Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 143: Amelia.




Trans: @striderup000

Edits: Thiên Rai.

Chương 140: Amelia.

“Amelia này, tôi sẽ lên kia điều trị mấy hiệp sĩ trọng thương. Đừng quá cưỡng ép bản thân mình nhé. Khi quay lại, tôi sẽ làm gì đó với hắn ta. Mio-dono, tôi nhờ cô chăm sóc họ một lúc nha”(Shiki)

"Biết rồi. Nhanh lên, Waka-sama đang gọi đấy. Chẳng cần bận tâm ở đây đâu-desu wa”(Mio)

Shiki-san, người đang đứng sau lưng, cất lời nói đến tôi.

Thầy ấy đang quan ngại cho chúng tôi cũng bởi mọi người đang gặp khó khăn trong việc đối đầu với sự tồn tại từng là Ilumgand.

Nhưng kèm theo đó, lòng dạ tôi quặn thắt vì không thể đáp ứng sự kỳ vọng ấy từ thầy.

... Mối liên kết giữa tôi với Ilumgand giờ đây chẳng còn hệ trọng nữa.

Ngay cả khi việc ấy vẫn đang tác động đến cách di chuyển tệ hại của tôi đôi chút.
Mà cách chuyển động từ mọi người cũng chẳng khá hơn là bao.

Nếu những điều như này thông thường diễn ra trong các buổi học, thì chúng sẽ ngay lập tức bị ngưng lại để nhận lấy sự thuyết giáo đấy.

Cũng bởi đối thủ hiện tại không đơn thuần là một mamono, mà chính là một học viên từng theo học cùng một ngôi trường, để rồi bị biến đổi như này, dù thế nào đi nữa, vẫn rất khó ứng phó.

Tôi ngần ngại trong việc kết liễu hắn ta, thậm chí chúng tôi có cố gắng kêu gào nhằm đánh thức các giác quan của tên đó một lần nữa, thì chẳng nhận được phản ứng nào cả.

Nhắm vào vị trí sẽ không ảnh hưởng gì đến mạng sống hắn ta, chúng tôi đã phối hợp nhằm chặt đứt cánh tay to lớn kia.

Nhưng dường như hắn ta chẳng còn cảm giác đau đớn gì rồi.

Phát ra một tiếng kêu gào đầy giận dữ, kế đến dị thể ấy nhanh chóng tái sinh toàn bộ cánh tay, và cuộc chiến lại tiếp diễn.
Nếu lúc ấy Misura không lao lên trước tiên, có lẽ chúng tôi đã bị nhấn chìm vào sự chán nản, và chắc đoàn tụ cùng nhóm Áo choàng tím dưới suối vàng rồi.

Lòng biết ơn hướng đến cậu ta thật chẳng có lời lẽ nào để giải bày.

Điều “tuổi thẹn nhất” chính là Ilumgand hiện đang mạnh hơn chúng tôi.

Một sự đánh giá về hắn ta không phải trên khía cạnh một hân tộc, mà là một biến thể theo như những gì Shiki-san đã nói.

Dẹp cái việc hắn ta có còn trở lại bình thường được hay không, thứ ấy một lần nữa lại trở nên mạnh mẽ hơn.

Một loại cảm xúc dâng trào trong tôi.

Tôi muốn cảm xúc ấy nuốt chửng chính mình để rồi lao đến đấm vào mặt hắn ta. Nhưng, bằng mọi giá tôi lại không thể làm như vậy.

Việc này sẽ biến thành động lực làm đội hình chúng tôi sụp đổ mất.
Ngay từ đầu, tôi không muốn biểu hiện sự thảm bại của bản thân trước mặt người ấy chút nào, không, tôi không muốn mọi người nhìn thấy điều đó.

Thế nên trong tình huống này, lựa chọn tốt nhất vẫn là chờ Shiki-san trở quay.

Một trong số những người đang có mặt tại đây, Mio-san, chẳng có lấy bất kỳ dấu hiệu nào muốn trợ giúp chúng tôi, tựa như cô đang bảo chúng tôi hãy giải quyết vấn đề theo những chỉ dẫn mà cô đã đề ra cho đến nay.

Thật là một kiểu người khác xa Shiki-san.

Bản chất những đòn công kích từ Ilumgand, khả năng miễn dịch với tất cả ngoại trừ một nguyên tố duy nhất, cũng như điểm yếu trí tử của hắn ta; cô ấy đã bày tỏ những điểm mấu chốt nhằm chống lại Ilumgand.

Khi chúng tôi thắc mắc điều gì đó, cô sẽ giải bày; khi chúng tôi mắc sai lầm, cô sẽ đưa ra những gợi ý.
Quân đoàn chiến binh phép thuật đáng tự hào ở Học viện (mặc dù những người đến đây chỉ là các pháp sư), nhóm Áo choàng tím.

Chính là nó. Thậm chí dù là lần đầu tiên chạm trán với thứ quái quỷ này, nguồn sức mạnh bá đạo tại thị trấn lại dễ dàng bị đánh bại.

Chúng tôi đang chiến đấu chống lại một kẻ thù như thế cũng bởi chủ yếu nhận được sự trị liệu từ Shiki-san, những lời khuyên của Mio, các trang bị cung cấp bởi Sensei hay như phước lành từ Nữ thần. Không đúng, trên thực tế thì những lý do nêu trên đang giúp chúng tôi không gục ngã trước hắn ta.

Nói cách khác, chúng tôi được trợ giúp trên mọi mặt và hiện đang đứng tại vị trí này.

Nếu chiến đấu trong tình trạng lo ngại chẳng nhận được sự trị liệu, lời khuyên, hay các trang thiết bị xuất sắc; chúng tôi sớm đã lên bàn thờ rồi.
Chúng tôi được huấn luyện hằng ngày nhằm phá tan sự khác biệt về giới hạn sức mạnh bằng ý chí làm việc theo nhóm, tuy nhiên, chúng tôi đang thảm hại như thế nào đây.

