Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 158: Khi Ác Quỷ Nhảy Vào Vòng Chiến




Chương 155: Khi Ác Quỷ Nhảy Vào Vòng Chiến

Thực sự là senpai sao?

Tôi muốn xác nhận, nhưng việc ấy phải gác lại sau thôi.

Nếu tôi không dị hợm thế này và người ấy thật là senpai, sẽ rất bình thường khi tôi bước đến bắt tay rồi trò chuyện với cô kiểu như những cuộc tao ngộ vậy.

Tựa như tình cờ chạm mặt người quen khi đang du lịch nước ngoài đấy.

Dù sao thì, tôi cần phải chú tâm vào việc chính bởi cái bầu không khí nơi đây.

Một lần nữa, tôi quan sát khu vực nơi mình vừa rơi xuống.

Có lẽ chúng tôi đang đứng trong đại điện thiết triều của nhà vua hay một nơi tựa như thế.

Sở hữu một không gian phù hợp với sự phô trương, và tại vị trí dường như cao nhất trong không gian này, rất có thể từng tọa lạc ngai vàng, chỉ còn lại một đống đổ nát.

Xuất hiện vết tích của sự tàn phá như muốn nói rằng đã có một cuộc chiến nảy lửa quanh đây. Hầu hết những người ở đây đều bị thương.
Lướt sơ qua thì những người duy nhất trông vẫn ổn là cô gái nhỏ nhắn bên tổ đội anh hùng và… gã khổng lồ toát ra vẻ lịch thiệp.

Hình như mụ Nữ thần lại ném tôi vào giữa chiến trường một lần nữa, như thường lệ.

“Waka-sama, rất có thể người này chính là anh hùng. Chúng ta nên bắt đầu bằng việc bảo vệ cô ấy không ạ?"(Shiki)

Với một giọng nhỏ, Shiki hỏi tôi.

… Tệ rồi đây. Nếu anh ta gọi tôi là Raidou hoặc Waka, tôi cảm thấy danh tính của mình dễ dàng bị đoán ra.

Dẫu vậy, miễn là “người kia” vẫn đang ở đây, cái tên Makoto cũng không tốt lắm.

Có nên gia tăng thêm vài cái tên cho tôi không nhỉ?

Tồn tại vài giới hạn phiền toái khi thực hiện việc này đây.

Hơn nữa, một phần từ bộ đồ trắng bóc này mang lại, tôi không nghĩ mình sẽ dùng cái tên ấy cho tương lai sau này được, thành thử thế mà lại hay.
“Shiki, khi nói chuyện với tôi, anh không cần phải gọi tên đâu, cứ nói về mục tiêu của chúng ta thôi. Dù anh có gọi bằng gì đi chăng nữa, danh tính của tôi vẫn có thể sẽ bị bại lộ đấy”(Makoto)

"Thật vậy. Tôi hiểu rồi… Thế thì, những lúc như này, tôi sẽ gọi ngài là chủ nhân. Về phần mình... ngài hãy gọi tôi là Larva. Nếu ngài gọi Shiki, mọi thứ cũng sẽ dễ phơi bày luôn”(Shiki)

“Larva là cái tên Rona đã biết rồi mà. Ổn không đấy?”(Makoto)

“Người phụ nữ đó không nghĩ rằng tôi đang thực sự phục vụ cho Waka-sama đâu. Trong lúc này, tôi đang nghĩ đến việc lợi dụng sự hiểu nhầm. Đối với loại người đó, thay vì một lời nói dối không có căn cứ, một điều như thế sẽ hiệu quả hơn nhiều”(Shiki)

"Tôi giao lại việc ấy cho anh. Giờ thì, tôi muốn kiểm tra xem liệu thựt sự tôi có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ chung được hay chưa, nên sẽ đi đến chỗ anh hùng trước. Còn tên tướng quỷ… ừm, theo tôi thấy, hắn có vẻ vẫn ổn”(Makoto)
"… Là vậy sao. Đã hiểu”(Shiki)

"Tôi sẽ mặc cho Shiki động thủ RẤT NHIỀU sau việc này, nên bây giờ anh chỉ cần đợi thêm chút nữa thôi" (Makoto)

"Tôi rất ưng ý với sự cân nhắc của ngài đấy" (Shiki)

Đầu tôi vẫn còn chút nặng nề.

