Chương 163.5: POV: Ký Ức Cuối Cùng Của Kẻ Mạo Hiểm Giả Không May.
Sao chuyện này lại xảy ra được?
Một cảnh tượng khủng khϊếp đã xảy ra ngay trước mắt tôi.
Seelie... Seelie... Có ai đó đang gọi tên tôi; đó là cô gái trẻ tuổi đến từ Lorel.
Tôi gắng gượng nhìn xung quanh và nhận ra rằng tất cả những người đi cùng mình đều đã chết ... không, không chỉ có họ. Mọi người đến từ Tsige đều đã bỏ mạng trong cuộc chiến này.
Tôi không rõ liệu còn ai sống sót trong số những người đi khác hướng với mình không, nhưng đội đi theo tôi đều đã chết.
Cách đây không lâu, chúng tôi rời khỏi Tsige và đến Vương quốc làm lính đánh thuê... Chúng tôi từng mong muốn được bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi này ... nhưng rồi, quỷ tộc tấn công. Chúng huy động tất cả lực lượng và tấn công từ mọi phía, nuốt chửng thủ đô trong ngọn lửa chiến tranh. Đến khi các hiệp sĩ tới nơi, chúng đã xâm nhập vào tòa lâu đài và còn có ý định gϊếŧ chết anh hùng.
Không ai có thể làm gì được nữa.
Tên chiến binh khổng lồ bốn tay đã khiến tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi chưa bao giờ thấy cái thể loại chiến binh đó. Chẳng có con quái vật nào ở vùng đất hoang có thể địch lại hắn ta cả. Nếu vẫn là mạo hiểm giả, tôi sẽ nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng giờ tôi đang là cận vệ của anh hùng.
Chạy trốn không phải là một lựa chọn.
May mắn thay, một thứ gì đó màu trắng giống Golem và một tên Lich đã rơi xuống từ trên trời, họ giao đấu với gã khổng lồ. Chúng tôi bèn nắm lấy cơ hội và rời khỏi tòa lâu đài, nhưng sau đó chúng tôi lại phải chứng kiến cảnh tượng bên ngoài ... những ngôi nhà, bức tường, con phố ... mọi thứ đã sụp đổ. Đây là kết quả của đợt tấn công đầu tiên ... không còn dấu hiệu của sự sống trong thành phố này nữa.
Nói là một con long thượng đẳng đã tấn công cũng không phải phóng đại đâu. Tôi từng cho rằng sự nghiệp của mình sẽ an toàn hơn khi đến đây, so với làm một mạo hiểm giả ở vùng đất hoang, nhưng có vẻ tôi đã nhầm rồi.
(Sau chuyện này, mình sẽ về lại vùng đất hoang)
"Chiya, Wudi sao rồi?" (Bredda)
"... tệ quá. Tôi không thể giữ anh ta sống lâu hơn nữa đâu, ta cần thuốc trị thương, bằng không anh ta sẽ chết mất"(Chiya)
"Hãy cứ duy trì nó đi" (Bredda)
"Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng nếu trận chiến kia leo thang và tên Lich hủy bỏ cái rào chắn, chúng ta sẽ chết hết" (Chiya)
Hình như tên Lich đã được lệnh phải bảo vệ anh hùng, hắn đã dựng nên một cái rào chắn để che chở chúng tôi. Tổ đội này có cả anh hùng, Hibiki. Nhưng thật không may, tình hình đang xấu đi nhanh chóng. Wudi, người pháp sư hoàng gia, có một cái lỗ ở bụng. Bất cứ ai phải nhận vết thương đó thì chắc chắn sẽ chết. Nhưng tu sĩ Lorel, Chiya, đang ở đây. Cô ấy đang vật lộn để giữ mạng sống cho anh ta, dù vậy, sức lực của cô đang giảm dần. Tình huống này thật quá đỗi tồi tệ.
"Larva ... nếu kẻ đó đúng là long thượng đẳng Lancer, liệu kĩ năng của Larva có đủ để chiến thắng không đây?" (Hibiki)
Hibiki đang theo dõi cuộc chiến giữa Larva và Lancer.
Theo quan niệm thông thường, Lancer sẽ không thể thua được. Trên thế giới này, long thượng đẳng là những tồn tại ngang hàng với các tinh linh. Vùng đất hoang nơi tôi từng sống thiếu vắng những tồn tại như vậy, nhưng lời đồn đại vẫn không bao giờ dứt. Chỉ dựa theo những tin đồn, tôi có thể nói rằng không thứ gì trong vùng đất hoang có thể đối đầu với chúng cả. Sinh vật có sức mạnh lớn đến vậy chỉ có thể là bản thân chúng, tinh linh, và Nữ thần. Thế thôi.
