Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch - Chương 6




Nếu cậu ta không quan tâm đến nỗi khổ của người khác, hung hăng nói: 1000 vạn, cậu trả nổi không?



Vậy sẽ là nam chính của ngôn tình Đài Loan.



Nếu cậu ta chỉ thờ ơ không quan tâm, sau đó ra vẻ suy nghĩ một lúc rồi nói: 1 xu.



Vậy chắc chắn là nam chính của một bộ phim thần tượng.



Nếu cậu ta giật mình, sau đó vô lại nói: ba trăm nhân dân tệ đi!



Như vậy chỉ là một tên lưu manh bình thường.



Nhưng cậu ta chỉ nhìn tôi, không chút chần chừ do dự hỏi lại “Cậu có bao nhiêu?”







Đây là nhà tư bản.



Tôi bất ngờ nhìn cậu ta, chỉ thấy cậu chậm rãi thở ra một ngụm khói, ánh mắt rõ ràng đang nói chỉ cần tôi dám cho, cậu ta sẽ dám nhận.



Hiện tại trẻ con đều có cá tính thế sao? Tôi nhíu mày, tứ lạng bạt thiên cân*, nói “Cậu đoán xem.”



(* là một thuật ngữ của võ thuật, thường gặp trong Thái Cực quyền, đại ý là khéo léo đánh lạc hướng đối phương, đấu trí với đối phương và dùng chính ‘lực’ của đối phương để đánh lại hắn.)



Học sinh A miệng há hốc, trầm mặc…



Còn cậu học sinh kia cong môi lên, dập điếu thuốc xuống “Túi để lại, người có thể đi.”



Tôi a một tiếng, đột nhiên nhớ ra mình đã không còn nhỏ nữa rồi, đáng ra đây chính là lúc phải tiến hành giáo dục tư tưởng cho đứa nhóc kia…



Ví dụ như, hút thuốc là sai! Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là không được! Thờ ơ trước sự khó khăn của người khác là tội lỗi!





Hơn nữa,dù là người khác chủ động muốn tặng mình cái gì đó, bất kể mình có muốn hay không cũng phải nho nhã lệ độ nói một tiếng: cám ơn, không cần đâu ạ.



Thế mới là con ngoan, trò giỏi chứ.



Chẳng qua là tôi cũng từng ở thời kì nổi loạn, trải qua rồi nên hiểu, rõ ràng hiểu rằng không nên nhưng vẫn không kìm được cáu giận ba mẹ, ở trên lớp bốc đồng lén đọc truyện tranh tiểu thuyết, đối với yêu cầu của giáo viên luôn bằng mặt nhưng không bằng lòng…



Lúc ấy trong đầu lúc nào cũng nghĩ “đây là lần cuối cùng” và “thật sự là lần cuối”, sau đó lại tiếp tục lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần…



Tôi nhìn cậu ta, lại nghĩ đến mình của ngày hôm nay, đột nhiên thấy hoài niệm thời kì đó.




Tóm lại, dù có nói lý lẽ cũng vô dụng thôi. Tôi híp mắt lại, dứt khoát trả lời “Điện thoại thì sao? Lấy điện thoại được chứ?”



“Hãng? Đời máy?” Cậu ta vẫn trả lời nhanh như chớp.



“Quên rồi.” Tôi nghĩ một lúc “Nhưng rất giỏi chịu rơi, nếu muốn cậu có thể thử.”



“Cậu thường xuyên làm rơi?” Cậu ta liếc tôi.



“Tàm tạm.”



“Còn đáng tiền không?”



“Tôi có thể cùng cậu đi hỏi giá thị trường.”



“…” Cuối cùng cậu ta cũng dừng lại một chút, thái độ vẫn ngang ngược như trước, nhưng đôi lông mi lại nhíu lại, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ con “Thật sự?”



Tôi cười “Cậu nói xem?”



Nhân cơ hội này, học sinh A liên tục khoát tay với tôi “Đừng nghe tên này nói bậy. Thật ra cậu ta tốt lắm, chẳng qua là đang nói giỡn với bạn thôi, chứ giúp người khác là việc nên làm mà.”




Tôi mỉm cười tinh tế, ánh mắt lại di chuyển đến hai ngón tay đang cầm thuốc của bàn nam sinh tên Giản Hạo kia, là ngón giữa và ngón áp út. Tôi đột nhiên tò mò “Cậu hút thuốc như thế không thấy khó sao?”



Cậu ta nhìn tay mình, sau đó nhìn tôi. Có lẽ bởi vì thái độ của tôi rất tự nhiên, không có vẻ giả tạo, nên cậu chậm rãi giơ bàn tay phải đang cầm thuốc lên, ép năm ngón tay lại gần nhau. Nhưng ngón trỏ của cậu ta cử động không được tự nhiên, hình như không co gập được… Cậu ta cầm thuốc bằng ngón giữa và ngón áp út, làn khói mờ ảo tỏa ra, sau đó cười thản nhiên “Thế này dễ hơn.”



Tôi nhíu mày, từng bị thương à?



Học sinh B cười dấu diếm, như là sợ nhắc lại chuyện gì, đột nhiên liếc qua một bên rồi quay lại làm tư thế chiến thắng với tôi “Về rồi kìa!”