"Chết tiệt!! Chỉ cần gục dùm cái”

Gin vẫn rất tốt bụng.

Cậu ta vẫn né tránh những điểm trí tử, mà chỉ đang nhắm đến việc vô hiệu hóa Ilumgand thôi.

Cậu ấy giữ vững lập trường rằng hắn ta là senpai của chúng tôi.

Kiểu tư duy ấy ngay lúc này biến thành gánh nặng nhân đôi trên vai cậu ta.

Gϊếŧ hay bị gϊếŧ.

Đó mới là phong cách chiến đấu thực thụ nơi Gin.

Và hơn thế nữa, sức lực mất dần theo cách thức vung kiếm không ngừng nghĩ của cậu ta, những chiêu thức từng phá tan các đòn tấn công từ đối thủ.

Với một đối thủ sở hữu khả năng tái tạo mạnh mẽ, những đường kiếm tẻ nhạt sẽ chỉ tạo ra một chu kỳ luẩn quẩn thôi.
Và cái thứ từng là Ilumgand rõ ràng đang nhắm vào chúng tôi với ý định gϊếŧ chóc, thế nên việc này càng tồi tệ hơn.

"Tôi không thông thạo nguyên tố lửa mà!"

Nói đoạn, Izumo vụt lên bằng phép thuật trông có vẻ khá bi thương.

Vận dụng phong nguyên tố, cậu ta hạn chế các chuyển động từ đối phương cũng như giảm thiểu tầm nhìn của nó. Và trong lúc duy trì sự gia tốc, cậu ném ra hàng loạt câu chú thuật.

Cách tác chiến như này chưa bao giờ trông thấy qua.

Phép gió bị phân tán khi tiến đến gần.

Thay vì kháng cự, gọi là miễn nhiễm thì đúng hơn.

Ngay cả khi đã đánh trúng, sức tấn công đến từ hoả nguyên tố của cậu vẫn chưa đủ, và hiệu quả cũng chẳng cao.

Thế nên lý do cậu đã lùi về phía sau và đứng đó, bù lại, cậu tập trung yểm trợ các đòn công kích nhằm gia tăng thêm sức mạnh mặc dù chỉ là đôi chút.
Chưa hết, kể từ lúc phóng đi loạt phép thuật vốn không phải là nguyên tố sở trường của cậu ta, nguồn ma lực trong cậu đang suy giảm đáng kể.

Izumo không sở hữu lượng ma lực phù hợp với những trận chiến lâu dài, thế nên việc này không thể tránh được.

"Chưa hết đâu! Tôi vẫn có thể đánh tiếp!!”

Chỉ còn mỗi Misura, người trong vai trò cận chiến đang ngăn chặn các đòn công kích là còn đủ ý chí.

Nếu sức mạnh ý chí ấy cạn kiệt, kèm với việc ma thuật trị thương nơi cậu đã sớm suy yếu, thì ngay lập tức mức độ nguy hiểm mà cậu phải đối mặt sẽ rất cao.

Ngăn chặn những đòn công kích và hạ thấp sự cảnh giác sẽ rất nguy hiểm đấy.

Cậu ta phải bảo vệ ranh giới ấy tránh xa chúng tôi, hoặc cả bọn sẽ đi tong.

"Chẳng có hồi kết với tên quái vật này!"

“Cậu ấy ưu tiên các đòn tấn công nhằm mục đích kết liễu hắn ta! Thật phiền phức!!”
Daena cùng Yuno vận dụng tốc biến và lao vào công kích.

Nhưng sức chịu đựng của họ đã đạt đến giới hạn từ lâu rồi. Hơn nữa, biến thành một con quái vật khiến hắn ta chẳng thể tư duy, nhưng đổi lại, bản năng từ hắn lại trở nên sắc bén hơn. Hắn không để chúng tôi thực hiện thành công bất kỳ đòn công kích nào.

Phong cách chiến đấu lấy tốc độ làm chủ đạo rõ ràng không phù hợp với những trận chiến lâu dài.

Yuno nên đứng tại chỗ và tấn công bằng cây cung của mình thì tốt hơn.

Nếu hai người ấy phải hứng chịu sát thương trong lúc kiệt sức, sẽ chết chắc.

“ Sefuto aruosute eda kurai ”

Sif đang niệm phép lửa với sức công phá cao.

Người có thể phóng đòn tấn công hiệu quả nhất vào Ilumgand chỉ có cô ấy.

Cô ấy cũng là một trong những người hỗ trợ tinh thần chúng tôi chẳng khác Misura đâu.
Chính xác hơn, nếu không vận dụng đúng cách nguồn ma lực từ cô ấy, chúng tôi không có cơ hội dành chiến thắng.

....

Đúng rồi.

Nếu muốn dành chiến thắng, bằng với sức mạnh của chúng tôi thì không cần thêm bất cứ sự trợ giúp nào nữa... “Vô hiệu hóa hắn ta” là điều không tưởng.

Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắn một đòn công kích vào điểm yếu với mục đích tiêu diệt hắn ta.

Thông thường, người sẽ lập kế hoạch và sắp xếp đội hình là Gin, nhưng thật khó để mong đợi điều ấy từ cậu ta trong tình huống này.

Cho dù miệt thị senpai nhiều đến thế, chắc chắn cậu ta vẫn đang cố cứu senpai.

Đấy là điểm mạnh nhất nhưng cũng đồng thời còn là điểm yếu nơi cậu ấy.

Có lẽ cậu sẽ thay đổi cách nghĩ trong thời gian còn lại ở học viện. Không, cậu chắc sẽ không thay đổi đâu.
Vô thức một nụ cười cay đắng xuất hiện trên khoé miệng tôi.

Tôi đã có một kế hoạch.

Nhiều lần suy diễn, nhưng tôi đều đi đến cùng một kết luận.

Nếu hạ sát hắn ta, chúng tôi vẫn có thể làm được.

Chúng tôi có thể.

