Nghĩ nhiều làm gì? (2)
Ba tên mặc đồ đen phi ra từ rừng cây gần đó, xếp thành hình cánh cung đứng cách Trương Diệp khoảng mười mét.
Chúng chưa động thủ, diễn biến từ nãy tới giờ đều lọt vào tầm mắt. Đám hắc y nhân này sẽ không dại dột mà t·ấn c·ông cậu.
Theo thông tin chúng thu thập được, thanh niên trước mặt chỉ mới mười chín tuổi.
Chức nghiệp của hắn chỉ là Cường Hoá Sư, sức chiến đấy đáng nhẽ không cao.
Vậy mà lại vừa nhanh nhẹn, bắt được đội trưởng của họ, để ông ta c·hết c·háy đen đằng kia.
Vừa sở hữu man lực kinh người, kết liễu người đồng đội xấu số trong nháy mắt một cách thô bạo.
Bây giờ ba người bọn chúng ỷ đông lao lên, chắc chắn không toàn mạng trở về.
Chỉ còn cách hăm doạ.
"Tên kia, niệm tình ngươi còn trẻ, bọn ta không muốn ức h·iếp. Khôn hồn thì bây giờ dơ tay chịu trói, ắt sẽ được khoan hồng!"
Nghe vậy Trương Diệp cười nhẹ một cái, chịu trói cái rắm! Nếu có khả năng ức h·iếp cậu thì chúng đã làm rồi, không ở đây nói lý!
Đám người này căn bản là sợ cậu một chấp ba, lấy sức mạnh khủng kh·iếp mà đập c·hết chúng.
Tuy nhiên, chúng cũng khôn khéo, không hề mở miệng đòi người. Chắc hẳn chúng cũng biết chuyện sẽ ra sao nếu lộ ra quan hệ với Trình Tranh.
Gài bom ám hại đồng đội, thanh danh của Dương gia sẽ xuống dốc!
Một tên trong số chúng thấy Trương Diệp cười, tức giận nói.
"Đại ca c·hết rồi, giờ anh chính là tân đại ca của chúng tôi! Tên nhóc này vậy mà dám khinh thường chúng ta...mặc kệ hắn mạnh đến đâu! Xin hãy ra lệnh, chúng ta ba người cùng đánh g·iết hắn!"
Tên được gọi là "tân đại ca" lòng dạ hắn bây giờ cũng như lửa đốt. Nếu trực tiếp t·ấn c·ông, sẽ đánh không lại cậu rồi m·ất m·ạng.
Chạy trốn? Người trẻ tuổi kia quá nhanh, hắn đuổi được thì họ c·hết chắc! May mắn sống được về thì lão gia cũng g·iết họ.
Không những lo thân mình, chúng còn phải lo cho thiếu chủ nữa! Cứu thiếu chủ rồi chạy được thì cũng là chứng minh mối liên hệ.
Đằng nào cũng không ổn, nước đi nào cũng c·hết. Vậy thì chi bằng liều một phen! Hắn hét lên với đồng bọn.
"Qua thông tin điều tra, hắn không thể t·ấn c·ông tầm xa! Giữ khoảng cách rồi t·ấn c·ông!"
"Được!"
Hay lắm! Vậy mà không tính bài chuồn, dám đối đầu với cậu.
Bây giờ đến lượt Trương Diệp tính cách moi thông tin, cậu cần bằng chứng mối quan hệ của đám hắc y nhân với Trình Tranh.
Giết chóc không phải là cách, chẳng qua cậu không đủ thông minh để nghĩ ra thủ đoạn tinh vi.
Vừa hay g·iết người là thủ đoạn đơn giản nhất. Nhưng giờ thì không dùng được, c·hết rồi thì tìm ai moi thông tin.
Lôi chúng đi thì chúng sẽ chối, phải có bằng chứng không thể cãi được!
Giết người thì dễ, kiềm lực để chúng không c·hết mới khó.
Không quản được nhiều như vậy! Lao lên thôi!
Rinas lao nhanh về phía đám hắc y nhân, trong đầu thầm niệm ma pháp.
Mang Quyền!
Thiết Thể!
Gai nhọn nhô ra từ hai đầu nắm đấm của Trương Diệp, kết hợp với ma pháp Thiết Thể khiến cơ thể cậu như sắt thép, loáng lên ánh bạc.
