Chương 164: Hai Kẻ Ngái Ngủ.
Tôi buồn ngủ.
Nhìn vào khuôn mặt chính mình phản chiếu trong gương, tôi thấy một đôi mắt lờ đờ cùng với những quầng thâm bao quanh.
Buồn ngủ quá đi thôi.
Đêm qua - mà đúng hơn thì, mới chỉ vài giờ trước - tôi còn đang ở thủ đô Limia.
Trời vẫn mờ tối, nhưng ban mai vẫn thường lên muộn vào những ngày này.
Và khi chúng tôi quay về, bình minh đã đến rất gần rồi.
“Mọi người ở Asora đều rất mạnh đấy chứ nhỉ...” (Makoto)
Lúc rửa mặt, tôi buột miệng thốt ra những suy nghĩ của mình.
Khi Shiki và tôi trở lại Asora, chúng tôi được chào đón bởi tộc Orc, Người lùn, cả Tomoe và Mio nữa, những người đã về đây trước đó.
Kết quả trận chiến của họ thật đáng kinh ngạc.
Không chỉ trở về trước chúng tôi, họ gần như còn chẳng phải chịu thương vong nào.
Tôi được báo rằng chẳng có ai phải chết cả, chỉ có hai người bị thương thôi.
Lãnh thổ Kaleneon tuy nhỏ nhưng nó vẫn là một quốc gia đấy, và bọn họ đã thành công trong việc chiếm lấy nơi đó.
Tôi nghĩ mình đã đánh giá quá cao về mức độ cần thiết về lượng sức mạnh mà các quân đội hay những quốc gia trong thế giới này nắm giữ trong tay rồi. Tư tưởng ấy cũng xuất hịrn lúc tôi đến Limia.
Ý tôi là, nghĩ lại thì...
Đội Green Beret, Spetsnaz, Đặc công Úc, Cobra, CIA, KGB, MI6, FBI ...
Err, tôi cho rằng danh sách sẽ dài thêm một khi phải liệt kê ra hết đấy.
Dù sao...
Khi bạn nhìn thấy các lực lượng vũ trang tuyệt vời đó hoặc các tổ chức tình báo đặc biệt trên truyền hình hay phim ảnh, bạn cảm giác rằng họ có sức mạnh quân sự rất lớn, đúng không nào?
Chẳng có lấy bất kỳ thương vong nào là một điều tốt, vì vậy hãy cứ vui lên đi bởi sự kỳ vọng của tôi đã sai rồi.
Ngay cả những vết thương cũng rất vặt vãnh, đề cử như cái đuôi của một Lizard bị dẫm lên bởi một Orc Cao Nguyên vậy.
“Mình tự hỏi, liệu Shiki có ổn không đây” (Makoto)
Mio đã đưa cho tôi xem một trong những tướng quân từ kẻ địch, một con rồng kỳ lạ chỉ võn vẹn nằm gọn trong lòng bàn tay cô ta, kèm một lời giải thích mập mờ.
Tomoe cũng đề cập nơi đó chỉ toàn hẻm núi chứ không có biên giới quốc gia nào cả.
Tuy nhiên.
Họ đã cắt ngang tại đó mà không báo cáo thêm gì nữa.
Báo cáo về những gì đã xảy ra phía bên này, Shiki giải thích rằng chúng tôi đã đụng độ Sofia và Lancer rồi kết liễu họ. Anh ta thực hiện việc đấy với một cử chỉ vui vẻ và còn không thèm che giấu niềm vui vì đã hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Tomoe và Mio đột nhiên trở nên bồn chồn, mặc dù biểu hiện của họ vẫn như cũ.
Khi Shiki sắp sửa giải thích về quan hệ giữa chúng tôi và quỷ tộc, cả chi tiết về quyền năng của Nữ thần nữa, Tomoe đặt một tay lên vai Shiki và Mio thì chộp lấy cánh tay kia của anh ta.
Cả hai người họ đều yêu cầu một lời giải thích thật chi tiết.
Và rồi họ đưa anh ta đi để nói chuyện - à không, thẩm vấn thì đúng hơn - và tôi vẫn chưa gặp lại anh ta kể từ lúc ấy.
Cuối cùng, Ema phải tiếp quản mọi việc. Tôi rất biết ơn vì cô ấy đã tóm tắt lại những việc đã xảy ra, và sau đó tôi cho mọi người ở Asora giải tán.