... Không cần do dự. Vẫn còn tốt hơn việc phải ngồi đây lo lắng để rồi mọi chuyện trở nên quá muộn chẳng thể làm gì hơn.

"Chúng ta sẽ được điều trị, thế nên dù có thua cũng chẳng sao cả”.Tôi không muốn một ý nghĩ tựa như thế đâu.

Ngoài ra, thất bại trước tên Ilumgand điên cuồng này, chắc chắn tôi không muốn chút nào.

Tôi thì chẳng muốn dây dưa với hắn ta, nhưng hắn ta vẫn tiếp tục gây chuyện với chúng tôi.

Để rồi biến thành cái thứ ấy...

Một âm thanh chói tai vang lên.

Thanh kiếm trong tay Gin va chạm với thanh kiếm quá khổ bị hấp thụ thành cánh tay phải của Ilumgand.
Một cuộc so kè về sức mạnh, Jin bị đẩy lùi.

Chắc Jin đã tiên liệu rồi, thế nên trước khi điều ấy xảy ra, cậu nhảy lui nhằm tránh cú sốc. Thậm chí chỉ giảm đi đôi chút thiệt hại thôi.

Ilumgand không đuổi theo Jin.

Thay vào đó, hắn ta há miệng to và vào thế như đang thu nạp ma lực một cách kì dị.

Lần đầu tiên tôi trông thấy hắn ta tung chiêu này.

Ngay lập tức, một cảm giác bất an len lõi trong tâm trí tôi.

Ah.

Có lẽ nào!

“Mọi người, lập rào chắn ngay! Tiếng gầm chấn động đấy!!”(Amelia)

Ngay lập tức tôi hét lên, đồng thời dựng rào cản bao phủ đồng đội phía sau.

Phạm vi nơi tôi đứng không đủ để với đến tiền tuyến!

Đột nhiên tôi nhớ lại những ký ức bị dồn vào chân tường bởi tiếng gầm từ con tiểu long, vì thế theo phản xạ tôi vận dụng rào chắn theo cách thức mình nghĩ ra nhằm chống lại tiếng gầm như thế.
Với tôi thì đó là chấn thương tồi tệ nhất.

Thậm chí tôi hiểu việc này sẽ giảm đi các tuỳ chọn của bản thân, tôi phải đảm bảo bất cứ lúc nào cũng có thể dựng lên được ràn cản, và lúc này đây thật sự rất hữu ích.

Và đúng như tôi nghĩ, tiếng gầm mang theo hiệu ứng phụ vang vọng xuyên qua người tôi, tấn công mọi người.

Dường như tác động ấy tương tự loài rồng, quá áp đảo. Như thể dính phải tê liệt, chuyển động từ Jin, Daena và Yuno bị đình trệ.

Khoảnh khắc trông thấy cảnh tượng ấy, sự do dự còn xót lại trong tôi... biến mất.

Có lẽ tuyệt chiêu này cũng khiến hắn ta bất động, Ilumgand vẫn chẳng di chuyển thêm.

Tôi khác Jin.

Thay vì phải đánh đổi những đồng đội, tôi muốn gϊếŧ hắn ta càng sớm càng tốt.

“... Sif này, cậu có thể cô đọng phép thuật ấy lên mũi tên của mình không vậy? Xin lỗi vì đưa ra yêu cầu trên khía cạnh cậu không giỏi”(Amelia)
“Eh? Không đâu. Chẳng những mình không thành thạo, mà phép thuật ấy đã hoàn tất rồi cậu biết chứ? Có lẽ nào, cậu đang đề cập đến kỹ năng Shiki-san từng hướng dẫn chúng ta sao? Ngay cả khi mình thực hiện việc liều lĩnh như thế, thậm chí có thành công, thì chúng vẫn không kéo dài nỗi 10 giây trước khi nổ tung đâu. Điều này chỉ có thể thực hiện nếu là Shiki-san thôi”(Sif)

“10 giây hả? Quá tốt rồi. Izumo! Cậu còn di chuyển được chứ?!"(Amelia)

“Tsuuu, bằng cách nào đó. Cảm ơn vì rào chắn. Đấy là những gì cậu gọi là con át chủ bài đấy ư? Nó nhắc tôi nhớ đến cái túi của bà mình”(Izumo)

“Ngưng dùm mấy câu thoại ngớ ngẫn ấy đi. Áp dụng gia tốc lên người tôi. Cậu còn thực hiện nỗi không?"(Amelia)

“Eh, yeah, tôi có thể. Nhưng lúc này chúng ta cần yểm trợ mấy người kia nữa mà”(Izumo)
Tôi lắc đầu.

“Cậu cũng hiểu chẳng còn nhiều thời gian để thực hiện việc ấy đúng chứ? Tôi sẽ kết liễu hắn ta”(Amelia)

“? !!”

“Thấy chưa, hắn đang bắt đầu di chuyển kìa!! Nếu bọn họ bị tấn công trong trạng thái ấy, thậm chí Misura cũng sẽ chết ngay lập tức đấy!”(Amelia)

“N-Nhưng…” (Izumo)

Từ những cảm nhận, có lẽ Izumo nghiêng về phía muốn cứu Ilumgand đây.

“... “Tôi sẽ hướng chịu gánh nặng này”, cậu định làm thế sao hả? Nếu đã vậy, hãy chắc rằng đòn công kích sẽ trúng đích đấy, thế nên hãy giữ khoảng cách nào"(Sif)

Còn Sif thì chẳng cần bận tâm hắn ta có chết hay không.

Vậy ra cô đang lo lắng cho tôi phải gánh vác trọng trách này, nên cố tự kết liễu hắn ta bằng đôi tay ấy ư.

Nhưng việc như thế chẳng hiểu quả chút nào đâu.

