Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 201




Tư Vũ chớp chớp mắt , buông lỏng anh trai , chăm chú nhìn vào khuôn mặt Lạc Dật , sau đó chợt dùng sức níu lấy cổ áo cậu bé , lôi tới .

"A . . . . . . Cô . . . . . ." Lạc Dật há mồm , không hiểu vì sao cô ấy lại chụp lấy mình

"Anh . . . . . ." Rốt cuộc cô cũng nói ra một chữ , đã lâu lắm rồi cô mới nói lại .

"Tư Vũ , mau buông Lạc Dật ra !" Lạc Ngạo Thực đoạt lấy con trai từ tay em gái , rất sợ Tư Vũ không cẩn thận làm Lạc Dật bị thương

Lạc Tư Vũ gấp gáp như muốn nói gì , nhưng chỉ có thể nhìn cháu , rồi nhìn anh trai :"Anh . . . ."

Để Lạc Dật xuống , anh vội vàng ôm lấy em gái , biết Tư Vũ lo lắng cho Lạc Dật , anh vội vàng nói :"Không sao cả , thằng bé rất mạnh khỏe , không có chuyện gì đâu !"

Như hiểu những lời anh trai đang nói , cô liên tục gật đầu !

"Cô ơi , ăn điểm tâm . . . . . ." Hoan Hoan bưng lên cái khay thủy tinh , nhiệt tình chào hỏi vị khách mới . Trước khi ba mẹ chưa về , nhìn thấy bộ dạng im lặng của Tư Vũ , Hoan Hoan sợ đến nỗi không dám lại gần , nhưng mà cô ấy rất đẹp , không nỡ bỏ mặt , trong lòng Hoan Hoan luôn hi vọng sẽ được cô ấy thích mình

~Giọng nói ngọt ngào dễ nghe khiến Tư Vũ chú ý , ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn

"Hì hì , cô ơi , cô rất đẹp nha !" Hoan Hoan lễ phép khen ngợi , sự thật là thế , không phải cô bé nói dối đâu nha !

Tư Vũ sờ sờ gương mặt Hoan Hoan , tiếp đó lại thét lên một âm thanh cực kỳ chói tai :"A . . . . . ."

Việc này dọa sợ hai đứa bé , bọn trẻ nhanh chóng chạy về sau lưng mẹ , tò mò rướn cổ nhìn về con người kỳ lạ kia .

Vũ Nghê kinh ngạc nghi ngờ , không hiểu vì sao Tư Vũ lại có biểu hiện như vậy , rốt cuộc là vì cái gì ?! Tư Vũ mắc chứng tự kỷ , tính cách luôn luôn im lặng , cớ sao bây giờ cứ mãi la hét ?!

"Tư Vũ , em cũng mệt rồi , bây giờ hãy trở về phòng nghỉ ngơi , ngày mai anh sẽ dẫn em đi dạo . . . . . ." Lạc Ngạo Thực vừa nhẹ ru , vừa đưa Tư Vũ lên lầu . Để tiện chăm sóc em gái , anh đã cố ý sắp xếp phòng khách vị trí lầu hai :"Vũ Nghê , em lên đây giúp anh một tay . . . . . ."

"Vâng . . . . . . Được ạ . . . . . ." Bị gọi đột xuất , Vũ Nghê vội vàng theo sau . . .

Chăm sóc Tư Vũ tắm rửa , ngủ nghỉ xong xuôi , Vũ Nghê mới ra khỏi phòng .

Lạc Ngạo Thực tiến lên ôm Vũ Nghê , cắn nhẹ ở trên mặt cô , nặng nề thở dài :"Làm phiền em rồi . . . . . ."

"Không phiền đâu anh . . . . . ." Khi cô đối mặt với Tư Vũ , nhất thời không thể tránh khỏi nhớ tới chuyện kia .

Trở lại phòng , Vũ Nghê không nhịn được , mở miệng hỏi :"Hình như Tư Vũ đang có tâm sự gì đúng không ?!" Anh nói sẽ không buông suôi , rốt cuộc là anh đang hứa hẹn điều gì với Tư Vũ ?!

"Ừ , có một vài chuyện !" Người mặc áo ngủ trên tay cầm ly rượu đỏ , uống cạn một hớp

Anh trả lời vô cùng đơn giản , không khó nhìn ra anh đang có tâm sự :"Năm đó cô ấy xảy ra chuyện gì ?! Đã nhiều năm trôi qua , rốt cuộc vẫn chưa thể quên sao ?!" Đây không phải là căn bệnh bẩm sinh , trước khi kết hôn , cô ấy đã thành như vậy , tính đến nay cũng gần mười năm rồi , lẽ nào tình trạng sức khỏe vẫn không biến chuyển ?!

