều đó, vì lý do nào đấy, hoàng tử Limia, người đứng đầu của Lorel và những người quan trọng đến từ đền thờ đang lần lượt kêu gọi sự giúp đỡ của chúng tôi.
Tôi đã phải nhiều lần kiềm chế bản thân mình đang muốn làm họ ngậm miệng lại đây.
Hôm nay, chúng tôi đang sửa chữa con phố chính.
Đã khoảng một tuần kể từ khi chúng tôi bắt tay vào việc này, và khá nhiều phần của con phố đã trở lại như trước.
Tuy nhiên, sự tiến triển của cửa hàng thì lại không được tốt cho lắm.
Các cửa hàng tạm thời gần khu nhà tạm bợ đã trở nên khá quan trọng. Vì vậy ngay cả khi chúng tôi vội vàng khôi phục lại cửa hàng của mình như trước, điều đó sẽ gây bất tiện cho các khách hàng. Thế cho nên chúng tôi sẽ tạm gác nó lại cái đã.
“ Sensei, thầy gọi đây là một bài giảng sao?!” (Jin)
Jin đang hét lên.
“ Sif và Yuno đang làm việc cho Hội thương nhân trong một môi trường ấm áp, đây là phân biệt đối xử!” (Amelia)
Amelia cũng như thế.
Thật vậy, gió hôm nay khá to nên thời tiết có lạnh hơn một chút.
“ Em không nghĩ đây là công việc mà chúng em cần phải làm đâu ...” (Izumo)
Izumo cũng đang phàn nàn.
Dường như mỗi học viên tham gia bài giảng của tôi đều không hài lòng với nội dung này.
Những người đó đều là học trò của tôi, trừ hai cô con gái của Rembrandt-san ra.
Tôi tự hỏi liệu những kẻ ngốc đó đã mất trí hay chưa. Ngay sau khi trở lại học viện, tôi đã được thông báo rằng lịch giảng dạy vẫn sẽ tiếp tục.
Tất nhiên tôi có nói với họ rằng hãy hoãn các tiết học lại cho đến khi Hàn lâm trấn ổn định lại một chút, nhưng họ lại cứ nói rằng lịch giảng dạy sẽ tiếp tục chừng nào học viện còn đang hoạt động.
Lịch trình của tôi cho việc gặp gỡ người khác đã được sắp đặt sẵn, và lượng nhiệm vụ của tôi với các thương nhân thậm chí còn nhiều hơn; vì vậy đây không phải lúc để ... Không, nhiều khu vực trong thành phố vẫn còn đang là những đống đổ nát, và có rất nhiều người đã mất đi người thân của mình.
Mọi người toàn hay quên đi tình huống nguy hiểm quá nhanh khi nó vừa mới xảy ra xong.
Do đó, lợi dụng sự giả mạo để củng cố việc tái thiết, chúng tôi quyết định dỡ bỏ những ngôi nhà bị tàn phá, sau đó điều thêm một số người xây dựng lại chúng suốt cả ngày.
Tham gia là điều bắt buộc.
Ngay sau khi hết giờ dạy tại học viện, tôi đang đàm phán nốt để tìm kiếm lượng nhân công cho việc khôi phục lại thành phố. Nếu họ sử dụng cả ma thuật, quá trình tái thiết sẽ diễn ra nhanh hơn dự kiến.
Như vậy, có được sự tham gia của những người sử dụng phép thuật là điều khá quan trọng.
Vì lý do nào đó, Rembrandt-san đã biết điều này từ trước và nói với chúng tôi rằng ông ta đã giao cho Sif và Yuno việc khác rồi, vì vậy họ không cần phải làm công việc này nữa.
Chà, đây có thể là một cơ hội tốt để hai người họ quan sát và học hỏi từ cha mình, vậy nên tôi sẽ không ép họ làm việc.
“ Đó là bởi vì trò đã phàn nàn về việc mình đã hoảng loạn khi đối mặt với dị thể đó. Vũ khí của trò đang khóc đấy”(Makoto)
“ ... Raidou-sensei, bây giờ khi em đang nói chuyện trực tiếp với thầy, em có nghĩ về một việc” (Jin)
“ Gì vậy, Jin?” (Makoto)
Như thể cậu ta đã trở nên thất vọng với những lời của tôi, Jin nói tiếp.