Để mọi người có thời gian nghỉ ngơi, chúng tôi quyết định tổ chức lễ kỷ niệm chiến thắng mà Ema đã đề xuất vào ngày hôm sau.
Nói cách khác, là tối nay.
Lúc này Ema đang mệt nên chắc cô ấy vẫn còn ngủ, nhưng ai đó sẽ phải điều hành và bắt đầu chuẩn bị bữa tiệc.
Tôi thì lại không thể làm việc đó nỗi nữa.
Thực ra, trận chiến tối qua của chúng tôi rất bất thường. Đáng lẽ hôm nay chúng tôi sẽ phải dọn dẹp nốt các dị thể tại Rotsgard.
“Mặc dù mình nghĩ thật kì lạ nếu gọi chúng là dị thể khi vừa phải đấu với Io và Sofia. Mình vẫn còn mất ngủ quá mà ~ “(Makoto)
Ngay cả vậy, tôi vẫn cần phải ghé đến học viện vào buổi sáng.
Điều đó có nghĩa tôi chỉ được liêm diêm thêm một hoặc hai tiếng nữa thôi.
Rona cũng đã nói điều gì đó khiến tôi lo lắng, và tôi nghĩ rằng quỷ tộc rất có thể sẽ liên quan đến việc các dị thể tụ tập ở quận của những người giàu có.
Có vẻ nhiều bán nhân đang sinh sống tại Rotsgard cũng theo phe quỷ tộc.
Hân tộc hoặc quỷ tộc đây.
Bây giờ khi nghĩ về điều này, tôi không biết các bán nhân sẽ chọn theo phe nào nữa.
Thật kỳ lạ khi nghĩ rằng họ sẽ chống lại quỷ tộc mà không có điều kiện nào cả.
Ngoại trừ một số ít được đối xử tốt, có vẻ hân tộc thường không coi bán nhân là con người đúng nghĩa.
Trong trường hợp đó, thậm chí nếu có cả một hệ thống ích lợi, sẽ có những người nghĩ rằng phe quỷ tộc tốt hơn nhiều, bởi họ sẽ đạt được lẽ phải của mình.
Chưa kể, quỷ tộc chỉ sống trong những vùng đất băng giá lạnh lẽo. Vì vậy, nhiều bán nhân sẽ tiếp cận hân tộc để có một cuộc sống yên ổn.
Khi thấy quân đội đó ... Suy nghĩ này của tôi nhiều lúc cũng về phe kia, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng Quỷ Vương là một người tuyệt vời.
*Tiếng gõ cửa*
Hmm?
“Ừ, vào đi” (Makoto)
"Chào buổi sáng, Boss"
“Ồ, là anh sao, Lime. Chào buổi sáng - “(Makoto)
“Xin lỗi vì đã làm phiền ngài sớm thế này. Học viện đã gửi tôi đến đây để đón ngài ngay lập tức. Ngài nên đến sớm“ (Lime)
“Có ai ở đó không vậy?” (Makoto)
Theo trí nhớ của tôi, Lime cần phải hội nhóm với Mondo và những người lùn tại học viện.
Nhưng anh ta đến đây để đánh thức tôi dậy.
"Vâng. Có vẻ Hiệu trưởng đang muốn dọn dẹp thật nhanh chóng. Ngoài ra ... thật ngạc nhiên khi người đó nói về điều này vào lúc muộn màng như bây giờ, nhưng có vẻ Hiệu trưởng muốn chúng ta cứ giả vờ như thể mình luôn hành động theo lệnh của ông ta“ (Lime)
Ahaha ...
Đúng là đã khá muộn để nói về việc đó rồi.
“Và ... Các giảng viên quan trọng muốn ngài nói rằng trong vụ việc lần này, những hành động của ngài đều tuân theo chỉ thị của mấy người đó, họ đã làm vậy để bảo vệ mọi người” (Lime)
Bọn họ thật đúng là một lũ ngốc mà.
Dù sao đi nữa, lắng nghe cả hai yêu cầu cùng một lúc là … bất khả thi.
“Đó chính xác là những gì họ đã nói sao?” (Makoto)
“Vâng” (Lime)
Như thể Lime biết tôi muốn nói gì, anh ta gật đầu.