Nếu thể nói được ngôn ngữ chung ngay cả khi đã đến mức này, tôi sẽ không thể chịu nổi mất.

Nhìn vào bộ xương hơi cúi đầu như thể đang thất vọng, tôi thầm nói với anh ta rằng anh ta sẽ có cơ hội để thể hiện sau.

Bởi vì thực tế là mọi chuyện sẽ xảy ra đúng như vậy.

Trong bộ trang phục đáng xấu hổ này, sức mạnh ma thuật đang bị giới hạn, vì vậy tôi không cần phải sử dụng [Sakai] để che giấu nó làm gì.

Đó là lý do tại sao tôi có thể sử dụng [Sakai] để nhận biết và quan sát khu vực xung quanh sau một thời gian dài.

Nếu chúng ta bỏ qua phần cosplay dị hợm đó, có thể nói đây là thiết bị phù hợp với tôi nhất trong cuộc sống hàng ngày.
Nhưng điều tồi tệ nhất về nó là thứ khiến tôi không thể sử dụng vật phẩm này ngày qua ngày được.

“!!”

“…”

Tôi bắt đầu đi về phía anh hùng và gã khổng lồ đang đối đầu nhau, họ cách người còn lại khoảng 10 mét.

Khi tôi bắt đầu di chuyển, sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt họ. Và cùng nhau, không, cả hai đều nhìn chằm chằm vào tôi.

Khoảng cách giữa họ và tôi là khoảng 50 mét.

Tất nhiên, tôi cũng đang quan sát hành vi của mấy người đó.

Trong khi duy trì khả năng nhận biết của [Sakai] đến mức thấy rõ được mọi chi tiết, tôi mở rộng [Sakai] của mình.

Từ lâu đài đến thị trấn, tôi quan sát những trận chiến xuất hiện trong tâm trí. Chúng đang xảy ra ở một số địa điểm trong khi tôi bao quát địa hình.

Có vẻ bây giờ tôi có thể làm thế này rồi.

Thành phần lực lượng của quỷ tộc, đúng như tôi mong đợi, bao gồm: bán nhân, mamono và quỷ tộc.
Tôi chưa thể ước tính rõ ràng, nhưng quân đội quỷ tộc rõ ràng ít hơn nhiều so với số còn lại.

Các trang bị của họ khá tốt và họ thực sự trông giống như những người lính.

Ngoài ra, tôi có thể biết được các điểm đang trong vùng chiến một cách dễ dàng.

Có vẻ mọi nơi bị xâm chiếm đều nhắm vào lâu đài.

Việc đó là để bảo vệ các lối vào, hay những trận chiến đó đang tạo ra một vòng vây hình tam giác với tòa lâu đài này làm trung tâm vậy?

Tôi đã hiểu hầu hết thông tin trong các vùng lân cận.

Tôi sẽ giảm độ chính xác của [Sakai] và tăng phạm vi lên hơn nữa.

Đến mức mà tôi không thể đoán được các chủng tộc có mặt ở đó, tôi kéo dài [Sakai] ra đến tường thành của thủ đô.

Tôi hiểu rồi ... quỷ tộc thậm chí còn phá hủy những bức tường huh.

Có vẻ họ đang sở hữu một số vũ khí hoặc ma thuật đáng kinh ngạc.
Có vẻ như đó là cơ sở cho cái thế trận tam giác này.

Số lượng của phe quỷ tộc là… Có lẽ là vì đây là một cuộc tấn công bất ngờ, họ vẫn còn đến vài nghìn quân.

Xét về số lượng, những đơn vị bảo vệ vương quốc còn nhiều hơn nữa.

