Tình yêu là mù quáng, tình yêu là tăm tối, biểu hiện thăng trầm trong tình yêu không phân biệt đối xử với bất cứ ai. Những kẻ gây phiền phức đến việc yêu đương của người khác nên bị một con ngựa kéo lê và đi bán muối là vừa, hừ.
Thật tuyệt khi tôi đã không phá bỉnh giây phút thư thả của Amelia.
Trông thấy cô nàng vòng tay qua cánh tay phải của Shiki, thật tình tôi đã nghĩ vậy.
Nhiều khả năng, chẳng có gì đặc biệt xảy ra, nhưng với cô nàng, không nghi ngờ gì cô đã trải qua một khoảng thời gian ngọt ngào.
Shiki thường trưng ra bộ mặt như gặp phải các rắc rối và lo lắng cách đối phó với Amelia. Trong những lúc như thế, tôi vẫn hay uỷ thác cách giao tiếp cho Gin và Sif.
Khi tôi đề cập với anh ấy hãy động viên những người thua trận, Shiki gật đầu rồi đến ngồi bên cạnh Amelia. Tính luôn các bữa ăn, thời gian buổi chiều trôi qua một cách nhàn nhã, và lúc này đã là cao trào của các trận đánh cá nhân. Ở thể loại chiến binh, Gin đã đánh bại Daena, và sau đó, anh dễ dàng làm đo ván các đối thủ còn lại và tiếp tục tiến lên.
Phá giải lớp giáp phòng hộ của đối thủ bằng vũ khí của chính mình, anh ta tung ra rất nhiều đòn công kích với tốc độ ánh sáng, kế đến, một cuộc công phá nghiền nát 2-3 con bù nhìn.
Thay vì gọi việc ấy là ngoan ngoãn, giống như là anh ta đã kiên nhẫn kiềm nén điều gì đó trong lúc thi đấu vậy. Thật khó chịu để chiến đấu như thế. Bù nhìn có chi phí rất cao, do đó, anh ta chẳng cần bận tâm về những thiệt hại do mình gây ra. Suy nghĩ theo lối này khiến tôi cảm thấy như mình ngày càng giống một thương gia đây.
Mặc dù chỉ nắm giữ một thanh kiếm gỗ, điều này khá ấn tượng luôn. Anh vận dụng phép thuật tăng cường cơ thể theo cách đặc biệt, chỉ cần kích hoạt chúng vào bất kỳ lúc nào, sẽ xuất hiện một cuộc tấn công liên hoàn. Có lẽ nào tác dụng tăng cường ấy chỉ có thể kích hoạt trong một vài giây sao nhỉ? Từ những gì tôi quan sát được, sức mạnh đòn đánh tăng cao khi Gin áp dụng các cuộc tấn công đã được gia cường.
Nhưng anh vẫn chẳng chịu sử dụng kiểu cách chiến đấu như thế cho đến tận hôm nay.
... Anh ấy đã nắm bắt thêm điều gì đó trong cuộc chiến với Misura sao cà?
Thật khó để nghĩ rằng anh ta giữ kín chúng như một loại vũ khí bí mật vì lợi ích của ngày hôm nay sau tất cả đấy. Nếu là tình huống ấy, anh ta đã vận dụng chúng trong cuộc đối đầu với Misura. Tôi chưa hề trông thấy chúng tại những trận huấn luyện với thằn lằn sương mù, hoặc hơn thế nữa.
Có lẽ tôi chỉ cần liệt chúng vào một cấp độ bất thường về mặt ý nghĩa, và đơn giản chấp nhận chúng thôi.
Tối nay, hãy thử và xem xét nếu tôi có thể làm y chang như thế không. Tăng cường ma thuật trong chính nó là một đặc kỹ của tôi, vì vậy cảm giác cứ như tôi sẽ làm chủ được chúng ở một mức độ nhất định nào đấy. Không đùa đâu, thực sự trước đây tôi là một học sinh đầy tài năng. Những điều cần thực hiện, để hiểu rõ hơn, tôi đang giảng dạy như thế sau tất cả mà.
Còn sót lại là trận chung kết ở thể loại chiến binh cũng như ma pháp sư, và kế đến sẽ là trận chiến vô địch giữa hai kẻ chiến thắng trên cả hai thể loại ấy. Hình như người chiến thắng sẽ nhận được danh hiệu kẻ vô địch thì phải.
... Nói cách khác, Gin hoặc Sif.
Vâng, nhiều khả năng sẽ là Sif.
Gác lại những câu hỏi liệu Rembrandt-san có thích danh hiệu mới của con gái hay không, là một giáo viên, để cả hai sinh viên của tôi đều là người chiến thắng trên cả hai thể loại làm tôi rất hạnh phúc. Sinh viên của tôi xoá sổ các trận đánh trên cả hai thể loại chiến binh và ma pháp sư, nhưng Sif, người chiến đấu với Amelia và Izumo trên thực tiễn lại nhận được những chiến thắng hoàn toàn thuyết phục, thật sự vô cùng ý nghĩa.
Izumo cũng áp sát ngay khi bắt đầu trận đấu, và trong lúc né tránh chú thuật từ Sif, anh ta vừa cố gắng phản công lại cô bằng phép rút gọn chú thuật. Nhưng Sif nhanh chóng tạo ra một bức tường đá bao bọc quanh thân với phép thổ, thế là, Izumo chẳng cách nào phá hủy được bức tường ấy vào cái lần đầu tiên.
Mặt khác, Sif được bao bọc hoàn toàn bên trong một khối đá, do đó, ngay cả khi không thể nhìn thấy gì, cô ta vẫn có thể cảm giác được bọn họ với sự trợ giúp của tinh linh đất. Hội tụ đầy đủ thuận lợi như thế, Sif có thể thi triển chính xác phép thuật lên mục tiêu là Izumo ngay cả khi không nhìn thấy anh ta. Có lẽ khá đơn giản, nhưng lại là một vị trí thuận lợi.