“ Chẳng phải thầy cùng tuổi với tụi em sao? Thực ra, em còn có cảm giác rằng thầy còn trẻ hơn cả chúng em nữa” (Jin)
“ Trò đang muốn nói rằng việc tôi nói chuyện được là một sự lãng phí sao?” (Makoto)
“ Chữ viết của thầy mang nhiều phẩm giá hơn ... Đợi đã, đó không phải là điều em muốn nói. Em đã tự hỏi rằng liệu có sự tham gia của Sensei thì công việc có hoàn thành nhanh hơn hay không thôi. Vì thầy vẫn còn trẻ mà” (Jin)
“ Tôi có thể xem xét điều đó, miễn là tôi không cần phải làm một công việc đầy rắc rối như này. Hừm, nếu các cô cậu không tuân theo thời khóa biểu, có lẽ tôi sẽ phải biến buổi học này thành một bài giảng thông thường đấy” (Makoto)
“Ý thầy là chúng em vẫn chưa được giao cho việc gì ư?!” (Amelia)
“ Những người khác đang phải chịu đựng các bài giảng về kĩ năng thực hành rồi, điều đó thật tồi tệ mà!” (Izumo)
Amelia và Izumo cắt ngang cuộc trò chuyện giữa tôi và Jin.
Mặc dù họ là những cô gái cùng tuổi với tôi, bị nhìn trừng trừng bởi một người cao hơn cũng khiến tôi phải lùi lại.
“ ... Đó không phải là sự thật. Nếu tôi hành động đằng sau các trò tại nơi này, tất cả mọi người sẽ phải chịu trách nhiệm và đón nhận cùng một hình phạt như nhau” (Makoto)
『 ... H-hình phạt ư?』
“ Một trận đấu tập với Youthrie-kun, không, tôi sẽ thêm Thằn lằn xanh-kun và Zwei-san vào nhóm nữa” (Makoto)
『 Không thể, không thể nào, không thể nào đâu!』
Cả ba phản ứng từ bọn họ đều rất đồng đều.
Đó là sự đồng bộ khá tuyệt vời.
Thật tình cờ, Youthrie-kun là Thằn lằn Sương mù thứ ba.
May mắn thay, không, thật không may cho họ, họ chẳng có cơ hội nào để tham gia vào những cuộc chiến gần đây. Ngay cả vậy, họ vẫn đòi hỏi các bài giảng của tôi khi vẫn chưa hiểu được tình hình, vì vậy tôi đã tạo ra một trận đấu tập giữa họ và anh ta.
Tất cả học viên đấu với Youthrie-kun.
Họ sẽ tạo ra một đội hình bằng những vũ khí tôi đưa cho, trong khi Youthrie-kun sẽ chỉ đeo tấm lót khuỷu tay và miếng đệm vai - những trang bị nhẹ nhàng sẽ không làm chuyển động của anh ta chậm lại.
Đúng.
Youthrie-kun là một chiến binh đánh tay bo.
Rõ ràng anh ta thích dùng tay không hơn là vũ khí, nhưng Youthrie-kun cũng là một người kỳ lạ. Anh ta quan tâm đến các kĩ thuật chiến đấu tay đôi trong kí ức của tôi và tập luyện nó một cách nghiêm túc.
Anh ta thủ sẵn một con dao như một vật phòng thân, và hiện nay người duy nhất thích đánh kiểu áp sát như vậy trong Asora chỉ có Youthrie-kun.
Nếu bạn nói rằng Thằn lằn xanh-kun có kỹ thuật và Zwei-san có được sức mạnh.
Youthrie-kun có cả hai thứ đó.
Tóm lại, anh ta rất mạnh đấy.
Mặc dù có thể kiềm chế khi đấu với họ, nhưng tôi đã yêu cầu anh ta hãy giữ nó đến mức tối thiểu. Đối với các học viên, sức mạnh của anh ta sẽ giống như sứ giả của thần chết vậy.
Họ bị hạ gục bởi Youthrie-kun như những con ki bị quả bóng bowling làm đổ trong một lần ném.
Vũ khí của họ đã hoàn toàn bị phá hủy, và họ đã được trải nghiệm một buổi học của những nắm đấm, những cú đá, bị ném đi khắp nơi và bị khóa tay, khóa chân.
Thấy được sự sợ hãi của họ, tôi đoán việc này sẽ làm các học viên suy sụp chút ít đây.
