Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch - Chương 37




Tôi nhớ lần đầu tiên gặp ba người anh em kia của ông xã là ở bữa tiệc sinh nhật Mỹ Ngọc, vợ Trình Hạo Đông.



Khi đó tôi thậm chí còn chưa phải bạn gái anh.



Nên lúc anh dẫn tôi đến, tôi thấy mặt ai cũng kinh ngạc.



Đó là lúc tôi nhận ra ông xã chắc chắn chưa bao giờ đem một người con gái khác đến bất kỳ buổi tụ hội nào, thế nên trong cái buổi tụ hội còn bình thường hơn cả bình thường ấy ánh mắt mọi người nhìn tôi đều trở nên kinh ngạc rồi bình tĩnh.



Tuy không ai hỏi gì nhưng tôi đã có loại cảm giác xấu hổ hết đường chối cãi.



Tôi biết, có lẽ tôi… vẫn là bí mật của anh.



Chỉ sau khi tôi ngầm đồng ý việc anh xen vào cuộc sống của tôi, anh mới quyết định công khai bí mật này. Dù tôi xấu hổ nhưng cũng không thấy ghét. Thế mới biết anh cũng không dám chắc vào kết cục của chúng tôi.



Giới thiệu qua loa xong, Mạnh Xuyên đột nhiên lôi ông xã qua một bên nói gì đó, thỉnh thoảng lại nhìn sang bằng ánh mắt nghi hoặc.



Diệp Giai Bác cũng tựa trên quầy bar, nhìn tôi từ trên xuống dưới.



Sau đó Trình Hạo Đông lặng lẽ sáp lại, hỏi tôi, bức tường thành vững chắc của ông xã chưa từng bị phá bỏ, cuối cùng tôi đã dùng cách gì.



Ngay khi tôi sờ đầu cười đến xấu hổ, Hàn Lượng lại tới gần, ôm vai tôi, anh nói: Là tớ theo đuổi cô ấy.



Rồi bổ sung một câu: Yêu từ lần đầu gặp mặt.



Sau đó anh bình thản nhìn mọi người, không để bất kỳ ai, kể cả tôi, có thời gian phản ứng. Cuối cùng anh nhìn Trình Hạo Đông bằng ánh mắt sắc bén, trong giọng nói có ý đe dọa: Sao, vợ cậu không ăn sinh nhật à?



… Là tớ theo đuổi cô ấy.



Lời này chẳng khác nào anh đã đồng ý câu “cô ấy là bạn gái tôi” rồi bổ sung thêm cho rõ.



Còn yêu từ lần đầu gặp mặt… Bề ngoài thì có vẻ như anh chỉ đang giải thích cho nguồn gốc của cái quan hệ “người yêu”, nhưng tôi hiểu, anh chỉ đang mượn cơ hội để tỏ tình với tôi.



Tôi đột nhiên cảm động. Có thể thấy anh rất căng thẳng với việc tỏ tình này, còn cố ý không cho tôi có thời gian để nghĩ cách từ chối.



Đồ ngốc…



Từ đêm đó, tuy cả hai không thảo luận sâu hơn về vấn đề ấy nhưng dù là tâm lý hay hành động thì cũng đều thừa nhận loại quan hệ này.



Tiện thể nói luôn, ông xã quả thật có biện pháp. Không lâu sau đó, tôi thâm nhập vào đám bạn của anh bằng một tốc độ nhanh đến kỳ quái.



Còn bây giờ, nghĩ đến việc sẽ gặp được đám bọn họ khi còn trẻ với những khuôn mặt trẻ trung hơn, tôi lại thấy hào hứng. Đáng tiếc không có máy ảnh trong tay, thật sự đáng tiếc.



.



Đó là trong một quán ăn nhỏ, mặt tiền đơn sơ, có vài ba cái bàn, tủ lạnh kiểu cũ, bên trong chỉ có mấy người. Có vẻ là vì xa trường, hơn nữa đã quá giờ tan học nên trông khá vắng vẻ.



Đứng từ xa đã thấy một người khá cao để tóc húi cua, đang đứng trước cửa ra vào nhìn quanh. Vừa trông thấy tôi, người đó đã xoay người chạy vào trong quán.