Chưa hết, ngay trước mặt tôi, tên Lich đang một chọi một với long thượng đẳng. Hắn thậm chí còn đang gây sát thương lên con rồng và chiếm thế thượng phong. Cảnh này tựa như những câu chuyện bịa ra của người hát rong vậy.
Mặc dù tôi đã đánh bại vài Lich ở vùng đất hoang ... nhưng nếu phải đấu với kẻ tên Larva kia, tôi sẽ không thể sống sót trong vòng 3 giây.
"Lancer đã biến thành người ư?" (Hibiki)
Ah ...... Những lời đó của Hibiki đã xác nhận phỏng đoán của tôi. Những lời đồn đại có nói rằng: long thượng đẳng Lancer sẽ chuyển về dạng hân tộc khi muốn đánh nghiêm túc.
Nói cách khác, hắn đúng là một long thượng đẳng, và tên Lich vẫn đang áp đảo.
(Thề có Nữ thần, mình sẽ quay về vùng đất hoang sau vụ này)
Larva hình như vừa bị đánh bay ... không, hắn lùi lại để né một đòn tấn công. Tôi ngước lên trời.
(Chúng ta chết là cái chắc, Vương quốc xong đời rồi.Thậm chí cả Hibiki và Larva cùng lao vào cũng sẽ không thể thắng được đâu. Mình sẽ chuẩn bị chết ở đây)
Ngay cả là trong một tình huống thế này, Larva vẫn từ chối lời đề nghị hợp tác của Hibiki. Thực ra, hắn bảo nếu chúng tôi có thể tự bảo vệ bản thân trong vòng vài phút, hắn sẽ chữa lành cho Wudi.
Có vẻ hắn không nói dối đâu. Đến giờ hắn đang đấu với Lancer và đã phải nhận vài vết thương nghiêm trọng, nhưng tên đó vẫn muốn đánh tiếp.
Mặc dù tôi không thể tin tưởng hắn ta, nhưng ... đậu xanh nó chứ, đúng rồi, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra, cái cảm giác kì lạ này. Cùng một cảm giác khi tôi gặp những người đó. Gốc rễ của sự tăng trưởng nhanh chóng ở Tsige. Những người đã chữa khỏi lời nguyền nhà Rembrandt, thương đoàn của sự kì diệu, Kuzunoha. Tôi cũng có cảm giác như thế khi gặp Raidou, Tomoe và Mio.
Hắn đã nói điều đó sẽ được thực hiện, vậy nên nó sẽ đúng như thế. Ngay cả khi điều đó là bất khả thi, hắn có thể làm được. Tôi nhìn những đám mây với đôi mắt ghen tị.
(Vậy ra hắn cũng là một phần của những người đó. Nếu là vậy, mình đáng nhẽ phải...)
"Đàm phán đã xong xuôi. Hủy bỏ *Ngôi đền sương mù, Nivlheim*. Để ta cảnh báo cô. Ít nhất hãy cố mà bảo vệ bản thân đi, được chứ?" (Shiki)
Larva khẳng định lời đề nghị.
(Mình không thể từ bỏ bây giờ được, mình phải đấu tranh cho đến giây phút cuối cùng.
Nếu bỏ cuộc tại đây, mọi cố gắng của mình khi còn là một mạo hiểm giả sẽ là vô ích)
Lancer tạo ra một thanh kiếm ánh sáng và dùng nó để tấn công. Khả năng của hắn là vậy, nhưng tôi không biết được chi tiết ra làm sao. Lancer dùng nó để đấu với Larva; ngoài ra hắn còn làm vài việc kì lạ khác nữa. Thở ra lửa, bóng tối phóng ra từ lòng bàn tay và dùng nước trị thương. Nhưng đó vẫn chưa phải điều kì lạ nhất. Larva còn dị hơn nhiều. Trước tiên, hắn biến cái gậy của mình thành một thanh kiếm, và nó không phải loại ngắn đâu, loại to đùng ấy.
Để dùng được cái loại kiếm như vậy, ta cần phải có sức khỏe phi thường. Tôi đã nghĩ cách làm của hắn thật ngu ngốc. Hibiki còn nói rằng thứ đó chắc là một mánh khóe nào đấy. Nhưng Larva không bị lảo đảo chút nào và lao đến Lancer để đánh cận chiến. Chứng kiến cách Larva vung kiếm, có vẻ hắn rất thành thục thứ đó.