Chỉ có điều, đây không phải là một cuộc chiến trên đồng bằng hoặc một trận đánh thiên về đội hình quân sĩ, vì vậy nếu không nhiều hơn tới 10 hay 20 lần, số lượng sẽ không phải một sự khác biệt mang tính quyết định.

Việc họ chỉ huy động khá ít quân để tấn công vẫn chưa rõ ràng, nhưng lượng quỷ tộc xâm nhập vào thị trấn đã có sự huy động tương đối vững chắc. Vì vậy đối với phe Vương quốc đang bị phân tán ra khắp nơi, cuộc tấn công này như là một con dao bất ngờ đâm từ đằng sau lưng họ vậy.

Nhìn vào những đám cháy xảy ra xung quanh các địa điểm nằm ngoài cuộc hành quân của quỷ, rất có thể đồng minh của quỷ tộc hoặc một tên gián điệp đã xâm nhập vào đây từ trước rồi.
Ở Rotsgard, sự cố này diễn ra ở ngay bên trong nội thành.

“Có vẻ phe Limia đang định tạm thời rời khỏi thủ đô. Các đơn vị khác đang dần tập hợp lại ở vòng ngoài, họ đang tính bao vây thủ đô ư? ”(Makoto)

“… Đối với một vương quốc ngoan cố như Limia mà nói, đó là một lựa chọn khá linh hoạt. Phải chăng đây chính là do sự ảnh hưởng của anh hùng? ”(Shiki)

Một lần nữa, tôi nói chuyện với Shiki bằng một giọng bé để mấy người ở kia không thể nghe được.

Độ chính xác của kĩ năng này đang thấp đến mức tôi chỉ biết được có bao nhiêu người đang tập hợp lại mà thôi, sau đó tôi tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Tôi có thể nói rằng một số lượng rất đông người dân từ các thị trấn lân cận đang đổ dồn về phía thủ đô.

Tôi cảm thấy rằng, ngược lại, những người ở thủ đô lại đang cố để rời đi, vậy nên tôi mới đoán rằng chắc họ đang tính bao vây nơi này.
Shiki trông có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng tôi có thể nói rằng khí thế chiến đấu rạo rực đang tỏa ra từ người anh ta.

Đó là một cảm giác rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể khiến những người yếu tim ngất đi.

Ngoài ra, mỗi lần anh ta nói, ánh sáng đỏ sẫm trong mắt anh ta lại lóe lên, vì vậy cường độ còn tăng lên gấp đôi.

May mắn thay, không ai có thể thấy được biểu hiện của tôi cả. Tôi chỉ nhìn về phía trước với một nụ cười gượng gạo.

"Ta không biết ngươi là ai nhưng hãy dừng lại đi"

Tên khổng lồ cho tôi một lời cảnh báo.

Một giọng nói đầy cá tính, nó khá hợp với ngoại hình của hắn ta.

Ngoài ra, như tôi mong đợi, hắn rất to lớn.

Một ngón tay của hắn cũng đã to bằng cả cánh tay của tôi rồi.

Nhưng tôi không dừng lại.

Bởi vì tôi không thể bảo vệ anh hùng nếu cứ đứng mãi ở đây được.
“…”

Phe anh hùng vẫn im lặng.

Nếu có thể nghe thấy giọng nói của cô ấy, tôi sẽ biết đó là senpai hay không.

Nếu đó thực sự là senpai, tôi sẽ phải thay đổi kế hoạch của mình thành một cái nhẹ nhàng hơn đối với anh hùng.

Dù sao đi chăng nữa, làm mấy điều tồi tệ với senpai của mình có chút..., bạn biết đấy.

Tên khổng lồ, nhận thấy rằng tôi không có phản ứng gì và tiếp tục bước đi, hắn liếc nhìn xung quanh.

Chúng vẫn đang muốn phục kích huh. Mấy tên lính đang nấp đằng sau những cái cột ở cả hai bên bỗng chạy ra và lao đến phía chúng tôi.