Vì quá nhanh nên tôi không kịp phân biệt ánh mắt anh ta nhìn tôi, có vẻ không giống với kinh ngạc cho lắm.



Tôi lại đi thêm hai bước, dần dần cảm thấy tướng mạo anh ta rất giống một tên rất huênh hoang nào đó, “Trình Hạo Đông?” Tôi hỏi, tên đó lẽ nào lại từng để đầu húi cua?



“Ừ.” Ông xã đáp nhẹ một tiếng, trông rất bình tĩnh.



Miệng tôi giật giật, rồi đột nhiên dừng bước, “Anh giải thích quá trình quen nhau của chúng ta thế nào?”



“Yêu từ lần đầu gặp mặt.”



Lòng tôi hạnh phúc, “Gặp ở đâu?”



“Tiệm cắt tóc.”



“Sau đó thì sao?”



“Sau đó thì quen nhau.”



“Bao lâu?” Tôi nói xong lại 囧 囧, “Đừng lâu quá, em đang ở độ tuổi rất xấu hổ, nếu xa hơn nữa thì anh nhất định là một thằng bé biến thái thích trẻ con.”



“Không tốt à?” Anh hỏi lại.



“Không tốt.” Tôi nghĩ, “Một tuần lễ?” Dứt lời tôi lại tự nói, “Quá ngắn, như thế chứng tỏ em không biết xấu hổ, họ sẽ khinh em.”



“… Em tiếp đi.”



Tôi lại nghiêm túc suy nghĩ, “Ít nhất cũng phải hai tuần.”



“…” Không biết vì sao miệng anh lại nghéo một cái, hình như đang nén cười, sau đó day đầu tôi, nói nghiêm túc, “Họ vẫn khinh bỉ em cho mà xem.”



Trình Hạo Đông đột nhiên lại thò đầu ra khỏi cánh cửa, chắc không biết vì sao chúng tôi lại tới chậm như vậy trong khi rõ ràng chỉ cách vài bước chân, còn cẩn thận ra dấu với ông xã, cho rằng tôi không thấy được.



Đợi sau khi Trình Hạo Đông chui vào, tôi vội nói với ông xã, “Thời gian là một tháng, a…” Tôi lại suy tư một phen, “Chúng ta nói là tình cờ gặp nhau rất nhiều lần trên đường, lần nào anh cũng chỉ liếc mắt đã nhận ra em, trong lòng nói rằng đây nhất định là duyên phận, đáng tiếc vẫn bỏ qua nhau. Đến tận một lần thấy em bị bắt nạt, anh chờ đúng thời cơ bèn rút dao ra cứu giúp. Em vẫn rất có tâm hồn thiếu nữ, bèn tự hứa từ nay về sau sẽ gắn bó không rời. Ừ, một câu chuyện rất hoàn mỹ! Đúng không đúng không?” Tôi nhìn anh với ánh mắt chờ được khen ngợi, “Anh thấy sao?”



“…” Anh đột nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt có thể.



“Ông xã?” Tôi buồn bực.



“Ừ…” Trong giọng anh có một loại dịu dàng tôi khó nhận ra. Tôi nhất thời chưa bỏ ánh mắt chờ mong kia, tùy anh nhẹ nhàng cốc đầu tôi một cái, sau đó hôn nhẹ lên trán tôi, đi về trước một bước, nói, “Câu chuyện rất hoàn mỹ…”



Tim tôi đập nhanh, nhất thời không nghĩ ra có chỗ nào là lạ, thấy anh đã vào quán, chỉ có thể chạy hai ba bước đuổi theo. Từ sau lưng anh, tôi thò đầu ra, nhìn mấy gương mặt quen thuộc nhưng phong thái thì vẫn chỉ là những đứa trẻ chưa trưởng thành, đột nhiên cảm thấy đầu nóng lên, rất hưng phấn.



Chưa đợi ông xã mở miệng, tôi đã chủ động cười với bọn họ, lại nghĩ đám nam sinh độ tuổi này đa phần là thích những cô bé đáng yêu đơn thuần, rạng rỡ như ánh mặt trời, ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn trêu chọc bọn họ, hô to, “Anh Trình Hạo Đông, anh Mạnh Xuyên, anh Diệp Giai Bác, em chào các anh ~ “



“…”



“…”



“…”



Tôi nhìn bộ dạng đần mặt ra của họ, rõ ràng trời nóng mà trong quán có một luồng khí lạnh, bèn cười híp mắt đến vui vẻ.