Đây là tổ hợp kỹ năng vừa công vừa thủ, gai nhọn được sinh ra cũng tính là một phần cơ thể của người sở hữu.
Do vậy khi cơ thể biến thành sắt théo, gai nhọn cũng được gia cố theo. Giờ đây chúng vừa nguy hiểm c·hết người vừa cứng cáp, khó có thể bị đập vỡ.
Khí thế mạnh bạo của Trương Diệp khiến đám người kia lùi lại sáu, bảy bước. Chúng không khỏi kinh hãi.
Hắc y nhân thứ nhất lấy lại bình tĩnh, trong đầu niệm ma pháp, một làn hàn khí lơ lửng quanh hay tay hắn.
Nhắm hướng Trương Diệp lao tới, từ hai tay bắn ra hai cái băng tiễn.
Đây chính là ma pháp tam đẳng Băng Tạo, cho phép người sở hữu tạo ra các vật thể bằng băng t·ấn c·ông đối phương.
Vơi sức phòng thủ của mình, Trương Diệp quơ ngang tay, đập vỡ băng tiễn trước khi chúng đâm vào người cậu.
Đòn thủ này đơn giản vô cùng, nhưng lại khiến tên hắc y nhân sợ hãi trước độ cứng của da cậu.
Một tên khác cũng bắt đầu động thủ, mồm hắn phồng lên, có một chút nước nhỏ ra qua khoé miệng.
Đó là chiêu nhị đẳng Thuỷ Đạn, tích tụ lượng lớn nước trong mồm người sở hữu rồi phun ra.
Tên còn lại cũng phồng mồm, nhưng lần này ta thấy hàn khí lạnh lẽo qua mém mồm.
Nhìn là hiểu hai bọn chúng muốn kết hợp Thuỷ Đạn và nhị đẳng Hàn Khí để đóng băng cậu.
Trò đơn giản này không thể cản cậu được! Trương Diệp biến mất trong tầm mắt của ba người bọn chúng.
Thoắt cái cậu đã ở bên cạnh, trực tiếp đấm vào ngang mặt tên đang dùng Thuỷ Đạn
Bị mực tác động, mặt hắt quay sang bên cạnh, ma pháp bị ép đổi hướng nhắm vào hai người đồng đội.
Tên đang có hàn khí kia bị nước vào mặt, không nhịn được mở mồm. Hàn khí cứ thế từ từ tràn ra.
Do không được phóng theo cách thông thường, khí lạnh tạo thành một đám quanh người hắn.
Vốn đang ướt, tên đen đủi này bị đóng băng đến gần cả người!
Răng rắc!
"Ch-c·hết tiệt! Tên ngốc này."
Tên ấp úng biện hộ, trong khi một bên má bị thủng, răng rơi máu chảy không ngừng.
"C-có phải ại a âu?!"
(C-có phải tại ta đâu?!)
Quay lại sau thì Rinas đã biến mất rồi, lúc này cậu lại xuất hiện sau tên dùng Băng Tạo vừa nãy.
Chân trái làm trụ, chân phải dang ngang, Rinas niệm thầm ma pháp.
Kích Như Rìu Bổ!
Đây là đòn cường hoá một bên chân, khiến mạnh như cái rìu đang chặt cây. Được gia cố bởi phép phòng thủ, giờ nó còn nguy hiểm hơn nữa.
Một kích đá vẹo người tên hắc y nhân, tay hắn là điểm đầu tiên tiếp xúc với chân Rinas, xương gãy, vẹo thành góc vuông.
Mơ hồ, hắn cảm nhận được ba, bốn cái xương sườn cũng bị gãy theo. Dư lực còn khiến hắn bay xa ba mét.
Chưa tới một phút, ba người bọn chúng đã thảm hại. Kẻ thì răng máu lẫn lộn, kẻ thì đóng băng nửa người, kẻ thì gẫy mấy cái xương, ngất ngay lập tức.
Với chúng, người thanh niên này là một tên mạnh đến quái thai, ra tay động ác! Như thể bây giờ hắn mới là người xấu, còn chúng là những kẻ bị hại.
Lúc này, Trương Diệp quay sang nhìn hai tên vẫn còn tỉnh táo.
"Ta cho các ngươi một đường sống, là ai sai các ngươi!"
Tên bị đóng băng vừa rét run người vừa cười cười trả lời cậu.
"Hừ hừ...ngươi cho ta đường sống, người đó cũng vậy sao?"
