Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 150




Từ nhà đến bệnh viện , Vũ Nghê vẫn mang đôi dép bông vải còn chưa kịp thay . Cô chắp tay trước ngực , đứng trước cửa phòng cứu cấp . Nhớ về những giọt máu đỏ chảy dài trên sàn , trong lòng không ngừng run sợ :"Quan Tĩnh , cậu phải cố lên , chuyện gì cũng có thể giải quyết mà !" Một tay cô che miệng , trên môi liên tục lay động .

Chợt điện thoại trong tay vang lên , một số lạ hoắc hiện ra . Cô vội vàng bắt máy :"Alô. . ."

"Vâng , chào cô , cô Phó !"

Âm thanh đầu dây bên kia rất quen thuộc , nhưng là cô chưa nghĩ ra là ai :"Xin hỏi , anh là . . . ?!"

"Cô Phó , à , không , đáng ra phải gọi là cô chủ . Tôi là trợ lý Lưu !" Bên kia đầu dây khai báo tên tuổi một cách rõ ràng

Trợ lý Lưu ?! Vũ Nghê nghi ngờ nhíu mày :"Có chuyện gì không ?!" Vì sao anh ta lại gọi điện cho mình ?!

"Vâng , thật ra thì tôi vừa mới đưa tổng giám đốc vào trong bệnh viện . Cô có thể tới thăm tổng giám đốc một chuyến không ?!" Trợ lý Lưu đè thấp âm điệu , tỏ vẻ lo lắng

"Anh ta không phải rất khỏe sao ?! Thế nào lại vào viện ?!" Một giờ trước anh ta vẫn bình thường mà , nghĩ đến chắc cũng không có gì :"Thật là xin lỗi , bạn tôi đang có chuyện , bây giờ tôi cũng đang ở bệnh viện , cho nên không thể đi được !"

"Cô cũng ở bệnh viện ?!" Âm thanh nghi vấn vang lên.

"Ừm !" Vũ Nghê xoay người nhìn hành lang dài , sau đó thở dài nói :"Nhờ anh chăm sóc anh ấy thật tốt . . . . . ."

"Cô chủ , không ngờ lại gặp cô ở đây !"

Lần này , thanh âm không truyền ra từ điện thoại , mà là vang lên sau lưng Vũ Nghê .

Cô cầm điện thoại , nghiêng đầu không hiểu :"Trợ lý Lưu , anh nói sao chứ ?!"

Trợ lý Lưu chủ động dập tắt điện thoại , khóe miệng nâng lên , vỗ nhẹ sau lưng Vũ Nghê :"Cô chủ !"

Vũ Nghê đột nhiên xoay người , nhìn thấy một người đang mặc tây trang thẳng thớm , cô liền ngẩn ra :"Trợ lý Lưu !"

"Thật tình cờ , thì ra cô cũng ở đây !" Trợ lý Lưu không nói quá nhiều , lập tức kéo lấy tay áo Vũ Nghê :"Cô mau đến đây đi , bác sĩ đang tính bôi thuốc cho tổng giám đốc , nhưng là tổng giám đốc nhất quyết không chịu , anh ấy chỉ muốn tìm cô !"

"Không được , bạn của tôi vẫn còn ở phòng cấp cứu , tôi không thể bỏ đi !" Vũ Nghê chỉ vào cửa phòng cứu cấp . Lại nói , anh ta tìm cô làm gì , cô cũng không phải bác sĩ , cớ gì cô phải xen vào việc người khác.

"Cô chủ , coi như tôi xin cô . Phòng bệnh tổng giám đốc cũng gần đây thôi !" Trợ lý Lưu căn bản không cho Vũ Nghê cơ hội , trực tiếp dắt cô hướng về phía trước ——

Vũ Nghê mới vừa vào cửa , đã nghe thấy một vị bác sĩ tuổi chừng 50 , giọng nói ôn hòa khuyên bảo :"Lạc tiên sinh , nơi này là bệnh viện , chúng tôi đều là thầy thuốc chuyên nghiệp . Nếu như xuất hiện vấn đề , sẽ ảnh hưởng đến việc trị liệu cho anh , sau này có khi trở nên phiền toái !"

Lạc Ngạo Thực nằm trên giường bệnh , giả vờ như không nghe thấy , anh im lặng không nói tiếng nào .

"Tổng giám đốc , tô mang cô ấy đến rồi !" Trợ lý Lưu vội vàng đẩy Vũ Nghê tới trước mặt ông chủ . Đi tới giường bệnh , cô một mực chứng kiến cảnh tượng tồi tệ kia , bắp chân ‘tráng kiện’ gần như sưng đỏ ——

Vũ Nghê hít một hơi dài , đồng thời trong lòng sinh ra cảm giác áy náy . Là cô ?! Chính cô đá anh thành ra như vậy ?!