Sau đó chọc ông xã, hỏi nhỏ, “Anh có thấy họ không giống với lúc đã lớn lên không?”



Hình như hơi ngốc.



Phản ứng chậm đến mức này cơ mà.



Mạnh Xuyên mở miệng đầu tiên, “Em biết bọn anh à?”



“Không biết.” Tôi vẫn cười. Sau đó lôi ông xã, mở miệng theo thói quen, “Anh mang tiền không?”



Thấy anh gật đầu, tôi lại quay lại cười với đám kia, “Hôm nay ăn thoải mái đi, chúng tôi chủ tri.”




Cả ba: “…”



Thật ra dù họ lớn hay nhỏ, nhất định từ nãy đến giờ vẫn thầm đánh giá tôi, sau đó cố tìm hiểu chỗ hấp dẫn của tôi, tiếp theo dù ghét bỏ hay không cũng đều phải thỏa hiệp với sự kiên trì của Hàn Lượng.



Cho nên, nếu kết quả vẫn như nhau thì tôi cũng chẳng muốn giả vờ giả vịt làm gì, quyết làm một người con gái họ không nắm bắt được.



Cả ba nhìn tôi, có vẻ đã bị sự thái độ thân quen của tôi làm cho sợ hãi.



Im lặng một lúc, Mạnh Xuyên lại nhìn ông xã bằng ánh mắt nghi hoặc, cuối cùng mới nhìn tôi, “Xin chào, bọn anh là bạn tốt của Hàn Lượng.”



“Rất tốt.” Tôi cười, chỉ không hiểu vì sao lại trở lại quá khứ. Vì cục u còn chưa mất, tôi không nhịn được mà sờ khối u, đi thẳng vào vấn đề, “Có việc gì thì cứ hỏi, em sẽ lựa chọn rồi tính trả lời.”



“…”



“Làm chủ tri thì đừng tính toán gì hết.” Trình Hạo Đông bỗng mở miệng, đột nhìn ba chén bánh bột lọc đơn giản trên bàn, “Ba chén này trả tiền rồi.” Sau đó cười cười, “Hàn Lượng, người này không tệ. Ơ? Tên đó đâu rồi?” Anh nhìn chỗ trống bên cạnh tôi.



Tôi nhún vai, “A, anh ấy đi kiếm đồ ăn cho em rồi.”



“Sao hai người biết nhau?” Diệp Giai Bác ngồi cạnh đột nhiên hỏi.



“A ~” Tôi dài giọng, rồi nhìn họ, “Muốn nghe bản nguyên gốc hay là đã chỉnh sửa qua?”



“Bản gốc!” Trình Hạo Đông lộ rõ vẻ hứng thú bừng bừng.



A a…



Tôi lại nhìn trộm anh một cái, thấy ông xã đang đưa tôi một que kem còn nguyên, tôi cũng quay đầu cắn một miếng. Chắc là bị dính kem vào miệng, anh bèn rất tự nhiên vươn tay ra lau hộ tôi.



Lúc quay đầu lại, tôi thấy ba thanh niên đang mắt chữ O mồm chữ A… Thế là tôi nở một nụ cười rất không có phúc hậu.



Ba người kia cũng không làm khó tôi, tôi đoán ông xã chắc đã chuẩn bị tâm lý trước cho họ.



Thật ra tôi từng nghe Mỹ Ngọc bảo, ông xã từng nói với họ: Các cậu tin tớ, sẽ tin sự lựa chọn của tớ.



Chỉ là cách đây quá lâu nên tôi cũng quên mất. Vì trưa còn phải về nhà ăn cơm nên cũng không còn nhiều thời gian, chỉ chào tạm biệt đơn giản rồi ông xã đưa tôi về nhà.



“Này.” Khi sắp đến nhà, anh gọi tôi lại, “Buổi tối tự học.”



“A… Nói chuyện yêu thương à?”



Anh nhìn tôi với ánh mắt thấu hiểu, “Ít nhất em cũng phải thi đỗ Chí Tường, nhớ chưa?”