... Anh đã đánh một trận rất đạt đấy, Izumo.
Ngay cả khi đối mặt với bức tường đá liên tục được tái tạo, lòng quả cảm nhưng không thể phá vỡ chúng của anh ta chắc chắn phải ghi điểm rồi.
"Fumu, rõ ràng Sif đang được ủng hộ bởi các quy tắc. Tình huống này rất thích hợp với sự mô tả một chiếc quần đùi luôn. Cơ hội để Gin giành chiến thắng chỉ là... " (Tomoe)
"Không đời nào-desu wa ne. Nếu anh ấy có thể phóng thích các đòn công kích với thanh kiếm trong một chừng mực nào đấy, có lẽ sẽ mang lại chút ít cơ hội, nhưng ngay cả khi anh ta có thể, chính bởi các quy tắc, cảm giác chúng sẽ bị xem như là một cuộc tấn công ma thuật và phá vỡ quy định rồi. Trong điều kiện vận dụng vật chất ngoài lề, đá lát sàn đấu là không phù hợp. Hơn nữa, với tình huống một bên là chiến binh đánh cận chiến thì đã bị giới hạn đáng kể, các nhân tố đều đang ủng hộ Sif-desu wa"(Mio) Tomoe cùng Mio đều nghĩ đến một chiến thắng dành cho Sif đã được an bài sẵn.
Y chang như tôi.
Sở hữu thiên thời địa lợi như một của cải riêng, một quyền lực thực sự đáng sợ ngự trị nơi người chiến thắng.
Thật đáng buồn, nhưng không còn ai suy nghĩ về các đối thủ ở vòng cuối cùng ngoài Gin và Sif.
Đối thủ của Sif là một kẻ tương đối hung hung và nắm trong tay những cú đấm kinh hoàng. Nói cách khác, chẳng là vấn đề gì cả.
Trận đấu sẽ kết thúc trước khi anh ta kịp tung ra các đòn công kích.
Còn với Gin, 'Tôi sẽ kế thừa gia tộc này', Hopelace-sama. Rõ ràng hắn ta nắm trên tay một cây vũ khí ở một cấp độ hoàn toàn khác biệt, và kỹ năng cũng không tệ.
So với đa số những người đã tham gia cho đến nay, khả năng của hắn ta thực sự khá thuận lợi đấy. Chỉ là, thanh kiếm của hắn dường như đã được mang ra từ bảo khố trong gia tộc, một thanh kiếm tuyệt vời thậm chí còn không thể so sánh cùng thanh kiếm ho lao bằng gỗ, mà lại nằm trong tay hắn ta thì chỉ tổ lãng phí một thanh kiếm tốt thôi. Phong cách chiến đấu của giới quý tộc Limia đi theo con đường truyền thống và hình thức cũng màu mè hoa lá hẹ nữa, à mà cũng chưa hẳn, chúng có thể áp dụng vào thực chiến được đấy.
Thế nên, hắn ta không đơn giản là một thanh niên trẻ trâu kiêu ngạo đâu. Nhưng như thế lại khiến mọi việc càng thêm thất vọng hơn mà thôi.
Có lẽ Gin muốn hoàn toàn đè bẹp hắn ta đây. Những gì anh đã cố gắng kìm nén nhiều khả năng sẽ bộc phát trong cuộc chiến với Hopelace. Mặc dù anh khẳng định không thèm quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với mình, mà chỉ bận tâm đến đồng đội thôi. Đúng theo phong cách sống của anh ta, không thể bỏ rơi những con người đang đặt niềm tin vào anh ấy được.
Ấy chà, chúng ta hãy theo dõi việc bung lụa ấy như thế nào sau đây.
Trong giải đấu, nơi tất cả mọi người đều rất căng thẳng, một tên quý tộc đã can thiệp vào mọi chuyện, thành ra kết quả đánh giá của họ đã bị ảnh hưởng nặng nề. Tôi nghĩ anh ấy đang chịu đựng hết thảy sự hối tiếc từ tất cả mọi người.
"Waka? Có điều gì liên quan đến trận chung kết thể loại chiến binh đang làm ngài cảm thấy ưu tư sao ạ?" (Tomoe)
"Đừng ngu ngốc thế. Không nhất thiết theo dõi nữa đâu. Kết quả quá rõ ràng. Waka-sama, quan trọng hơn, trong lúc chờ đợi trận tiếp theo, chúng ta có nên dạo quanh tìm chút đồ ăn nhẹ không ạ? Cũng nên uống một chút gì đó đi nhỉ?" (Mio)
"Mio, đồ ăn nhẹ cũng tốt đấy. Nếu cô đã muốn, vậy hãy mua chúng đi nhé. Một trận đấu chẳng có gì phiền toái. Tôi chỉ đang nghĩ 'ra đấy là Hopelace à' "(Makoto)
Tôi đáp lại những lời quan tâm ấy.
Người khác có lẽ không mong đợi sự phát triển kiểu này. Nhưng với tôi, Tomoe cũng như mấy người này, đấy là một kết quả quá rõ ràng.
"Ah... Cậu bé Limia ấy ư. Tên con trai thứ hai của giới quý tộc đã cố gắng hạ nhục Waka. Thành thật mà nói, em tiếc thay cho hắn ta"(Tomoe) "Vậy thì, Gin sẽ giải quyết việc này như nào đây? Tôi tự hỏi nếu Hopelace-kun cũng sẽ tham gia vào các trận đánh đội vào ngày mai ấy. Câu hỏi là... hehe"(Makoto)
Tôi chẳng thể hiểu sao hắn ta lại ghét tôi nhiều như thế, nhưng hắn từng tuyên bố vậy mà, thế nên hy vọng hắn cũng biểu hiện một chút gì đó trong cuộc chiến sắp tới. A, nếu cả hai người đang bên cạnh tôi nghe thấy điều này, chắc họ sẽ nở một nụ cười gượng mà thôi.