Lạc Ngạo Thực hơi chau mày , sau đó nháy mắt với trợ lý —— Làm rất tốt , nhanh như vậy đã mang cô ấy tới đây !

Đi theo ông chủ nhiều năm như vậy , lẽ nào hắn không hiểu được ý tứ của ông chủ mình

Mở miệng một tiếng là cô chủ , lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy , khiến gò má cô ửng đỏ lên :"Trợ lý Lưu , gọi tôi Vũ Nghê được rồi ——"

Trợ lý Lưu cũng không có đáp trả

Nằm trên giường bệnh , Lạc Ngạo Thực bắt đầu ra lệnh , thói quen đó vẫn không hề bỏ được , anh ta quay sang vị bác sĩ già :"Bác sĩ , ông nhờ cô ấy đi , cô ấy rất thông minh !" Anh chỉ chỉ vào cô

Vũ Nghê trợn to hai mắt :"Tại sao lại là em , anh tính bắt em làm gì ?!"

"Chẳng lẽ em còn chưa hiểu ?!" Ánh mắt Lạc Ngạo Thựctrở nên sắc bén , làm cho người ta không khỏi hoảng hốt.

"Hiểu , hiểu gì chứ ?!" Chuyện của Quan Tĩnh đã chi phối đầu óc của cô rất nhiều , căn bản cô đối với việc anh ta vừa nói , mảy may không phân tích được

"Vũ Nghê , có lẽ em không biết rằng trong phòng làm việc của anh có gắn camera , thế nên chuyện gì đã xảy ra lúc đó , đều lưu giữ lại hết . Nếu như anh vu khống người khác ác ý làm trọng thương anh , thì đấy là bằng chứng thuyết phục nhất !" Anh ra vẻ uy hiếp nói to

Vũ Nghê muốn mở miệng phản kích , rõ ràng anh ta quấy rối cô trước

Anh dường như nhìn ra ý định của cô , lấn lướt nhắc nhở :"Đừng quên , là người nào đó không có sự cho phép của anh , đã tự tiện chạy vào phòng làm việc . Có rất nhiều người chứng minh được !"

Vũ Nghê vừa tính mở miệng , lập tức khép chặt lại

Lạc Ngạo Thực khẽ cong khóe môi , ánh mắt mập mờ bao phủ lấy cô :"Đến đây , bôi thuốc cho anh !"

"Vết thương của Lạc tiên sinh , nhất định phải điều trị ngay . Vậy phiền cô rồi" Bác sĩ lo lắng nói , đồng thời nhờ y tá khử trùng đôi tay cho Vũ Nghê .

Động tác của y tá tương đối thành thục , khi tinh thần cô vừa tỉnh táo , đã thấy y tá thao tác xong . Sau đó y tá và trợ lý Lưu cùng nhau ra khỏi phòng bệnh , bây giờ chỉ còn có vị bác sĩ già cùng cô và Lạc Ngạo Thực

Vị bác sĩ mở miệng nói :"Lạc tiên sinh , cậu mau đem vết thương chìa ra đi . Cô gái , trước tiên hãy bôi thuốc lên chỗ sưng đỏ !"

Vũ Nghê nghẹn họng , trân trối nhìn Lạc Ngạo Thực . Anh nằm trên giường mập mờ quan sát khuôn mặt của cô , sau đó nâng chân lên , đem tất cả quần tây lẫn quần lót đồng loạt cởi ra , phơi bày một lùm cỏ đen trước mặt , cùng với vật cương cứng mạnh mẽ giơ cao , trên đó còn ẩn hiện một dấu vết ửng đỏ ——

Thằng nhỏ của anh thậm chí còn như đang chào hỏi cùng cô , hơi nhúc nhích một chút

Nơi đó trông rất sạch sẽ , nhưng lại ~~ thô cứng ~ đồng thời dài ~ dài quá . Nhìn sơ còn có thể thấy rõ mạch máu , huyết mạch căng phồng ——

"Vũ Nghê , em nhìn cho kỹ đi , là em đá nó đấy !" Anh trách móc mắng cô một tiếng . Mặc dù các ngón tay của anh đã che khuất một phần , nhưng là cái vật kia vẫn ~ vẫn rất cường tráng , thoạt nhìn còn lộ ra một nửa bên ngoài , chất dịch óng ánh trong suốt giống như tà ác ngưng mắt nhìn cô

Lạc Ngạo Thực lúc này cuồng dã khiến người ta phải thấu đạt lý , hấp dẫn đến nín thở ——

Tựa hồ trên thế giới này , chỉ một mình anh bị thương , mang theo dáng vẻ vô cùng đẹp trai .

Vũ Nghê choáng váng đầu óc , run rẩy cầm lên chai rượu sát trùng , gương mặt ửng hồng như tôm bị nấu chín ——