“A…” Tôi cười gượng, trường cấp 3 đứng đầu thành phố á? Ông xã anh đề cao em quá, đến cấp 2 em còn không nổi… = =



Anh nhìn tôi, “Biết anh giỏi gì nhất không?”



A… Tôi nghĩ, “Máy tính? Viết phần mềm? Toán? Lý?…” Nói rất nhiều thứ mà vẫn không trúng, tôi nghĩ hết nổi.



Cuối cùng anh nhẹ nhàng nở nụ cười tự tin, “Trọng điểm của đề thi.”



“…” Được rồi, tôi quyết định sẽ tức giận phấn đấu.



.



Giữa trưa mẹ đương nhiên không về, nên sau khi ông xã rời đi, tôi bèn đi đến cửa hàng nhỏ gần nhà mua cho mình một hộp cơm. Không thể không cảm thán mẹ cho tiền tiêu vặt rất ít, chỉ đủ để mua một bữa cơm, không thừa tý gì.




Buổi chiều quay lại trường học, quả nhiên Bội Bội đã tới để hỏi về Hàn Lượng.



Cô ấy hỏi gì tôi cũng bảo không rõ, dù sao chỉ là quan hệ phụ đạo sau giờ học đơn giản. Cuối cùng cô ấy mới ngại ngùng hỏi rằng liệu lúc anh dạy tôi, cô ấy có thể tới nghe cùng không.



Giờ tôi mới chần chừ.



Vốn chỉ muốn vô trách nhiệm mà trả lời qua loa “không rõ lắm, để tớ hỏi cho cậu”, sau đó bảo cô ấy rằng không được, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của cô ấy, tôi có thể thấy có bóng dối trá và trốn tránh những chuyện khó khăn của mình…



Thật ra tôi muốn nói với cô ấy, nếu đây thật sự là tôi ở thời điểm này, tôi nhất định sẽ buông tay vì cô ấy.



Nhưng hiện tại, đơn giản buông tay sẽ không giải quyết được vấn đề. Có một số việc rất khó giải thích, tôi kéo cô ấy qua một bên, nói, “Bội Bội, nếu tớ với cậu cùng thích một người, cậu có buông tay không?”



Nhìn thấy nụ cười cô ấy cứng lại, tôi hiểu, có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn mất đi người bạn này.



Tôi nghe được lời chất vấn thiếu kiềm chế của cô ấy rằng tôi có ý gì, nghe được cô ấy oán hận, “Sao cậu có thể làm thế? Tớ thích anh ấy trước!”



Đúng thế, sự thật là như thế tôi mới hơi thương cảm. Nhưng mà lúc tớ gặp anh ấy thì đó đã là vị trí trống, mà đó cũng không phải thứ cậu có thể xen vào.



Cho nên, Bội Bội, tớ thật sự xin lỗi cậu.



Tôi chỉ có thể nhìn cô ấy mà nói, “Tớ cũng định thi Chí Tường.”



Nên Bội Bội, cậu đừng thua tớ.



Tiếp theo tôi nhìn ánh mặt bi thương của Bội Bội, không hiểu sao lại thấy khổ sở.



Đột nhiên muốn nói xin lỗi với “tôi” năm mười lăm tuổi. Hóa ra không phải ai trọng sinh cũng có thể thay đổi những chuyện quá khứ thành tốt đẹp. Với tâm lý của người trưởng thành, bị bó hẹp trong những khung hình nhất định, thiếu đi tâm tính khi trước, có lẽ người ta sẽ xử lý bết bát hơn nhiều.



Tôi thở dài, cố giữ vững tinh thần, ít nhất tôi vẫn có ông xã để bám lấy.



Ông xã giả chữ ký của mẹ tôi, xin cho tôi nghỉ tự học buổi tối. Còn tôi cũng to gan lừa gạt cả nhà, ngày nào cũng đúng giờ ra ngoài, đúng giờ về nhà. Nhưng cũng nên khen ngợi tôi, đi theo ông xã tình hình học tập đã khá hơn nhiều.



Chúng tôi ngồi trong một căn nhà trống ở gần mặt đường giữa hai nhà đọc sách. Ông xã nói với bác gái giữ chìa khóa rằng chúng tôi là anh em, hoàn cảnh trong nhà không được tốt, sau đó ôn tập rất có quy củ.