“Nếu phải lựa chọn, tôi sẽ nói rằng yêu cầu của Hiệu trưởng là cái tốt hơn. Tôi sẽ nói chuyện với Shiki và quyết định về nó sau. Dù sao đi nữa, tôi muốn dành một vài ngày để nghỉ ngơi và làm theo sở thích của mình trước khi đến học viện“ (Makoto)
"Như ngài muốn. Nhân tiện, Boss“ (Lime)
“Gì vậy?” (Makoto)
“Lúc nãy có một người phụ nữ đứng trước cửa phòng ngài. Cái cô từng lảng vảng tại nơi trú ẩn ấy“ (Lime)
Nhưng bây giờ ở đó không có người phụ nữ nào cả.
Khi anh ta miêu tả những đặc điểm của người đó, tôi nhận ra rằng anh ta đang nói đến *ane-san* lúc trước, người hay nói chuyện với tôi về những thứ trong đầu mình, kể từ khi tôi cứu cô khỏi nhà thổ.
Nếu tôi nhớ không nhầm, tên cô ấy là Ester-san.
“Ah, không, đó là một người tôi đã đưa đến nơi trú ẩn. Tôi đoán cô ấy là hân tộc mà mình đã nói chuyện nhiều nhất. Tôi tự hỏi cô ấy muốn gì đây” (Makoto)
“Cô ta đã né đi khi gặp phải ánh nhìn từ tôi, vậy nên chắc đó cũng không phải điều gì quan trọng mấy. Tôi đã tưởng tượng ra điều gì đó không đứng đắn, nghĩ rằng cô ta chắc chắn đã qua đêm ở đây, hehe “(Lime)
"... Tha cho tôi đi. Đừng nghĩ rằng mình là tiêu chuẩn khi anh mới chỉ đang nổi tiếng với các Gorgon“(Makoto)
“... Quá nhiều thứ sẽ trở nên độc hại. Nhưng tôi nghĩ ngài nên học cách tận hưởng nhiều hơn, Boss“ (Lime)
"Rồi rồi. Vậy bây giờ ta sẽ đến học viện chứ nhỉ? “(Makoto)
“Shiki-san không đến sao?” (Lime)
“Tôi đã cố gắng liên lạc bằng thông tâm thuật lúc nãy, nhưng anh ta không trả lời. Shiki có vẻ khá mệt mỏi, vì vậy tôi nghĩ anh có thể đi cùng tôi, Lime à“ (Makoto)
“Rất vui lòng. Ngoài ra, hãy để tôi chúc mừng sự trở lại an toàn của ngài“ (Lime)
“... Tomoe. Cô ấy lại kể lể thêm lần nữa rồi“ (Makoto)
Tôi tự hỏi tại sao Lime lại biết về việc đó, nhưng tôi nhận ra rằng Tomoe đã chạy loanh quanh nói cho tất cả mọi người.
Hoặc cũng có thể là Mio.
Làm sao mà Lime có thể biết được, khi anh ta thậm chí còn chưa bao giờ xuất hiện ở Asora?
“Hội thương nhân, các Thằn lằn ở đấu trường và các Arke cũng đang lo lắng. Họ nghĩ rằng chúng ta có thể đã thất bại” (Lime)
“Nó cũng không thực sự là thành hay bại đâu... À, tối nay là lúc tổ chức buổi tiệc. Anh có thể uống bao nhiêu cũng được. Bởi tôi nghĩ đến mai sẽ chẳng còn lại tí gì đâu“ (Makoto)
Bây giờ tôi sẽ đến học viện và hoàn thành nốt nhiệm vụ của mình ở đó.
Có lẽ tôi sẽ đi phàn nàn với Root đây.
◇◆◇◆◇◆◇◆
Tóm lại.
Những kẻ hợp tác với quỷ tộc mà Rona đề cập đến chẳng thấy đâu cả.
Nhưng có ba dị thể lớn hơn Io.
Với thân hình cao khoảng bốn mét, chúng đang điên loạn đập phá một phần thành phố.
Có vẻ chúng có thể hợp thể lại với nhau.
Mặc dù, chúng không làm tiếng "gachiin" mà là "gucho ... gucho"
Và cuối cùng, họ đã quyết định rằng những người phải đối đầu với nó không phải Học viện mà là Thương đoàn Kuzunoha.
Đội quân của học viện, những người dễ dàng dọn dẹp những dị thể còn lại, đã hoàn toàn bị đánh bại bởi mấy dị thể đó, chúng miễn nhiễm với toàn bộ các thuộc tính.
Nhưng lượng sát thương từ các phép không thuộc tính không thể bắt kịp tốc độ tái tạo của nó, vì vậy đây là nỗ lực trong vô vọng.
Họ đã rút lui, phân tán như mấy con nhện con, và giờ chúng tôi đang phải đứng tại đây.
Haah ...