Tôi nhìn theo, thấy hai nam sinh kia đã chảy trở về, khuôn mặt đỏ ửng lên, nhìn ra đã tốn không ít thể lực, nhưng lại nở nụ cười thắng lợi. Học sinh C chạy tới gần, đưa điện thoại cho tôi “Của bạn nè” sau đó nhắc tôi “Điện thoại bạn đổ chuông mấy lần liền. Có điều sau đó tên trộm kia bị ngã, không biết điện thoại có bị sao không nữa. Còn tên trộm nhảy xuống đê chạy mất rồi, bọn tôi cũng không đuổi theo nữa.”



Ờ, là ông xã.



Tôi vội vàng nhận lấy, vừa hành lễ vừa nói “Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều!”. Ngẩng đầu lên, nhìn năm người bọn họ “A… tôi…” Tôi chần chừ một lúc, không biết nên làm thế nào để cảm ơn. Nếu là tặng tiền liệu có quá ra vẻ không nhỉ? Hay giống như mấy bộ phim trên TV, mời bọn họ ăn cơm? Ăn kem? Bánh ngọt?



Chỉ thấy học sinh C trực tiếp khoát khoát tay “Không có gì, nếu muốn cảm ơn thì chúng ta kết bạn luôn đi.” Lại cười sảng khoái.



“A…” Lúc trước nghe các chị em phàn nàn là lớp trẻ ngày nay không hiểu chuyện, tôi còn toàn đi theo phụ họa, chậc chậc thật sự là… “Không cần báo đáp sao?”



“A…” Học sinh A cười “Cái này là câu cửa miệng của lão Khoang đấy. Vậy chúng tôi đi trước.” Thuận tay đẩy Giản Hạo.




Cậu ta đã quay lưng đi, đương nhiên không có ý tiếp tục đề tài ban nãy, cho nên… Ôi, tôi lại vì suy nghĩ lúc trước của mình mà hoảng mãi… Thật ra người khác cũng đâu có tệ lắm? Đương nhiên, người ta nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bốn người kia hăng hái làm việc nghĩa như vậy… Chẳng lẽ ban nãy thấy tôi bị cướp nên tinh thần cậu ta hoảng loạn… Đó là cách che dấu sự hoảng loạn của cậu ta à?







Chỉ thấy cậu ta vẫn nhét tay trong túi quần, chiếc quần đồng phục đã bị thiết kế thay đổi đến 9 phần, có chút kì lạ nhưng cũng không mất đi tính học sinh.



Giờ mới nhận ra cậu chàng này không phải kiểu người lắm lời, thậm chí còn có vẻ khá trầm tĩnh, nhưng như thế ngược lại càng thu hút ánh mắt người khác hơn. Tôi không nhịn được mở miệng “Mọi người không nên hút thuốc ah.”



Học sinh B hiểu ra, cười cười “Bọn tôi sẽ khuyên cậu ta. Đúng rồi, bạn học trường nào?”




“A, trường trung học Tân Thành.”



“…”



Sau khi sảng khoái trả lời, tôi phát hiện ánh mắt mấy người kia có phần hoang mang… Sao thế nhỉ?



Ách… Tôi cười khan một tiếng. Vừa rồi mới nghĩ ra, trường cũ của tôi hình như bị phá rồi còn đâu = =~



**



Cho dù có cùng nhau hàn huyên như thế nào thì cũng đến lúc phải chia tay. Huống chi tôi và bọn họ cũng chỉ là khách qua đường.



Nhưng mà cuộc gặp gỡ này lại khơi lên trong lòng tôi ước mơ một thời. Tôi đã từng muốn đậu vào trường tốt, cầm bằng giỏi, tìm được việc, trở thành một nữ cường nhân cơ mà.



Đột nhiên lại muốn… đến trường…



Tôi tự cảm thấy mình quá vẩn vơ, nhưng không cách nào nghĩ đến cái khác được. Càng lúc ý nghĩ này càng mãnh liệt hơn…



A, không được. Tội cố sức hồi phục tinh thần, tranh thủ thời gian kiểm tra lại điện thoại… Sản phẩm trong nước quả nhiên chịu rơi rất tốt, không hề vỡ tý nào. Tôi cười cười, lập tức gọi lại cho chồng. Nhưng mà sau khi máy thông, tôi gọi vài tiếng mà ông xã vẫn không mở miệng, không khí lạnh lẽo xuyên qua điện thoại đến thẳng trái tim tôi. Tôi méo miệng, nhớ tới bao nhiêu chuyện vừa xảy ra, trong lòng lại trào lên uất ức “Người ta bị cướp, làm sao có khả năng nghe điện thoại chứ?”



Tôi còn hào phóng cho ông xã mấy giây phản ứng, chỉ thấy âm thanh mềm mại ôn nhu cùng một chút căng thẳng của anh vang lên “Có bị sao không?”



“Đuổi theo trộm nên chân hơi đau.” Tôi nói thật lòng, im lặng nửa ngày đột nhiên có cảm giác nao nao “Chồng à, nếu chúng ta không trở lại như cũ được thì biết tính sao?”



Cũng không thể nói rằng sẽ một lần nữa bắt đầu lại được. Trong thân phận mới này, trong cuộc sống mới này, nếu em gọi anh là chồng thì sẽ có rất nhiều ánh mắt khác thường nhìn chúng ta, mà anh có lẽ đã không cách nào nâng được em lên…



Anh còn có thể yêu em sao?