Nếu một người bỏ qua lời cảnh cáo, họ sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.

Đúng như mong đợi của tôi.

Tôi có thể thấy anh hùng đang nuốt nước miếng.

Vậy ra cô ấy không biết về điều đó huh.

Đối với tôi, chúng là những kẻ thù mà tôi đã biết khi sử dụng [Sakai] rồi.
Đây không phải là một cuộc tấn công bất ngờ hay thứ gì như thế cả.

Từ bên trên, dưới đất và ở cả hai phía; bốn phương đều có kẻ thù lao đến chúng tôi.

Không phải tất cả đều xảy ra cùng một lúc, nhưng tôi vẫn hiểu rằng chúng đang phối hợp với nhau.

Tôi có thể nói rằng những kẻ này đã được đào tạo bài bản.

“…”

Như để giữ cho tôi không phải hành động, Shiki lặng lẽ tiến lên phía trước.

Trong tay anh ta, có một cây trượng đen sì.

Đó không phải là thứ anh ta đã sử dụng tại Học viện.

Bởi vì không có viên đá quý nào là hoàn toàn cần thiết cho cây trượng của một pháp sư cả. Đó là lý do tại sao tôi nói với anh ta không cần phải dùng đến cái đó ở Học viện.

Về vẻ ngoài, thay vì một cây trượng, nó lại giống … cái gậy hơn.

Tôi không quen với việc di chuyển trong bộ đồ này, thôi vậy, không thể làm khác được. Tôi sẽ để Shiki lo vụ này.
“Cuối cùng ta cũng có cơ hội thể hiện trong trận chiến. Ta sẽ gửi lời cảm ơn đến các ngươi, mấy tên yếu đuối kia. Hãy đầu hàng nếu không muốn phải chịu đau đớn ”(Shiki)

Một giọng nói lạnh lùng.

Cùng lúc đó, anh ta gõ đầu dưới của cây gậy xuống đất.

Shiki thích cái kiểu kích hoạt phép thuật như này huh.

Ngay sau đó, hai nhân dực tộc phía trên chúng tôi đều nổ tung.

Cứ như thế, anh ta tiếp tục di chuyển sang phía bên phải tôi, nơi có một quỷ tộc mặc áo choàng đen.

Lấy ra một lưỡi kiếm từ cái trượng kì lạ đó, Shiki cắt cổ hắn ta.

Nó không phải cái kiếm dạng giáo mà anh ta hay dùng, đó là một lưỡi kiếm cong.

Một cái lưỡi hái khổng lồ huh.

Vì ngoại hình của anh ta là của một bộ xương, giờ Shiki trông rất giống một sứ giả của thần chết.

Tên cuối cùng thay đổi mục tiêu của hắn từ Shiki sang tôi, anh ta thay đổi hình dạng của lưỡi kiếm sang dạng đâm và lao về phía tôi.
Liệu Shiki có đến kịp không?

Đó là sự lo lắng không cần thiết.

Trước mặt tôi là cái lưng của Shiki.

Mặc dù anh ta khá giỏi với mấy đòn tấn công tầm gần này, tôi tự hỏi tại sao khoảng cách càng xa thì nó lại càng khó nhỉ?

Tôi nghĩ anh ta sẽ hợp với mấy thứ này hơn là Mio, nhưng có vẻ Shiki không tốt cho lắm nếu phải dịch chuyển một khoảng cách xa.

Vậy thì, tên cuối cùng…

Người đang bị giữ bởi bàn tay xương xẩu và đang bị nhấc lên, cô ta nhìn như ... một Elf da đen.

Cô ta đội một cái mũ trùm đầu nên tôi không thể đoán được.

Đây có phải là tộc mà họ hay gọi là Dark Elf không?

Thanh gươm cô ta đâm vào xương ức của Shiki đã gãy.

Hình bóng của cô ta trong khi đang cố giữ lấy thanh gươm gãy đã không thể hoàn thành nhiệm vụ của nó, thật bi thảm.

