Ám hội
Một thanh kiếm sắc bén cảm tưởng có thế chém đá như chém giấy, mơ hồ cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo toả ra từ nó.
Chủ nhân của nó cũng không kém phần, thân mặc một bộ trường bào xanh trắng, mái tóc đen dài đến ngang hông.
Y là nam nhưng lại toả ra âm khí ngút trời, nhiệt độ xung quanh giảm một cách đột ngột. Rinas đối đầu với y cũng thấy run lên vì lạnh.
Không chỉ bời vì nhiệt độ trong không khí hạ thấp, mà còn vì hàn khí từ lưỡi kiếm đang dần đóng băng tay hắn. Trương Diệp vô thức rụt tay về ngay khi thấy không ổn, nhưng vẫn không kịp, băng đã lan đến vai hắn.
Thế công của hắn đã bị dừng lại, người bí ẩn cũng không tiếp tục t·ấn c·ông, đòn đánh của y vốn không hề mang sát ý.
Y thu kiếm, bước qua Trương Diệp như thể chưa có gì xảy ra. Điều này khiến hắn vừa mừng vừa sợ, mồ hôi hột đổ xuống.
Vô thức, ánh mắt hắn gán chặt lên người y không thôi. Bởi vì hắn không đọc được vị người này, liệu y chỉ giả vờ bỏ qua rồi một kích tất sát hắn?
Nhưng hắn nhìn cánh tay mình rồi buông suy nghĩ đó xuống. Nếu y muốn g·iết hắn thì sẽ không cần cồng kềnh như thế.
Hắn cứ đứng đực ra đó, tay trái ôm lấy cánh tay phải đang đóng băng, lặng im nhìn theo người đàn ông vừa rồi.
Mãi đến khi đi đến cuối hành lang, người đó mới quay lại, đưa đôi mắt xanh băng giá nhìn Trương Diệp. Nghiêng nhẹ đầu về phía trước, sau đó lại tiếp tục đi.
Không cần lời nào, hắn cũng hiểu rõ là y đang muốn mình đi theo. Hắn không dám có mưu tính nào khác mà chấp nhận làm theo ý của y.
Sau một khoảng thời gian ngắn di chuyển, Trương Diệp và người đàn ông đó đến được một căn phòng.
Không gian vừa phải, không to, không nhỏ. Bốn góc là bốn ngọn đuốc lớn thắp sáng cả căn phòng.
Bên trong cũng không bày biện gì nhiều, chỉ có một cái bàn tròn và bảy chiếc ghế đặt xung quanh. Một cái đặt chính giữa, và mỗi bên trái phải là ba ghế.
Ngoài Trương Diệp và người đàn ông, còn có thêm ba người khác. Đầu tiên là một vị nữ tử trẻ tuổi, không hơn Trương Diệp là bao. Nàng cũng mặc trường bào, nhưng là màu đen.
Điều đặc biệt là toàn bộ cơ thể nàng có cảm giác hư hư thực thực, thậm chí khuôn mặt dù cảm tưởng xinh đẹp tuyệt trần nhưng cũng lại như không có gì.
Đây hiển nhiên là hiệu quả của hư ma pháp, chuyên dùng để tạo ảo ảnh. Nếu không có gì ngoài ý muốn, nàng chính là một [Hư Hoá Sư].
Vị trí của nàng là ở bên trái của ghế chính giữa. Ngược lại với nàng, bên phải ghế chính giữa là một vị ma pháp sư già trong bộ trường bào đen và tím, nét mặt y nhăn nheo, lưng gù, tổng quan cơ thể y gầy yếu như chỉ có da bọc xương.
Dù đang ngồi ghế nhưng y vẫn phải chống gậy, nhưng đừng vì thế mà tưởng y yếu đuối. Trên cơ thể y có thể loáng thoáng thấy vào vệt màu kì lạ, đó chính là trạng thái nhiễm độc.
Nhưng một người tầm tuổi y, lại còn nhiễm độc nặng như thế, tuyệt sẽ không ngồi bình tĩnh như vậy. Từ đó suy ra y chính là một [Khống Độc Sư].
