Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 466




"Hừ, làm ta tức chết rồi !" Mái tóc đã hoa râm, cha Lâm Hiên xem ra già như đã bảy tám chục tuổi, cầm tập tài liệu do thám tử tư theo dõi vừa đưa tới, ra sức nện vào trên mặt bàn.

Mẹ Lâm sau khi nhặt ảnh chụp cùng tài liệu ở trên mặt đất lên lại càng tức giận đến phát điên: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì bọn người nhà họ Lạc lẫn nhà họ Bùi kia lại quá hạnh phúc như thế? Vì sao hai đứa con tuyệt vời của chúng ta đều phải đi trước chúng ta một bước như vậy chứ ? Tất cả đều là do họ Lạc kia, là Lạc Ngạo Kiệt và Lạc Tư Vũ đã hại nhà chúng ta khổ như vậy!" Sau khi nói xong những lời này, ngay lập tức bà ta tê liệt ngã ra đập đầu trên mặt đất, những giọt lệ già nua tung hoành khắp nơi.

"Ta sẽ không bỏ qua cho bọn hắn, ta nhất định phải làm cho bọn họ cũng phải nếm thử mùi vị bị mất đi những đứa con!" Ba Lâm hai tay gắt gao nắm thành quả đấm, hạ quyết tâm nói." Chẳng phải bọn hắn muốn bức tử Lâm Hiên sao? Được, vậy chúng ta liền đồng quy vu tận!"

Hôm nay công ty phải xử lý rất nhiều chuyện , hơn nữa thời điểm buổi tối lại còn có một hồi tiệc rượu, cho nên Lạc Tư Vũ đành phải làm một bà mẹ xấu bụng, đưa con gái về giao cho anh chị cả. Hì hì, kỳ thật chuyện này cũng không có gì , dù sao một dê cũng là đuổi mà hai đê cũng là đuổi thôi mà! (ý nói đón về và chăm nom một đứa trẻ hay hai đứa trẻ thì cũng như nhau)!

Sau một hồi ngồi thần ra, Tư Vũ lại khẩn trương quay về với công việc gõ bàn phím, tiến hành chỉnh lý lại các văn kiện tài liệu quan trọng!

Đô, điện thoại nội tuyến bỗng nhiên vang lên!

Tư Vũ cười cười, cầm lấy điện thoại."Tổng giám đốc, xin hỏi ngài có việc gì cần sao?"

"Có việc gì cần, em cũng có thể thỏa mãn sao?" Tiếng của Bùi Tạp Tư vang lên trong điện thoại, ngữ điệu không đứng đắn!

"Tôi chỉ có thể thỏa mãn ngài trong phạm vi giới hạn trong công việc!" Hai gò má đỏ bừng Tư Vũ lấy khẩu khí của thư ký trả lời anh!

Người đàn ông ngồi ở trong phòng làm việc, qua lớp thủy tinh ngăn cách nhìn người phụ nữ ở bên ngoài, nở nụ cười đầy quỷ dị cố ý đùa giỡn nói: "Tôi nói cần đương nhiên là chuyện trong phạm vi giới hạn công việc, vậy cô nghĩ rằng tôi muốn đề xuất với cô loại việc gì đây... Hử, cô thư ký Lạc của tôi?"

Đôi má Tư Vũ càng đỏ hồng thêm lên, giống như trái cà chua lớn chín đỏ vậy... Chỉ có điều bây giờ cô đỏ bừng không phải vì xấu hổ, mà hoàn toàn là bị anh làm cho tức giận: "Tổng giám đốc Bùi, xin hỏi, cho tới cùng ngài muốn điều gì đây?"

"Tôi... muốn em..." anh cố ý đè thấp giọng, nói cực kỳ ái muội!

"Bùi Tạp Tư ..." Tư Vũ bỏ xuống thân phận thư ký, cao giọng quát lên cảnh cáo anh!