"Không thể được. Khả năng kháng ma lực hiện tại của hắn ta quá cao. Xét về lượng sát thương vật lý hay ma thuật, chúng phải đủ mạnh hoặc sẽ chẳng thể nào xuyên thủng hắn đâu.  Cậu có thể thi triển còn nhiều hơn một đòn công kích cuối cùng đấy, với tình hình này mà muốn cuốn luôn các đồng đội vào luôn sao?”(Amelia)
Chúng tôi vẫn nắm bắt đủ không gian, thế nên cô ấy mới có thể bắn ra đòn tấn công trước đó nhằm xé toạt cánh tay Ilumgand.

Tôi không nghĩ Sif đủ khả năng kiểm soát lượng hỏa lực như thế nén lại vào một phát bắn nhắm đến điểm yếu của hắn ta đâu.

Độ chính xác là không cao. Một trong những điểm yếu nơi cô.

Vâng, cô sở hữu quá nhiều điểm cộng, vì vậy nó không quan trọng lắm, nhưng ngay lúc này lại là một vấn đề.

“V-Việc ấy...” (Sif)

“Đấy là lý do mình sẽ làm việc này. Để tiêu diệt hắn ta bằng sự kết hợp đồng thời giữa sát thương vật lý và phép thuật, tốt hơn hết hãy sử dụng mũi tên của tôi rồi gia cường lực tác động thêm vào. Sẽ ổn thôi, cơ hội thành công là khá nhiều. Làm ơn hãy để tôi thể hiện đôi chút trước Shiki-san đi”(Amelia)

Bằng một chất giọng vui tươi, nhưng với đôi mắt nghiêm nghị, tôi nhìn thẳng Sif và đề nghị sự hợp từ cô ấy.
Bất chợt, cả cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

“Aah !! Một tình huống khá tuyệt vọng đấy! Tôi sẽ giữ chân Ilumgand với tất cả nguồn sức mạnh ma thuật còn xót lại, thế nên Amelia, tôi giao phần còn lại cho cậu! Chẳng quan tâm liệu chuyện gì đang xảy ra chỉ bởi Shiki-san ở đây, thật quá vô lý luôn!!”(Izumo)

Cùng nét mặt rưng rưng như muốn khóc, Izumo mất hết hy vọng lại bắt đầu vận dụng ma thuật tấn công về hướng Ilumgand.

"... Hiểu rồi. Trong những tình huống Jin không thể cử động, cậu sẽ là người lãnh đạo. Chúng ta từng quyết định rồi mà phải không?”(Sif)

“Cảm ơn Sif” (Amelia)

Phép lửa mạnh mẽ mà Sif đã hoàn tất dần ngưng tụ nơi đầu mũi tên trên tay phải tôi.

À mà “nếu nó thành công” là sao nhỉ?

Tôi biết chắc chắn cô ấy sẽ làm được như thế này mà.

Tôi đang nhắm đến hướng đi tương tự như cô ta, thế nên tôi hiểu cô ấy đã đi trước mình bao nhiêu bước rồi.
Quả thật nó sẽ kéo dài trong 10 giây.

Ngay lập tức mọi suy diễn tan biến.

Tôi lao ra khỏi rào chắn do Izumo đã dùng toàn bộ lượng pháp lực tạo ra, và, sau khi gia tốc trong một hơi thở, tôi đạp mạnh xuống đất.

Để đạt đến một độ cao vượt xa bước nhảy bình thường, tôi kích hoạt một chú thuật nhấc bổng.

Cảm nhận cả cơ thể nhẹ tênh khi toàn bộ phần thân được nhấc bổng, một lần nữa tôi đạt đến độ cao tối đa từ bước dậm nhảy.

Phía bên dưới, Ilumgand đang ngước nhìn.

Như dự liệu.

Điều hiển nhiên để hắn nhận biết các đòn công kích.

Sự tự tin nơi hắn ta cùng khả năng phòng ngự.

Nhưng ngay lúc này hắn chẳng có lấy thứ gì quanh mình làm lá chắn cả.

Không một điều gì ngăn cách không gian giữa hắn và tôi.

Phát bắn từ trên không.

Cũng bình thường thôi, nhưng vì lý do nào đó, Raidou-sensei đã ngạc nhiên đây.
Khuôn mặt thầy ta đang nói rằng: “thật ảo diệu”.

Nếu là thầy ấy, người sở hữu tỷ lệ trúng đích 100% theo quan điểm của tôi, nói ra điều tương tự, tôi sẽ chỉ cho rằng thầy đang cố đùa cợt mình thôi.

Tùy từng trường hợp, nhảy rồi bắn là một lựa chọn đúng đắn.

Sẽ dễ dàng hơn cho việc nhắm bắn.

Nếu không thận trọng, tôi sẽ phải đối mặt với nguy cơ bản thân mình bị lộ ra trước các đòn công kích từ đối phương, vì vậy cũng không hẳn đúng hoàn toàn.

Nhờ vào các đòn tấn công trước đó từ Sif, tôi phần nào có thể nắm bắt được độ dày trên lớp phòng thủ mà hắn ta vẫn tự hào.

Thậm chí nếu bị ngăn cản bằng cả hai cánh tay, thì mũi tên vẫn sở hữu đủ lực bắn đã được tăng cường nên ít nhất sẽ kết thúc tại phần cổ họng hắn.

Đấy là lý do sao-? !!
“!! Đừng nói với tôi thứ ấy đang trong tay hắn ta chứ?! Tệ thật!!"

Lơ lững giữa không trung, tôi trông thấy điều gì đó không thể tin nổi.

Tay trái hắn ta nắm lấy cánh tay đã bị cắt lìa trước đó, và ném thẳng về phía tôi.

Đùa hả? Sử dụng chính cánh tay của mình ... Tôi đã không dự liệu đến...

“Kẻ vô danh từ lòng đất! Đến đây nào!”

Giọng Sif!

Thật sự chẳng thể mong đợi thêm điều gì từ cô gái đã giao lại chú thuật hoàn chỉnh của mình.

Nhưng cô vẫn còn ma thuật tinh linh nữa.

Không ảnh hưởng nhiều đến Ilumgand, nhưng có lẽ cô vẫn ẩn nhiều quân bài dưới óng tay áo.