“Gugh…”

Đó là những lời cuối cùng của cô ta.
Phần trọng yếu của mạng sống cô ta đã bị Shiki hút mất. Ngay lập tức, mặt cô ta trắng bệch ra và chết.

Bị xóa sổ ngay và luôn.

Tôi gật đầu một lần và tiếp tục bước đi một cách lặng lẽ.

Shiki nhẹ nhàng gạt bụi trên áo và đi theo tôi.

Phe anh hùng và phe quỷ tộc.

Cuối cùng, chúng tôi đã đến đó.

“Ngươi sẽ không bận tâm…nếu ta coi ngươi là kẻ thù, đúng không?”

Những lời của tên khổng lồ.

Có vẻ hắn đang hỏi tôi, nhưng đôi mắt hắn đã tràn đầy sự thù địch rồi.

"... Cậu có phải là đồng minh không?"

Những lời của anh hùng.

… Đúng như tôi nghĩ, cô ấy thực sự là senpai.

Giống như giọng nói tôi đã nghe trước đây, tôi thở dài một tiếng.

Tại sao cô ấy lại ở nơi này?

Không phải cảm thấy khó chịu, cô ấy đã có thể sống một cuộc đời ổn định và bình yên.

Nhờ sự dày công thay đổi chi tiết của Mio với bộ đồ này, giọng nói của tôi cũng đã thay đổi.
Với cái kiểu xuất hiện thế này, thực tế cô ấy không thể nhận ra tôi, nhưng nếu tôi hỏi: “tại sao chị lại đến thế giới này?”, cô ấy rất có thể sẽ nghi ngờ.

Ngay bây giờ tôi là một nhân vật bí ẩn, và sẽ tốt hơn nếu tôi giữ kín danh tính của mình.

Đó không phải điều tôi muốn hỏi trừ khi muốn bản thân bị lộ tẩy.

Tôi thực sự quan tâm, nhưng tôi sẽ không nói ra.

“Thông qua một thỏa thuận với Nữ thần, ta sẽ bảo vệ các anh hùng. Ngoài ra, quỷ tộc nên rời bỏ pháo đài Stella và tìm một nơi trú ẩn khác. Nếu là kỹ năng thông tâm thuật, các người hoàn toàn có thể liên lạc với phe mình ”(Makoto)

“Vậy ngươi là một kẻ thù sao. Ta chưa từng thấy diện mạo đó trước đây. Có phải đó là một thiết bị cổ xưa, hay có thể là, xét theo giọng nói, ngươi có phải là golem không? Vậy ra Nữ thần vẫn còn nhiều con tốt nữa hả ”
Tên khổng lồ đã coi tôi như một kẻ thù và vào thế chiến đấu.

Làn da đen bóng loáng của hắn trông giống như đá vỏ chai (obsidian), điều đó cho thấy hắn rất linh hoạt. Thế đứng của hắn giống như một võ sĩ.

Đó là phong cách đấu tay đôi sao?

Bốn cánh tay của hắn có trang bị găng tay, không, nó bao bọc đến tận vai hắn, vì vậy đó có lẽ là đồ được làm riêng.

“Đó là một sự hiểu lầm, tên khổng lồ kia. Ta không định chiến đấu với quỷ tộc. Nếu các ngươi rời khỏi nơi này và từ bỏ pháo đài Stella, ta hứa sẽ không đuổi theo ”(Makoto)

“Ta không thể làm thế. Ta sẽ loại bỏ anh hùng tại đây. Cấp dưới của ta đang chiến đấu ở thủ đô này và ta đến đây vì mục đích đó. Bọn ta cũng không có lý do gì để từ bỏ pháo đài Stella cả”

“Ngay cả những con Orc cũng không cướp bóc và xâm phạm phụ nữ. Bỏ qua kỹ năng của những tên đó, nếu ngươi có một lực lượng được đào tạo tốt thế này, quỷ tộc sẽ phải chịu tổn thất lớn nếu mất đi chúng, phải không? ”(Makoto)
“Thật lạ khi lại được kẻ thù khen ngợi, nhưng lúc này, ta sẽ nói lời cảm ơn. Nhưng giữa việc mất đi lực lượng và từ bỏ mục tiêu của bọn ta, mức độ của chúng hoàn toàn khác. Hai điều kiện ngươi đưa ra, bọn ta sẽ không bao giờ có thể chấp nhận chúng”

Hắn ta vẫn không tấn công trong khi tôi đang chả phòng bị gì.

