Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 10




Lạc Ngạo Thực nhanh chóng đưa một loại chất dịch nóng bỏng vào bên trong cơ thể Vũ Nghê . Tinh thần cô còn chưa kịp hồi phục , đã bị hắn tiện tay ném qua chiếc ghế đối diện

"Ư . . ." Sau lưng truyền tới đau đớn , khiến Vũ Nghê đau đớn không khỏi nhíu mày

Lạc Ngạo Thực lười biếng cầm đôi vớ trước đó của Vũ Nghê vui vẻ lau sạch những thứ còn sót lại trên ‘chỗ kín'; của hắn , tùy ý quăng sang một bên , kéo khóa quần lên

Nhìn động tác ngạo mạn của hắn , sắc mặt cô từ hồng chuyển sang trắng bêch :"Còn tôi thì sao ?! Tôi mặc cái gì !" Động tác đó khác nào đang khinh miệt cô ?!

"Cùng chồng mình ở chung một chỗ , mà em chỉ trích tôi như thế , không thấy mình quá thất lễ hay sao ?!"

"Bên cạnh anh rõ ràng có khăn giấy , tại sao phải dùng tới vớ của tôi ?" Giọng nói có chút gấp gáp , bởi vì hành động cùng với vẻ mặt của hắn , thật khiến cô không thoải mái.

Lạc Ngạo Thực nheo mắt lại , rút ra một điếu thuốc , châm lên , sau đó hướng phía Vũ Nghê phun ra một màn khói trắng :"Tôi thật sự không thích giọng điệu đó của em !"

"Tôi cũng vậy , chẳng thích động tác và vẻ mặt của anh vừa rồi ~" Cô nhỏ giọng đáp lại

"Em không thích ?!" Hắn lặp lại

"Đúng vậy !"

"Tốt , em đã không thích , tôi cũng không muốn làm em khó xử !" Nói xong , dùng tay đè xuống một cái nút , buồng lái trong suốt phía chỗ ngồi chậm rãi hạ xuống.

"Lão Lưu , dừng xe !" Lạc Ngạo Thực trầm ổn ra lệnh.

"Dạ , Lạc tiên sinh !"

Xe chậm rãi dừng lại.

"Tôi tôn trọng ý kiến của em . Nếu đã không thích , thì có thể xuống xe ——" Lạc Ngạo Thực đẩy mạnh cửa xe , ngạo mạn nói.

"Ý anh là sao ?!" Vũ Nghê nghe không hiểu hỏi.

"Tôi-bảo-là-tôi-cho-em-xuống-xe !" Từng chữ , từng chữ không nặng không nhẹ buông ra.

Bị hắn làm mất mặt hai lần . Vũ Nghê còn mặt mũi nào không đi xuống ?!

Lạc Ngạo Thực từ cửa sổ xe thò đầu ra , nhìn về phía Vũ Nghê , chậm rãi nói :"Em tự quay trở lại biệt thự đi , tiện thể khi tâm tình dịu xuống , suy nghĩ xem , nên dùng giọng điệu nào nói chuyện với tôi , tính cách cáu kỉnh đó có đúng hay không ?!"

Gò má của cô trở nên nhợt nhạt , nước mắt lăn dài :"Tôi biết rồi !"

"Lão Lưu , lái xe !"

Một tiếng ra lệnh , chiếc Rolls-Royce nghênh ngang rời đi ——

********************************

Vũ Nghê mặc một chiếc váy màu đỏ , mang theo một đôi giày cao gót ba tấc , bước chậm trên đường dài . Nơi này đa phần là khu biệt thự , lưu hành đều là xe riêng , thỉnh thoảng mới có tắc xi trên đường.

Xách tay để quên trên xe , một xu trong người cũng không có , điện thoại cũng không . Quốc lộ hai bên đường được rọi sáng bởi những ánh đèn tăm tối , không khỏi làm cô lo lắng , đặc biệt là cách ăn mặc này , một thân một mình , càng khiến cô thêm sợ hãi .

Cơn ác mộng nhiều năm trước bất giác hiện ra trong đầu . Vũ Nghê không cách nào kiểm soát , nước mắt tức tốc chảy xuống

Cô biết là mình sai rồi , về sau cũng không dám nói như vậy nữa , không dám nữa . Vũ Nghê vừa lau nước mắt , vừa xách giầy theo , dùng sức mà chạy . Đêm tối yên tĩnh cộng với âm thanh vang lên tiết tấu ‘lạch cạch’

Một chiếc xe Ferrari màu bạc chậm rãi lái tới Vũ Nghê , ánh đèn trước xe chiếu lên người cô ——