(Tên pháp sư đó còn có thể bất thường đến mức nào nữa chứ?!)
Khả năng kiếm thuật quá sức tưởng tượng. Tôi chưa từng thấy người nào có thể dùng kiếm giỏi đến vậy. Cứ như thể vị vua của kiếm thuật đã chiếm hữu cơ thể hắn ta ấy.
Sự kết hợp giữa kĩ năng ma pháp và kiếm thuật đã đạt tới trình độ thượng thừa. Hắn triển khai vài ma pháp cấp cao trong lúc đang cận chiến với Lancer. Tôi chả thể nói được cái gì luôn.
Larva đang áp đảo ngay cả khi Lancer đang ở hình dạng hân tộc. Một long thượng đẳng sắp sửa thua trước một undead. Tôi biết rằng người ta có thể làm được rất nhiều thứ nếu sở hữu lượng ma lực lớn, nhưng chúng không bao gồm kiếm thuật và phản xạ. Nếu xét theo khía cạnh này, chắc chắn tên Larva còn mạnh hơn tất cả chúng tôi gộp lại.
"Chết tiệt, đáng lẽ mình nên hốt hết số vũ khí đó và cao chạy xa bay. Nếu bán được vài cái trong số đó, mình sẽ được sống một cuộc đời xa xỉ cho đến lúc chết..."
Giọng tôi thốt lên. Tôi không còn quan tâm đến Lancer hay tình hình hiện tại nữa. Những thanh gươm hắn tạo nên từ mạng sống con người đều rất cao cấp. Chúng sẽ được bán với giá cao. Tôi sẽ có thể sống an nhàn trong suốt phần đời còn lại ... nhưng tôi lại không muốn rời khỏi đây. Tôi muốn được thấy kết cục của trận chiến đó. Tôi muốn biết ai sẽ dành chiến thắng; Lich hay Long thượng đẳng.
"(Khốn kiếp!)"
Tôi cảm thấy trong giây phút này, Lancer bỗng chuyển sự chú ý sang chúng tôi. Nhưng cũng vào lúc đó, Lancer đã không thể tránh được đường kiếm của Larva, hắn đã bị mất một chân, ngay sau khi hắn phóng những thanh kiếm ánh sáng đến chỗ chúng tôi.
Hibiki ngay lập tức thủ thế, Bredda dùng đến kĩ năng hộ vệ của anh ta. Tôi cũng sử dụng các kĩ năng mình để dành cho trường hợp khẩn cấp.
Kĩ năng và phép thuật là những công cụ hữu dụng, nếu được sử dụng đúng cách, ta có thể thắng bất cứ trận chiến nào. Nhưng nếu chỉ biết dựa dẫm vào một thứ, ta không thể tận dụng những cái còn lại. Đối với mạo hiểm giả, đây là kiến thức cơ bản; dùng kĩ năng và phép thuật trước, sau đó mới đến vũ khí và cơ thể. Quan niệm này đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi Tomoe và Mio đến Tsige. Họ nói rằng trước tiên phải rèn luyện cơ thể và thuần thục vũ khí của mình; có thể học thêm các kĩ năng và ma pháp ở giữa công đoạn đó. Tôi không thể chấp nhận điều đó và cố gắng chứng minh nó là sai lầm... Nhưng, tôi sớm nhận ra đó là cách hiệu quả nhất, mọi người xung quanh dần vượt qua tôi. Tôi nhanh chóng trở thành gánh nặng trong tổ đội bởi cấp độ không bằng được những thành viên khác nữa. Đó là lúc tôi nhận được lời mời của Hibiki.
(Mình tự hỏi, sao mình lại nghĩ đến chuyện đó làm gì nhỉ)
Tôi nhìn phía trước.
(Đợi đã, nó vẫn chưa tới được mình ... đã bao lâu rồi vậy?)
Lancer phóng tận năm thanh kiếm về phía chúng tôi.
(Mục tiêu của ngươi là tất cả mọi người ở đây đấy à?)
Thanh thứ nhất đã phá hủy rào chắn của Chiya.
(Này, mặc dù cô ấy vẫn còn trẻ,người này vẫn là tu sĩ của Lorel, sao ngươi có thể phá tan nó dễ đến thế hả?)
Thanh thứ hai chẻ đôi tấm khiên của Bredda, nhưng anh ta vẫn chặn được nó lại.
