Chương 117: Ngày Thứ Hai, Ngoài Rìa Cuộc Khiêu Vũ.
"Xin lỗi. Cậu lại phải làm một điều gì đó tương tự như một vệ sĩ rồi"
[Không, tôi không để tâm đâu. Hơn nữa, nếu chỉ một mình đến dự những bữa tiệc kiểu thế này, tôi chẳng biết hành xử thế nào và cũng chỉ tự chuốc thêm rắc rối mà thôi. Thật tuyệt vời khi được mời đi cùng Rembrandt-san đấy]
Trong thực tế, tôi theo sau ông ấy khoảng nửa bước chân cứ như một phụ tá vậy.
Hội trường khiêu vũ (tôi chưa bao giờ đặt chân đến những nơi như thế dù chỉ một lần, vì vậy tôi chẳng biết thực sự nó trông như thế nào với cái cách gọi đó tại thế giới này). Tôi không biết nhiệm vụ đích thực của những nơi kiểu vậy sau tất cả mà.
Ngày thứ hai của Lễ hội trường. Sau khi kết thúc mọi việc suôn sẻ hơn so với ngày đầu tiên, tôi đã gặp gỡ Rembrandt-san, người mà tôi đã có một cuộc hẹn trước, để rồi cùng đến Học viện này. Trong thời gian khoảng nửa ngày cho đến khi kết thúc bữa ăn tối tự chọn đặt sẵn, sẽ có một bữa tiệc nhằm đánh giá nghi thức xã giao, hoặc có vẻ như vậy. Những phụ huynh của các con em học sinh cùng người dân được mời như tôi đây, nhưng bầu không khí rõ ràng khác biệt với những nơi tôi thường thấy. Với các khách mời như chúng tôi, rất tốt để vừa thưởng thức bữa tiệc, vừa quan sát người thân của sinh viên, hay có những cuộc trò chuyện, hành động sao cũng được tuỳ theo cách bạn muốn. Rembrandt-san đã tay bắt mặt mừng với một số thương gia cũng như nhận lại những lời chúc tụng từ nhiều người.
Các sinh viên, những người được chỉ định để lãnh đạo Lễ hội trường ngay lúc đầu, đang có mặt tại sự kiện này tuân theo những lớp học họ đã tham dự, và các hành động lẫn hành vi từ họ sẽ được đánh giá, hoặc đại khái tôi từng nghe nhắc đến. Thế nên, họ đang bị "thử lửa" nửa ngày ở đây, hừm. Thành thật mà nói, tôi thấy thương hại cho họ.
"Vì bà vợ Lisa đi cùng với tôi trên chuyến hành trình đến đây, Morris phải đảm nhận các nhiệm vụ ở thương đoàn, nếu ông ta đi nữa thì sẽ không còn ai có thể xử lý các vấn đề nảy sinh. Có cậu ở đây thật là yên tâm"(Rembrandt) [Điều quan trọng nhất chính là vợ ông đã hồi phục hoàn toàn. Sẽ tốt đẹp thôi nếu Morris-san có mặt trong chuyến đi vào năm tới mà]
Chắc bởi vắng mặt Morris-san nên tôi đã cùng ông đến đây, cũng chính vì lý do ấy tôi đang đóng vai như một vệ sĩ như thế này. Nhưng sự thật thì không phải thế. Một nửa những lý do, chính vì con gái ông đề nghị mang tôi đi cùng, và nửa còn lại là để giới thiệu tôi đến một nơi nhằm thực hiện các cuộc trao đổi xã giao, hay tôi nghĩ thế nhỉ. Tôi có mặt tại đây cũng chỉ để thực hiện ý định của vế sau mà thôi.