"Ha ha, cô nghĩ thế nào mà gọi tên của tôi lớn như vậy, lỗ tai của tôi chắc đã bị cô chọc thủng mất rồi !" Bùi Tạp Tư tiếp tục cái giọng bất cần đời của mình. Nói đùa, người đang ở bên ngoài làm việc chính là cô vợ nhỏ của anh mà, A,... không đúng, phải nói là vợ trước. Vợ hay vợ trước, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là ... hiện tại bọn họ cực kỳ tương thân tương ái, ngày qua ngày thật sự rất ngọt ngào! Mỗi lúc buổi tối bà xã của anh đều khiến cho anh thoải mái đến nghiêng ngả, thoải mái đến mức làm cho tinh thần của anh thật sự rất sảng khoái, ban ngày có cảm giác sức lực mạnh mẽ cũng không dùng hết, giải quyết công việc cũng vô cùng có hiệu quả!

Hiện tại anh đã xử lý xong tất cả công việc rồi, rảnh rỗi không còn việc gì làm cho nên mới trêu chọc bà xã của mình!

Cái gì mà giải quyết việc chung, công và tư không thể nói nhập làm một, những thứ này không phải nguyên tắc làm việc trong văn phòng của anh! Nguyên tắc của anh là phải luôn luôn tận hưởng lạc thú trước mắt, không thể lãng phí thời gian và lãng phí tài nguyên! Chẳng qua hiện tại tài nguyên có phần hơi mỏng manh, Lạc Tư Vũ không chỉ là vợ trước của anh, tuyệt đối sẽ không có người phụ nữ thứ hai!

"Ai mà biết được, nếu anh còn nghĩ ra những chuyện vô nghĩa, em cũng không có thời gian để đùa với anh đâu. " nói xong, cô chỉ muốn cúp điện thoại luôn!

"Đợi một chút, thôi, không trêu em nữa, em rót cho anh một ly coffee đến đây đi!" Anh thu hồi lại sự vui đùa là vì muốn sau đây muốn trêu chọc cô hơn nữa.

"Anh nhịn một chút đi, em đang rất vội đây!" Cũng chẳng phải là chuyện quan trọng gì , hơn nữa uống loại này nhiều cũng không tốt, Tư Vũ trong lúc lơ đãng đã quên mất thân phận của mình lúc này!

"Tư Vũ, có phải em đã quên mất hay không, hiện tại em là thư ký đấy!" Bùi Tạp Tư nhỏ giọng nhắc nhở!

Tư Vũ đỏ mặt, từ trên ghế đứng lên."Được rồi, lập tức sẽ đưa đến!" Cô chạy tới phòng trà nước nhỏ, lấy một gói cà phê ba trong một đổ vào trong ly coffee, rót nước sôi, lấy quá chiếc thìa nhỏ tùy tiện khuấy đảo một chút, sau đó đi vào văn phòng tổng giám đốc!

Bùi Tạp Tư uống xong một ngụm, mặt mày lập tức nhăn lại, đây cũng là do mấy ngày nay đến giờ anh mới uống cà phê, tiếp đó vẻ mặt biểu lộ:"Thật là khó uống !"

"Vậy thì anh đừng có uống nữa, vốn dĩ đây cũng không phải thứ gì tốt, nếu anh không uống cà phê thật sự sẽ giảm bớt khối lượng công việc rất lớn cho em đấy!" Tư Vũ mất hứng than thở nói, không uống được lại còn vẫn cố uống, thật đáng ghét!

"Em nói chuyện với thủ trưởng của em như vậy đấy à? Thư ký Lạc, có phải hiện tại em đã trở thành Bùi phu nhân rồi hay không đấy!" Bùi Tạp Tư đứng lên, đi tới bên cạnh Tư Vũ!

"Khuyên anh uống ít cà phê, cũng là quan tâm của cấp dưới đối với anh mà, không phải sao?" Tư Vũ ngẩng mặt lên, biện hộ cho thái độ luống cuống của mình!

Anh tiến sát đến gần cô, bàn tay to phóng tới phía sau lưng, thần tốc dời xuống chỗ mông của cô...

Nơi cánh hoa...

Nhéo một phát.