Ông xã tự tin không phải không có lý, anh rất biết nắm trọng điểm.



Bên cạnh việc đó, anh giảng bài rất sinh động, siêu hơn giáo viên trên lớp của tôi nhiều. Cộng với việc tôi với anh có tình riêng nên càng nhập tâm hơn.



Thỉnh thoảng có lúc thất thần, tôi sẽ ngạc nhiên vì sao anh lại nhớ được nhiều thứ mà tôi đã quên hết như vậy, ngạc nhiên anh học hành như thế nào.



Có lẽ là có thiên phú, những thứ chúng ta không có, đành thôi.



Những ngày này vừa buồn tẻ đơn điệu vừa đau khổ, trao nhau những ánh mắt đầy ẩn ý, lén nắm tay nhau dưới mặt bàn, lén đá anh, lén nhìn anh…



Sau đó ở một ngõ nhỏ dưới nhà chúng tôi, trong bóng tối không ai nhìn thấy, hôn môi tạm biệt.



Bình an vô sự.



Sự thật chứng minh, tôi cũng không phải ngu ngốc, chỉ qua một khoảng thời gian phụ đạo ngắn ngủi, thành tích của tôi đã tăng mạnh, nhưng nếu so với điểm để vượt qua được kỳ thi cấp 3 thì cũng chưa có gì đáng kiêu ngạo.



Quả nhiên Bội Bội đã chiến tranh lạnh với tôi.



Chẳng qua tôi là người phụ nữ từng ngồi trong quán cà phê im lặng cả ngày, sau khi thả lỏng tâm tình cũng không cố gắng cầu xin gì, chỉ thấy đáng tiếc.




Ông xã thỉnh thoảng cũng sẽ nói với tôi về vấn đề có thể trở lại hay không. Nhưng hiện trạng đã bị chúng tôi thay đổi, những người khác cũng đã thay đổi theo phản ứng dây chuyền.



Thậm chí tôi còn không biết phải giải thích mọi chuyện với tôi trước đây như thế nào.



Tối nóng quá nên tỉnh giấc mới nhận ra…



Cuộc sống, ngoài việc bình lặng ra thì còn có một loại nơm nớp lo sợ dè chừng.



.



Giấy không gói được lửa, gần đây tôi hiểu rõ cái này.



Nên lúc mẹ tôi kéo tôi ra khỏi lòng ông xã, tôi thấy mặt ông xã nhanh chóng nghiêm trọng lại.



“Về nhà!”



Trong ấn tượng của tôi thì mẹ chỉ có vẻ mặt ấy một lần duy nhất, chính là lúc bà phát hiện cha tôi ngoại tình.



Tôi tìm từ thích hợp nhất để hình dung: xấu hổ và giận dữ.



Chỉ là đối tượng lần này lại là tôi.



Ông xã cũng biết đây là vấn đề nghiêm trọng. Anh đứng trước mặt tôi, ý muốn giải thích.



Đáng tiếc, đây dù sao cũng là mẹ tôi, là mẹ vợ của anh. Anh không thể đối phó bằng nắm đấm giống với đám lưu manh ngày đó.



Tôi biết lúc mẹ tức lên thì chẳng sẽ cần để ý xung quanh mà vạch mặt. Như thế này đã là nhẫn nại lắm rồi.



Vừa bị mẹ lôi về nhà, tôi vừa quay đầu cảnh cáo ông xã, ra hiệu cho anh rằng tôi có thể tự giải quyết, anh đừng làm to chuyện.



Nếu không tôi chỉ sợ cả cha mẹ lẫn hiệu trưởng, giáo viên và bạn học của anh, cùng hiệu trưởng, giáo viên và bạn học của tôi, thậm chí cả hàng xóm, đều bị lôi vào chuyện này.



Cuối cùng anh bị khóa ở bên ngoài.



“Mày bao nhiêu tuổi rồi? Đã học người ta yêu sớm là thế nào?”



Đây là câu đầu tiên mẹ nói với tôi.



Vì bà đang xúc động nên âm lượng to hơn bình thường rất nhiều lần.