Tôi nghe được giọng nói của MC giới thiệu những cái tên góp mặt ở trận chung kết thể loại chiến binh, thế là tôi quay đầu nhìn đến.
Còn lại 3 trận nữa.
Ngày đầu tiên của giải đấu, cuối cùng cũng sắp hạ màn rồi.
◇◆◇◆◇◆◇◆
"Người chiến thắng, Sif Rembrandt!"
Thằng dốt Hopelace đã mua chuộc thời gian, hừ. Có lẽ để chuẩn bị một việc làm bẩn thiểu gì đây mà. Cuộc chiến của tôi dự kiến bắt đầu trước, thế là bị thay đổi và thể loại ma pháp sư được đẩy lên trước hết.
Người chiến thắng là Sif, giống như những gì đã được công bố ngay bây giờ.
Theo dự kiến, với các quy tắc như này, sức mạnh của cô ta càng được nhấn mạnh. Nếu chỉ đơn giản là nguyên tố đất mà không phải tinh linh ma pháp, sẽ vẫn còn một tia hy vọng, nhưng...
Đối thủ của cô nàng là một tên nào đó nằm trong năm cuối cao hơn chúng tôi, và hình như sau khi tốt nghiệp, anh ta sẽ trở thành một tay kiếm phục vụ cho triều đình như một nhà nghiên cứu. Và hiện tại anh ta đang bị vùi lấp trong đống đá ốp sàn, chỉ còn chừa lại mỗi cái đầu, ra sức khóc thét.
Trước khi trận đấu bắt đầu, có vẻ giữa họ đã có lời qua tiếng lại. Nội dung cuộc hội thoại chắc đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ các sợi thần kinh của Sif. Khá nhiều luôn ấy chứ. Khi trận đấu bắt đầu một lúc, chàng trai sở hữu mái tóc buộc sau lưng đối mặt với Sif-tự xưng mình là kẻ nắm giữ hỏa lực mạnh nhất trong lịch sử-... rơi tỏm vào một lỗ được mở ra trên sàn đấu. Hoặc tôi nghĩ vậy, và tất cả mọi thứ từ cổ trở lên đều phô bày trên mặt đất, cái hố đó đã sớm khép lại.
Cô nàng giải quyết mọi chuyện chỉ với một động tác, nhưng có lẽ Sif đã kiểm soát được áp lực, nên cô buộc phải sử dụng phép thuật này để không vi phạm quy tắc.
Đánh mất gậy phép và hàng rào phòng ngự trong một nốt nhạc, hắn ta chỉ còn biết ngước nhìn đôi bàn chân của người thiếu nữ dần tiếp cận. Với tầm nhìn ấy, hắn ta phải đối diện với gương mặt tươi cười của Sif. Cô ấy giữ gậy phép bằng tay phải rồi nghiêng người sang một bên, đặt khẽ một ngón tay trái lên đầu gậy, tựa như cử chỉ từ một giáo viên chuẩn bị dạy dỗ đám học sinh vậy. Biểu hiện ấy đầy điềm tĩnh. Khi khoảng cách giữa cả hai giảm xuống còn khoảng 1 mét, Sif chỉa thẳng gậy phép vào đối thủ của mình. Nên đầu hàng càng sớm càng tốt, nhưng dường như hắn ta lại la hét điều gì đó và không từ bỏ.
Thật đúng là một senpai. Khiến tôi phá ra cười.
Với quả cầu trên đầu gậy phép, cô nâng đầu hắn lên bằng cách đặt chúng dưới quai hàm và đẩy mạnh. Kế đến, sau khi nhìn lướt qua hắn ta, Sif quay sang trọng tài.
'Vẫn éo chịu tuyên bố kết cục à?', ngoại hình của cô muốn nói thế.
Chẳng còn lý do gì xem xét để đưa ra quyết định người chiến thắng cả. Quá rõ ràng, chiến thắng thuộc về Sif rồi, do đó, phải tốt hơn không nếu chỉ cần thông báo như thế. Dù cho có kéo dài việc này, chỉ tổ có thêm thời gian để câu chú thuật hoàn tất, và cô nàng tiếp tục dày vò niềm tự hào của đối thủ mà thôi. Sif thở dài, thu hẹp ánh nhìn. Chú thuật ngắn gọn thoát ra khỏi miệng cô ấy.
Một thằng cha si đa còn bày đặt xong pha hiến máu.
Có lẽ hắn ta trông thấy Sif có sự chuyển biến sau đó, và tưởng bở cô ấy là một quý cô cao quý sẽ không làm ra một động tác để đánh mất vẻ hoàn thiện của mình, hoặc có lẽ hắn nghĩ vẫn còn cơ hội giành chiến thắng ư. Chẳng hiểu được, nhưng dù thế nào đi nữa, hắn ta là một gã si đa.
Đôi mắt thanh niên ấy mở to hết cỡ. Và sau đó, ngay khoảnh khắc hắn mở miệng có lẽ muốn công bố đầu hàng, một ánh sáng đỏ thẫm hội tụ thành một quả bóng, lặng lẽ bắn vào sàn đấu trước mặt nam thanh niên. Tôi thoáng nghĩ 'ngu thì chết, éo có bệnh tật gì hết'.
Vâng.
Ở đó, ngay trước mặt hắn, hơi nóng và ngọn lửa bùng nổ ngay tức khắc, và ánh sáng đỏ thẫm của đám cháy khiến địa điểm đã sáng nay còn sáng hơn. Q-quá phủ.
Đúng lúc ấy, cả 3 bù nhìn nổ tung, kèm theo một tiếng thét vang vọng khắp đấu trường đến từ nam thanh niên. Trông thấy quy mô ấy, cô nàng lưỡng lự. Nhưng nhiêu đó cũng đủ phá nát tất cả những con bù nhìn, ôi. Trong điều kiện như này, phép thuật chắc chắn hoạt động khác xa so với kiếm thuật rồi.