Vũ khí của họ được sửa chữa bởi các người lùn và chúng lại trông như mới, nhưng ngay cả tôi cũng đã thực sự ngạc nhiên bởi chiêu Sóng Quyền của Youthrie-kun.
“ Hãy đánh nghiêm túc đi. Dù sao đi nữa, tôi nghĩ việc hỗ trợ thành phố phục hồi chắc chắn là một điều tốt, cho cả học viện và bản thân các trò đấy” (Makoto)
“ ... Có rất nhiều người trong số những cư dân ở đây chỉ muốn kiếm lợi nhuận từ chúng em. Thầy đã thay đổi rồi, Raidou-sensei”
“ Tôi sẽ nói rõ lại một lần nữa. Đối với tôi, việc trả lại trạng thái bình thường cho thành phố này còn quan trọng hơn nhiều việc đứng đây thuyết giáo. Vì thế tôi sẽ ngừng việc giảng dạy lại một thời gian, các trò biết chứ? Học viên sẽ phải xin xác nhận lại. Tôi dừng bài giảng của mình ở đây có được không vậy?” (Makoto)
“ Cái cách nói đó của thầy. T-Tin đồn rằng thầy đã từ chối việc trở thành một giảng viên chính thức, điều đó có phải sự thật không…?”
“ Đúng vậy, tôi đã từ chối. Tôi không có ý định làm một giảng viên đến hết cuộc đời đâu” (Makoto)
“ Thầy là một cá nhân mà người ta không thể áp dụng những lí lẽ thông thường được nữa! Chúng em sẽ làm điều đó, chúng em sẽ làm việc chăm chỉ! Xin đừng bắt chúng em phải đăng ký lại. Tỷ lệ đầu vào sẽ trở nên rất điên rồ! Chúng em đáng lẽ không nên nói gì cả ...”
“Đó là điều các trò nên nói ngay từ đầu rồi mới phải. Ngay cả khi có quen biết đám năm nhất, họ sẽ vượt qua các trò trong một khoảng thời gian ngắn thôi” (Makoto)
Vì một vài lí do.
Sau khi nghe những lời cuối cùng của tôi, ba người đó đã ngừng phàn nàn và thể hiện tinh thần làm việc dâng cao.
Thực ra việc xin xác nhận lại chỉ là nói đùa thôi, nhưng tôi sẽ phải duyệt qua những giấy tờ mới một khi mọi thứ đã tạm ổn định.
Tôi cũng cần phải tiếp tục thuyết giáo mấy cô cậu này nữa đây...
Nhưng nếu cảm giác khó chịu của tôi ở Limia là đúng, những người này có thể đã trở nên khá mạnh rồi.
Tôi sẽ cần suy nghĩ về phương pháp huấn luyện cho họ.
Sẽ không hay chút nào nếu tôi tạo ra những học viên còn mạnh hơn cả đội Hiệp sĩ.
Tôi từng nghĩ mình muốn đào tạo ra những học viên ưu tú, vì vậy tôi đã sử dụng các mạo hiểm giả của Tsige để làm tiêu chí và đánh giá kĩ năng cá nhân của từng người một. Khi nhìn lại, điều đó có thể là một sai lầm.
Tôi đã nghĩ đây là một điều kiện cơ bản, nhưng tôi cũng cần phải đặt ra mục tiêu là có thể sống sót ở vùng đất hoang nữa.
Hôm nay, Shiki đang phân chia khẩu phần ăn cho mọi người cùng với Sairitz-san đến từ Lorel, còn Mio thì đang ở Asora.
Tomoe đang giúp vận chuyển hàng hóa xung quanh thành phố, vì vậy ...
Haah. Chúng tôi sẽ không gặp lại nhau cho đến tận tối nay.
Tôi ước mình có thể quay trở lại cái đêm tiệc tùng đó.
◇◆◇◆◇◆◇◆
Công việc sáng nay cuối cùng đã kết thúc.
Các học viên và công nhân đang nghỉ trưa, họ đang đi loanh quanh làm việc riêng của mình.
Còn tôi?
Tôi phải đi gặp gỡ vài người trong một lúc.
Tôi đã đưa ra các mệnh lệnh hỗ trợ cho quá trình sửa chữa, vì vậy mọi thứ vẫn sẽ ổn ngay cả khi tôi phải vắng mặt trong vài giờ đồng hồ.