Vài cánh tay bằng đá trồi lên quanh Sif rồi tóm chặt chân Ilumgand.

Điều thực sự rắc rối về anh ta là ngoài nguyên tố lửa và phép thuật không thuộc tính, các nguyên tố khác thậm chí không thể chạm đến không gian quanh hắn ta.
Phá hủy chỗ đứng, sử dụng thuật gió làm mù và cản trở chuyển động của hắn ta; những điều chúng tôi muốn làm, hắn đã không để chúng tôi thực hiện chúng.

Đặc biệt là khả năng kháng nguyên tố nước. Thậm chí việc ấy trông giống như hắn ta hấp thụ rồi tăng cường vậy.

Điều tồi tệ nhất.

Và như vậy, Sif kích hoạt phép thuật gần cô rồi hướng thẳng chúng đến mục tiêu.

Các loại phép thuật trói buộc thường thì kích hoạt quanh mục tiêu, do đó, điều như thế này khá bất thường đấy.

... Ra thế, tôi nghĩ phần nào có thể hiểu được nguồn gốc ý tưởng này từ cô ta.

Cô dùng phép thuật của Eris-san từng vận dụng lúc hè làm cơ sở để tham khảo ư?

Chúng tiến đến đủ gần để chạm vào hắn ta, nhưng như dự rính, phép thuật phân tán ngay lập tức.

Dù vậy, quỹ đạo cánh tay đang bay đến tôi bị chệch hướng.
Nhiêu đó đủ rồi. Cảm ơn nhiều.

Tôi nhận thấy một tác động nhỏ bên sườn, nhưng so với việc hứng trọn một đòn trực diện, cơn đau này chẳng là gì cả, và tôi chỉ cần sửa lại hướng bay của mũi tên.

Rất mừng khi tôi áp dụng việc giảm chấn thương nhằm đề phòng trường hợp lúc rơi xuống xảy ra vấn đề.

Tác động ấy khiến tôi cảm thấy khá tệ.

Cảm tưởng mình sẽ bật khóc ngay nếu nhìn lại, thành thử tôi không làm như vậy.

Trong lúc quan sát đầu mũi tên đang gào thét, tôi nhắm vào mục tiêu nơi phần đầu 'biến thể'.

Đừng do dự.

Chẳng còn thời gian nữa.

Nếu chú thuật phát nổ trước khi va chạm, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Đây không phải ma lực thông thường mà là một câu chú thuật được nén lại.

Thậm chí không thể gọi việc này là nhuộm ma lực được. Một sự bất thường trong những điều bất thường.
Quá nhiều khuyết điểm.

Nhưng Shiki-san đã thực hiện việc này cứ như chẳng có gì khó khăn cả.

Và ngay lúc này, sự siêu việt đã tạo nên điều khác biệt.

Tôi muốn đánh bại thứ ấy.

Tôi muốn làm nên điều khác biệt.

Chẳng e ngại bất cứ điều gì nữa, tôi tiến hành “bước tiếp theo”.

Phát bắn quyết định mọi thứ.

Thế nên... tôi cầu nguyện.

Khuôn mặt Shiki-san, và một người khác nữa, xuất hiện trong tâm trí tôi.

... Ngay cả khi tôi cầu khẩn bọn họ, chắc chắn tôi sẽ không nhận được được năng lực từ hai người ấy với tình huống hiện tại được.

Hiện hữu trong tâm trí tôi.

Hai tồn tại ấy, bản thân tôi cho là đáng tin cậy nhất.

"- Trúng hồng tâm!!"

Đúng không, Raidou-sensei?

Mũi tên nhuộm đỏ, rời khỏi tay lao vút đi trong sự rực rỡ hướng đến mục tiêu như ước nguyện. Nó xuyên thẳng qua cánh tay đang đỡ chéo của 'biến thể'.
Trong tích tắc, tốc độ có giảm đi, nhưng vẫn dễ dàng xuyên thủng.

Hơn nữa, tại phần đầu được che chắn bởi hai cánh ta, tôi có thể khẳng định mũi tên đã đâm sâu vào điểm trí tử cũng như nơi lúc đầu tôi nhắm đến, bên trong cột sống.

Nó... trúng đích.

... Mọi chuyện đã kết thúc.

Chắc chắn là vậy.

Tôi nhìn lại người đàn ông nhiều lần hét toán lên trong suốt quá trình quan sát cuộc chiến từ hàng ghế khán giả.

Có khả năng đấy là kẻ đứng đầu gia tộc Hoplace tại Vương quốc Limia.

Người ấy là...

Mặc dù tôi muốn tránh gặp những thứ phiền phức, nên đã đến tận một nơi xa xôi thoát ly khỏi đế quốc, Học viện này...

Sao mọi chuyện kết thúc theo cách như thế chứ?

Nhưng chẳng sao, mọi chuyện đều ổn cả.

Cũng bởi tình cảnh này, đây là tất cả...

Suy nghĩ trong tôi... Chẳng thể nào sắp xếp lại đúng cách.
Vì một lý do nào đó, cảm giác buồn bã đến trống rỗng lan tỏa khắp ngực tôi.

Và rồi, trong lúc chứng kiến cái kết ấy, sự căng thẳng biến mất trong tôi...

Tôi muốn hét lớn do cơn đau cảm nhận được từ bên mạn sườn, nhưng dù vậy, bằng cách nào đó tôi đã nghiến răng chịu đựng.

Rơi vào trạng thái câm lặng, tôi phó thác cả cơ thể mình từ mọi giác quan đến sức lực đều bị khô kiệt, rơi tự do trong lúc mất dần ý thức.

Vụ nổ phát ra một giây sau, và âm thanh như sấm rền tiếp đó vang dội khắp không trung.

Âm vang ấy ngay bên tai tôi, kèm theo tiếng kêu gào chẳng giống ai từ nơi xa vọng lại của 'người đàn ông' mà tôi chẳng bao giờ nhận biết được cảm xúc thật.