Là lỗi của tôi, trước kia tôi còn nhìn trái nhìn phải kiểm tra xem có địch ở quanh không, sau này lại buông lỏng cảnh giác, càng lúc càng ở bên ông xã lâu hơn.



A, không biết có phải do hoàn cảnh hay không, rõ ràng tôi là người trưởng thành lại có thể hoàn toàn hòa vào hoàn cảnh này. Đối mặt với mẹ đang chất vấn, cha vẫn chưa nói gì, chỉ ngồi một bên hút thuốc, tim tôi đập bình bịch không ngừng.



Tôi bắt mình tỉnh táo lại, biết mẹ đã cho rằng “mắt thấy là thật”, cũng không phân biệt rõ, cộng với sự hộ tống rõ ràng ban nãy của ông xã, bèn nói thẳng, “Bọn con nghiêm túc.”



“Nghiêm túc?” Mẹ tôi khịt mũi, vẻ coi thường, “Mày biết thế nào là nghiêm túc à? A? Tao còn nghĩ không biết sao thời gian này mày ngoan như thế, ra là để che dấu! Bội Bội gọi tới hỏi sao mày không đi tự học buổi tối, tao còn chưa tin! Mày biết thế nào nghiêm túc à? Biết thế nào là tình yêu à? A!!”



“… Dạ, con biết.”



“Mày biết cái gì mà biết! Mày biết câu nào của thằng kia là thật, câu nào là giả chắc? Nó bao nhiêu tuổi rồi? Tối nào cũng ở chung một chỗ với con gái, vừa nhìn đã biết không phải người tốt! Tuổi còn nhỏ mà không lo học!” Bà hít một hơi thật sâu, “Sao mày phụ lòng mẹ như vậy? Hả?”



Lòng tôi rất phức tạp, tuy nói có căng thẳng nhưng cũng chưa thành sợ hãi, chủ yếu là không biết phải giải thích thế nào, lại sợ cha mẹ tức giận quá.



Nhưng mà bà nói cũng rất khó nghe, vốn muốn phản bác hai câu, lại sợ làm to chuyện hơn, chỉ có thể hít sâu, khống chế cảm xúc, đè nhỏ giọng lại, “Mẹ… mẹ bình tĩnh một chút, Hàn Lượng anh ấy rất tốt, cực kỳ tốt…”



“Tốt!?” Bà bỗng nhiên trở nên sai lầm, “Một thằng con trai tốt sẽ lôi tay mày lúc nửa đêm canh ba à? Sẽ ngày nào cũng lừa mày ra ngoài? Sẽ ôm mày dưới cửa nhà mày? Mày vẫn còn nhỏ, chẳng biết gì hết!”



“Anh ấy không lừa con ra ngoài…”



“Còn cãi à?” Bà đập bàn thật mạnh, “Mày thấy thằng kia có chỗ nào tốt? Giờ nó nuôi được mày chưa? Nếu giờ nuôi được mày rồi thì liệu nó có nuôi mày cả đời không? Trông thì như thằng ăn bám, mày thấy nó đáng tin à?”



“MẸ!” Giọng bà càng lúc càng lớn, tôi cũng không kìm được mà nâng cao âm lượng, nặng nề hô lên, “Anh ấy có chỗ nào giống thằng ăn bám?” Tôi hoàn toàn là một cái đầu hai cái lớn, căn bản không biết phải giải thích với bà thế nào, thậm chí còn có loại xúc động muốn nói hết tất cả. Nhưng mà tôi lại cố nén cảm xúc lại, không biết vì sao trong đầu tự nhiên hiện ra cảnh con gái tốt cãi nhau với tôi… Lại hít một hơi thật sâu, “Anh ấy sẽ lấy con, OK? Nên không cần nói tới thiệt thòi hay không thiệt thòi! Hơn nữa con không muốn cãi nhau với mẹ, mẹ bình tĩnh chút đi được không?”



“Bình tĩnh cái rắm!” Bà bật dậy, “Mày càng lúc càng khó bảo, quỳ xuống!”



Quỳ xuống? Tôi trông bà tức đến mức sắp sung huyết não, hơi chột dạ, lại không chịu thỏa hiệp… Tôi chọn lùi về phía sau một bước rồi khẩn cầu với bà, “Mẹ ~” sau đó nghiêm túc nói, “Sau này chúng con sẽ chứng minh cho mẹ xem, chúng con có thể sống rất tốt, anh ấy cũng là người đàn ông đáng để con giao phó cả đời, xin mẹ tin tưởng con một lần.”