(Thật đấy à, anh ta đã chặn nó lại sao?!)
Hibiki đánh trúng thanh thứ ba, nó phát nổ ngay trước mặt cô ấy. Cả Bredda lẫn Hibiki đều bị văng ra xa. Thanh thứ tư đang hướng đến tôi.
"Di chuyển- Kích Perinito"
Tôi vừa dùng đến kĩ năng quen thuộc của mình. Đây là tuyệt chiêu dùng để chống lại bọn quái thú, nhưng vì đã dùng trong một thời gian dài, tôi đã khám phá ra cách khác để tận dụng nó. Nhờ vậy, tôi vẫn có thể dùng chiêu này để vung kiếm thay vì đâm. Tôi đỡ thanh kiếm đang bay đến bằng tất cả sức lực, mặc dù bị ngã ra phía sau, tôi đã chặn nó lại. Không sao cả, nhưng có tận năm thanh cơ mà.
Nó xuyên qua không khí, nhắm thẳng vào tôi. Tôi có thể tránh được nó và dùng kĩ năng thêm lần nữa. Tôi chỉ cần nhảy sang bên trái thôi. Nhưng đằng sau tôi lại là Chiya, cô ấy thẳng với đường bay của thanh kiếm.
"Chết tiệt, Khiên Chắ-"
Tôi cố dùng kĩ năng phòng thủ như Bredda, tôi đã copy được sau khi nhìn thấy nó. Nhưng nếu chỉ là bản sao, nó không thể đỡ được thanh kiếm đó.
Đáng nhẽ tôi sẽ sống nếu tránh nó đi.
(Mình có một cô vợ và một đứa con. Mình làm cái công việc chó má này để gửi tiền về nhà, khiến cuộc sống của họ tốt hơn. Mình sẽ tránh nó bất kể như... không, không thể được)
Tôi tự hỏi liệu đây có phải tình huống mà người ta hay nói là não hoạt động nhanh hơn khi cận kề cái chết không nhỉ? Bộ não đã được tôi luyện ở vùng đất hoang của tôi đi đến kết luận. Nếu tôi né thanh kiếm đó, Lancer sẽ nhắm vào Chiya. Cô ấy sẽ biến thành thanh kiếm của hắn. Một cô bé mạnh đến vậy sẽ trở thành một thanh gươm phi thường. Nhưng nếu tôi chết, hắn sẽ chỉ lấy được một thanh gươm giống với mấy cái trước mặt Larva, và rồi hắn sẽ thua. Nếu hắn có được Chiya, Larva sẽ thất bại, sau đó là Hibiki, Bredda và tôi sẽ chết hết. Đó là lí do tôi phải chặn nó lại.
(Anya, Riera, Elisa, Chloe, Mia và tất cả mọi người. Tôi xin lỗi)
"Haaa!!!"
Tôi lao người đến chỗ thanh kiếm và đẩy Chiya ra khỏi đó. Nó đã xuyên qua người tôi.
(Trời ạ, đau thật đấy. Đây chắc chắn là một vết thương chí mạng)
"Seelie-san!!" (Chiya)
"Đúng như kế hoạch" (Shiki)
Trong lúc lảm nhảm vài tiếng, tôi nhìn xung quanh. Chiya và Wudi, người có một cái lỗ ở bụng, vẫn an toàn.
(Lancer! Ngươi ăn c** rồi! Ta biết sớm muộn gì mình cũng sẽ biến thành kiếm, nhưng nó sẽ yếu hơn Chiya rất nhiều, chả khác gì mấy thanh ngươi đang có cả đâu. Hahaha!)
"......"
Hình như Larva đã nhìn về phía chúng tôi trong giây lát. Tôi muốn nói rằng tốt hơn hết là hắn nên đánh bại Lancer đi, nhưng tôi chả thể nói được từ nào nữa. Mặc dù ý thức đang dần biến mất, tôi đã chắc rằng Larva sẽ thắng, vì vậy tôi cảm thấy hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể mình.
Trên đời có rất nhiều chuyện kì lạ. Ngay cả sau khi chết, ý thức của bạn vẫn còn vương vấn. Tôi không biết người khác thì như thế nào, có khi đây là trường hợp đầu tiên và cũng là cuối cùng. Nhiều khả năng tôi là người duy nhất được trải nghiệm cảm giác này. Hệt như đang mơ ấy, chắc tôi cũng sẽ dần biến mất mà thôi, giống những giấc mơ huyền ảo đó. Ít nhất, đến phút cuối, tôi đã bảo vệ được cô gái đó.