Miễn là không có gì xấu xảy ra cả.
Dù sao đi nữa...
Tôi đang đi gặp người đầu tiên, vì vậy tôi rời khỏi khu phố chính và đi qua nơi từng tọa lạc Thương đoàn Kuzunoha, chỗ đó về cơ bản chỉ còn là một đống đổ nát.
“ Ah, tôi rất xin lỗi về điều này, Raidou-sensei. Thầy đã phải lặn lội đến tận đây”
“ Làm ơn dừng lại đi, cô lớn tuổi hơn tôi mà, Ester-san. Và tôi không phải là giáo viên của cô đâu, cô có thể gọi tôi là Raidou” (Makoto)
“ Thật là rắc rối khi thầy không phiền mỗi lúc nhắc về tuổi tác của tôi đó, Sensei. Nhưng với tôi, nói chuyện với vị cứu tinh của mình mà lại không dùng kính ngữ là điều bất khả thi. Sếp của tôi vẫn chưa đến, thầy có thể đợi ở bên trong một lúc không?” (Ester)
“ Vâng, tôi hiểu rồi” (Makoto)
“ Tôi phải nói rằng thầy đã làm tôi ngạc nhiên khi bỗng dưng có thể nói chuyện được. Thầy có vẻ trẻ hơn so với hồi còn dùng chữ viết đấy” (Ester)
Ester-san nhìn tôi như thể việc tôi có khả năng nói chuyện là một điều bất thường.
Tôi đã cứu cô ấy khỏi một dị thể ở căn nhà thổ gần đây, nhưng tôi chưa từng tưởng tượng rằng mình sẽ được gặp sếp của cô ấy. Mặc dù tôi đã nghĩ rằng nó sẽ chỉ là dịch vụ mời chào thôi.
Ông ta là người của thế giới ngầm, vì vậy tốt nhất là tôi nên giữ một khoảng cách nhất định khỏi người đó.
Jin cũng có nói về điều này, nhưng tôi tự hỏi liệu việc giọng mình nghe trẻ hơn khi nói chuyện trực tiếp là tốt hay xấu đây.
Tôi chỉ sao chép cách giao tiếp bằng miệng, nhưng dường như ấn tượng của mọi người đều khác nhau.
“ Đây là một sự kiện lớn mà. Có thể cơ hội sẽ xuất hiện ở nơi này. Dường như thiệt hại ở đây ít nghiêm trọng hơn so với những khu khác; khi nào việc kinh doanh mới hoạt động trở lại vậy?” (Makoto)
Tôi nhìn xung quanh, có vẻ việc sửa chữa các tòa nhà mà không phải dỡ bỏ chúng là điều khả thi.
Nếu vậy, khi con đường được sửa xong, không phải những người này sẽ quay trở lại với cuộc sống hằng ngày của họ sớm hơn dự kiến sao?
“ ... Chúng tôi đang ở trong ngành công nghiệp tìиɦ ɖu͙ƈ. Không có cách nào để người dân và việc kinh doanh diễn ra như bình thường trọng khi thành phố vẫn chưa ổn định cả. Chúng tôi không thể mở cửa đón khách chỉ vì mấy tòa nhà và sự an toàn của những cô gái đâu” (Ester)
“ Không có nhu cầu từ những người tụ tập đến đây để khôi phục thành phố sao?” (Makoto)
“ Fufufu. Thầy nói nhu cầu sao? Họ phải lo lắng về con mắt của người dân thành phố trước đã. Nhà thổ không phải là một thứ cần thiết. Đây là một công việc chịu ảnh hưởng bởi mức độ nổi tiếng và sự hỗ trợ của các khách hàng ”(Ester)
Là vậy sao.
Tôi đoán rằng có những loại hình dịch vụ không phụ thuộc vào nhu cầu của mọi người.
Trong trường hợp đó, không ngạc nhiên khi cô ấy đã hơi cáu khi nghe về mấy lời vô dụng của tôi.
Cô ấy nhìn tôi một cách nhẹ nhàng. Hoặc đúng hơn, tôi cảm thấy mình đang được xem như một đứa trẻ, vì vậy hãy cứ để thế đi.