◇◆◇◆◇◆◇◆

“Hế lô, Tomoe”

“Root hử. Hội chủ thám hiểm Hội có nên đến một nơi như này không?”(Tomoe)
“Quá hên, ở trụ sở dường như chẳng có ai. Ngoài ra, không phải Root, là Falz. Nơi như này phải gọi thế chứ”(Root)

“Hmph, cảm tạ vì sự hợp tác của ngươi. Ta đồng tính với ngươi về việc ấy"(Tomoe)

Không bao gồm nhóm người từ Vương quốc Limia; Tomoe sơ tán những khách mời đến một trong những nơi trú ẩn mà Hiệu Trưởng Học Viện chỉ định.

Tiếp sau đó, cô canh giữ tại lối vào nơi trú ẩn nhằm bảo vệ họ.

Trên thực tế, lý do đơn giản hơn là vì rất thuận tiện cho việc đưa ra lời chỉ dẫn đến các thành viên trong Thương đoàn nếu cô ấy ở một mình.

Hơn nữa, cũng bởi theo ý kiến Makoto thì cô không muốn chia sẻ phương pháp dịch chuyển tức thời với những vị khách đến từ các quốc gia khác, nên cô đang cố tránh né mối liên hệ với bọn họ.

“Tình hình sao rồi? Không phiền nếu cô chia sẽ những gì cô có thể nói đâu”(Root)
“Hầu hết mọi thứ đều thuận lợi. Có thể sẽ ổn định lại sau một hoặc hai ngày thôi”(Tomoe)

“Hử? Không không, ta không đề cập vấn đề ấy. Mà là về Mako-, Waka-sama. Ta nghĩ cô có thể đặt những câu hỏi nếu muốn đấy”(Root)

Tomoe trình bày tình trạng hỗn loạn hiện tại, nhưng thay vào đó, Root từ chối và bảo muốn biết về tình hình nơi bản thân cô.

Nghe những lời như thế, Tomoe hơi bối rối đồng thời phản ứng lại bằng cách biểu hiện qua nét mặt.

“?!”

"Dễ thương đấy. Ta chẳng biết cô sẽ muốn hỏi thăm điều gì đây, vì thậm chí cô còn đã đi xa đến mức mượn rượu để giải bày mà, nhưng, mọi thứ tiến triển ra sao rồi? Cậu ta có nói bất cứ điều gì trong lúc cô say rượu không vậy?”(Root)

“Ngươi thật phiền phức. Đến cuối cùng, thậm chí còn không dựa vào hoàn cảnh náo nhiệt như vậy, ta ít nhiều đã hiểu trái tim Waka ra làm sao. Ngay lúc này... ta vẫn ổn với điều ấy”(Tomoe)
“Cái gì, chẳng thu được tí lợi nhuận nào từ việc say rượu sao. Thật lãng phí. Những điều như thế, cơ thể cô sẽ sớm thích nghi nhằm đề kháng lại, thế nên một tháng sau cô sẽ không thể biết được cảm giác say đâu. Cơ hội thì vẫn còn, hay là uống tiếp thêm lần nữa trong khi vẫn còn hiệu quả?”(Root)

“Ta vẫn có thể thưởng thức đồ uống có cồn ngay cả trong hoàn cảnh không say. Dù vậy, ta nghĩ để trải nghiệm lại cảm giác như thế sẽ rất khó khăn đây. Nghiêm túc mà nói. Ta tự hỏi ngươi đang muốn nói gì, để rồi mọi chuyện diễn biến ngu ngốc thế này đây”(Tomoe)

“Cũng bởi ta tò mò thôi, cô biết mà. Về hướng đi cậu ta lựa chọn”(Root)

“... Ta chẳng có ý định thân thiết với ngươi đâu. Nhưng vài ngày gần đây đúng thật ngươi đã giúp đỡ chúng ta. Ta sẽ bật mí đôi chút. Theo cách này, Waka có lẽ sẽ nhận biết được số lượng khá lớn những hướng đi ngài có thể chọn lựa”(Tomoe)
“Hmph ~. Hiểu rồi. Có vẻ mấy người nhiều bí mật đấy, nhưng ta biết mấy người đang muốn bắt đầu thay đổi thế giới này đúng không?”(Root)

Root nheo mắt và gặn hỏi Tomoe ý nghĩa thực sự.

Câu hỏi ấy ẩn chứa cảm xúc vui tươi cũng như tràn ngập sự tò mò.

Và, cảm tưởng còn xen lẫn sự thận trọng từ cậu ta nữa.

“Éo liên quan” (Tomoe)

“Geez, vẫn sẽ ổn nếu cô cho ta biết thêm chút đỉnh nữa thôi mà. Chẳng hạn như, gia nhập phe Anh hùng Limia và trở thành hy vọng cho hân tộc, thúc đẩy sự điên cuồng ở Đế quốc Gritonia, hay nhận lấy sự bảo bọc trong vị trí người thông thái tại Liên minh Lorel và sống một cuộc sống yên bình, hoặc cô biết đấy, tách thị trấn Tsige ra khỏi Aion và biến nó thành một nơi độc lập”(Root)

"... Thật ngạc nhiên khi ngươi có thể đề ra nhiều khả năng đấy-ja na" (Tomoe)
Tomoe lẩm nhẩm sự ngạc nhiên trước những lời lẽ Root chỉ ra.

