Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 335




Tần Nhạc ngã ngồi trên ghế với vẻ mặt tuyệt vọng, đầu ông ta ong ong.

Ai có thể ngờ rằng, Khuynh Vân Tông lừng lẫy thiên hạ trong chuyến đi đến Thích quốc lại trêu chọc vào một đại sát thần như thế?

Một nước nhỏ ở biên thùy, vậy mà lại sinh ra yêu nghiệt có thể hủy diệt cả Khuynh Vân Tông!

Sớm biết thế này, Tần Nhạc thà từ bỏ ngọc hồn, thà chưa từng gặp Quân Vô Tà!

Đáng tiếc, hết thảy đều không thể nào thay đổi.

“Hoa Dao, huynh vẫn còn nửa canh giờ.” Quân Vô Tà hơi nghiêng đầu nhìn Hoa Dao ở một bên. Tần Nhạc và Khuynh Vân Tông đã gặp kết cục ắt phải chết, nhưng nàng không quên ước định với Hoa Dao và Kiều Sở.

Hoa Dao khẽ nhướng mày, một tay giơ lên, con rắn hai đầu xông về phía Tần Nhạc như tia chớp, các trưởng lão đứng bên cạnh Tần Nhạc la hét chạy trốn tứ phía. Tần Nhạc lòng đã như tro lạnh từ lâu, đối mặt với con rắn hai đầu khổng lồ, người đã sớm tuyệt vọng như ông ta thậm chí ngay cả dũng khí chạy trốn cũng đã chẳng còn.

Thật ra với thực lực của Tần Nhạc, nếu liều mạng đánh một trận, dù không thể đồng quy vu tận với Quân Vô Tà thì cũng có thể gây ra chút rắc rối cho đám Quân Vô Tà.

Đáng tiếc, tất cả những gì xảy ra trước đó đã sớm nghiền nát tất cả hi vọng và ý chí chiến đấu trong lòng ông ta.

Sự hỗn loạn của Khuynh Vân Tông, sự bức bách của các trưởng lão, tương lai sắp bị tiêu diệt, bị Quân Vô Tà đùa bỡn trong lòng bàn tay, mọi thứ, đã sớm khiến Tần Nhạc đánh mất tất cả lòng tin.

Đối với Quân Vô Tà chuyện đánh bại kẻ địch rất đơn giản, nhưng một đao giết chết đối phương, chẳng phải đã để họ quá hời rồi hay sao?

Cho nên, lúc trước Quân Vô Tà mới bắt Mộ Thần phối hợp với Hoa Doa diễn một trò vui, khiến Khuynh Vân Tông trong thời khắc cuối cùng cũng không thể tập hợp, ý chí của tất cả mọi người đều đã bị nghiền nát thành bột trong kế hoạch của Quân Vô Tà từ lâu.

Đuôi của con rắn hai đầu quấn quanh Tần Nhạc, xương rắn sắc nhọn găm vào da thịt Tần Nhạc, cơn đau thấu tim đó khiến Tần Nhạc chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, bị hai cặp mắt đỏ ngầu như ngâm máu loãng kia nhìn chằm chằm, Tần Nhạc chỉ cảm thấy như gặp phải ác mộng, máu tươi không ngừng rỉ ra từ vết thương, nhuộm đỏ áo gấm hoa Tần Nhạc mặc. Ông ta bị rắn hai đầu tha tới trước mặt Hoa Dao, tông chủ Khuynh Vân Tông cao xa khó với trước đây hiện giờ không còn vẻ kiêu ngạo và thanh cao nữa, sắc mặt trắng bệch và cả đôi mắt tuyệt vọng kia, đều đã tiết lộ ra sự thê thảm của ông ta hiện giờ.

“Bức tranh Kha Tàng Cúc đưa cho ngươi ở đâu?” Hoa Dao mở miệng thẳng thừng.

Lòng Tần Nhạc vốn đã như tro lạnh, sau khi nghe thấy câu hỏi của Hoa Dao, đáy mắt đột nhiên xẹt qua nét kinh hãi, nhưng ông ta mau chóng phục hồi lại dáng vẻ thê thảm như trước: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”

Hoa Dao khẽ nhíu mày, một cái chỉ tay, đuôi rắn quấn trên người Tần Nhạc lập tức siết chặt! Các đốt xương gờn gợn xuyên qua da thịt, không vào quá nửa!

Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra từ miệng Tần Nhạc, trên người ông ta gân xanh nổi lên, mặt ông ta đỏ bừng, mồ hôi lạnh tuôn xối xả, chiếc cổ rướn lên phát ra tiếng kêu re ré chói tai.

Máu tươi tí tách giọt xuống nền nhà theo chân ông ta, loang đến chỗ những dấu máu đã sắp đông lại trên mặt đất.

“Ở đâu?” Hoa Dao lại lên tiếng hỏi lần nữa.

Tần Nhạc đã đau đến mức trợn trắng mắt, cả người co giật ôm đầu, căn bản không nói được gì, ông ta chỉ có thể yếu ớt lắc đầu.

Ngay sau đó, tiếng kêu của Tần Nhạc tiếng sau cao hơn tiếng trước, âm thanh the thé đó nện vào tim các trưởng lão, khiến họ vốn đã thấp thỏm kinh hãi hoàn toàn sợ vỡ mật, ai nấy mềm nhũn hai chân co rúc trong góc, e sợ người tiếp theo gặp họa chính là họ.

Nhưng mà, một phần ba thời gian đã trôi qua, hơi thở của Tần Nhạc càng lúc càng yếu, song từ đầu đến cuối ông ta cũng không thể nặn ra nửa chữ.