Thay vì gọi đó là tinh thần của một người lính, rất có thể hắn đang cố để ước tính năng lực của tôi.

Tên này đồng thời là một người lính và một quân binh huh.

Và vì lý do nào đó, tôi biết được hắn là kẻ như thế nào, dựa vào bản năng của mình.

“Thật đáng tiếc. Quân đội của quỷ tộc bao gồm các bán nhân và những mamono mà không có sự phân biệt đối xử nào. Thành thật mà nói, ta nghĩ quan điểm của các ngươi tiến bộ hơn nhiều so với hân tộc. Ngươi có một đội quân có kỉ cương. Ta cảm thấy ngươi xứng đáng được tôn trọng ”(Makoto)
“… Thật đáng tiếc cho ta nữa. Về thực tế là một người có cách suy nghĩ đó lại theo phe Nữ thần. Cho dù chúng ta có bao nhiêu chủng tộc, chúng ta vẫn là thanh kiếm của Quỷ vương-sama. Thanh gươm Chúa tể của chúng ta dùng phải chứa đầy phẩm giá và sự kính sợ. Những hành vi thô tục sẽ chỉ làm bẩn thanh kiếm đó và sẽ chỉ làm giảm đi sự cao quý của Chúa tể và đất nước của ngài ”

Hắn ta chắc vẫn còn dư sức phòng để đấu tiếp.

Tên khổng lồ trông có vẻ như hắn không muốn nói nữa.

“Vì vậy, ngươi đang cố gắng kết thúc mọi chuyện trong một cuộc tấn công?” (Makoto)

"Đúng vậy. Chúa tể của ta đã nói điều đó sẽ là tiền đề cho mọi hành động của chúng ta. Trong trường hợp đó, không có vấn đề gì nếu bọn ta phá hủy từng mảnh vỡ sau một đòn đánh ... bọn ta chắc chắn sẽ tiêu diệt kẻ thù của mình. Nếu không thể làm điều đó, bọn ta sẽ không thể trả lời sự tín nhiệm của ngài. Đề xuất của ngươi đã bị từ chối. Hãy tránh ra một bên. Nếu ngươi muốn bảo vệ các anh hùng, bọn ta sẽ tiêu diệt ngươi. Nếu ngươi đã có thể nghĩ nhiều đến như vậy, ngươi cũng nên để ý đến bóng đen đằng sau sự cai trị của Nữ thần mới phải”
“Ta đã được trả trước. Ta nghĩ mình sẽ đóng vai phản diện, nhưng trong dịp này, ta sẽ đứng về phía anh hùng. Cho dù đó là lời hứa với một người mà ta không tin tưởng chút nào, ta cũng không muốn phá vỡ nó ”(Makoto)

“Thật đáng tiếc. Nếu vậy thì ta sẽ hạ cả ngươi lẫn anh hùng. Tên ta là Io. Tướng quỷ Io ”(Io)

“…”

“Ngươi sẽ không nói lên tên của mình. Fuh ... nhưng để nghĩ rằng ta sẽ bị can thiệp tận hai lần lúc sắp gϊếŧ Hibiki bởi một tên áo trắng. Đây có phải là thứ mà chúng gọi là vận mệnh của anh hùng không? ”(Io)

Đúng như tôi nghĩ, hoàn toàn đúng, cô ấy là senpai.

Tôi không nhớ tên của anh hùng đế quốc, nhưng anh ta có một cái tên giống người Nhật, và người Nhật là siêu phổ biến khi nói đến thế giới khác.

