Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch - Chương 26




Lúc tỉnh lại, tôi đang nằm trên một chiếc giường to có chút xa lạ ở căn nhà tạm thời kia, màu cam vàng tươi đẹp đặc trưng của hoàng hôn xuyên qua bức màn, một đám mây ngũ sắc phản chiếu trên tấm gương, bầu trời chiều xanh xám pha chút hồng, lộ ra vẻ mỹ lệ mê hoặc người…



Chạng vạng, căn phòng tĩnh lặng tựa như đã chết.



“Ông xã…”



Tôi mơ mơ màng màng gọi, trong miệng vẫn còn vị rượu đỏ, họng khô rát, có chút khát, ngồi trên giường một lúc vẫn không thấy ai đáp lại.



Nhíu mày, anh không ở đây sao?



Ông xã ôm tôi về từ bao giờ, tại sao trở về đây, tôi đều không có chút ấn tượng nào, thậm chí cái câu cuối cùng ông xã nói với tôi đó, rốt cục là nằm mơ hay là sự thật, tôi nhất thời không phân biệt được, cực kì lẫn lộn.



Trước khi bước vào phòng vệ sinh tôi có chút do dự, sau đó nhắm mắt lại đẩy cửa ra ~ lúc nhìn vào gương, trông thấy khuôn mặt vẫn ở lúc mười bốn mười lăm tuổi, cũng không thể nói là thất vọng hay thế nào, nhất thời trong lòng bách vị tạp trần*, cũng không biết mình nghĩ gì.



(* trăm vị lẫn lộn)



Thở dài, đánh răng rửa mặt.



Sau khi chuẩn bị xong, tôi vòng qua vòng lại mấy vòng trong phòng vẫn không thấy ai, đến John cũng không quay lại, tên kia bình thường thì không cảm nhận được sự tồn tại, nhưng dù sao thì cũng là tên nhóc biết làm điểm tâm, tôi sờ sờ cái bụng rỗng tuếch, cảm thấy dạ dày hơi khó chịu.



Ông xã sau khi nhỏ đi thì đổi số điện thoại, tôi còn chưa học thuộc lòng, mắt thấy ba lô đặt trên salon, thế nên muốn lấy điện thoại ra gọi cho anh. Tôi thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, lại nhìn người gọi, toàn bộ đều của Tô Đình.



Giờ mới nhớ ra cái tai họa sáng nay xảy ra trong trường học, da đầu hơi run lên, lại nhớ đến ông xã sau khi khôi phục đáng tin cậy hơn tôi nhiều, chắc là đi xử lý chút vấn đề công hoặc tư nào đó, cũng không vội tìm anh, vì thế ấn nút gọi đi, đến chỗ để rượu ở gần phòng khách rót cho bản thân một chén nước.



“Cái đồ hoa phá hoại nhà cậu khỏe nhỉ! Chết ở đâu rồi? Giờ mới nghe điện thoại!” Tô Đình mở miệng không chút khách khí, không thể nhìn ra bộ dạng tấm gương mẫu mực cho người khác.



Tôi chợt cảm thấy buồn cười, “Xin đừng xâm hại một đóa hoa đẹp như tớ, cảm ơn.” Sau khi cảm ơn xong mới nói, “Vừa ngủ dậy.”



“Cậu còn ngủ được!”



“Làm sao thế?” Tôi uống một ngụm, sau đó dừng một chút, “Cha của cậu không phải đá tớ ra khỏi trường đó chứ…” = =



“Cha tớ hỏi người đàn ông đón cậu hôm nay là ai.”



“À?” Cái này… chuyện riêng a, tôi đổ mồ hôi đổ mồ hôi, “Cậu trả lời thế nào?”



“Tớ nói tớ không nhìn được mặt thì làm sao biết được đó là ai.”



Đổ mồ hôi… Tô Đình ngài thực có quyền thế = =~



“Là Hàn Lượng nhà các cậu?”



“À?”



“Tối qua lúc anh ta đuổi bọn tớ đi, còn chưa khôi phục đâu, tớ thấy sáng nay anh ấy không đi học, hơn nữa cha gọi điện cho tớ, với bộ dạng này của cậu thì còn quen được người đàn ông nào khác nữa… Hàn Lượng rồi.”



“… Ừ.”



“A, chúc mừng!” Tuy giọng Tô Đình có chút thất vọng, nhưng cũng không thiếu thành ý, đoán chừng chắc là không nỡ mất đi học trò ưu tú như Hàn Lượng, lại thấy cô ấy nói tiếp, “Cha tớ còn hỏi cậu là ai.”



“Cái gì?”



“Cha tớ nói, với tư cách một hiệu trưởng, trường học không thể nhận một học sinh tư liệu không rõ ràng, chuyện này khiến ông ấy thấy không được thỏa đáng.”



“Hả? Việc này không phải trước khi nhập học đã nói xong rồi sao? Sao giờ ông ấy lại nhắc đến tớ?”



“Tớ cũng hỏi rồi, ông nói là Sở tiên sinh hỏi.”