“ ...” (Makoto)
“ Hmm, có vẻ ông chủ đã đến. Vậy thì, tôi sẽ đưa ông ấy đến đây. Dù sao thì, tôi nghĩ ông ấy chỉ đơn giản là muốn cảm ơn thầy mà thôi. Mặc dù có một vẻ ngoài đáng sợ, nhưng ông ấy lại có tình thương và cả lòng tốt nữa. Và ... không, tôi sẽ để thầy tự mình nhận ra” (Ester)
Vẻ ngoài đáng sợ.
Chưa gì ông ta đã giống với loại người mà tôi không thể đối phó rồi.
Ừ, đúng vậy.
So với khuôn mặt của Io, bất kể ông ta có kinh khủng đến mức nào, không đời nào sự xuất hiện của một hân tộc lại có thể đáng sợ đến mức đó được.
Tôi tưởng tượng ra khuôn mặt của gã khổng lồ mạnh mẽ.
À, nhưng.
Nếu đó là một hân tộc, tôi nghĩ mình có thể đem Zara-san ra làm so sánh.
Nghĩ về những vết thương lòng tôi phải nhận từ ông ta, tôi nghĩ người này sẽ không sao hết.
“ Xin lỗi vì đã để cậu chờ. Có vẻ Ester và những cô gái khác từ nhà thổ đang có với cậu một ân huệ lớn ... Raidou?”
“ ... Đại diện Zara?” (Makoto)
Khuôn mặt mà tôi đang tưởng tượng xuất hiện ngay trước cửa.
Eh?
Người này á?
“ Ester, việc này có nghĩa là gì?” (Zara)
“ Oh? Hai người đã biết nhau rồi sao? Không có “nghĩa là gì” nào hết, đây là người đã cứu mạng tôi và tên thầy ấy là Raidou. Thầy hiện đang là một thương nhân điều hành một thương đoàn nhỏ” (Ester)
“ ... Cô, cô đã để tôi gặp Raidou cho dù đã biết cậu ta là một thương nhân sao?” (Zara)
“ À, vâng. Dù vẫn là một người mới, nhưng thầy ấy có rất nhiều điều hứa hẹn. Tôi nghĩ mình sẽ để thầy ấy gặp ngài, để trả ơn thôi” (Ester)
“ Đó không phải là vấn đề ở đây!” (Zara)
“ Làm ơn bình tĩnh đi, ông chủ. Tôi có thể đảm bảo với ngài rằng không có ý định nào đằng sau việc này hết. Mặc dù có vẻ như ngài không chỉ biết thầy ấy, hơn cả vậy, hai người quen nhau sao... Tôi đã làm một điều không cần thiết à?” (Ester)
“ Ah, không. Tôi hiểu rồi, cậu ta là Raidou, người đã cứu cô” (Zara)
Zara-san thở dài.
Thành thật mà nói, tôi cũng muốn làm vậy.
Tôi muốn được thoải mái khi phải đến đây mà chưa chuẩn bị tâm lí từ trước.
Sau khi ngừng lại một đúc, Zara-san quay mặt về phía tôi và cúi đầu xuống.
“ Raidou, cảm ơn rất nhiều. Tôi rất biết ơn” (Zara)
“ Đợi đã, ngài đại diện. Việc tôi làm đâu có lớn lao gì lắm đâu!” (Makoto)
“ Không. Cậu đã cứu nhiều nhân viên của tôi. Việc bày tỏ lòng biết ơn chỉ là lẽ thường tình thôi” (Zara)
Bây giờ tình huống lại trở nên khó xử hơn.
“ Ô-ông cũng sở hữu những loại hình kinh doanh này sao, đại diện Zara? Tôi khá ngạc nhiên đấy”(Makoto)
Vì đang muốn đổi chủ đề càng nhanh càng tốt, tôi vội nói ra những thứ đang xuất hiện trong đầu mình.
“ ...Đúng vậy. Tôi đang phụ trách con phố đèn đỏ và cờ bạc này. Tôi đã nghiền nát tất cả những người đang làm những việc tương tự ở các thành phố khác. Tôi vốn không định để mọi chuyện diễn ra theo cách này, nhưng tôi cũng có lý do của riêng mình ”(Zara)
Người đứng đầu Hội thương nhân, đồng thời cũng là người đứng đầu thế giới ngầm.
Có vẻ lượng công việc hôm nay của tôi đã ít đi rồi.