“Ah, anh không cần phải làm gì cả, Shiki. Cứ ngủ tiếp đi“ (Makoto)
“Tôi không thể cho phép điều đó. Để Waka-sama làm việc trong khi tôi không phải làm gì cả” (Shiki)
“Không, không, tôi cũng có cần làm gì đâu. Hãy để nó cho những người khác, mặc dù tôi không muốn làm thế“ (Makoto)
Lime và Mondo cũng ở đây.
Shiki bằng cách nào đó đã tham gia lực lượng đàn áp của chúng tôi, nhưng anh ta trông còn kiệt sức hơn cả tôi.
Không nghi ngờ gì anh ta đã chưa chợp mắt được tí nào.
Có lẽ anh ta bị bất tĩnh cũng nên.
Khi họ bảo tôi hỗ trợ những người xung quanh và rời khỏi lực lượng chính, tôi thực sự rất vui trong lòng.
“Vậy thì, chúng tôi sẽ đi trước” (Mondo)
Lime và Mondo tiến thêm một bước.
“Tôi mong ngài để lại mấy thứ này lại cho chúng tôi lo liệu. Bởi chúng tôi đã đến tận đây với vũ khí sẵn sàng trong tay rồi”(Lime)
Ngay cả những người lùn cũng sẵn sàng chiến đấu, cầm trên tay một cái rìu cao hơn họ gấp nhiều lần.
Nếu bạn yêu cầu tôi mô tả độ lớn của cái rìu, nó dài đến mức như đang tự mình di chuyển vậy.
Họ sẽ không thể đi bộ xung quanh thành phố nếu phải giữ cái rìu đó thẳng đứng.
Nhưng nó không gây ra bất kỳ vấn đề nào trong tình huống này, nên tôi sẽ không nói gì thêm đâu.
“Vậy Lime và Mondo có thể lo hai con, còn những người lùn sẽ lo con còn lại. Chúc may mắn!“(Makoto)
“Giờ thì ... chúng ta sẽ gϊếŧ chúng bằng một đòn duy nhất. Đi nào!"
Có ba người lùn.
Người ở giữa giữ cái rìu trên vai chỉ vào dị thể, và tất cả bọn họ đều xông vào chúng.
... Cuộc thảo luận đêm qua, họ cũng đã nghe thấy.
Thật quá đỗi căng thẳng.
“Eh? Lime và Mondo đâu? “(Makoto)
"Boss. Có thể dùng Mộc Hình được không?“(Lime)
"À, tôi hiểu rồi. Anh nói đúng, chúng ta sẽ chuẩn bị một biểu tượng mới cho sự hồi sinh của thành phố. Hai cái cây xếp thành hàng. Nó có thể trở thành sự bổ sung tuyệt vời cho các sản phẩm đặc biệt mới của chúng ta với Rotsgard“ (Makoto)
“Vâng, thưa ngài” (Lime)
“Mhmm, cậu có thể làm những gì mình muốn. Lime à, kẻ thù khá to, nên chắc cậu đã biết phải làm gì rồi chứ? “(Mondo)
"Tất nhiên. Nó thậm chí sẽ không mất đến ba phút đâu. Anh đã sẵn sàng chưa, Mondo? Đợi đã, anh muốn triển ngay rồi à? “(Lime)
“Đừng chậm trễ thế chứ, Lime! Chúng chỉ là những thứ chậm chạp với cơ thể to lớn thôi, nhưng bằng cách nào đó, đối mặt với những đối thủ lớn như vậy đang khiến tôi phấn khích đây!“(Mondo)
Lime và Mondo cũng đầy nhiệt huyết.
Thông thường, tôi sẽ không nghĩ rằng đó là đối thù mà Mondo có thể tự mình sử dụng Mộc Hình lên nó.
Thứ đó rất to, và vì kẻ thù đã hợp nhất lại, nó thường cao hơn bản thể chính nhiều.
Nhưng nếu Lime ở đây.
Không mất nhiều thời gian.
Cơ thể to lớn của nó bao bọc trong ánh sáng.
Lime chuyên về tăng cường sức mạnh cho người khác mà.
Mặc dù có rất nhiều vận động viên chơi thể thao theo cặp và thành thạo trong việc tận dụng khả năng của đồng đội.
Lime sử dụng khái niệm đó như một khả năng đặc biệt của anh ta vậy.
Việc so sánh khả năng này với hai cái gương đối lập nhau là một sự cường điệu, nhưng anh ta có thể tăng cường và khuếch đại sức mạnh lên.