Nhưng rồi ý thức của tôi trở lại trong một không gian kì lạ.
Tôi cứ tưởng Larva đã bị đánh bại, nhưng hình như tôi đã được triệu tập bởi một người phụ nữ nào đấy, trong vô số các thanh kiếm khác nhau. Người đang đứng trước mặt cô ta là ... Raidou. Chủ nhân của Thương đoàn Kuzunoha, Raidou. Tôi quan sát tình hình trong khi đang cố chống lại sự mệt mỏi của một thanh kiếm. Có vẻ tên cô ta là Sofia Bulga, người được biết đến với danh hiệu Sát long nhân.
(Sát long nhân ư?)
Cô ta còn trông giống rồng hơn cả Lancer. Vẻ ngoài của Sofia rất kì lạ, chắc cô ả cũng đã hấp thụ sức mạnh của Lancer rồi.
(Lancer! Larva đã thắng Lancer rồi! Vậy ra tên đó cũng là một Sát long nhân à? Quá tuyệt vời. Larva cũng là một cấp dưới của Raidou sao? Thật đấy, cái Thương đoàn đó bị sao vậy nhỉ?! Tomoe, Mio, và giờ lại là một undead diệt rồng. Đây chính là quân đội của những quái vật.
Mà chắc họ không tồi tệ đến mức như tên Ác quỷ đâu)
Cậu ta đang dùng ...một...? Một cây cung. Sao Raidou lại dùng cung? Có lần tôi đã thấy cậu ta dùng kiếm, và kết luận của chúng tôi về Raidou là một pháp sư, dựa theo những tin đồn về lượng ma lực khổng lồ của cậu ta ... nhưng, gì thế kia? Cái quái gì vậy?!
"Raidou, thứ đó là..." (Sofia)
Nguồn ánh sáng bỗng lan tỏa và vài thanh kiếm đã tiêu tan. Larva đã sử dụng một thanh kiếm. Chả có nhẽ, chủ nhân của hắn cũng đóng giả làm một pháp sư sao? Tình huống này thật vô ích. Chiến đấu là điều vô nghĩa. Mỗi lần Raidou di chuyển, 100 thanh kiếm nữa lại bị bắn hạ. Tốc độ của Sofia chả thể so sánh với điều này.
Mặc dù tôi chỉ là một thanh kiếm cấp thấp mà Lancer đã tạo ra, tôi vẫn có thể nhận thấy rằng Sofia đang tận dụng tất cả số kiếm còn lại. Chà, cái cảnh này ... tôi thậm chí còn không thấy buồn cười nữa.
Raidou vẫn đang vô tư áp đảo cô ta. Vẻ mặt của cậu trái ngược hoàn toàn với Sofia. Trong khi sắc mặt và giọng nói của cô ta đang cho thấy sự vật lộn, Raidou lại như đang tản bộ hóng mát trong công viên ấy. Trong giây lát, tôi cảm thấy Raidou đang nhìn về phía mình ... cái kết đang đến gần rồi. Với nhiều năm kinh nghiệm làm mạo hiểm giả, tôi có thể đoán được điều này. Tôi hiểu rằng cậu ta sẽ kết thúc mọi thứ bằng đòn tiếp theo.
Tôi chẳng cảm thấy sự thù hận hay ý định gϊếŧ chóc nào cả. Đó chỉ là ánh nhìn trống rỗng và thanh tĩnh mà thôi. Đây chưa bao giờ là một trận chiến cả, nó đơn giản chỉ là màn thể hiện sức mạnh áp đảo, không có cơ hội chống cự. Quá đỗi một chiều.
(Tại sao Sofia lại cố đấu với Raidou làm gì nhỉ?)
Tôi sẽ không bao giờ dám chống lại Raidou, kể cả nếu có Nữ thần hỗ trợ. Tôi tự hỏi những người ở Tsige có biết về việc này không. Cậu ta còn quái vật hơn cả Tomoe và Mio cộng lại. Có lẽ Toa và tổ đội của cô ấy đã nhận ra rồi, thế nên họ mới hợp tác với những người này.
(Mình đã dành ra 20 năm sống trong vùng đất hoang, bỏ làm mạo hiểm giả, đến Limia để tìm một công việc tốt hơn ... bị gϊếŧ chết ... sau đó chứng kiến nhân dạng thật sự của người tên là Raidou.
Thế giới này đúng là đầy bí ẩn ... cuộc đời mình thật giông bão mà)
---------END CHAP----------