Nếu thật cần một vệ sĩ, tốt hơn hết hãy thuê một người, còn vợ ông đến sau bởi vì cô cần làm một điều gì đó trước tiên, âm thanh của việc làm đẹp đây rồi. Rembrandt-san chào đón mọi người, và những người niềm nỡ chào mừng, ông hướng ánh nhìn đến tôi và giới thiệu tên tôi cũng như thương đoàn Kuzunoha. Thậm chí tôi còn biết ông đang thực sự tập trung vào việc này luôn ấy chứ. Vợ của ông nhiều khả năng sẽ đến muộn một chút sau khi bữa tiệc bắt đầu và đoàn tụ với Rembrandt-san. Trong lúc cảm thấy hơi khó chịu, tôi chào đón một vài thương gia lão luyện và số ít quý tộc. Khi lần đầu tiên trông thấy tôi, họ đã biểu lộ đôi mắt đầy ngạc nhiên như thể giật mình, ánh mắt rõ ràng quét hết cơ thể tôi, cái nhìn phán xét rằng tôi là một nô ɭệ mà Rembrandt-san mang đi cùng. Rất nhiều hạng người, nhưng có lẽ bọn họ hiểu một chút sau khi tôi giải thích vị thế của mình, và hầu hết trong số họ chấp nhận ít nhất một cái bắt tay. Trên thật tế, tôi ý thức mình không phù hợp với chốn này. Miễn sao tôi nhận được một cái bắt tay và giới thiệu bản thân mình thôi, thế cũng đã là khá tốt rồi.
Chẳng có lấy một bán nhân nào ở chốn này sau tất cả. Chỉ toàn hân tộc. Và tất cả bọn họ đều đang diện những bộ cánh lộng lẫy nhất. Những người phụ nữ ăn mặc các kiểu trang phục rực rỡ đang nhảy múa trong hội trường và thực sự tạo nên một cảnh tượng thú vị. Sau tất cả, chẳng phải đơn giản bọn họ cũng chỉ xuất hiện trong những bộ trang phục thôi sao. Tôi là người duy nhất thua kém trong việc ăn mặc quần áo thôi mà. Sau khi Rembrandt-san kết thúc một vòng những lời chúc tụng và hội ngộ với vợ, tôi sẽ chỉ lặng lẽ tìm đến một góc căn phòng và quan sát cặp chị em. "Anh yêu, xin lỗi vì đến trễ"
Hừm, cô vợ đã xuất hiện rồi. Thời gian gặp cô khi trở lại Tsige vào mùa hè tôi nghĩ cũng rất ổn đấy, nhưng cô ấy thật sự quá đẹp. Một lần nữa nó lại nhắc tôi nhớ vì sao Rembrandt-san không có những người tình. Chỉ với vẻ ngoài của mình, cũng đã làm tôi phải nghĩ như vậy rồi, thành thử, cô có lẽ còn tuyệt vời trên nhiều khía cạnh khác nữa. Dù có là nam hay nữ, khi bước qua tuổi 30, lối sống của họ bắt đầu thể hiển theo phong cách ăn diện ở bề ngoài, tôi cho là vậy.
Cơ thể cô khiến ai đó phải tự hỏi: cô ta thật đã có hai đứa con rồi à. Khuôn mặt thì khỏi nói, so với độ tuổi thật, cô trông khá trẻ. Một người gốc da trắng trông rất mơn mỡn.
Tôi đã tiếp xúc với kha khá hân tộc, thành thử giờ đây khi thấy cô ấy lần thứ hai, tôi có thể phân biệt được một chút độ tuổi của cô ta. Lần đầu trông thấy sau khi cô phục hồi từ trạng thái ma cà rồng, tôi cứ ngỡ cô là chị cả thôi. ... Nếu tôi đứng cạnh chị và em gái của mình, ai đó có thể nhầm lẫn tôi là chú của họ mất. Chỉ đơn giản tôi không thích điều ấy chút nào. Bị xem như một người duy nhất có gương mặt già nua.
"Ah, Lisa. Hôm nay em quyết định chọn chiếc váy màu xanh ư. Có vẻ rất hợp đấy"(Rembrandt)
[Cũng được một thời gian khá lâu nhỉ. Cô có mệt mỏi không khi chuyến hành trình hơi dài?]
Ah.
Chết chửa. Đáng lý tôi phải khen trang phục của cô chứ? Tôi vô thức trò chuyện với cô ấy theo cách thường lệ rồi.
"Cảm ơn anh. Bọn họ đã vượt qua những rắc rối để mang nó đến đây sau tất cả. Em nghĩ chiếc váy sẽ tủi thân vì em đã mua nhưng chưa có dịp mặc chúng"(Lisa)
Quý bà vui vẻ đáp lời Rembrandt-san và xoay một vòng nhằm khoe chiếc váy. Một chiếc váy màu xanh ôm trọn cơ thể tạo nên một ấn tượng sâu sắc. Chắc chắn chúng vẫn chưa có nhiều cơ hội để khoác lên người. Nhưng trong thể loại tiệc tùng như này, chúng thực sự tỏa sáng. Vâng, với gia thế Rembrandt, không còn lựa chọn nào khác ngoài những việc như thế cả. ... Ah, thời gian cô ấy còn là một ma cà rồng, hừm. Trong những ngày tháng vật lộn với căn bệnh nguyền rủa ấy, cô sẽ không thể nào chấp nhận một lời mời kiểu thế này, và càng không thể chào đón bất kỳ ai như một người đại diện được. Thật tuyệt khi đã nhớ ra điều này trước khi tôi nói thứ gì thiếu thận trọng.
