Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 8




Nước mắt nhanh chóng lăn dài trên má , cô dùng hai tay bịt lỗ tai lại , tự lẩm bẩm :"Là tốt cho con ?! Các người muốn con bày mưu để hắn sập bẫy , không cần biết ý nguyện của con thế nào , không cần biết cảm xúc của con ra sao , cũng không cần biết tâm trạng khi con đứng ra thay thế vị trí của Chu Lạc San ?! Giờ đây các người lại tìm một cô gái khác đưa vào vòng tay của hắn" Vũ Nghê vừa khóc vừa cười chua xót trông càng khó coi :"Cha , con cầu xin cha , đừng nên như vậy , có được không cha ?!"

Vẻ mặt Phó Quảng Nguyên đau khổ , vỗ lưng con gái :"Vũ Nghê, ta biết là con chịu nhiều uất ức

Chỉ là chuyện đã như thế này rồi , ai bảo con ngốc nghếch để người ta bắt được nhược điểm ?! Ai bảo con không đúng ?! Nhà chúng ta tặng của hồi môn (ý nói là Hoàng Minh Nguyệt) cho hắn , cũng là cho hắn mười phần mặt mũi . Cha làm vậy là muốn tốt cho con , dè dặt sau này hắn lấy điểm đó bắt nạt con !"

"Cha và dì cũng biết rõ vì sao con không còn là ';gái trinh'; , rốt cuộc là vì ai mà phải như thế ?!" Nếu như không phải vì tức điên , thì cô tuyệt đối sẽ không nói lên vấn đề đó . Nếu như không phải do mẹ kế âm mưu , dùng cô thay Chu Lạc San tiến vào phòng của Lạc Ngạo Thực , làm sao cô lại thành người có lỗi trong câu chuyện này ?! "Cha , cha cùng hắn nói cho rõ ràng đi , có được hay không ?!"

Trên khuôn mặt già nua của Phó Quảng Nguyên trở nên đỏ bừng vì tức giận :"Loại chuyện như vậy con bảo ta phải nói thế nào ?! Đem chuyện lúc trước vạch trần ra ngoài , khác gì làm cho hắn thêm hận chúng ta . Con gái , đừng khóc nữa . Khóc , cũng chẳng giải quyết được gì . Tin tưởng cha , chỉ cần con ôn thuận ngoan hiền , Lạc Ngạo Thực sẽ nhanh chóng yêu con . Con nên biết là con rất đẹp , cô nam quả nữ ở chung một phòng , lâu ngày hắn cũng yêu sự hấp dẫn của con"

Đồi với vẻ ngoài của con gái , ông rất lấy làm hãnh diện

"Cha , con nghĩ sự tình sẽ không đơn giản vậy đâu !" Lạc Ngạo Thực sở dĩ cùng cô phát sinh quan hệ , chẳng qua chỉ là hứng thú thân thể của cô , làm sao có thể yêu cô ?!

Vũ Nghê thống khổ nhìn về cách đó không xa , thấy Hoàng Minh Nguyệt dịu dàng săn sóc Lạc Ngạo Thực bước lên xe !

*********************************

Vũ Nghê cực kỳ áy náy , nhìn về người đàn ông đối diện

"Tổng giám đốc , tôi thật xin lỗi !" Cô bất an nói , lúc này cô không biết nên xưng hô thế nào cho phải . Gọi ‘tổng giám đốc’ ?! Không , hắn bây giờ đã là chồng cô , hay gọi là ‘Ngạo Thực'; . Không , không , bọn họ chưa thân đến mức đó

Hắn nhìn về phía cô , ánh mắt ôn nhu mang theo nghi ngờ :"Vì sao lại xin lỗi ?!"

Ôn tồn nho nhã hỏi thăm , làm cô nhất thời xấu hổ , nuốt nước bọt xuống cổ , nói :"Về cuộc hôn nhân này , tôi thật sự có lỗi . Vì thế tôi xin lỗi , xin lỗi anh !"

Hai tròng mắt của hắn nheo lại , tà ác mà nói :"Xin lỗi ?! Lúc này xin lỗi thì cứu vãn được gì ?!"

Nghe thế Vũ Nghê càng thêm cứng họng , biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên thống khổ.

Bỗng nhiên nửa thân trên của hắn hướng về phía cô , nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn , buông lỏng miệng nói :"Vũ Nghê , em nghĩ nhiều quá rồi , em không có lỗi "

"Có thật không ?!" Lời của hắn làm cô mừng rỡ.

"Tôi là một doanh nhân , làm bất cứ chuyện gì , nhất định đều phải có lợi . Nếu tổn thất , Tôi ~~ tuyệt đối không làm !"