Biết quá nhiều
Tỉnh dậy từ trong bóng tối, điều duy nhất Trương Diệp nhận ra là cậu đã rơi xuống từ căn phòng thử thách.
Còn nơi này, thay vì là một nơi với bức tường khắc câu đố thì nó lại là một hang động ẩm ướt.
Hai tay chống xuống có thể cảm nhận độ gồ ghề của mặt đất. Mơ hồ cảm giác được không khí lạnh lẽo trong hang.
Hiển nhiên đây không phải một nơi thích hợp cho một thử thách, hai trường hợp có thể xảy ra.
Một, toàn bộ thử thách đã được thực hiện và đây là nơi người vượt thử thách nhận phần thưởng cuối cùng của truyền thừa.
Còn hai là phương thức họ hoàn thành thử thách vừa rồi đã sai, nên đây là h·ình p·hạt.
Trương Diệp nghiêng về cái trước hơn, vì rõ ràng cậu đã nhận phần thưởng từ căn phòng vừa rồi. Vừa trao thưởng vừa phạt? Nếu là thật thì người thiết kế truyền thừa này đã làm nó thật sự ngược đời.
Tổn thương trên người cậu gần như là không có, chủ yếu là vì hiệu quả của [Thiết Thể]. Hiện tại tầm nhìn của cậu hoàn toàn tối om, dưới này không có một chút ánh sáng nào cả.
"Uh...tôi đang...Aghh!!"
Sự hiện diện của tên khảo cổ sư gần như bị cậu quên mất, cũng tại hắn chỉ biết la hét một cách vô dụng.
Quay sang nhìn thì Trương Diệp phát hiện gã đang nâng lên một chân, hình dáng có phần ngược ngược? À, thì ra là nó bị gãy thành góc vuông mất rồi.
Mặc dù không gian rất tối nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy thứ gì đó trắng trắng nhô ra từ vị trí bị gấp khúc.
Hừ lạnh một hơi rồi Trương Diệp bắt đầu trị thương cho hắn, trong quá trình gã cũng không ngừng la hét.
Đến khi thương thế khỏi hoàn toàn mới chịu ngậm mồm vào, lúc này Trương Diệp đỡ hắn đứng dậy.
"Thể hiện một chút giá trị của mình và chiếu sáng nơi này đi."
Cậu hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của gã bây giờ. Vốn là tiền bối, đáng lý phải là người được tôn trọng nhưng bây giờ gã bị coi như cục tạ.
Nghĩ vậy khiến gã không khỏi bực tức với thái độ của cậu, nhưng gã không dám nói. Thực lực của Trương Diệp thực sự quá quái vật, đây không phải đối tượng mà gã có thể khệnh khạng trêu đùa.
Nén cơn giận xuống và thi triển hoả ma pháp nhất đẳng [Đốm lửa]. Không gian khoảng chừng hai mét xung quanh gã và Trương Diệp giờ đã có thể nhìn rõ.
Ngước lên nhìn Trương Diệp thấy ánh mắt vô cảm của cậu vẫn nhìn mình, một cử chỉ hất hàm về phía con đường phí trước được thực hiện. Gã bất giác nhìn theo và hiểu ý cậu.
Từ đầu đến giờ vẫn là Trương Diệp nâng đỡ hắn bằng tay cậu, khi được ra lệnh đi trước mới bắt đầu tự đi.
Khung cảnh trước mặt dần hiện ra rõ hơn, từ kết cấu của cái hang, có thể suy đoán được một số điều.
Toàn bộ truyền thừa này, ban đầu thực chất là một hầm mộ với độ khó đơn giản, dựa vào việc chỉ có ba thử thách là thấy. Hầm mộ tầm trung có đến cả chục thử thách, đẳng cấp càng cao càng nhiều thử thách và phần quà càng phong phú.
Tuy nhiên hầm ngục này lại ẩn chứa một công nghệ ma pháp thú vị, có khả năng sử dụng khả năng Pháp Thạch giống như ma pháp sư thực thụ.