"Raidou-sama, xin lỗi vì đã để cậu như vậy, ân nhân của chúng tôi, trở thành vệ sĩ cho chồng tôi. Dường như cậu còn chăm sóc con gái chúng tôi tại Học viện này, thế nên, chẳng khác nào chúng tôi luôn đòi hỏi nơi cậu quá nhiều sự ưu ái"(Lisa)
[Con gái của hai người rất gương mẫu, thành thử tôi không dám nhận hai từ 'chăm sóc' đâu. Những lời lẽ đó tôi nói mới phải, mọi người trong thương đoàn của tôi tại Tsige đang được hai vị chăm sóc mà] "Từ đây tôi sẽ thay thế cậu trên cương vị là người bảo vệ chồng mình, vì vậy Raidou-sama, lúc này xin hãy quan tâm đến Sif và Yuno. Cả hai đứa ấy chắc chắn sẽ vui vẻ hơn. Ngoài ra, chúng được gọi là nước uống tăng lực, phải không vậy? Thức uống tôi đã nhận được ấy. Nhờ đó, sự mệt mỏi trong tôi khi đặt chân đến Học viện trấn này đã biến mất, mà chẳng giống một lời nói dối đâu. Cảm ơn cậu rất nhiều"(Lisa)
[Thật vui khi nghe được điều đó. Ah, dường như bữa tiệc sắp bắt đầu]
"Ara, đúng vậy. Hình như tôi đến hơi muộn. Thật xấu hổ"(Lisa)
"Đây không phải là một nơi quá khắt khe đâu. Chẳng cần phải bận tâm làm gì. Vậy thì, Raidou-dono. Nhưng xin lỗi cậu, chúng tôi sẽ hướng đến chỗ ngồi của mình trước tiên rồi"(Rembrandt)
[Đã làm mất thời gian của ông. Hãy gọi cho tôi một lần nữa khi ông quay về. Tôi sẽ có mặt tại chỗ ngồi của khách mời] Vâng. Bên trong hội trường này, ngay từ đầu, những dãy ghế đã được phân chia ra, hoặc hơn thế, các khu vực bị chia tách.
Tôi chẳng phải phụ huynh của một sinh viên nào cả, và chỉ nhận được lời mời từ một người thân. Thế nên có chút khác biệt trong việc đối xử như vậy. Ban đầu tôi cũng không dự định trở thành vật cản trở cho cặp vợ chồng này đâu, thành thử, như thế lại phù hợp hơn.
Tôi quan sát từ phía sau hai cánh tay đang nắm lấy nhau. Thật đầm thấm.
Nhìn phần lưng của cặp vợ chồng ấy, tôi ước chiều cao của mình tăng thêm, trong khi đó lại nhận được thức uống từ những người phục vụ và tiếp tục vận động. Lối rẽ, và lại rẽ lối.
Trên đường đi, tôi vượt qua một số người Rembrandt-san từng giới thiệu trước đó. Với động tác cúi nhẹ đầu, chúng tôi lướt qua nhau. Bọn họ cũng thấm nhuần kiểu xã giao này rồi hả? Thật chuyên nghiệp. Với tôi, mục tiêu chính yếu ngay lúc này là truyền bá các loại dược phẩm và công tác quản lý của thương đoàn, vì thế những thứ như... các hoạt động vòng ngoài? Nền tảng? Tạo mối liên kết? Vâng, tôi thật chưa thực hiện hầu hết những kiểu việc như vậy. Tôi không cho rằng chúng quá cần thiết đâu, nhưng có lẽ nên thực hiện thì hơn.
Nếu bắt đầu kinh doanh tại một khu vực mới, chúng tôi không chỉ chào hỏi Thương gia Hội thôi, cũng là một phương pháp hiệu quả để tạo mối liên kết cá nhân với các thương gia quanh khu vực ấy, tầng lớp quý tộc, và những người có thế lực nữa. Tất nhiên phải rất hợp lý rồi.