Tôi chưa lên kế hoạch cho việc này, vì vậy tình huống bây giờ thật đáng ngạc nhiên.
“ Vậy sao? À, tôi tình cờ nghe thấy tiếng hét của Ester-san và những người khác nên mới chạy đến giúp đỡ đấy chứ. Tôi không có ý định làm ông cảm thấy mắc nợ với mình đâu” (Makoto)
Tôi thực sự không thể lựa chọn đúng từ ngữ, nhưng tôi muốn nói rằng mình làm việc đó không phải vì muốn lấy được sự biết ơn của họ.
“ ... Fu, cậu chẳng thay đổi chút nào cả. Cậu vẫn trả lời bằng những câu từ tốt đẹp đó. Mặc dù vậy, danh tiếng của cái tên Thương đoàn Kuzunoha đang lan rộng ra khắp nơi. Không phải là tôi đã chấp nhận những ý kiến của Rembrandt, nhưng có vẻ cậu đang làm khác đi so với những thương nhân bình thường” (Zara)
Trong giây lát, Zara-san nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng rồi ông ta lại thở dài và tiếp tục nói.
“Phần lớn những người muốn lừa dối cậu đã chết cả rồi. Nhị hoàng tử của Limia và nữ hoàng của Lorel đã tự mình triệu tập cậu để dự đoán tính hữu dụng của bản thân cậu. Cũng đừng quá tin tưởng những người đến từ đền thờ. Tôi không nói đùa đâu, rằng cậu mới là người được hưởng lợi nhiều nhất từ sự cố dị thể này, Raidou” (Zara)
“ Ha, haah” (Makoto)
Thay vào đó, mối quan hệ của tôi với những người này đang tiến triển nhanh đến mức không cần thiết nữa.
Việc nữ hoàng của Lorel là Sairitz-san cũng là một sự tình cờ.
Tôi cho rằng cô ấy là vợ của hoàng đế, nhưng đây thực sự là một danh hiệu quan trọng mà người phụ trách các tu sĩ của đất nước được giao cho.
Sairitz-san có nói rằng tên cô không có nhiều người biết đến, nhưng chắc chắn đây là một sự đùa cợt. Cái tên của bất cứ ai có vai trò quan trọng trong bốn cường quốc đáng ra sẽ phải rất nổi tiếng mới đúng.
... Không phải tôi đã biết điều đó rồi đâu.
“ Ngay cả là đối với Thương Hội. Một cái giá phải được đặt ra để thúc đẩy nhân công vận chuyển hàng hóa. Thậm chí vào lúc đầu, các cửa hàng bán thuốc cũng không phải là phổ biến. Dù nhiều hay ít, những người cố gắng gây dựng lại việc làm ăn của bản thân họ đang bắt đầu bằng các thương vụ khác nhau” (Zara)
“ Eh, đó không phải -” (Makoto)
“ Đồ ngốc. Nó không chỉ phục vụ cho lợi ích của riêng cậu đâu. Miễn là các cậu tiếp tục cải thiện chất lượng và giá cả, sẽ không có một cửa hàng nào trong thành phố này có thể cạnh tranh với thương đoàn Kuzunoha khi nói đến thuốc nữa. Tôi cũng đang định nói vậy tối nay. Cậu nên xem xét một hướng đi có thể làm gia tăng doanh số bán ra của mình, mặc dù chỉ là từng chút một thôi. Thiết lập những chi nhánh khác cũng là một cách hay đấy” (Zara)
“ Những chi nhánh khác...” (Makoto)
Điều đó sẽ khó khăn đây, bởi chúng tôi không có đủ nhân lực.
“ Tôi cũng đã nhắc đến chuyện này với Shiki ... -san rồi, nhưng sẽ rất hữu ích nếu cậu tiếp tục làm trung gian với học viện đến một mức độ nhất định. Lúc này, lý do của việc thành phố đang phục hồi trở lại với tốc độ cao là vì chúng ta được dùng phép thuật thả ga. Chúng tôi muốn tiếp tục như vậy cho đến khi mọi thứ trở về bình thường” (Zara)
Tại sao ông ta lại thêm -san vào sau tên của Shiki, nhưng lại không dùng kính ngữ với tôi nhỉ?
Chả nhẽ ông ta đang nghĩ rằng tôi là vệ sĩ của anh ta sao ?!