Còn phải nhắc tới điều nữa, Pháp Thạch thường sẽ không là phần thưởng, vì cách tạo ra nó là sau khi ma pháp sư c·hết mà hình thành. Đồng thời tỉ lệ ma pháp được chọn để trở thành Pháp Thạch không thuộc khống chế của ma pháp sư.
Ma tướng Huyết Vân đã hy sinh bao nhiêu người để có ba phần thưởng như thế?
Dù sao thì quay lại với truyền thừa này, nó vốn là một hầm ngục nhỏ nhưng được ma tướng cải tạo lại thành truyền thừa của mình.
Bằng chứng là ở sự khác biệt trong phong cách thiết kế của cái hang này và phần còn lại. Rõ ràng cái hang này được tạo ra sau và không được tạo một cách chỉn chu giống như các căn phòng ở bên trên.
Sau khoảng thời gian một tuần hương, cuối cùng thì Trương Diệp và khảo cổ sư đã đến điểm cuối của cái hang.
Trong suốt quá trình, hai người bọn họ gặp không ít những cây đuốc được bố chí sẵn. Khảo cổ sư hơ ngọn lửa trên tay vào chúng để thắp sáng không gian.
Giờ đây, trước mặt họ là một cách cửa được cấu thành từ sắt, chỉ sờ thôi cũng thấy nó dày như nào, ước chừng hai mươi xăng ti.
Đây là lúc Rinas thể hiện man lực quái vật của mình với hơn tám trăm điểm sức mạnh. Tuy nhiên cũng không dễ đang gì với cậu, rõ rành cánh cửa đã được yểm ma pháp gia cố và gia tâng cân nặng.
Bằng không, nếu với cánh cửa tương tự thì giờ nó đã mở, và trên đó chắc chắn sẽ lưu lại vết lõm hình tay của Rinas.
Nhừng giờ tiến độ mở lại khá chậm và cánh cửa cũng không bị tổn hại chút nào. Từ đó suy ra yêu cầu để nhận truyền thừa của vị ma tướng này chính là phải có man lực cực lớn!
Cuối cùng cánh cửa và không gian bên trong lộ ra trước mắt hai người bọn họ. Đối diện là bộ xương mục nát, nó bận một bộ trường bào màu đỏ thẫm và đang được dựa vào ghế.
Căn phòng cũng mang sự thô kệch chứng minh nó được tạo ra bởi một người, rất có thể là bộ xương trước mặt này khi còn sống.
Bốn góc là bốn cây đuốc, khảo cổ sư cũng nhanh chóng thắp sáng chúng và huỷ ma pháp của mình. Dù sao nó cũng là ma pháp cần tiêu hao mana để duy trì.
Ngoài bộ xương và những cây đuốc, trong căn phòng còn có một cái giường gỗ đã mục nát gần hết.
Trên giường vốn để vài cuốn ghi chép nhưng vì giường mục nát mà gãy, nên theo đó sách cũng thọt vào phần bị trũng xuống.
Trương Diệp lấy một quyển trong đó ra, hy vọng có thể đọc được. Quả thật là có thể đọc, nhưng cậu lại không biết cổ ngữ nên đưa cho gã khảo cổ sư.
Mặc cho gã nghiên cứu mấy cuốn ghi chép với ánh mắt phát sàng và tâm trạng đầy sự tò mò của người ham học.
Về phần Trương Diệp, cậu tiếp tục ngó nghiêng trong căn phòng để xem còn gì nữa không. Sự thật là nếu chỉ có ba ma pháp kia và mấy cuốn ghi chép này thì cậu sẽ bị thất vọng c·hết mất.
Dù sao người kiến tạo truyền thừa cũng là Huyết Vân đại danh đỉnh đỉnh một thời, ma pháp trứ danh [Huyết Vụ] của ông ta cũng nên được lưu lại chứ?