“…”



“Mạt Lị, ai là Sở tiên sinh?”



“…”



Cô ấy đại khái nhận ra sự do dự của tôi, đột nhiên ồn ào, “Có phải cậu gặp người quen không? Nhận ra cậu rồi? A? Lẽ nào là mối tình đầu?”



Xúc động…



Tôi đoán câu cuối cùng chắc là Tô Đình nói bừa thôi, hôm nay uống nhiều quá, đầu óc linh hoạt hơn nhiều… “A.” tôi nắm chặt cốc nước, “Là bạn học cũ, trước kia từng có chút việc…” Tôi cũng không muốn dây dưa quá nhiều ở vấn đề này, lại hỏi, “Cha cậu chắc không để lộ ra cái gì chứ?”



“Đương nhiên, ông ấy dùng chiêu chuyện riêng khó nói, từ chối.”



“A.” Tôi thở dài, ngẫm nghĩ rồi nói với cô ấy, “Tô Đình…”



“Hả?”



“Cậu giúp tớ xin nghỉ vài ngày với hiệu trưởng được không?”




“Được.” Cô ấy cũng không hỏi nhiều, ngược lại cũng trấn an tôi, “Mạt Lị này, Hàn Lượng nhà các cậu đã biến như cũ, cộng thêm cái bé đáng yêu kia cũng đã khôi phục, cậu có hi vọng lớn đấy, rất lạc quan. Thật sự nếu không được cũng đã có chồng nuôi, lúc nuôi bộ ngực lớn lên, đảm bảo sẽ giúp anh ấy duy trì cảm giác mới lạ. Bây giờ rất thịnh hành chuyện tình yêu già trẻ, không cần lo lắng.”



“…” Tôi cười lớn, biết rõ Tô Đình là lo tôi không biến về được, sợ tôi nghĩ ngợi lung tung, rồi cười nhẹ, “Cảm ơn cậu.”



Sau khi cúp điện thoại, trong lòng không hiểu sao có chút hoảng loạn, tránh cũng không được, mới ép mình đối mặt với những suy nghĩ trong lòng…



Tôi biết, ngoại trừ vấn đề biến nhỏ đi, kỳ thật còn quan hệ với Sở Diệc Nhiên, giống như là ký ức ở sâu trong lòng bị chạm vào, hại tôi trở tay không kịp.



Có một thời gian dài, tôi đều tìm kiếm bóng dáng của anh ta trên đường, lúc đó đầu lúc nào cũng nhớ về hồi ức hai người ở bên nhau, nhớ tới cuộc sống của anh, nghĩ đi nghĩ lại, lòng dễ dàng chua xót.



Ở những năm tôi không có người làm bạn, những thói quen này đã ngấm quá sâu vào tận xương tủy, tôi không cách nào bỏ được.



Chỉ là tôi và Sở Diệc Nhiên cũng chưa từng bắt đầu, cũng chưa từng thổ lộ, mấu chốt nhất, tôi đã là Hàn phu nhân, tôi yêu Hàn tiên sinh. Anh ta chung quy chỉ là khách qua đường.



Chính là bởi vì như thế, tôi mới không cách nào hiểu được vì sao bản thân lại vô thức trốn tránh ánh mắt Sở Diệc Nhiên, cũng không đủ thản nhiên, nhất định chú ý.



Tôi căm ghét bản thân như vậy.



Vẫn cau mày, lại nghe được tiếng mở cửa, tôi vội buông cốc nước, chạy ra đón, quả nhiên là ông xã.



Vừa muốn nhào tới, không biết từ nơi nào truyền đến âm thanh quen thuộc, “&%[email protected]!…”



Tôi dừng một chút, nhìn ra sau lưng ông xã thì không thấy gì, bên tai vẫn tiếp tục bị tiếng nói trẻ thơ thu hút sự chú ý, “Ọt ọt ọt…” Tiếng động đó duy trì một lúc, sau đó chuyển thành tiếng phổ thông tôi cực kì quen thuộc, “Hàn đại ca!”



Lúc tôi mới chậm rãi chuyển ánh mắt xuống



Jo… John?



Nhìn đứa bé lại nằm trong một chiếc áo T-shirt cỡ lớn kia… Tôi dường như nghe được tiếng cằm mình rơi xuống…



John!?



Tôi cực kì kinh ngạc, tôi, tôi lại bỏ qua màn hài kịch nào rồi?!



Khuôn mặt ông xã bình tĩnh, vẫn vô cảm như trước, John run lên xông đến, dang tay ra giống như gà con ngăn cản diều hâu, bộ hắn đang mặc hẳn là bộ đồ mặc lúc sáng, lung tung buộc lại, giống như pháp sư che bắp chân, không mặc quần, không hiểu chim con có bị hở không… = =



Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ tưởng tượng.




Thấy ông xã vận không mở miệng, John bắt đầu sốt ruột, nhìn tôi, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu vểnh lên, bộ dạng cần giúp đỡ, “Đại ca đang tức giận!”



Tôi vốn muốn nói gì, ông xã lại nhìn tôi, dừng một chút, sắc mặt căng cứng mới buông lỏng, vẹn vẻn dịu dàng nói với tôi một câu, “Có đói không?”