Ma thuật thật tuyệt vời. Chú thuật do chính Sif tạo ra nhằm chống lại cách tiếp cận của Zwei-san, 'Viêm Giới Hoả Trụ'. Một câu chú thuật được sắp xếp lại dựa trên phép cột lửa.
Thiết lập điểm kích hoạt đâu đó bên dưới mặt đất một chút, tính toán và bằng cách cắt giảm thời gian hiệu lực, sẽ gia tăng thêm khả năng bùng nổ . Một cột lửa phun trào từ bàn chân đối thủ.
Để chứng kiến việc này ngay trước mặt bạn, tôi chẳng còn gì để miêu tả ngoài hai từ 'tra tấn'. Như tôi nghĩ, vào thời điểm ấy, chắc rằng tâm tư cô gái ấy thật không dễ thay đổi đâu. Có lẽ sensei cũng cảm giác được, dường như thầy ấy đã thì thầm điều gì đó.
Thời gian hiệu lực rất ngắn, và trước khi tiếng la hét của thanh niên ấy biến mất, ngọn lửa đã biến mất trước tiên. Cô sử dụng phần đầu của nam thanh niên làm nền tảng, và khai quật sàn đấu để lôi hắn lên, cô ấy đã có thể kiểm soát được phạm vi câu chú thuật rồi.
Trên thực tế, cô ấy còn làm nhiều hơn thế, giảm thiểu tối đa sức công phá ở chiêu thức đó, nhưng những tác động mà chúng để lại thì quá nhiều.
Dãy ghế khách mời vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Xuất hiện vết bỏng trên má của tên ngu người kia, và một phần mái tóc bị đốt rụi. Toàn bộ khuôn mặt run rẩy, và chẳng còn trông thấy một tí ti gì cái gọi là lòng tự tin trước trận đấu nữa rồi. Cấp độ bỏng như này dễ dàng được chữa lành khi được điều trị tại Phòng chờ. Sẽ không để lại bất kỳ vết sẹo nào.
Chỉ là, những tổn thương tâm lý của hắn ta, có lẽ sẽ không phai mờ.
Sau khi trọng tài tuyên bố chiến thắng đến với Sif, cô cúi đầu gối hướng về phía 'cái đầu bị cắt đứt'. Cánh tay mảnh mai trông yếu ớt tóm lấy cổ áo hắn ta, và cứ như vậy, cô đứng lên và nhấc thanh niên ra khỏi cái hố, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cảnh tượng kỳ lạ khi một nữ sinh nhấc bổng một nam sinh chỉ với một tay.
Thanh niên ấy chỉ đơn giản là đứng hình kèm một khuôn mặt sợ hãi, tiếp đến, không thèm quan tâm, Sif cúi chào hai dãy khán đài rồi rời khỏi sân đấu.
"Làm tốt lắm"
Tôi gọi Sif, người đã quay trở lại phòng chờ. Trông thấy một chiến thắng áp đảo, tôi chẳng thể nào phản biện được gì. Thật đáng ngưỡng mộ.
Nếu có thể, tôi cũng muốn nhận được danh hiệu nhà vô địch... "Cảm ơn, Gin. Sẽ tốt hơn nếu kết thúc nhanh một chút, nhưng cái tên ấy, dường như ngày mai hắn ta sẽ chung đội với Hopelace, thế nên tôi hơi hoãng một chút"(Sif)
"Không phải một chút thôi đâu. Ngay cả Sif cũng tức giận với giải đấu này ha?" (Jin)
"... Anh cứ việc đoán đi. Tôi thì ghen tị với anh đấy, người tham gia thể loại chiến binh. Càng nhiều càng tốt, tôi sẽ nói. Gin à, tôi nghĩ rằng anh hiểu những gì tôi muốn nói mà"(Sif)
"Vâng, tất nhiên rồi" (Jin)
"Tuyệt quá. Khi biểu hiện sức mạnh bằng tiền bạc và quyền lực, tôi cũng cảm thấy như đã phản ánh bản thân mình một phần nào đó... Vậy thì, tôi sẽ lên một kế hoạch để đạt được danh hiệu vô địch, ổn chứ? Tôi sẽ theo dõi đấy, chúc anh may mắn"(Sif)
Giữa cuộc đàm thoại, Sif tạo ra một gương mặt nhăn nhó, như thể đang cười nhạo chính mình, và sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với tôi, cô ấy biến mất vào hành lang dẫn đến phòng chờ. Có lẽ cô đã cảm thấy tự ghê tởm chính mình trong quá khứ - tựa như Hopelace lúc này.
... Vâng, đúng là chẳng có nhiều sự khác biệt. Không giống như tôi có thể thốt ra những lời ấy khỏi miệng mình đâu.
Tôi cảm thấy tức giận với những hành động vô lý. Hơn nữa, tôi cũng cảm thấy trọng lượng từ việc đánh bại Misura và Daena. Không chiến đấu trực tiếp nhưng, Yuno cũng vậy nốt.
Đây là chuỗi trận đánh cá nhân trong giải đấu này. Tất nhiên, tôi đã mong muốn đối đầu với những đồng đội. Nhưng không thể tin chúng tôi lại đụng độ nhau quá sớm đến vậy, cũng như không thể bộc lộ hết sức mạnh của riêng từng người cho khán giả xem, quan trọng hơn, phô diễn với những người kia. Vâng, cảm giác như tôi cũng đã thể hiển một phần nào đó khi chúng tôi chiến đấu với nhau. Tuy vậy, thể hiện đúng cách chỉ còn tôi và Sif thôi. Thậm chí mọi người có nói những lời lãnh đạm, cổ vũ, hay chẳng biểu hiện bất cứ điều gì với chúng tôi; sẽ ra sao nếu ở vào vị trí của họ, tôi kết thúc việc tìm hiểu về cảm xúc của họ.
Chà... Mặc dù rắc rối này liên quan đến sensei.