"Lúc ấy anh đang ở nước ngoài , cũng không rõ nguyên nhân tại sao ?!" Lạc Ngạo Thực lắc đầu , uống thêm một ly rượu đỏ :"Từ khi còn nhỏ , Tư Vũ đã sống hướng nội , rất vâng lời , người lớn bảo gì thì luôn làm theo . . . . . ."

"Có thể nào cô ấy không thích . . . . . . cuộc hôn nhân này . . . . . ." Thiếu chút nữa cô đã nói ra ‘tên’ người kia .

Lạc Ngạo Thực nhìn Vũ Nghê một cái , khóe môi cong lên , tiện tay kéo cô vào lòng :"Hẳn là không phải , trước khi Tư Vũ kết hôn , đã quen biết Lâm Hiên , cậu ta rất giỏi dỗ phụ nữ , mỗi lần nhìn thấy Lâm Hiên , Tư Vũ cười tít cả mắt . . . . . . Vì vậy , không thể gọi là miễn cưỡng . . . . . ."

Anh biết cô nghĩ cái gì , kiêng dè cái gì , thản nhiên nói ra . Có một số việc nên trực tiếp đối mặt , so với trốn tránh vẫn là tốt hơn !

Vũ Nghê trầm mặc , lẳng lặng dựa vào ngực anh

"Thôi , không nên nói chuyện của người khác . . . nhiệm vụ của em hôm nay chưa xong đâu , không hoành thành tốt , cẩn thận anh tìm người phụ nữ khác !" Lúc nói chuyện đồng thời ám hiệu chụp lấy cái mông Vũ Nghê

Nhất thời mặt cô đỏ tới mang tai , ngượng ngùng thống khổ nói :"Ha ha. . . . . . Nhưng mà em chưa có tắm . . . . . ."

Anh không quan tâm , đè cô lên ghế sofa , gặm cắn cái cổ trắng noãn :"Không sao , chờ lát nữa chúng ta cùng nhau tắm , dè đặt mỗi tối em tắm hai lần . . . . . ."

"A. . . . . . Tối hôm qua chẳng phải anh đã ngủ sao , còn nghe được lời em nói ?!" Vũ Nghê đỏ mặt kêu lên , vậy mà cũng bị anh ta nghe được , thật là mất mặt quá đi !

Lạc Ngạo Thực cười bí hiểm không nói , chỉ tà ác thuật lại :"Rõ ràng là đã tắm qua , cũng tại vì dục vọng điên cuồng của anh mà em phải đi tắm thêm lần nữa . . . . . ."

"Trời ạ , không được nói !" Vũ Nghê rối rắm hô.

Lạc Ngạo Thực nói tiếp :". . . . . . Ha ha , nhưng mà ai bảo em để tinh dịch của anh vào người của mình . . . . . ."

"Ghét . . . . . . Ưm . . . . . ." Lần này Vũ Nghê chủ động ôm cổ của Lạc Ngạo Thực , dùng sức bịt miệng anh , không muốn nghe tiếp lời nói khiến mình lúng túng !

Đúng như anh nghĩ , không cần phí sức tức giận , vẫn thực hiện được ý đồ mong muốn !

"Có thể sao ?! . . . Nhưng em vẫn muốn đi tắm trước . . . . . ." Hai chân bị anh tách ra , vãn cố giãy dụa , kháng cự nói

"Yên tâm đi , anh tin tưởng em . . . . . ." Nói xong , trực tiếp vọt vào cơ thể cô . . . .

Mỗi ngày phải chịu đựng nhu cầu điên cuồng của anh , khiến cô gần như mệt mỏi , không được , ngày mai nhất định phải chú ý tới việc ăn uống của anh , nếu không . . . . . .

Cô thật sự sợ anh suy thận mà chết . . . . . .

Liên tục sáng sớm là một ly sữa đậu nành , tối đến cũng là chế phẩm họ đậu , khiến năm người ngồi trên bàn ăn thì hết hai người mặt ủ mày chau , biếng nhác đùa bỡn chén cơm

Một người mặc dù cảm thấy ăn không được ngon , nhưng mà vẫn cố gắng ăn , bởi vì cô bé thuộc típ người không kén thứ gì

Còn lại hai người ăn rất ngon lành.