Đề cập đến sự liên kết tôi có được, sẽ là Rembrandt-san và... mà linh mục đâu có tính vào làm gì. Không, tôi cảm thấy hình như chẳng có nỗi một sự liên kết nào cả. Vâng, thực sự quá nghèo nàn.
Về những kết nối ngoài hân tộc, phe tôi là hai con Rồng thượng đẳng, Nhện đen gieo rắc tai ương, và vâng, nếu xét trên khía cạnh chỉ trò chuyện thôi, tôi đã có một cuộc trao đổi với Thần. Thật hoành tráng. Trong điều kiện đối lập ấy, một con Rồng bá đạo và một Vị Thần. Nếu chúng ta bỏ qua, những gì còn xót lại đều là thuộc hạ của tôi, một con rồng và một con nhện, hừm. Vâng, chẳng biết nếu trừ ra như thế có ổn không trong trường hợp này đây.
Có lẽ tôi phải cố gắng hơn nữa trong việc tạo ra các mối liên kết về phía hân tộc thôi. Các ứng viên tiềm năng có thể là hai anh hùng và những người quanh họ. "Nhân tộc", cơ hội giữa chúng tôi có thể gọi là khả quan nhất.
Trong lúc suy tư, tôi ngước nhìn lên. Tại vị trí chỗ ngồi trên tầng hai. Nơi Học viện bố trí riêng cho các vị lãnh đạo các quốc gia đang ngồi ở đấy. Nếu ai đó phát sinh bất kỳ cuộc trao đổi kinh doanh nào, bọn họ sẽ xuống dưới, nhưng thường chỉ loanh quanh với các nước khác mà thôi. Thậm chí nếu họ có xuống đây, cũng chỉ là vấn đề của các vệ sĩ. Những người đang chuyện trò và nhảy múa, có lẽ một vài người mong muốn gây được sự chú ý đến một ai đó ở tầng hai nhằm kiếm tìm vài lác bánh mì thơm ngon. Ồ.
Hai chị em nhà Rembrandt. Ngoài ra, eh? Có lẽ nào, Amelia cũng tham gia?
Trang điểm và cách ăn mặc. Cả hai người ấy biến hoá thật ảo diệu, tạo một khoảng cách quá kinh ngạc so với hình ảnh chính mình trước đây. Thường thì tôi chỉ trông thấy ba người này chạy loanh quanh, thế nên hình tượng này càng nỗi bật hơn nữa, nhưng sự thay đổi thì thật tuyệt vời mà.
Tôi quan sát từ xa trong khi họ đi xung quanh giới thiệu bản thân. Thật tốt, theo dõi từ khoảng cách như thế này, bọn họ toát ra một nét quyến rũ khiến tôi phải nghĩ rằng họ không cùng lứa tuổi như tôi. Sif thì màu đỏ, Yuno là một màu tùng lam nhẹ mềm mại và một màu lục bảo từ trang phục của Amelia. Kiểu cách các chiếc váy cũng khác nhau nữa. Ở Sif có vải ren trên phần vai và chiếc váy dài đến tận mắc cá chân; rất bình dị, không đúng, nó mang lại một cảm giác hài hoà. Phần vai Yuno được để trần, từ đây tôi không thể nhìn thấy quá rõ ràng nhưng, chiếc váy của cô quá ngắn đến mức hầu như chưa che phủ tới đầu gối; khá táo bạo. Amelia mặc một chiếc váy cao cổ và nó là kiểu tôn lên vẻ đẹp tuyệt mỹ từ cơ thể cô ta. Ba người họ có vẻ không thích các bữa tiệc như này, nhưng bọn họ đang biểu hiện một nụ cười chẳng thua kém gì y phục đang mặc trong lúc trò chuyện với những người xung quanh. Các sinh viên tại đây đang thực sự biểu hiện một cách rất tự nhiên. Tôi cho rằng khá ấn tượng luôn. Amelia là một sinh viên học bổng đến từ một gia đình thường dân, thế nên cô chắc phải đã học mọi thứ khi đến với nơi này. Tôi thậm chí còn không thể nhìn ra nét nữ tính trong cô lúc chiến đấu cùng Gin nữa kìa.