Lại nhìn về phía bên trái, ta thấy một thanh niên trẻ tuổi mặc bộ trường bào màu đen và đỏ, tóc y rực đỏ như lửa, được vuốt ngược ra sau. Nét mặt thể hiện sự bồng bột của tuổi trẻ, so với vị đang đứng cạnh Trương Diệp là một trời một vực.
Đồng thời màu tóc của y cũng khiến Rinas nhớ tới một số người, ví dụ như và Dương Trình Tranh, Dương Cao Lãng hay nói cách khác là Dương gia. Nếu thật sự y có quan hệ với họ, thì y khả năng cao là [Khống Hoả Sư].
Vị đã dẫn đường cho Trương Diệp vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối, y lẳng lặng bước qua trước mặt hắn, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh lão pháp sư dùng độc ma pháp.
Sau đó, y liếc mắt nhìn Trương Diệp và vỗ vỗ vào cái ghế cạnh mình, ra hiệu cho hắn lại ngồi cạnh y. Hắn cũng không việc gì phản đối.
Vậy là bảy ghế đã có năm ghế có chủ, hiện vẫn còn hai ghế trống. Không gian trọng phòng yên tĩnh đến khó chịu, vị khống hoả sư rung đùi không thôi.
Cuối cùng y tức giận đập bàn quát lớn:
"Các ngươi định cứ vậy mà im lặng sao?!"
Lão pháp sư đang nhắm mắt yên tĩnh cũng theo đó từ từ mở một mắt, lão từ tốn nói.
"Xích, ngươi trật tự chút cho lão phu."
Nói rồi y đưa tay vuốt vuốt bộ râu dài của mình rồi nói tiếp.
"Nhưng, ta cũng không thích sự yên tĩnh nãy. Chi bằng...để vị tiểu bằng hữu mới tới này giới thiệu đôi chút?"
Nói rồi lão đưa mắt liếc nhìn Trương Diệp, khiến hắn đột nhiên thấy lạnh trong lòng. Hắn nhất thời không biết nói gì, nhưng im lặng cũng không được.
Vì tất cả những người ngồi đây đều là ma pháp sư tứ đẳng, hắn tuyệt sẽ không địch được họ
"Tại, tại hạ họ Trương tên Diệp. Xuất thân chính là ở xứ Đông Nguyên mà nơi này đang toạ lạc."
"Haha, tiểu tử, ngươi có điều không biết, nơi này không phải là ở dưới chỗ truyền tống kia đâu. Nơi ngươi đã dùng để truyền tống, chỉ là một trong rất nhiều thôi."
Vị nữ tử ngồi bên kia vừa cười vừa che miệng nói, giọng nói của nàng có thể nói là rung động lòng người. Không cần thận, hắn có lẽ đã đổ nàng rồi.
Thông tin vừa rồi nhất thời khiến Trương Diệp có chút ngại ngùng, cũng không trách được hắn, tỉnh cảnh này là lần đầu gặp.
"Gahahaha! Đừng ngại! Đừng ngại! Lần đầu ta đến cũng ngu ngơ như ngươi vậy, cũng bị Hắc chê cười một phen! Gahahaha!"
Nam nhân tóc đỏ cười phá lên an ủi Trương Diệp, từ điều này cho thấy y là một người có tính tình hào sảng, thoải mái, cực kì tự nhiên. Hắn cũng nhẹ nhành mỉm cười với y.
"Ừm, nhớ lại, lần đầu lão phu cũng như vậy."
Lão pháp sư cũng vuốt râu, gật gật đầu tán thành. Đúng lúc này, một âm thanh sèn sẹt vang lên, một luồng điệng quang bay vào phòng rồi đánh xuống chiếc ghế ở chính giữa.
Từ trong khói bụi hiện ra một nam nhân tóc cam, thân mặc trường bào đen vàng. Không ai khác, chính là Lôi Điêu!