Hai cha con nào đó không cách nào nuốt trôi , không cách nào hiểu nổi , một mặt thì con nhìn cha , mặt khác thì cha nhìn con

"Ba à , tại sao mẹ và cô ăn rất say sưa ?!" Một tay cầm chiếc đũa , một tay gãi gãi lỗ mũi , Lạc Dật hướng phía ba hỏi

Lạc Ngạo Thực nghiêm mặt , trợn mắt nhìn con trai , ý bảo làm sao ba biết được !

Hoan Hoan miễn cưỡng nuốt khối đậu phụ khô , sau đó nhỏ giọng nói :"Con biết nè , ăn đậu chế phẩm sẽ làm cho chúng ta khỏe mạnh hơn , dáng người của mẹ với cô Tư Vũ , không phải rất đẹp sao ?!"

"A ~~ bởi vì biếng ăn cho nên mới gầy teo , có đúng hay không ?!" Lạc Dật bừng tỉnh hiểu ra

Hoan Hoan dùng sức lắc đầu , đem kiến thức mới vừa học được , nói :"Mẹ nói cây đậu chứa rất nhiều protein , giàu lecithin , vitamin A , B1 , B2 , Vitamin E và các chất dinh dưỡng khác , những thứ này mỗi ngày không được thiếu hụt , nó góp phần cung cấp dưỡng chất cho chúng ta . Ngoài ra nó còn chữa được rất nhiều bệnh , giảm Cholesterol trong máu , ngăn ngừa các bệnh lý tim mạch , giúp hạn chế rụng tóc . Lecithin giúp việc chuyển hóa mỡ trong cơ thể và phân hủy chất béo , chất xơ cứng động mạch (Cholesterol) , rất quan trọng để giữ cho lượng Cholesterol ở dạng hòa tan trong mật và cũng ngăn ngừa hiện tượng sỏi mật , giúp cho hệ thần kinh luôn khỏe mạnh"

Lạc Dật nghe qua , cảm thấy không có gì tốt với mình , liền quay qua nói :"Ba ơi , cái này đối với chúng ta không có tác dụng , hình như chỉ tốt với phụ nữ mà thôi !"

"Con trai , con hiểu sai rồi !" Vũ Nghê vội vàng trấn . "Lecithin giúp trẻ trở nên thông minh , góp phần cho sự phát triển trí não , chẳng lẽ con không muốn mình thông minh hơn ?!"

"Nhưng mà con đã rất thông minh rồi , thật ra thì con không muốn mình quá thông minh , đôi khi ngốc nghếch cũng có thể hạnh phúc !"

"Vậy anh thì sao , đối với anh có lợi ích gì ?!" Lạc Ngạo Thực làm mặt lạnh hỏi !

"Động chút là cứ tức giận , đậu chế phẩm giúp cho tính tình anh bình tĩnh hơn , ngoài ra còn giúp anh cân bằng androgen và estrogen trong cơ thể !" Kỳ thực nói trắng ra chính là dùng để bổ âm , khiến dương cương đàn ông ít lại , như vậy mỗi tối cô không phải hầu hạ anh quá nhiều lần , đồng thời cô cũng có thể ngủ ngon hơn !

Lạc Ngạo Thực bắt đầu nổi lên gân xanh . . . Phó Vũ Nghê , em dám đùa bỡn anh , dám bồi bổ anh bằng những thực phẩm thế này , rõ ràng muốn anh bất lực :"Phó Vũ Nghê , em thật ác độc . Lạc Dật , Hoan Hoan , đi cùng ba , ba mang bọn con đi hóng gió. . . . . ."

Con trai thông minh đương nhiên hiểu chuyện , biết rõ ‘hóng gió’ là gì , vội vàng lau miệng , nhảy xuống ghế

"Vâng ạ , ba , khi nào hóng gió xong , chúng ta đi ăn pizza nha . . . . . ." Lạc Dật hưng phấn nói . Bình thường ba rất ít khi dẫn mình ra ngoài ăn cơm , chủ yếu cũng chỉ là những chỗ bán thức ăn nhanh , chỉ có pizza là được nhất thôi .

"Được , chúng ta đi hóng gió thôi !" Hai cha con ‘bụng đói’ cồn cào , không thèm quan tâm người khác , ung dung đi thẳng ra ngoài . Hoan Hoan thấy thế liền nhìn sang mẹ , cuối cùng cũng chọn theo chú cùng với Lạc Dật ——

"Các người nếu dám ra ngoài ăn , về sau đừng hòng dùng cơm ở nhà !" Vũ Nghê tức giận hô to , cả ba người họ đã sớm ra cửa . . . . . .