"Này, anh làm cái gì đấy..." Tư Vũ phát vào cánh tay anh, lui về phía sau một bước!

"Thật có lỗi, anh quên mất thân phận hiện tại của mình mất rồi !" Bùi Tạp Tư thu tay về, cợt nhả nói."Chuyện này cũng đáng tha thứ, đến em cũng quên mất thân phận của mình rồi, đúng không?"

"Nếu tổng giám đốc không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước đây!" Nghe chừng anh lại bắt đầu giở trò tiếp, dự định chắc chắn là không có chuyện tốt, anh hoàn toàn có thể lại nháo lên!

"Hôn anh một cái đã rồi hãy đi nào!" Bùi Tạp Tư giữ cánh tay của cô lại, sau đó dùng lực kéo trở về, một giây sau thân thể của cô đã thuận tiện áp vào trên thân anh.

Tư Vũ kinh hô: "Này, anh buông ra ngay, đồ lưu manh!"

"Em bảo anh là lưu manh, vậy anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em rồi !" Bùi Tạp Tư dùng lực lấy ôm cô, thân thể thật vững chắc.

Bộ phận cứng rắn của anh áp sát chặt chẽ nơi phía sau của cô...

Mông!

Tư Vũ bị anh làm cho thành mặt đỏ tai hồng, hai chân của cô đưa lên trước, lại làm cho...

Bộ phận kia của anh càng tà ác cọ vào chỗ của cô sát hơn !

Cặp môi mỏng ấm áp của Bùi Tạp Tư dán vào cổ của cô, hơi thở nóng bỏng nướng đỏ làn da tuyết trắng. Anh trước sau di chuyển phần eo của mình, làm cho cô càng cảm nhận được sự kìm nén của anh."Bà xã, em có cảm nhận được không? Tất cả là vì em đó!"

"Anh đừng có náo loạn, anh đừng quên anh đã đồng ý với em điều gì?"

Bùi Tạp Tư phát ra tiếng rên rỉ vừa thương tâm vừa đau khổ, cằm vẫn tì trên bờ vai của cô: "Anh thật hối hận, lẽ ra không nên đáp ứng yêu cầu kỳ quái kia của em! Bây giờ gặp họa, người đau khổ nhất lại là chính bản thân anh!"

"Ha ha ... "

Tư Vũ bị anh trêu chọc liền phì cười, đẩy gương mặt anh ra: "Được rồi, anh cũng đừng có làm loạn nữa!"

"Anh không có, thật sự là anh rất khổ ... em có thể thông cảm thương xót anh được không... cái kiểu hàng ngày chỉ có thể nhìn mà không thể ăn , thật sự là quá khó chịu đi..." Bùi Tạp Tư giống như chơi đến nghiện, giống ăn mày xin cơm vậy, nước mắt nước mũi tèm lem!

Đang lúc Tư Vũ bị anh dây dưa, dứt ra không được thì chuông điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên!

"Ai nha, thật là, lúc này điện thoại kêu cái gì chứ!" Đầy oán giận, anh tiếp nhận điện thoại."A lô, Lạc đại thiếu gia, có chuyện gì mà cậu tìm tôi vậy?"

Lạc Ngạo Kiệt gọi điện thoại làm cho giọng điệu của anh trở nên biến đổi!

"Bùi Tạp Tư, tôi không thời gian chơi đùa với cậu đâu. Tôi hỏi cậu, hai người các cậu có đi đón Hoan Hoan và Lạc Dật tan học không?" Lạc Ngạo Kiệt hỏi cực kỳ nghiêm túc, giọng điệu lạnh giá làm cho Bùi Tạp Tư có cảm giác mình không lạnh mà run, trong lòng hốt hoảng!

"Chúng tôi không đi đón Hoan Hoan và Lạc Dật , lúc trước chẳng phải Tư Vũ đã gọi điện thoại cho chị dâu nhờ đón giúp Hoan Hoan rồi đó sao?" Bùi Tạp Tư nhanh chóng nói, đồng thời anh có cảm giác đã xảy ra vấn đề gì đó."Đáng chết, Jerry, cậu đừng nói với tôi, hai đứa trẻ bị mất tích rồi nhé!"

