Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 45




Lạc Ngạo Thực cười nhạo một tiếng , mắt nhìn vợ mình "Em nói thế có ý gì ?! Là đang trách móc tôi vô trách nhiệm sao ?! Hửm ?!"

Vũ Nghê quay đầu , biểu tình chẳng ngó ngàng đến hắn "Lạc tổng giám đốc , anh nghĩ hơi nhiều rồi , tôi chỉ nói về số lượng chung đều như nhau , chứ chẳng lên án người đó là anh . Sẵn tiện tôi muốn khen ngợi bản tính của Lâm Hiên mà thôi , hắn sẽ không đối với Tư Vũ tệ bạc , mong là anh hiểu cho !"

"Hiểu ?! Em là vợ tôi , còn bảo tôi hiểu , là hiểu cái gì ?!" Con ngươi hơi nheo lại , xem ra càng thêm nguy hiểm "Tôi lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy , tiếp xúc biết bao loại người khác nhau , mới đi đến kết luận như thế . Giữa nam giới và nữ giới tuyệt đối không có tình bạn đơn thuần . Nam giới muốn trợ giúp nữ giới nếu không có mục đích , thì cũng phải đưa ra yêu cầu , hoặc là muốn chiếm luôn thân thể nữ giới !"

Lời của hắn khiến Vũ Nghê cảm thấy chói tai , rất muốn hét lớn lên "Lạc Ngạo Thực , tôi nói cho anh biết , đừng tưởng rằng tất cả nam giới đều giống như anh , vì tư lợi , lại háo sắc ! Có rất nhiều người rất tốt bụng , thấy người khác gặp nạn liền nguyện ý chìa tay giúp đỡ !"

"Ha ha ——" Lạc Ngạo Thực cười to mấy tiếng , giống như đang nghe chuyện cười.

"Thật xin lỗi , hiện giờ tôi rất mệt , muốn lên lầu nghỉ ngơi !" Vũ Nghê xoay người đi lên

Lạc Ngạo Thực nhìn bóng lưng cô , thong thả ung dung tuyên bố "Nghê , em tin rằng trên thế giới này , thật có loại người đó hay sao , em không cảm thấy buồn cười à ?! Em không cảm thấy mình quá ngu ngốc hay sao ?!"

Cô không muốn nghe những lời nói đầy gai góc của hắn nữa , vì thế tiếp tục đi về phía trước.

"À , phải rồi . Ngay cả Phó Quảng Nghê còn bỏ qua hạnh phúc của em , không cần biết con gái mình có vui vẻ hay không . Vậy mà đến đêm tân hôn , lại đưa một món quà 17 tuổi cho con rể hưởng thụ . Ha ha , trải qua chuyện này mà em còn tin một người ngoài như Lâm Hiên sao ?!" Hắn tàn nhẫn nói ra

Toàn thân Vũ Nghê nhất thời cứng đờ , trái tim bỗng dưng đau đớn . Hắn ~~ nói không sai !

Biết cô nghe được những lời đó , hắn cười nhẹ một tiếng "Đứng trên lập trường của một doanh nhân , tôi biết rõ điều đó . Lâm Hiên đầu tư vĩnh tân , tôi đương nhiên không có quyền can thiệp . Nhưng mà tôi muốn em nhớ kỹ một điều , cách xa Lâm Hiên một chút , em là vợ tôi , về mặt này tôi có quyền trói buộc em !"

"Tại sao , tại sao anh lại có cái quyền đấy ?! Bất kể là ai , cũng đừng nghĩ có thể quản thúc được tôi , cho dù chúng ta là vợ chồng !" Vũ Nghê xoay người , yêu cầu công bằng.

Lạc Ngạo Thực không để ý tới cô , vẻ mặt trầm lắng :"Tôi nhớ là tôi đã cảnh cáo em , nếu như em cứ muốn thách thức tôi , hậu quả sẽ khó lường !"

Nói xong , Lạc Ngạo Thực xoay người đi về phía cửa chính ! Vũ Nghê giận đến toàn thân run lên , một lúc sau chính vì quá uất ức , nên cô ngồi ngay cầu thang che miệng mà khóc

Hắn thật tàn nhẫn , phải khơi lại nổi đau trước đây của cô , phải nhắc đến chuyện cha cô đã làm , Cứ thế , cứ thế đối với hắn mà nói là rất hài lòng sao ?!

"Lạc Ngạo Thực , tôi nhất định chứng minh cho anh thấy , những gì anh nói đều không đúng . Cha tôi không phải là không yêu tôi , Lâm Hiên cũng không phải loại người đó . Tôi nhất định sẽ chứng minh cho anh thấy , lời của anh , hoàn toàn đều sai !" Vũ Nghê thấp giọng nức nở