Khi xác định tồn tại một liên kết đến sensei, tôi đã chuẩn bị tâm lý ở mức độ nào đó các sự cố... nhưng để phải nhận lấy sự can thiệp từ một người ngoài cuộc mà chẳng ai thèm quan tâm, tôi không thích điều này.
Tôi không thích thế.
Ilumgand Hopelace.
"Gin. Gin Roan! Trận chung kết đang bắt đầu. Nhanh lên!"
Một quan chức thi hành nhiệm vụ gọi tôi ra ngoài.
Hiểu rồi. Thời gian đã điểm.
Cuối cùng, tôi đã có thể đối đầu trực diện với hắn ta.
"... Ra ngay"(Gin)
Xoay cơ thể, tôi vội vàng tiến đến hành lang dẫn lên chỗ lối vào.
Tiếp tục tiến thẳng trong hành lang, tôi có thể nhận ra vài sự hiện diện. Dạo gần đây, những khoảnh khắc này thường xảy ra. Khoảng thời gian này, bằng khả năng tập trung hết sức mình, tôi hơi hơi nắm bắt được tình hình ở môi trường xung quanh. Ổn rồi. Điều này nghĩa là tình trạng của tôi đang tốt nhất.
Shiki-san, Amelia, Misura, Daena, Yuno, Izumo. Bọn họ đang bảo vệ môi trường xung quanh nhằm ngăn chặn bất kỳ thủ đoạn dơ bẩn nào. Thế nên, bọn họ không thể bộc lộ bản thân được.
Phía trên khán đài, sensei và hai phụ tá thân tín. Tôi bằng cách nào đó khẳng định rằng bọn họ mạnh mẽ đến một cấp độ điên cuồng. Cứ như này, ngay cả khi tôi đặt bọn họ làm mục tiêu, tôi tự hỏi mình có thể hay không tiếp cận phần lưng của họ thôi.
... Rất thú vị.
Riêng sensei, tôi không thể nói được gì luôn.
Có lẽ tôi vẫn còn không nằm trong cấp độ mà có thể cảm nhận được bất kỳ điều gì từ thầy ấy. Người ấy cung cấp một sự hiện diện mỏng manh hơn cả một hân tộc bình thường. "Sensei, xin vui lòng theo dõi" (Jin)
Tôi âm thầm nói lên sự nhiệt huyết trong tôi. Không hướng đến bất cứ ai đặc biệt cả, đơn giản chỉ là lời thì thầm.
Tôi đặt chân đến lối ra hành lang.
Tầm nhìn của tôi ngay lập tức bừng sáng. Trước mắt, một sàn đấu. Chắc rằng sự phấn khích từ trận đấu của thể loại ma pháp sư vẫn còn dư trấn, tâm trạng khán giả đã đạt đến đỉnh điểm.
Mỗi bước chân, tôi lại càng vững tâm, sau khi chào hỏi một lượt, cuối cùng tôi đi lên sàn đấu.
"Gin Roan, vui lòng thực hiện theo đúng thời gian đã sắp xếp của trận đấu. Là một người tham gia vào giải đấu này, thái độ của cậu không phù hợp chút nào. Chúng tôi sẽ trừ điểm về việc ấy"
"... Xin lỗi. Em sẽ cẩn thận"(Jin)
Tôi đến ngay sau khi đã nói, thế nhưng, lại nhận được điều này. Thôi, không quan trọng.
Trừ điểm chỉ ảnh hưởng đến bản án. Chẳng liên quan gì đến phía trọng tài, trong cuộc chiến này, mọi thứ đều vô nghĩa cả.
Tôi đang quan sát thằng khốn đó.
Chính là hắn ta. Kẻ thọc mạch từ bên ngoài.
Đừng quá lo lắng. Tôi sẽ không để lại vết thương nào gây cản trở việc tham gia vào ngày mai trên cơ thể hắn ta đâu. Ngày thi đấu thứ hai bắt đầu vào ngày mai, chúng tôi cần sự phục vụ của hắn như là những lợi ích cho chúng tôi tại vòng thi chiến đấu đội.
Lắng nghe ổn thoả, ngừng lại khi những con bù nhìn bị phá hủy.
Chẳng biết gã này sẽ nói gì nếu có thiệt hại chuyển đến hắn ta sau khi cả 3 bù nhìn bị phá huỷ đây.
Tôi đã hoàn tất khoá đào tạo với tất cả các cuộc chiến cho đến nay.
Chính xác tôi sẽ tiêu diệt 2 bù nhìn và kết thúc trận này. "Oi-oi, đây là bộ áo giáp lâu đời đã lưu truyền trong gia tộc ta. Với địa vị chính thức hay trên chiến trường, gia tộc Hopelace luôn luôn xuất hiện với trang thiết bị như này. Thậm chí có phàn nàn bằng cặp mắt ấy, sẽ chỉ gây rắc rối cho ta thôi. Các quy tắc cũng đã chấp nhận rồi mà"
Với một khuôn mặt kiêu ngạo, con trai thứ hai đang nói điều gì đó với tôi.
Thật tình, sự tưởng bở éo đúng chỗ.
Tôi chẳng quan tâm nếu thiết bị hắn ta có mạnh hơn trong trận bán kết này hay không. Và tôi cũng chẳng thèm để ý rằng trận đấu này đã bị hoãn lại để hắn chuẩn bị các trang thiết bị như thế hay không.
Tôi chỉ nghĩ đến việc làm thế nào kết thúc hắn mà thôi.
"Tôi không ở đây để đôi co. Rõ ràng anh đã làm tốt nhất rồi nhỉ. Chúng ta hãy chiến thôi"(Jin)
"... Ta không thích thái độ ấy. Đừng bỏ cuộc đấy, khán giả sẽ chán chết, hiểu chưa? Suy nghĩ đi, sự may mắn này đến với ngươi khi đã tham gia vào lớp học của Raidou đấy, và hãy điên cuồng chống cự đi" Khán giả ư.
Ra vậy. Cũng có vài tên đấy nhỉ.