“... Hai đứa trẻ thật sự đã mất tích, vừa rồi chú Vương gọi điện thoại cho tôi, nói không đón được hai đứa trẻ... hai đứa trẻ này thật lắm chuyện, chắc chúng không đến nỗi không nói năng gì với ai mà dám chạy đến nơi khác mà chơi đùa chứ!" Lạc Ngạo Kiệt lúc này đã bình tĩnh lại một chút, nói chuyện cũng không còn kích động như trước: "Chuyện này đừng nói cho Vũ Nghê biết, không nên để cho cô ấy sốt ruột!"

"Hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ cho người đi điều tra, tôi nghĩ phải dùng lượng tiền mặt khá lớn, cậu cứ ở nhà chờ điện thoại ... "

Tuy không được nghe nội dung câu chuyện nói trong điện thoại của bên kia, nhưng từ những câu nói ngắt quãng của Bùi Tạp Tư, hơn nữa nhìn vẻ mặt của anh trở nên nghiêm trọng, Tư Vũ cũng có thể đoán được đã có chuyện gì xảy ra: "Bọn trẻ làm sao vậy? Anh nói cho em biết, bọn trẻ làm sao vậy?"

Cô cầm lấy cánh tay Bùi Tạp Tư, ra sức lay người anh đầy kích động!

Anh nắm lấy hai vai của cô bình tĩnh nói: "Tư Vũ, hãy nghe anh nói, trước hết em không nên gấp gáp. Vừa rồi Jerry gọi điện thoại tới nói, chú Vương không đón được hai đứa trẻ, nhưng cũng chưa thể nhận định rằng có phải hai đứa trẻ thật sự đã bị mất tích hay không, anh lập tức đi tìm bạn bè nhờ thăm dò... em hãy tin tưởng vào anh, rất nhanh sẽ có tin tức thôi!"

Trong nháy mắt gương mặt Tư Vũ tái mét, quả quyết rất nhanh: "Hai đứa trẻ nhất định sẽ không tự mình chạy ra ngoài chơi, nhất định đã xảy ra chuyện ..."

Một chiếc xe tải cũ nát màu trắng phanh “két” một tiếng dừng ở nơi có một công trường bỏ hoang ở vùng ngoại ô!

Tiếp theo, hai gã thanh niên mặc quần bò, áo thể thao, xem ra là loại không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ chơi bời lêu lổng, từ trên xe nhảy xuống, mở thùng xe, lôi từ bên trong ra hai cái bao tải to xách xuống, nặng nề đặt ở trên bãi cỏ!

"Ông chủ, người mà ông cần đây, tới nhận đi!" Trong hai gã thanh niên, tên tương đối cao to hơn lên tiếng nói!

Ba Lâm bị gã kia gọi là ông chủ liếc nhìn hai cái bao tải to một cái, xiết chặt điếu thuốc lá ở trong tay: "Ta muốn xem trước một chút, xem có đúng là người ta cần hay không đã!"

Tên cướp có vóc dáng cao to hất đầu, ý bảo đồng bọn của mình, mở bao tải ra!

"Ưm ... ưm ... "

"Ưm ... ưm ... "

Hai đứa trẻ hai tay hai chân đều bị trói, miệng bị dán kín, mở to hai mắt nhìn mấy người xấu trước mắt lẫn cảnh vật chung quanh!

"Kéo miếng băng dán trên miệng bọn chúng xuống ..." Ba Lâm ra lệnh!

"A ... đau quá ... "

"A ... "

Miếng băng dính trên miệng bị bóc ra mạnh mẽ làm cho hai đứa trẻ bị đau, đồng thanh kêu to!

"Các người là ai, vì sao lại muốn bắt giữ chúng tôi, rốt cuộc các người có mục đích gì? Muốn tiền bạc sao?" Lạc Dật ngửa mặt lên, dò hỏi ...