“Vậy thì... đến đền thờ và trở thành tín đồ của Nữ thần thì sao? Nếu cậu ta muốn hòa nhập vào thế giới này, đấy cũng là một lựa chọn. Sau tất cả, có vẻ cậu ta muốn sống cùng hân tộc đấy”(Root)

“Miễn bình luận-ja” (Tomoe)

"... Hay như lựa chọn việc trợ giúp Quỷ vương phá hủy xã hội hân tộc đang ngày càng biến chất, thế đúng không?” (Root)

“…” (Tomoe)

“Thật quan ngại ~, vậy ra cậu ta chọn một hướng đi trong tương lai mà không tự mình ý thức được vị thế có thể kiểm soát cả cuộc chiến ư. Ah ~, theo ý kiến cá nhân, ta nghĩ cậu ấy đánh giá thấp sức mạnh bản thân mình sở hữu rồi. Chắc vì cảm giác được ràng buộc, nếu không thì cậu ta đã chuyển đi từ lâu rồi ”(Root)

“… Waka đã từng trải và nắm bắt được các ước lượng của bản thân cho đến lúc này đây. Người ấy cũng khá bướng bỉnh nữa. Và rất nhiều chuyện đang diễn tiến quanh chúng tôi”(Tomoe)
“Ước tính? Từ cậu ta sao? Ta muốn biết”(Root)

“…”

“Vẫn im lặng huh. Rắc rối nhỉ. Nếu vậy, vui lòng cho ta biết một điều thôi được không? Không cần phải chi tiếc đâu. Đổi lại, ta sẽ cung cấp cho cô các thông tin hữu ích. Như thế này, ta cảm tưởng cứ như cô đang cố sự bơ ta vậy”(Root)

“Hmph. Tùy thuộc vào nội dung ngươi muốn biết nữa."(Tomoe)

“Ta có bận tâm không? Vui lắm đấy. Điều ta lưu tâm nhất bây giờ là cuộc trò chuyện giữa chúng ta dạo trước, về sự biến chuyển ở cậu ấy. Thế được chưa?”(Root)

Lời lẻ của Root đang ám chỉ về cuộc trò chuyện lúc trước giữa họ vào một đêm mùa hè.

Lông mày Tomoe giật giật và cô cúi đầu như thể đang suy tư điều gì đó.

“Việc ấy à. Chà, cũng ổn nếu ta nói với ngươi một chút”(Tomoe)

Tomoe ngẩng đầu lên và chấp nhận.
"Thật không?! Ta biết cậu ấy đã biến chuyển đôi chút kể từ thời điểm đó, nhưng ta muốn nghe ý kiến từ một người bên cạnh cậu ta, như Tomoe đây”(Root)

Root hân hoan tạo ra một nụ cười ngây thơ.

“Một sự thay đổi đáng kể như mấy thứ ngươi đang giả định vẫn chưa xảy ra. Waka vẫn chưa quyết định những gì ngài ấy muốn làm. Nhưng, về sức mạnh, ngài đã hoàn toàn cho thấy kết quả. Ví dụ, nếu ngươi và Waka chiến đấu, chúng ta sẽ có thể ngồi xem mà không cần phải lo lắng. Đó là mức độ mà anh ấy đã trưởng thành ”(Tomoe)

“?! Heh ~. Nhưng ta nghĩ cậu ấy đã có thể đối đầu với ta ngay cả trước cuộc gặp mặt mà. Trông chẳng giống cậu ta đã phát triển nhiều đến vậy đâu”(Root)

“Ta đã nói “xem mà không cần phải lo lắng”, đúng không? Nếu ngươi so tài 1 chọi 1 với ngài ấy, chà, ngươi ở một đẳng cấp cao hơn những con rồng thượng đẳng, thế nên có lẽ ngươi sẽ tạo ra vài vết xước trên người ngài ấy đấy”(Tomoe)
Root nhìn Tomoe như thể đang không biết nói gì.

“Anh chỉ biết câm nín” rất phù hợp với cậu ta vào lúc này.

“Ngay bây giờ ta vẫn không biết chủ nhân của mình đang đứng ở độ cao nào để nhìn xuống xã hội này hoặc điều mà ngài ấy đang nghĩ đến-ja. Tuy nhiên, về Waka, ta khuyên ngươi không nên đặt tay lên ngài ấy-ja na. Nếu chủ nhân của ta bước vào sự 'thay đổi' mà ngươi vừa nói, cho dù một thượng long cao cấp đi chăng nữa, cũng chẳng khác nào một con thằn lằn đâu”(Tomoe)

Không để cậu ta kịp thốt ra lời lẽ nào tiếp theo, Tomoe bồi thêm đòn kết liễu hướng đến Root.

"Và giờ đây, những thông tin hữu ích mà ngươi đang nói đến là gì-ja?" (Tomoe)

“…Các quân bài tẩy của hân tộc đang bắt đầu hành động. Chà, nếu cậu ấy bá đạo đến vậy, có vẻ ta không cần phải lo lắng nữa”(Root)
"Con át chủ bài. Sát long nhân? Nếu ta nhớ chính xác, cô ta là hân tộc mạnh nhất-ja na ”(Tomoe)

“Kẻ diệt rồng, cô đang nói về Sofia hử? Không phải vậy. Cô ấy chỉ là một cô gái có trình độ cao nhất trong số những người đã đăng ký tại Hội và là người đã đánh bại Lancer, đó là tất cả. Nếu cô nói mạnh nhất, chẳng phải người ấy đâu”(Root)

“Vậy ngươi đang nói về ai thế?” (Tomoe)

“Người được Nữ thần yêu quý nhất sau các anh hùng. Có vẻ là một Imadai được đào tạo khá bài bản đấy”(Root)

“Imadai... Một kẻ vượt trôi hơn tất cả sao?” (Tomoe)

“Ra thế, cô chẳng biết tí gì. Nó đề cập đến một giống loài đặc biệt của hân tộc, họ có thể sử dụng một nguyên tố mà ngay cả Nữ thần cũng éo thể sử dụng được. Hiện tại, hãy cứ nghĩ là Nữ thần đã bắt đầu nghiêm túc ngay cả khi bà ta vẫn đang bận rộn. Mặc dù bà ta cũng chỉ loanh quanh tại hoang mạc thôi ”(Root)
“Fumu. Chà, ta biết ơn khi nhận được thông tin của ngươi. Nếu ngươi đã hoàn thành công việc của mình, hãy quay về đi. Nếu ngươi còn ở bên ta và họ nghi ngờ về một số loại mối quan hệ nào đó, nó sẽ trở nên rắc rối. Ngoài ra, ta cảm thấy như ta đã trả lại khá nhiều rồi. Ta sẽ giúp ngươi ổn định lại vấn đề về dịch chuyển, được không? ”(Tomoe)

Với tay trái đang thực hiện động tác 'Shoo shoo', cô thể hiện cử chỉ như muốn đuổi Root đi.