Ví dụ: nếu anh ta hợp tác với Mondo.
Đến một mức độ nhất định, khi Mondo cố gắng đánh bại kẻ thù bằng cách sử dụng Mộc Hình, Lime sẽ làm nó hiệu quả trên cả những kẻ miễn nhiễm với kĩ năng đó.
Bọn họ được gọi là tổ tội Aquarius, hai người đó khá tương thích với nhau luôn.
Đây là một kĩ năng thông minh, phù hợp trong mọi tình huống.
Một sức mạnh phù hợp với người hữu ích như anh ta.
Trong khi tôi đang nghĩ về điều đó, hai cái cây to đã được trồng trong thành phố rồi.
Điều này thật tuyệt vời mà.
Không chỉ cao có 4 mét.
Chắc chắn chúng đủ cao để trở thành một biểu tượng của Hàn lâm trấn.
“Karatakewariiiiii!”
Oh.
Và tại thời điểm những người lùn thả cái rìu xuống - không, cái rìu to đùng đó vừa lớn hơn thêm nữa– lên đầu của dị thể còn lại.
Dị thể đó.
Bị chẻ làm đôi.
Karatakewari bổ vào đầu nó một cách hoàn hảo.
Đợi đã, cái rìu đó có thể lớn hơn cả kích thước ban đầu sao chứ?
Nó có vẻ giống một vũ khí chỉ chống lại được những loại kẻ thù nhất định.
Tôi không nghĩ nó sẽ được dùng trong một trận đấu tay đôi đâu.
Trong khoảng thời gian sinh sống tách biệt lâu dài của các người lùn, có vẻ họ đã tạo ra một thứ vũ khí mà tôi không thể hiểu nổi.
Nhưng thứ đó không tái tạo lại nữa.
Khi tôi nhìn dị thể vừa bị chẻ làm hai, người nó sủi bọt và sưng lên.
Ah, họ đã đánh bại nó rồi.
Huh?!
“Đợi đã, không thể nào ...” (Makoto)
Tôi có một cảm giác xấu, và điều đó đã đúng.
Nó nổ tung, và những thứ đó rơi như mưa xuống thành phố.
“Trời ạ, vậy là giờ thành phố sẽ bị bao phủ bởi một mùi hôi đúng không trời? Chưa văng đến khu trung tâm, nhưng ít nhất nó vẫn sẽ ảnh hưởng đến các vùng khác đấy“(Shiki)
Mặc dù Shiki mệt mỏi, anh ta tạo ra những vòng tròn ma thuật khổng lồ trên đầu, cao hơn một chút so với những tòa nhà.
Không chỉ một mà là vài cái như vậy, trong một không gian rộng lớn, và che chắn từ bên trên.
Tôi đoán chúng sẽ tạo ra một khối cầu.
“Tuyệt vời, thật là một cảnh tượng hoành tráng” (Makoto)
“Không đâu, tôi chỉ sử dụng một năng lực cơ bản để thiêu đốt cơn mưa này thôi; lúc đầu kĩ thuật này vốn dùng để loại bỏ các vùng đất thừa. Tôi chỉ mới dùng một vài cái và thay đổi chúng để xem nó sẽ như thế nào“ (Shiki)
“Ừm, nhờ đó, thành phố sẽ không phải hứng chịu cơn mưa bốc mùi này” (Makoto)
“Vung cái rìu đó mà không cần suy nghĩ gì cả. Mấy người lùn kia cũng sẽ bị phạt sau“ (Shiki)
“Cũng sẽ sao?” (Makoto)
“...” (Shiki)
“Cũng sẽ gì cơ, Shiki?” (Makoto)
“Waka-sama, xin đừng nhắc lại đến lần thứ hai” (Shiki)
Shiki run rẩy.
Chúng ta sẽ không đi sâu vào vấn đề này thêm nữa.
Dù sao thì, chúng tôi đã xong việc ở đây rồi.
Bây giờ khi học viện kết thúc việc khảo sát khu vực xung quanh và tuyên bố tình trạng khẩn cấp đã hết, thành phố sẽ được phục hồi và yên tĩnh như trước kia.
... Tôi thực sự không nghĩ rằng một trận chiến vừa mới xảy ra ở đây.
Tôi nhìn mấy cái cây lớn đó, chúng có lá màu xanh lục sáng và có thể thấy được từ đây.
Tôi tự hỏi liệu chúng có xanh mãi như vậy hay không.
---------END CHAP----------