Nếu việc này đến trong quá khứ, tôi sẽ lưu tâm đến những ánh mắt của những người do thám ấy, mà thậm chí tôi còn không biết đến họ và chiến đấu một cách điên cuồng.
Nhưng giờ đây, tôi không quan tâm ai khác, hay những gì các quốc gia đang tìm kiếm.
"Hãy làm tốt nhất có thể"
Những từ ngữ sáo rỗng, hắn ta gửi đi thông điệp mà thậm chí còn không hiểu hết ý nghĩa, chỉ để duy trì thế thượng phong trước công chúng.
Có lẽ hắn cảm thấy việc trao đổi đã kết thúc, tay phải hắn ta siết chặt thanh kiếm.
Trọng tài gật đầu với tín hiệu của tên con trai thứ hai, rồi nâng cao cánh tay.
Hahaha, ông ta hoàn toàn được hối lộ.
"Tốt! Ilumgand Hopelace so tài với Jin Roan! Trong khuôn khổ giải đấu tại Lễ hội trường thuộc Học viện Rotsgard, trận chiến cuối cùng ở thể loại chiến binh, bắt đầu!" Thật quái lạ.
Trước mặt tôi, một senpai thần đồng với toàn bộ cơ thể được phủ các loại trang thiết bị đáng kinh ngạc mà có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ trông thấy trong suốt quảng đời của mình. Tuy vậy, một kohai như tôi, người chỉ có một thanh kiếm gỗ trong tay, lại không cảm thấy bất kỳ nỗi sợ hãi nào.
Có lẽ những ngày tháng chiến đấu với Thằn lằn vảy xanh đã rèn dũa tôi theo cách này. Hoặc có thể vì so với cấp 70 của Hopelace, tôi cao hơn nhiều với trình độ đạt hơn 90.
Tôi vung tay phải đang cầm thanh kiếm gỗ lên phía trước, và phần trên cơ thể vào thế chuẩn bị chiến đấu.
Cái cách mà tên Senpai này tiếp cận vị trí của tôi với những thứ ánh sáng phát ra từ bộ giáp không thể diễn tả nỗi. Những chuyển động có thể nói là đã được giảm bớt trọng lượng từ bộ giáp bằng cách dùng ma thuật, hoặc cơ thể của hắn đã được tăng cường. Nhưng những chuyển động của hắn quá rõ ràng.
Tôi có thể dễ dàng nhìn ra, hắn ta định vung thanh kiếm và chém xuống bằng cả hai tay.
Quá chậm.
Cảm giác rất hư cấu.
Nếu muốn, tôi có thể đã chặn đứng động tác ấy nhiều lần trước khi hắn ra kịp chém thanh kiếm xuống.
Kèm với một tiếng thét đầy tinh thần chiến đấu, thanh kiếm khổng lồ chói loá vung lên.
Tôi nghĩ nên né chúng, nhưng thay đổi ý kiến nhanh chóng, tôi tiến một bước về phía trước.
Tay trái của hắn chỉ cầm hờ thanh kiếm để hỗ trợ, do đó tôi vung thanh kiếm gỗ đánh mạnh vào phần dưới tay phải đang được bao bọc trong một găng tay sắt khá phóng đại. Y chang những gì tôi nghĩ, Ilumgand đánh rơi thanh kiếm khổng lồ đã được nâng lên chủ yếu bằng tay phải của hắn ta.
Cả khu vực trở nên yên lặng.
Tôi xoay lưng và giữ một khoảng cách. Tôi đổi hướng, đối diện với hắn ta một lần nữa, và giữ một lập trường với thanh kiếm gỗ. Hắn ta không truy đuổi. Đương nhiên hắn sẽ không làm điều đó.
Tôi sẽ xoá sổ chuyện khôi hài về 'sự công bằng và khuôn khổ' của hắn ta.
Có lẽ hắn hiểu rõ những gì tôi cố gắng thực hiện. Một lần nữa, hắn lại nâng thanh kiếm quá khổ lên.
Khuôn mặt hắn ta đã sớm lấp đầy sự tức giận.
Oi-oi, hắn muốn làm gì khi đang nói cho đối thủ biết bản thân mình đã mất bình tĩnh đây?
Cố gắng che giấu... giống như tôi.
"..."
Hình như hắn ta không muốn bản thân bị xấu hổ.
Quốc vương ở đất nước của hắn cũng như đám người thân nên quan sát trận đấu này.
Tôi chờ đợi đối thủ của mình chậm rãi hoàn tất việc tăng cường thân thể bằng ma pháp.
Gì thế này. Đây đâu phải khoảng thời gian để hắn hành động đặc biệt đâu chứ?
Quá vội vàng.
Oh, phải rồi. Đòn tấn công hiện tại, thiệt hại của con bù nhìn là... không giống như nó hư hại nhiều. Nếu có, chỉ là một vết nứt nhỏ ngay nơi ấy. Hắn đã mang một bộ giáp với sức phòng thủ thực sự cao đấy.
Sau khi tăng cường cơ thể, hắn lướt đi với tư thế thấp. Khoảnh khắc đối thủ tiến vào phạm vi thanh kiếm của mình, hắn ta di chuyển khá đặc biệt, một nhát chém ngang cực mạnh.
Ilumgand lướt đi cũng nằm trong phần thông tin tôi đã thu thập được.
Tôi không thu thập quá nhiều thông tin về hắn ta, tuy vậy, tôi từng nghe nhắc đến đòn tấn công đặc biệt hay như cách di chuyển đặc biệt.
Hắn ta chưa cố gắng ẩn chúng đi, thành thử, một kết quả quá rõ ràng.
Cũng bởi khoảng thời gian di chuyển rút ngắn khoảng cách và tung ra đòn công kích được thực hiện ở hai giai đoạn khác nhau hoàn toàn, nên có rất nhiều thời gian để can thiệp vào. Nếu ai đó tăng cường cơ thể trong khoảng thời gian diễn ra đợt công kích và lùi một bước, thì có thể tránh được. Vâng, trường hợp với tôi, rất dễ dàng né được mà không cần gia cường bản thân.