... Ừ thì điều đó cũng đúng, tôi không thể phủ nhận nó được.
“ Hiện tại, tôi dự định sẽ tiếp tục gửi yêu cầu cho học viện. Đồng thời cũng vận chuyển hàng hóa khắp thành phố thông qua Tomoe luôn” (Makoto)
“ Người phụ nữ có thể thuần hóa rồng còn tốt hơn cả những Hiệp sĩ Rồng huh. Thành thật mà nói, tôi cần phải bàn thêm về sự thiếu sót kinh nghiệm và kĩ năng của cậu. Nhưng tôi chỉ có thể ngả mũ bất lực trước những phương pháp khác thường của các cậu. Để nghĩ rằng cậu lại dùng đến con hổ con của Lorel thay cho một cỗ xe ngựa” (Zara)
“ Tôi tưởng những Hiệp sĩ rồng đều rất mạnh mẽ cơ mà” (Makoto)
“ ... Sao thế được? Tôi có đến xem một lần, nhưng họ chẳng khác gì đồ trang trí cả. Dưới sự chỉ huy của người phụ nữ đó, họ hành động như một đội rồng bay và còn chẳng đáng sợ chút nào” (Zara)
“ Ah, hahaha” (Makoto)
“ Với tiến độ này, ngay cả khi chỉ qua vẻ ngoài, cảnh quan thành phố Rotsgard có thể sẽ trở lại bình thường sau khoảng một tháng. Với tư cách là một chủ hội và là người quản lí các cô gái bán hoa đó. Tôi sẽ nói một lần nữa. Cảm ơn, Raidou” (Zara)
Không chỉ Zara-san, cả Ester-san cũng làm theo ông ta, hai người họ đều cúi đầu.
Tôi thực sự không thể quen với việc này, được một đại diện cúi chào trước mặt mình.
“ Tôi cũng muốn cảm ơn ngài. Từ bây giờ, nếu tôi có làm sai việc gì, xin hãy hướng dẫn tôi, Đại diện Zara” (Makoto)
“ Tôi sẽ làm vậy, bất cứ khi nào Rembrandt-san nổi giận với cậu ... Và khi tôi nghĩ về điều này. Để thay cho lời cảm ơn vì đã cứu những cô gái đó, khi cửa hàng trên con đường này mở cửa trở lại, tôi sẽ cho cậu vào miễn phí. Có được không, Raidou?” (Zara)
... Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt của ông ta đã hoàn toàn thay đổi.
Ah, ông ta đang khó chịu đây.
“ Có được không sao? Tôi mới có một nửa là đàn ông thôi, tôi sẽ không tham gia vào mấy thứ như vậy đâu” (Makoto)
“Tôi chỉ thấy một sự thiếu sót của cậu là những câu trả lời mơ hồ đó. Chà, tôi sẽ tự hiểu nó theo cách riêng của mình. Vậy thì từ giờ trở đi, các nhà thổ sẽ mở cửa miễn phí cho Thương đoàn Kuzunoha. Hãy cứ dùng chúng theo ý thích của cậu. Tôi sẽ ra lệnh cho họ sử dụng cửa hàng của cậu để mua những thứ thiết yếu cho cuộc sống. Đó là cách cảm ơn của tôi, đồng thời cũng là khoản thanh toán để cậu giữ kín miệng về việc tôi là quản lí của nơi này. Tôi sẽ tin tưởng cậu về việc đó. Vậy thì, xin lỗi vì đã làm cậu tốn nhiều thời gian. Cả hai chúng ta đều là những người bận rộn, nhưng cậu cũng cần phải cố hết sức vào cuộc họp tối nay. Đừng có quên đấy, Raidou” (Zara)
Sau màn độc thoại một chiều đó, Đại diện Zara quay đi và rời khỏi đây.
Điều này có nghĩa ông ta đã đoán rằng tôi sẽ không gây thất vọng.
... Không, tôi không nghĩ việc làm lộ tẩy ông ta có ích lợi gì cả, vậy nên tôi sẽ không làm thế.
Mặc dù không còn cái bầu không khí áp lực như trước, tôi vẫn thấy việc nói chuyện cùng người đàn ông đó thật khó khăn.
Err, tiếp theo là hoàng tử của Limia.
Cuộc gặp đó đã được thu xếp tại phòng họp của học viện.
---------END CHAP-----------