“Giờ thì mày có chỗ nào đáng tin?”



“Con học tập tiến bộ hơn hẳn được chưa?” Tôi không nhịn được mà nói to, vì bà giận đến mất hết lý trí rồi.



“Cái đó mà tiến bộ? Nếu mày cứ như thế, tao nói cho mày, trường cấp 3 mày cũng không thi nổi, trượt sạch!”



“Mẹ!” Tôi nhíu mày, “Con thật sự, thật sự lớn rồi, mẹ đừng quản con nữa được không?”



“Bốp ~!!”



Mẹ bước nhanh lên phía trước, một bàn tay hung hăng quét qua, “Kệ mày? Giờ tao không quản được mày nữa rồi phải không? Mày còn chưa đầy 15 tuổi! Mày dám chắc thằng kia sau này sẽ không thay lòng đổi dạ không? Trước khi mẹ mày lấy bố mày, mày nghĩ ông ấy có dỗ ngon dỗ ngọt mẹ không? Mày sống với nó vài chục năm rồi mày có chắc nó không ra ngoài lêu lổng không? Con hồ ly tinh kia còn diễu võ dương oai đấy, mày tưởng đàn ông tin được à? Hả?”



“…” Tôi thình lình bị ăn tát nên có chút mơ màng, có vẻ là do lâu lắm rồi không động đến vũ lực…



Cha vốn đứng một bên buồn bực hút thuốc, thấy cũng bị lôi vào, vẻ mặt trở nên xấu hổ, sau đó lại chuyển thành căm phẫn, “Bà nói như thế trước mặt con gái là có ý gì?”



“Sao?” Mẹ tôi châm chọc, “Xấu hổ rồi à? Ông còn có mặt mũi? Tự ông biết mình đã làm những gì!”



“Tôi đã làm cái gì? Nếu không phải vài chục năm nay bà cứ liên tục kiếm chuyện cãi vã…”



“Tôi cãi vã? Lúc mới gả cho ông, ông còn chưa thể cho tôi một bữa cơm no, nếu không phải ngày nào tôi cũng chịu khổ cùng ông, ông còn có được như ngày hôm nay chắc? Mạc Trí Dũng, ông là đồ vong ân bội nghĩa! Tôi mù mới đi theo ông, con gái cũng là học theo ông đấy!”



“Cái gì mà học theo tôi? Là do bà dạy không tốt!”



“Tôi dạy không tốt? Thế ông không có phần à? Có giỏi thì ông dạy nó cho tốt đi! Giờ cánh của nó vững chắc rồi, nó muốn chạy với một thằng nhà quê! Ông dạy thì tốt hơn đấy!”



“Tôi nghi lúc trước là bà cố ý cho nó đi nhuộm tóc với xỏ lỗ tai! Là bà cố ý đả kích tôi!”



“Tôi cố ý?”



“Bà có dám nói không phải bà cho nó tiền không?”



Tôi dùng một cánh tay che mặt, mặt tôi đã vừa nóng vừa rát sau cái tát kia. Lúc trước cũng thế này, sau khi tôi nhuộm tóc, họ chửi tôi rồi lại chuyển sang chửi nhau, tôi đứng theo dõi, mẹ tôi sẽ nhào tới đánh cha tôi, rồi biến thành một cuộc chiến kinh thiên động địa… Tôi cầm một chiếc ghế đập mạnh vào bàn, chờ yên tĩnh rồi mới bình tĩnh nhìn bọn họ, “Hai người vẫn nên ly hôn đi.”



Sau đó tôi nhìn mẹ tôi, cũng không biết là bất đắc dĩ hay là tức giận, hít một hơi thật sâu, thái độ không chấp nhận từ bỏ, “Dù sao con cũng quyết tâm ở bên anh ấy.”



Rồi tôi nhìn họ và quay đi.



“Đồ mất nết!” Mẹ đột nhiên xông lên, đập mạnh vào đầu tôi, “Bà không quản được mày rồi phải không?”



Lần này trước mặt tôi thật sự tối sầm, hôn mê bất tỉnh.