Với sự xuất hiện của y, rất cả mọi người trong phòng đều hai tay ôm quyền, người hơi cúi kính chào. Riêng có Trương Diệp là vẫn ngồi yên không động đậy.
Hắn vẫn đang tiêu hoá thông tin. Thứ nhất, đây là một tổ chức, hội nhóm kín, thành viên toàn cường giả tứ đẳng.
Thứ hai, Lôi Điêu lại chính là thủ lĩnh của họ, rất có thể lần này là muốn chiêu mộ hắn vào hội.
Thứ ba, người ở đây đều mặc trường bào màu đen, trừ vị nam nhân ngồi cạnh hắn. Trường bào của họ sẽ có viền các màu vàng, đỏ, tím, xanh, trừ vị nữ tử là màu đen như trường bào.
Qua đó cho thấy họ mặc đồ theo sở trường ma pháp của bản thân, đồng thời cũng dùng mật danh thay cho tên thật.
Năm tử tóc đỏ mật danh là Xích, nữ tử là Hắc vậy hắn đoán lão pháp sư là Tử, nam nhân bạch y là Bạch và Lôi Điêu là Hoàng.
"Chào mừng các vị đến với buổi họp hàng tháng. Lần này chúng ta vắng mất Lục, y đang thực hiện nhiệm vụ tạm thời không thể về kịp.
Ngoài ra còn có thêm một thành viên mới..."
Anh ta đưa mắt nhìn Trương Diệp, mỗi hơi nhếch lên một chút, tiếp tục nói.
"Ngân, đây là mật danh của y, mong các vị chiếu cố y."
Trương Diệp cũng vội vàng nói thêm một câu thể hiện thành ý.
"Mong các vị chiếu cố."
Những người còn lại cũng gật đầu với hắn rồi họ bắt đầu báo cáo. Tử đứng lên báo cáo đầu tiên.
"Tin tình báo lần này lão phu thu thập được cũng khá đáng chú ý. Thành chủ thành Kim Thiết, Thiết Vong Cơ vừa q·ua đ·ời do bệnh nặng, thông tin vẫn được giới cầm quyền che giấu.
Tuy nhiên, lao phu nghe loáng thoáng được rằng, con trai y cũng tên Thiết Vong Cơ sẽ kế vị cha.
Đây là cơ hội tốt để ta lấy thành Kim Thiết làm vật trong túi, hỗ trợ tốt hơn cho tương lai."
Thông tin vừa rồi khiến Lôi Điêu hài lòng, anh ra gật đầu rồi ra hiệu Tử lão ngồi xuống. Còn Trương Diệp, hắn có hơi sốc.
Nếu đây thực sự là tin mật được che giấu, thì làm cách nào lão ta có được? Phải có thủ đoạn tình báo đặc biệt gì? Điều này khiến hắn càng thêm hứng thú với hội nhóm này.
Những thông tin tiếp theo cũng thú vị không kém, Hắc đã thành công á·m s·át tộc trưởng gia tộc cỡ nhỏ, Liêng gia. Mặc dù thế lực họ không lớn nhưng việc á·m s·át một ma pháp sư tứ đẳng không hề dễ.
Điều này khiến Trương Diệp thêm cẩn trọng với vị nữ tử này, biết đâu một ngày hắn chính là mục tiêu của nàng thì sao?
Thông tin của Xích có phần liên quan đến hắn. Trình Tranh đang bị nhốt tại nhà, mà Xích chính là người huấn luyện được Cao Lãng sắp xếp cho gã.
Đồng thời, thế lực sát thủ bí mật của Dương gia đang ngo ngoe muốn động, có lẽ họ đang nhắm tới ai đó, hội cần tìm hiểu và ngăn cản nếu cần.
Về phần Bạch, y chỉ về phía Trương Diệp và không nói gì thêm. Đó là vị nhiệm vụ của y là canh giữ nơi này, Trương Diệp xuất hiện chính là việc duy nhất y cần báo.
Sau khi tất cả báo cáo xong, lần lượt họ đứng dậy ôm quyền, cúi mình chào Lôi Điêu rồi lần lượt thuấn thân đi.