Ngay cả khi việc hư cấu ấy diễn ra nhanh hơn một chút, vẫn chẳng thay đổi bất cứ điều gì cả.
Trên thực tế, không tồn tại quá nhiều khác biệt về tốc độ giữa tôi và Ilumgand. Nhưng có lẽ vì bộ não xử lý thông tin liên tục, tôi cảm giác cứ như chuyển động từ đối thủ rất chậm chạp ấy.
Có lẽ nhờ vào thực tế tôi luôn luôn suy nghĩ sẽ thực hiện việc nào đó bằng cách này hay cách khác, nên đã giảm đi một lượng đáng kể sự chậm trễ trong những chuyển động của mình.
"?!"
Một pha tiến nhập rồi chém ngang à.
Tôi đánh vào trọng tâm thanh kiếm quá khổ ấy với tất cả sức mạnh.
Một lần nữa, thanh kiếm rơi xuống mặt đất.
Nó có thể là một thanh kiếm tốt đấy, nhưng nếu người nắm giữ lại là anh chàng này, chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Hắn xoay cả hai tay, giữ chặt thanh kiếm khổng lồ ấy, nâng lên, và chỉ cần như thế, cả hai cánh tay đều run rẩy.
Hahaha, nói cách khác, sức mạnh thể chất của hắn về mức độ thì tương tự tôi trong quá khứ - lần đầu tiên chiến đấu cùng Zwei-san.
Chần chừ một lúc, tôi gửi trả một pha vung kiếm gỗ trước mặt hắn.
Con bù nhìn rung lắc đáng kể và hình thành các vết nứt.
Trận đấu vẫn chưa kết thúc.
Một lần nữa, tôi giữ khoảng cách với hắn ta, bày tỏ lập trường của mình và chờ đợi.
"??!! Trọng tài!!"
Hắn gọi quyền trợ giúp từ trọng tài, và trong lúc giữ lấy khuôn mặt của mình bằng một tay, hắn quơ quơ một ngón tay với bàn tay còn lại về phía tôi, đồng thời la hét: 'chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy?'
Nếu là một kiếm khách thật thụ, ít nhất hãy nhấc thanh kiếm lên đi. Trọng tài gật đầu vài lần.
Có lẽ ông ta sẽ tuyên bố điều gì đó giống như 'hãy chiến đấu bằng nấm đấm đi' chăng?
Vâng, tôi chả thèm quan tâm một chút nào ngay cả nếu phải chiến đấu với tay không.
"Gin Roan, tôi thấy cậu tham gia chiến đấu bằng một lập trường chỉ chờ đợi đối thủ tấn công thôi. Hãy đảm bảo rằng cậu phải sử dụng tất cả năng lực của mình để chiến đấu một cách đàng hoàng đi"
"Hiểu. Tôi sẽ kết thúc trận đấu này"(Jin)
"?!"
Ilumgand lại lần nữa nhặt thanh kiếm lên.
Làn da trắng ngần mà hắn luôn tự hào giờ đây đã biến thành màu đỏ rực như một kẻ say rượu.
Vậy thì, hãy phát động đợt tấn công đầu tiên và cũng là cuối cùng nào.
Thời gian tới, tôi sẽ trả hết cho hắn ở hạng mục đấu đội. Để hắn phải đối mặt với sự xấu hổ trong cả hai thể loại của giải đấu này, tôi sẽ tha cho hắn chỉ với bấy nhiêu tại trận đấu đơn thôi. Đầu tiên, nếu tôi là người duy nhất đánh bại hắn ta, không biết hết thảy mọi người sẽ làm gì với tôi sau này đây.
"Ngươi là Gin phải không?! Gin Roan! Đồ khốn... Đồ khốn, tao sẽ không tha thứ cho mày! WA-"
Quy định này, luật lệ nọ, một giải đấu đáng ghét.
Sau khi xác nhận sự hợp lệ từ trọng tài đăng ký, tôi, lần đầu tiên, lướt về phía trước và rút ngắn khoảng cách.
Có lẽ hắn ta thậm chí còn không mong chờ một động thái rõ ràng, Ilumgand dừng mọi việc tưởng chừng gây ra mối đe dọa hoặc bất cứ thứ gì mà hắn cố gắng đạt được với điều đó, và thốt ra một tiếng bất ngờ.
Trông thấy Ilumgand chuẩn bị thanh kiếm trong tư thế vội vàng, tôi rút ngắn khoảng cách đến một phạm vi còn ngắn hơn thanh kiếm trên tay, và tung ra một cú đá vào phần bụng đang được bảo vệ bởi hộ giáp của hắn ta. Vì đã được bảo hộ toàn thân, chẳng có lấy một thiệt hại nào trên cơ thể hắn cả, nhưng cú sốc sẽ vẫn còn truyền tải, thế nên, hắn bị thổi bay về phía sau và tiếp đất bằng mông.
Tôi vung thanh kiếm gỗ chém xuống phần đầu, nhưng thanh kiếm trên tay Ilumgand thành công trong việc bảo vệ cái đầu của hắn và mạch tấn công bị chặn lại. Với tốc độ này, thanh kiếm gỗ sẽ gãy thành hai khúc mất.
Tôi ữơn ngực đồng thời thay đổi quỹ đạo của thanh kiếm, ngăn chặn thanh kiếm của tôi chạm trán cùng thanh kiếm hắn ta.
Xuyên qua thanh kiếm khổng lồ, thanh kiếm gỗ chếch về phía dưới, và chỉ cần như thế, tôi biến nó thành một nhát chém hướng lên trên.
Đòn công kích nhằm vào khuôn mặt đẹp đẽ của hắn ta được hình thành, phần đầu Ilumgand uốn cong về phía sau. Và như vậy, đầu hắn đập mạnh xuống sàn đấu.