Nhìn cửa phòng bị đóng lại , nghe tiếng xe hơi phát động , Vũ Nghê giận đến run rẩy . Ghét , Lạc Ngạo Thực , ăn ít thịt đi , không phải thân thể của anh cũng tốt , mà đối với em cũng vậy hay sao , chẳng lẽ anh không hiểu được ?!

Nhìn bọn họ tranh cãi gay gắt , Tư Vũ ngồi ở bàn ăn khẽ khóc . . . . . .

Tiếng khóc khổ sở khiến Vũ Nghê nhìn về Tư Vũ , nghi hoặc hỏi :"Tư Vũ , em làm sao vậy . . . . ."

"Oa . . . . . ."

"Tại sao lại khóc ?! Nói cho chị biết , chị sẽ giúp em !" Vũ Nghê đi đến phía trước , khẽ vuốt sợi tóc mềm mại trên đầu Tư Vũ

"Anh . . . . . ." Tư Vũ kêu lên một tiếng

Nhìn thấy những giọt nước mắt chảy ra , cô cảm nhận được biểu hiện kia , rõ ràng Tư Vũ đang có tâm sự :"Tư Vũ , em tìm anh trai làm gì ?! Có thể nói cho chị biết , chị sẽ trợ giúp em !"

Tư Vũ giống như không nghe được lời Vũ Nghê , ánh mắt lần nữa ngây dại , cái gì cũng không muốn nói . Người phụ nữ xinh đẹp không hề có chút phản ứng , Vũ Nghê không biết nói thế nào cho phải

"A. . . . . ." Chợt cô bộc phát tính khí , cầm ly sữa đậu nành cùng thức ăn thừa ở trên mặt bàn đổ vào người mình . . . . . . Chất lỏng màu trắng cộng với món ăn dơ bẩn dính đầy trên tóc và quần áo cô ——

Ngay sau đó lại tự đánh lên gò má của mình , bắt đầu tự tay xé rách tóc ——

"Tư Vũ , không nên như vậy , làm vậy em sẽ bị thương . Bà Vương , mau tới đây . . . . . ." Vũ Nghê vừa ngăn trở Tư Vũ vừa gọi tên bà Vương

Bà Vương nhanh chóng đi tới phòng ăn , cùng với Vũ Nghê đưa cô trở về phòng ngủ lầu hai

Thởi điểm đi tới phòng tắm , tâm tình Tư Vũ ổn định rất nhiều , không hề gây ồn ào nữa , chỉ lẳng lặng chảy nước mắt . Vũ Nghê thấy không có chuyện gì , mới để bà Vương rời đi !

Cô ngồi xổm xuống , nhìn vào cô gái đang ngồi dọc ở bồn tắm , nói :"Tư Vũ , hiện tại quần áo và tóc tai em bẩn rồi , nên cởi quần áo ra tắm được không ?!"

". . . . . ." Không có tiếng kháng cự

"Vậy chị giúp em cởi quần áo , được không ?!" Cơ hồ như đang dỗ dành con nít , âm thanh dịu dàng lạ thường , cứ luôn lo rằng dọa sợ Tư Vũ

Tư Vũ dường như hiểu rõ lời nói của Vũ Nghê , cô tự động đứng lên , kéo cao vạt áo , sau đó từ từ cởi xuống ——

Thân thể lộ ra bên ngoài , tôn lên da thịt trắng ngần cùng với đường cong quyến rũ , khuôn ngực đầy đặn , tuy rằng không to lắm , nhưng nhìn rất có sức hút !

Vũ Nghê cứ thắc mắc mãi , Tư Vũ vừa xinh đẹp , vừa là con gái của nhà giàu có , sao lại mắc chứng tự kỷ , thật khó mà giải thích được .

Tư Vũ nhìn Vũ Nghê một cái , không chút ngượng ngùng , trực tiếp cởi áo lót xuống , lộ ra thân thể hấp dẫn ——

Vũ Nghê chứng kiến trên bụng Tư Vũ xuất hiện một vết sẹo , nhìn rất quen thuộc , kinh ngạc há hốc miệng ——

Làm sao lại như vậy ?! Tại sao có thể như vậy ?!

"A. . . . . ." Có lẽ bởi vì lạnh , Tư Vũ chợt ôm lấy thân thể mình , lần nữa kích động quát to ——