Rất vui vì tôi đang quan sát từ khoảng cách xa. Nếu đột nhiên cả ba lại đi đến bên cạnh mình, tôi chắc sẽ rất xấu hổ và chiều hướng sẽ thật quái lạ đây. Rembrandt-san chắc đang dõi theo các chị em từ khoảng cách gần hơn. Có thể thấy gương mặt ông ấy đã nới lỏng. Và trong lúc ở đó, ông toát ra một luồng sát ý đáng sợ hướng đến những cậu trai cố gắng tán tỉnh họ. Vâng, cái đám ấy thật phải lắm can đảm mới dám tán tỉnh người khác trước mặt phụ huynh đấy. Một điều không tưởng đối với tôi, nhưng ở học viện này, có những sinh viên đã lập gia đình và từng đề xuất giáo viên đừng can thiệp quá sâu vào việc cá nhân, vì thế tôi không thể phủ nhận được. Oh, hình như bọn họ trông thấy tôi rồi. Vâng, khoảng cách là khá xa, do đó, họ sẽ không đến ngay lập tức đâu. Cũng chẳng thấy vẫy tay chào luôn. Đổi lại, cả ba hướng một nụ cười đến tôi. Tôi nghĩ đấy là một ý tưởng tồi để chào hỏi, thế nên, tôi nhấc tay hơi cao hơn vai một chút kèm với một nụ cười đáp trả. Mặc dù không thể so sánh với nụ cười của các cô gái đã tập trung sự chú ý quanh mình. Hah, tôi cần học hỏi thêm một chút về việc này rồi.
Sau một khoảng thời gian chẳng có thêm diễn biến gì mới mẻ, và chỉ là việc nhìn ngắm chị em nhà Rembrandt cùng Amelia, thì khúc nhạc nền thay đổi. Nỗi khổ đau có thể cảm nhận thông qua nhạc điệu mà chẳng tuân theo nhịp độ nào, và đã được chơi cho đến bây giờ, lúc này đây có thể thấy giai điệu bắt đầu biến chuyển và êm ả hơn. Ah, nhạc khiêu vũ thì phải như thế này. Dường như chẳng có bất kỳ công cụ nào để phát lại âm nhạc, thế nên, rất có thể nó được chơi bởi một nhóm nhạc thính phòng. Biểu diễn trực tiếp. Suy nghĩ theo lối ấy, điều này có vẻ thật sang trọng.
Quá rõ ràng, vũ điệu bắt đầu. Tôi thì không biết nhảy nhót gì, chúng thật không quan trọng lắm. Thay vào đó, tôi muốn ăn thứ gì đó không phải món khai vị, và thức uống nữa. Ngay cả khi có quan sát những điệu nhảy, gần như tôi cũng chẳng hiểu thêm gì. Vũ điệu Dango trên nền hy vọng. Nhìn người đẹp nhảy múa sẽ không thỏa mãn cái dạ dày của tôi đâu.
Ah đúng rồi. Nếu có cơ hội ai đó mời tôi khiêu vũ, sẽ khó khăn để từ chối luôn. Thậm chí một cơ hội trò chuyện, trên thực tế vẫn không khá hơn.
Có lẽ tôi nên di chuyển vào góc khuất thôi.
Á, gì đây?
Trong lúc đảo mắt quan sát tầng hai, tôi uống một loại thức uống ngọt và tựa lưng vào tường. Có lẽ không khí xung quanh nhẹ nhàng hơn hẳn, tôi thấy một vài người cũng hành động như vậy. Cảnh tượng ấy không hẳn là một vấn đề (tôi nghĩ thế). Tuy nhiên, bên phải rất ồn ào.
Một loạt người không tự nhiên cho lắm đang tiếp cận.
Cũng có thể, khách của tôi à? Không đâu, tôi chẳng quen biết bất cứ ai mà gây sự chú ý nhiều như này...
?!!
Có thể là Root?!
Mà hôm nay tôi đâu phải thực hiện bất kỳ thoả thuận nào với cậu ta đâu! Ngoài ra, thật tình thì, tôi không đủ quyết tâm để gặp mặt cậu ta trong hôm nay, bạn biết chứ?!
Sự lẫn lộn bắt đầu ngự trị lên tôi.
Khoảnh khắc tôi nghĩ đến việc thoát khỏi đây và nhấc lưng khỏi bức tường...
"Raidou-sama phải không vậy? Ngài có thể cho chúng tôi một chút thời gian để trò chuyện chứ?"
Những tên này là ai?
Tại nơi một đám người hộ tống với vẻ mặt hơi nặng nề, kẻ cất lời là một người phụ nữ trông có vẻ khá thân thiện. ------------END CHAP------------