"Hiểu rồi. Cuối cùng ta cũng có cơ hội để Makoto-kun cảm thấy mắc nợ mình, vì vậy ta sẽ làm nốt phần việc của mình rồi. Ta đã quen với việc tương tác cùng hân tộc hơn các ngươi nhiều đấy. Ta sẽ đưa ra một báo cáo sau đó về cách mọi thứ diễn ra, với riêng Waka-sama”(Root)

“Hmph, nói với ngươi điều này, ta sẽ không cho ngươi thanh katana. Và tất nhiên, việc đi cùng ta trong dịch chuyển tức thời đã vượt ra ngoài câu hỏi rồi-ja ”(Tomoe)
"Tất nhiên. Để đó cho ta. Vậy thì, hãy chuyển lời đến cậu ấy. Ngoài ra ... có vẻ như không ai trong số các quốc gia đã nhận ra, nhưng hãy giữ cho thông tâm thuật chỉ đến một mức độ vừa phải, được không? Nghiêm túc đấy, ngay cả việc truyền tải ý nghĩ của mấy người cũng đáng sợ rồi. Đừng lo, ta sẽ không nói ra điều gì liên quan đến Makoto-kun đâu. Thông tâm thuật và dịch chuyển; nếu các quốc gia chỉ cần học được hai thứ này, cuộc chiến chống lại quỷ tộc sẽ được kéo dài ra trong nhiều năm đấy”(Root)

Như thể đang ngạc nhiên, Root nhún vai và rời khỏi nơi Tomoe đang ở.

Nơi cậu ta hướng đến là khu vực các vị khách mời.

Giống như cách anh ta nói với Tomoe, có vẻ như anh ta ngoan ngoãn hành xử như Chủ Hội Falz.

Tomoe, người đang đứng ở một nơi xa xôi với lý do là một người canh gác, nhìn ra đằng sau.
“Kéo dài sao… Tên Root đó, có vẻ hắn cũng đã được thông báo về các điều kiện bên trong của quỷ tộc. Mình không thực sự quan tâm đến cuộc chiến giữa các hân tộc và quỷ tộc, nhưng nếu ngài ấy dính líu với cả hai bên, mình đành xót thương cho họ rồi. Vậy thì, mình tự hỏi đến nào phe ta nên phản công đây. Trong khi chờ đợi, mình sẽ để họ giúp đỡ với việc sơ tán. Cảm tưởng phe ta có thể vận dụng việc trông nom như một cái cớ vài ngày sau đây-ja”(Tomoe)

Sau khi bị bỏ lại một mình, Tomoe tiếp tục chỉ dẫn cho thương đoàn.

Cô sắp xếp các báo cáo nhận được bằng cách dùng thông tâm thuật trong thời gian cô đang nói chuyện với Root.

Báo cáo từ cấp dưới, ngăn chặn việc giao tiếp giữa các quốc gia; trong thời gian Tomoe đang tập trung, một lượng lớn thông tin như lũ đã chảy vào.
Trên hết, Tomoe đang tính toán thời gian để di chuyển.

Cô đang xử lý cửa hàng mà không có hàng tồn kho trong đó, và bây giờ chúng đã trở thành những tòa nhà bình thường.

Bởi vì họ có thể xây dựng lại nó nếu họ muốn.

Không cần phải lo lắng về sự an toàn, là những gì cô ấy đang nghĩ.

Các nhân viên của thương đoàn đang nhận hướng dẫn từ Tomoe hiện đang phân tán xung quanh các khu vực khác nhau trong thị trấn. Đã có một danh sách về các khu vực mà các biến thể không điên cuồng đập phá và những nơi có thể được sử dụng như chỗ ẩn náu, họ hướng dẫn các cư dân thị trấn đang hoảng sợ.

Hiện tại, cô đã nhận được sự ổn định từ khu ổ chuột nơi mà các bán nhân đang sinh sống, và đã thêm nó vào danh sách những nơi an toàn.

Sự hỗn loạn vẫn lan rộng, nhưng cả Thương đoàn Kuzunoha và Tomoe, tiếp tục di chuyển mà không thể hiện bất kỳ sự nhầm lẫn nào.
◇◆◇◆◇◆◇◆

"Ra là vậy. Makoto-kun đã trở nên mạnh hơn rồi ư?”

Root bị sốc bởi những lời lẽ từ Tomoe, tuy thế, cảm xúc vui thú nơi cậu càng mãnh liệt hơn.

“Ngài ấy chắc chắn đánh bại ngươi”, thậm chí đã nghe đến như vậy, cậu chẳng hề buồn bực chút nào.

“Có lẽ, thực sự cậu ta sẽ trở thành một tồn tại hạ bệ Nữ thần đây. Cậu từng bảo mình kém may mắn, nhưng thế thì sao? Suy nghĩ về hiện trạng của Nữ thần khi bà ta chẳng thể hành động được gì, Makoto-kun thực may mắn đấy chứ. Mình đang rất hưng phấn. Như mình vẫn nghĩ, cậu ta quá tốt bụng. Mình chẳng bận tâm cậu ta sẽ biến chuyển ra sao. Mong một ngày mình có thể chứng kiến được sức mạnh trong cậu. Nếu có thể, mình muốn một ngày nào đó ngao du và ngắm nhìn những khung cảnh hữu tình cùng cậu ta. Fufu ”(Root)
Lầm bầm bằng chất giọng thấp, trên vẻ mặt cậu xuất hiện niềm rạng rỡ. Bầu không khí khó tiếp cận đang phủ quanh con người ấy.

--------END CHAP--------