"Ết ục như nhau à ôi!"
(Kết cục như nhau mà thôi!)
Tên còn lại vẫn cố mở mồm ra nói, hắn đau đến mức cơ thể tự sinh ra thuốc tê, đến mức như không còn đau nữa.
Chúng nói đúng, cậu phải nghĩ cách mở mồm đám này. Dù muốn vậy thì cũng hơi khó, chỉ biết trách cậu không "đa mưu túc chí".
Nhưng khó thì khó, cách cậu vẫn được, chỉ là tỉ lệ thành công không cao. Thờ dài trong lòng một tiếng, cậu bắt đầu nói.
"Thế thôi vậy, ta thấy các ngươi cũng muốn hại tên đang nằm đây."
Vừa nói cậu vừa chỉ vào Dương Trình Tranh đang ngất dưới đất.
Hai tên hắc y nhân nhìn theo đầu ngón tay cậu, mí mắt chúng khẽ giật giật.
Biểu cảm đó bị cậu thu vào tầm mắt, đó là giấu hiệu cho thấy bản thân đang đi đúng hướng.
"Ta thì cũng thế. Các ngươi hẳn là muốn bịt đầu mối nên mới gài bom...Ha ha ha! Ta cũng định như vậy, chẳng qua các ngươi làm trước nên hơi giận một chút ấy mà, xin lỗi, xin lỗi...Nhưng ta cũng nhẹ tay rồi đấy."
Nhẹ tay? Chúng liếc qua tên đang nằm đất bị gẫy mấy cái sương kia rồi thầm chửi "Có cái rắm! Đánh người ta sống không bằng c·hết còn bảo nhẹ."
"Để tạ lỗi thì...ta giúp các ngươi g·iết tên này vậy! Đôi bên cùng có lợi nhé?"
Nói rồi cậu ngồi xuống cạnh Trình Tranh, rút con dao bên hông hắn rồi nhìn qua.
"Có vẻ sắc đấy! Chơi nào!"
Không chậm trễ, Trương Diệp dơ lên cao lấy đà, toan đâm thẳng xuống cổ họng Trình Tranh. Đột nhiên.
"Khoan đã!"
Vào mánh rồi! Dù cách này hơi đơn giản, chỉ cần chúng thông minh hơn là nhìn ra cậu không muốn ra tay thật.
Cơ mà chả phải như thế mới tốt sao?
"Ố? Không muốn ta ra tay đền bù sao?"
Đến lúc này thì cãi sao được nữa, chúng biết bị lừa rồi thì cũng đã muộn, chữ đã ra khỏi mồm. Ngay khi thấy cậu dừng tay nhanh như vậy, chúng đã hiểu rồi.
"Kh-không phải! Hừ...hừ...ngươi không được ra tay...ta thừa nhận!
Đó là người đã sai chúng ta!"
Cuối cùng cũng thừa nhận, nhưng chúng vẫn còn chút thông minh. Chỉ nói rằng đây là người đã sai bảo chúng.
Không trực tiếp nói ra chúng là người của Dương gia. So với một thiếu tử, thì thanh danh của gia tộc được xây dựng mấy trăm năm vẫn quan trọng hơn.
Một thiếu tử làm sai, thuê người ngoài ám hại đồng đội, là cái sai của hắn, của người dạy hắn hay cụ thể là cha hắn.
Còn một thiếu tử làm sai, dùng người được gia tộc sắp đặt cho, chính là được coi như hành động của gia tộc!
Đây là hai khái niệm nặng nhẹ hoàn toàn khác nhau. Dù đều ảnh hưởng đến thanh danh nhưng tộc trưởng Dương gia còn mấy người con.
Họ đều nổi tiếng khắp Chính Nghĩa quốc, một đứa con út này không đủ để ảnh hưởng lớn đến thanh danh của họ.
Nhưng thế cũng được, Rinas không muốn đụng đến thế lực siêu cường này. Bây giờ là bất đắc dĩ thôi.
"Làm sao ta tin được? Nhỡ đâu các ngươi muốn gì đó trên người tên này. Lừa ta rồi biến thứ đó thành của riêng...như vậy là ta bị thiệt rồi! Vẫn là nên để ta ra tay!"
Cậu lại tiếp tục việc làm, lần này đưa dao sát cổ Dương Trình Tranh. Lưỡi dao sắc khiến cổ hắn bắt đầu rỉ máu.