Mặc dù nó là ma pháp ngũ đẳng, hiện tại Rinas chưa thể dùng nhưng đâu phải cậu sẽ mãi ở tam đẳng đâu.
Mục đích của Trương Diệp với thế giới này, suy cho cùng là bản thân cậu. Cậu luôn truy cầu sự tự do tự tại, kể cả ở thế giới cũ.
Tuy nhiên khi ở Trái Đất cậu lại bị trói buộc với quá nhiều thứ: tiền bạc, quan hệ, danh tiếng...Chúng đều ràng buộc cậu một cách vô hình.
Vì thế với thế giới có một thứ sẽ thay đổi tất cả, đó là "ma pháp". Cậu đã thấy hy vọng cho điều bản thân luôn muốn.
Điều đầu tiên cậu nghĩ tới khi đến với một thế giới tồn tại loại sức mạnh siêu nhiên như này, chính là "Thực lực vi tôn".
Chính là như vậy! Ở một thế giới như này thì kẻ mạnh sẽ có tiếng nói. Đơn cử những ma pháp sư nhất, nhị đẳng hoặc những kẻ bị vỡ đan điền, họ hoàn toàn bị coi thường.
Dù cho có là con cháu danh gia vọng tộc, một tên cả đời mãi ở nhất, nhị đẳng thì vẫn sẽ là một tên phế vật.
Một ma pháp sư mạnh mẽ, đột phá thất bại thì mặc kề hắn đã từng như nào, giờ sẽ là một tên phế vật.
Thậm chí Trương Diệp đây, ma pháp sư tam đẳng nhưng so với những vị đại năng ngũ đẳng, lục đẳng thì cậu chỉ là còn kiến. Cũng đừng so sánh với thất đẳng, nó là đẳng cấp mà cậu chỉ như một hạt nguyên tử.
Tiền nhiều thì làm sao? Không có sức mạnh to lớn thì số tiền đó cũng sẽ bị phỏng tay mà không cầm được, còn chính là hoạ sát thân.
Một thế giới đẩy sự quan trọng của tư duy chiến đấu và khả năng của một cá nhân lên tới đỉnh điểm.
Ở Trái Đất, bạn là một lực sĩ vô cùng khoẻ mạnh thì sao? Không có tiền thì bạn vẫn sẽ là tay sai của người khác.
Cứ coi như bạn cũng có một khoản đủ lớn đi, sức của một mình bạn đạt được điều đó sao? Không hề, sức mạnh của tập thể mới là thứ chủ yếu tại Trái Đất.
Ở đây một cá nhân cũng có thể khiến cả thiên hạ phải cúi đầu. Lấy Tái Khởi Thần Vương làm ví dụ, ông tung hoành tam cõi ai giám ngăn cản?
Người như ông cả vạn năm còn chưa chắc có một người, sự tồn tại của ông là đỉnh cao đương thời, làm gì có ai đủ khả năng đối đầu.
Khi ông tuyên bố sẽ huỷ diệt thế giới này để thay máu nó một cách hoàn toàn. Không chỉ các đầu lĩnh thuộc các thế lực đứng đầu ba cõi, thậm chí cả những người dân cũng phẫn nộ.
Nhưng phẫn nộ thì sao? Họ sao có thể chống lại vì đại năng thất đẳng này. Lựa chọn thuận ý hoặc nghịch ý ông vốn đã chẳng phải quyền của họ để chọn.
Tất cả những gì họ có thể làm, là cúi đầu. Chấp nhận bị tiêu diệt.
Đó là số phận của kẻ yếu, trở thành kẻ mạnh mẽ đứng đầu thế giới như các bậc thất đẳng là điều mà Trương Diệp hướng tới.
Chỉ có như vậy cậu mới có thể làm mọi việc mà cậu muốn, ai dám ngăn cản? Giết! Thuận cậu là sống, nghịch cậu là c·hết.