Nhưng chẳng thèm để ý, tôi vung nấm đấm với cánh tay chưa dũi thẳng ra hoàn toàn.
Khi tôi cho rằng khuôn mặt Ilumgand bị đòn đánh đó hạ nóc-ao, phần đá lát sàn phát ra thứ âm thanh ngu dốt rồi hình thành vết nứt, thế là âm thanh vang dội khắp đấu trường.
Tôi vứt thanh kiếm gỗ và bước lại phía trọng tài.
"Trọng tài, dường như cả ba con bù nhìn đều đã bị nghiền nát rồi" (Gin)
Tôi rất bình thản.
Liếc sơ qua nơi ấy một lần nữa. Không chỉ khiến tất cả những con bù nhìn bị phá hủy, hình như tôi đã kết thúc bằng cách chỉnh sửa lại khuôn mặt hắn ta một chút.
Tôi khẳng định hắn đang chảy máu ròng ròng.
Vâng, không hẳn là một vết thương không thể chữa lành đâu.
Nếu chỉ bấy nhiêu làm hắn phải từ bỏ trận chiến đội, chúng tôi chỉ còn cách giải quyết hắn ở bên ngoài. Thế nhưng, hắn ta sẽ tham gia chứ? Rốt cuộc thì hắn vẫn chỉ là một kẻ ngu dốt mà thôi.
Hẳn hắn ta sẽ lại lên các kế hoạch bẩn thỉu để tiếp tục trả thù đây nhỉ?
Sau khi áp đảo Ilumgand Hopelace và nhục mạ hắn ta, tôi đã giành chiến thắng.
Trong sự chiến thắng ấy, tôi đã không làm tổn thương hắn ta quá nhiều. Tôi cho rằng mình đã đạt được mục tiêu rồi.
Nếu tôi biết được ấn tượng của Shiki-san và sensei về trận đấu này, chắc sẽ làm tôi hạnh phúc lắm đây.
Như người chiến thắng, tên tôi được reo hò, và trong lúc nghĩ ngợi vài điều, tôi rời khỏi sân đấu.
◇◆◇◆◇◆◇◆
Nhà vô địch năm nay là Sif, hừm.
Nếu toàn bộ sân đấu biến thành đầm lầy, Gin của hiện tại sẽ không thể làm bất cứ điều gì cả. Hơn thế nữa, Sif có thể nổi trên bề mặt ấy và đã thực hiện các chuyển động cứ như chơi lướt sóng vậy. Khoảnh khắc anh ta đẩy lùi luồng sáng bùng nổ, tôi vô tình thốt ra lời cảm thán. Điểm nổi bật ở Gin đã quá ấn tượng rồi.
Vâng, mặc dù việc ấy chẳng còn giúp ích gì như một tài liệu tham khảo nữa rồi.
Bởi bạn biết đấy, những thể loại kỳ công ấy cứ như một khối lượng xử lý công việc của bản năng và cảm giác, không cách nào tôi có thể sao chép chúng.
Trên quan điểm của tôi, bằng cách thay đổi quỹ đạo phép thuật mà Amelia đã thể hiện thì trông giống một mục tiêu thực tế hơn.
Tomoe và Mio nói điều này là thú vị.
Hai người ấy có thể nhìn ra các kỹ thuật Gin đang phô diễn sẽ có thể áp dụng vào thực tế chiến đấu đấy.
Cột lửa mà Sif tung ra trong trận đấu trước, dường như hết đất diễn trong dịp này. Nếu không có ai tiếp cận, chẳng có lấy tí cơ hội để dùng đến luôn. Tôi bí mật đặt tên cho phép thuật này: Power Geyser .
Lần đầu tiên cô ấy kích hoạt ma pháp, tôi theo phản xạ đã phát ra một giọng nói nhỏ 'P-Power Geyser...' Một phép thuật rất dễ nhớ.
Thay vì gọi đấy là một câu chú ngăn chặn phương pháp tiếp cận, chúng còn ghê gớm hơn một loại kỹ năng dùng để nghiền nát các cách thức tiếp cận ấy chứ.
Miễn sao đã là một chú thuật, thì cô ấy có thể điều chỉnh điểm kích hoạt hay thay đổi thời gian hiệu dụng, do đó, nên có nhiều hơn cách sử dụng nó mới phải, nhưng may mắn thay, có vẻ Sif chưa nghĩ xa đến thế.
Tính công phá còn ảnh hưởng đến địa hình, hơn nữa, nếu kết hợp chiêu đó với những vùng đất mỏ, chúng sẽ trở thành một pháo đài.
Giờ đây ổn rồi, tôi thì thầm 'Nguồn sức mạnh phun trào hử? Quá tàn nhẫn'. Hai người đi bên cạnh tôi sở hữu đôi tai nhạy bén, và trong lúc ghi nhớ câu chú thuật, họ lẩm bẩm:
"... Sức mạnh... Phun trào"
Ánh mắt hai người liền lấp lánh. Chúng khiến tôi có dự cảm chẳng lành.
Tôi không nghĩ câu chú ấy phù hợp với mấy cô nàng này đâu.
◇◆◇◆◇◆◇◆
Một căn phòng tăm tối.
Một người đàn ông trông nghèo khổ đang ngồi trên chiếc ghế dài và dường như lẩm bẩm điều gì đó.
Trước khi rời đi, dường như một ai đó đã đến để cung cấp một báo cáo cho người đàn ông này, và sau khi tên đưa tin hoàn tất những gì cần làm, hắn ta nhanh chóng rời khỏi phòng.
"Ra vậy. Ta sẽ không lưỡng lự. Ta hiểu mọi chuyện rồi. Tụi bây nghĩ ta là ai chứ?"
Âm vực giọng nói gia tăng lên đáng kể, vang vọng trong căn phòng.
Sự huyên náo của Lễ hội đêm không cách nào đến được nơi đây. Tiếng nói của người đàn ông cúi gầm mặt xuyên suốt không ngừng qua cả đêm.