Cái này không phải nói mồm là đủ đáng tin sao? Còn đòi chứng cứ, này là muốn Trình Tranh triệt để nhận tội!
Vốn dĩ, chúng có thể đợi đến lúc tra khảo, chối là xong. Nhưng giờ thì thực sự phải đưa ra rồi.
"Cái này...chúng tôi có một tờ giấy được cậu ta đưa cho...hừ...hừ...Bên trong ghi chính xác vị trí đặt bẫy. Tôi một bản, đội trưởng một bản..."
Thành công rồi, không ngờ lại có một thứ như thế? Thật tiện cho Trương Diệp, tên Trình Tranh này sợ thuộc hạ đãng trí, để nhầm chỗ sẽ vô tình hại hắn.
Cậu vất con dao xuống rồi tiến lại gần tên bị đóng băng nửa người.
Lục người hắn một hồi, cuối cùng cũng tìm được thứ cậu cần. Nội dung bên trong quả thật như được miêu tả, chỉ cần đối chiếu nét chữ là ra Trình Tranh thôi.
"Vậy có thể tha cho chúng tôi và cậu ta được không...hừ...hừ...người chúng tôi muốn á·m s·át cũng c·hết rồi, cậu vô tình ở đó cũng không b·ị t·hương gì..."
Có lẽ là được tha c·hết rồi, may mà Trình Tranh không viết rõ mục tiêu là thanh niên này. Nếu không thì họ c·hết chắc!
Làm gì có ai tha mạng cho kẻ muốn g·iết mình?
Như này cũng là tối ưu rồi, để một mình thiếu chủ và họ lãnh tội không liên can gia tộc. Còn bảo toàn được mạng cho cả chúng và thiếu chủ.
Chỉ cần còn sống, sau này sẽ có hội cho người trẻ tuổi này sống không bằng c·hết!
Nghĩ như vậy, hắn liền an tâm. Ngăng mặt lên thì nhìn thấy...một nụ cười nhẹ nhàng.
Nụ cười đó trên môi Trương Diệp, ánh mắt cậu hơi híp lại. Đó là một nụ cười hiền dịu...đấy là người không nhạy bén nghĩ thế.
Nhưng hắn thì biết rõ nó có ý nghĩa gì...một tay trên đỉnh đầu, một tay dưới cằm.
Rắc!
Đầu hắn vẹo đi chín mươi độ, ánh mắt dần trở nên vô hồn. Hắn đ·ã c·hết, là Trương Diệp đã vặn cổ hắn.
Cậu sẽ để hắn sống và về bẩm báo với tộc trưởng sao? Cậu không "đa mưu túc chí" chứ không ngu!
Sao có thể để một tên biết quá nhiều như hắn an toàn quay về chứ? Hoang đường! Kẻ dám khiến cậu thiệt thòi dủ chỉ là một khả năng nhỏ cũng phải c·hết.
Với cậu g·iết người là thủ đoạn đơn giản nhất nhưng vẫn phải cần phải cẩn thận một điều: thời điểm!
Sớm hay muộn thì cậu cũng sẽ g·iết chúng. Nhưng cái cần để tâm là giá trị lợi dùng.
Còn giá trị thì còn giữ mạng, hết rồi thì liền g·iết đi.
Cậu lợi dụng chúng tức là để chúng biết thêm vài điều về cậu, để lộ ra ngoài quá nguy hiểm.
Tên bên cạnh thấy đồng đội c·hết như vậy, mặt hắn biến sắc. Ánh mắt vội liếc qua cậu, chỉ thấy một đôi mắt sắc lạnh nhìn ngược lại hắn.
Ánh nhìn đấy so với tảng băng tử thi bên cạnh còn muốn lạnh hơn. Muốn chạy không? Có!
Nhưng có thể làm được không? Không! Vì vậy hắn run run nhắm đôi mắt lại.
Lúc này mạng của hắn đã được định là tận! Cam chịu c·ái c·hết đến, hắn không phải không sợ mà là bất lực...
Tương tự người đồng đội, cổ cả hai ghép lại vừa tròn trăm tám mươi độ, hai góc vuông kề nhau.
"Nghĩ nhiều làm gì, như tên này này...cam chịu cho lành. Trước khi c·hết còn muốn đau não!"
Trương Diệp liếc nhìn tên bị đóng băng mà hừ lạnh.