Có lẽ hắn ta đang làm điều này để thay thế cho một lời chào, Io lao đến với nắm đấm của mình.
Dồn một lượng sức mạnh nhỏ vào thân dưới của mình, tôi chặn nó lại bằng tay trái.

“Cậu đã dừng nó lại?!” (Hibiki)

Giọng nói ngạc nhiên của senpai vang lên sau lưng tôi.

Nếu xét về sự khác biệt chiều cao, nó chắc chắn sẽ trông rất bất thường.

“Anh hùng của Limia. Cùng với những người bạn của cô ấy, Larva, đặt họ bên cạnh và mang họ đi ”(Makoto)

“Từ những gì cậu nói, tôi cảm giác rằng cậu không phải đồng minh, nhưng… tôi có tin được cậu không?” (Hibiki)

"Tất nhiên. Tôi sẽ không để cho chúng động một ngón tay vào cô đâu. Larva ”(Makoto)

“Vâng” (Shiki)

“Io rất mạnh. Đừng cố gắng chiến đấu với hắn bằng sức mạnh, không thể được đâu. Đây là lời khuyên của một người đã bị đánh bại và không thể chống lại hắn bằng kỹ năng ”(Hibiki)

"Tôi sẽ để ý đến điều đó " (Makoto)         
Mặc dù tôi chắc sẽ đấu với hắn bằng sức mạnh.

Tôi dừng đòn tấn công tiếp theo của gã khổng lồ bằng tay phải.

“Sao ngươi lại có thể làm điều đó với cơ thể như thế ?! Nhưng! ”(Io)

“Ta hiểu rồi, ta không có đủ tay” (Makoto)

“Tiếp này!!” (Io)

Tôi có thể cảm thấy một chấn động nhỏ bên sườn.

Và trong khi đó, một đòn tấn công khác đánh vào cằm tôi.

Thật khéo léo.

Nhưng thế là chưa đủ.

Sức mạnh của hắn ta chỉ có vậy.

“WA ?!”

"Phản ứng của ngươi nhanh, nhưng ngươi thấy đấy ..." (Makoto)

Nhận thấy rằng đòn tấn công của hắn không cho thấy hiệu quả mong muốn, Io lập tức nhảy lùi lại.

Như để trả đòn, tôi đuổi theo hắn.

Nếu Io đang bị kích động, tôi có thể đánh trúng hắn ít nhất một lần.

"Guugh ?!"

Nhảy lên ngực hắn, tôi quay lưng lại.

Cứ như thế, tôi xoay người và làm một cú chặt bằng tay.
Nó bị chặn lại bởi bốn cánh tay to kia.

Nhưng có vẻ như hắn đã phải chịu vài thiệt hại.

“… Cú chặt tay trái của Sát long nhân” (Makoto)

“Thật đáng sợ là ngươi không có vẻ như đang nói đùa. Không đời nào ngươi thuộc Dấu Hoa hồng nhưng… ngươi có thể vui hơn Hibiki đấy ”(Io)

Ta đang có một nửa là nghiêm túc đấy ngươi biết không.

Từ bỏ thế phòng thủ, Io nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh lùng như đang muốn điên lên.

Bây giờ thì, tăng cường sức mạnh tấn công, giảm đi sức phòng thủ; trong trạng thái này, nó sẽ mang lại cho tôi may mắn hay vận xấu đây?

Ngay cả khi đang ở trên chiến trường, suy nghĩ của tôi rất đơn giản, nhưng vẫn có thể bình tĩnh.

Thật bí ẩn làm sao.

Chỉ bằng cách thay đổi động lực, tôi cảm thấy rất khác biệt.

Tôi thậm chí đang cảm thấy thoải mái hơn khoảng thời gian mình còn giảng dạy tại Học viện.
Tôi một lần nữa đứng trước mặt Io, kẻ đang tìm kiếm cơ hội tấn công.

Trận chiến của tôi ở thủ đô Limia đã bắt đầu.

----------END CHAP----------