Tôi vô thức gật đầu.



Ông xã a một tiếng, nhìn tôi thật sâu, vẻ mặt lại dịu dàng một chút, “Để anh nấu cho em.” Sau đó xoay người đi vào bếp.



“…” Nhìn bóng lưng anh, lòng tôi có chút đau đớn, ông xã cũng không phải tức John, anh chỉ là sợ bị biến lại, còn không muốn tôi lo lắng.



“Hàn đại ca!”



John lại điên loạn muốn chạy lên ôm đùi ông xã, tôi nhẹ nhàng vượt lên chặn trước mặt hắn, nhíu mày, “Anh lại ăn lung tung cái gì rồi?”



John méo miệng, “Tôi không ăn bánh ngọt.”



“…”



Khuôn mặt bánh bao thịt uất ức giống như sắp khóc, “Thật sự không ăn!”



.



.



Hai ngày liền tôi đều ở trong nhà với ông xã, John vì nịnh anh, bận đến bận đi ở trong nhà, John với ông xã gần như có một loại tình cảm như chim non với chim mẹ, nhất định sẽ có ngày tôi làm rõ chuyện này.



Ông xã vẫn đang bận gì đó, sau khi xem xong, tôi biết anh là đang chuẩn bị sẵn cho lần biến nhỏ về sau, đơn giản là gọi điện thoại cho bố mẹ chồng giải thích, sau đó xem tin tức, ngày đêm gõ máy tính.



Tôi có chút đau lòng.



Từ lúc anh biết John lại biến trở về, cũng không cần tôi uống rượu nữa.



Tôi không cách nào khác, ngoại trừ liên tục ăn đồ ăn giống đêm đó, liền vụng trộm đến quầy rượu uống rượu.



Tôi muốn, dù không duy trì được lâu cung được, có thể dùng thân thể an ủi anh.



o(╯□╰)o …




A, tôi ghét nhà mình bị khí áp thấp.



Tôi đoán ngày đó là John gọi điện thoại cho anh. Tên nhóc kia đơn giản giải thích sự kiện xảy ra trong ngày, đồng thời nói, hắn trong lúc đang sửa sang công cụ làm bếp, đột nhiên cảm thấy khó chịu, liền phát hiện miệng lưỡi đắng khô giống hệt lúc trước, sau đó liền trốn sang một bên, lại trải qua ác mộng kia một lúc nữa.



Lúc này cửa tiệm là đang mở, không biết liệu có vị khách nào bước vào, sẽ phát hiện ra tất cả.



John đành gọi cho ông xã xin trợ giúp. Ông xã vì thế nên mới đưa tôi về, sau đó đi đến đón John. Tôi đoán ông xã cuối cùng là mặt đen sì đi đón John. Cho nên hắn đoán bản thân đã gây thêm phiền phức cho ông xã, mới một lòng đi lấy lòng anh.



Đây là lạc đề rồi, quan trọng là hai ngày nay ông xã ngủ không ngon, có lẽ căn bản không ngủ được, mãi đến nửa đêm vẫn còn trằn trọc, lại cẩn thận từng li từng tí sợ đánh thức tôi, khiến lỗ mũi tôi cũng chua.



Anh thật sự không chịu được nữa, liền rời giường đến ban công uống rượu.



Mà tôi, lại nằm trên giường giả vờ ngủ.



Thật ra tôi vẫn là kiểu người đà điểu, cha mẹ li hôn cũng được, bị bạn bè bỏ rơi cũng được, thậm trí ở trước mặt người tôi từng thích cũng không sao, tôi cũng quen rồi.



Chỉ cần nghe được một từ khó nghe, tôi cũng sẽ ra vẻ không quan tâm, kì thật là người nhẫn nhục chịu đựng, cũng không biết bản thân đang sợ cái gì.



Ngày đầu tiên tôi nằm bên ông xã trằn trọc cả đêm, cho rằng anh sẽ ôm tôi một cái để thực hiện ý đồ giải tỏa.



Ngày hôm sau tôi mặc anh một mình ra ban công uống rượu, sợ hãi chuyện sẽ nhỏ đi.



Tôi căm giận nghĩ rằng có lẽ thể chất người ngoại quốc không giống với chúng tôi.



Ngày thứ ba nhìn ông xã ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, bộ dạng thoạt nhìn cũng không quá tiều tụy, hơn nữa còn mặc tạp dề nấu cho tôi một bàn thức ăn ngon, mà tôi thì mất hết tinh thần, quầng mắt thâm bởi vì trẻ lại mà biến mất cũng quay lại, rốt cục lúc ông xã lần thứ ba trở mình đã bộc phát, bật dậy bò xuống mở đèn lên, chướng mắt chướng mắt…



Cũng không chờ thích ứng xong, đã tóm gối hung hăng đập vào người anh, rống to, “Hàn Lượng anh là đồ con rùa!”



Một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, cũng không biết lấy sức ở đâu, liều mạng kéo cổ áo của mình ra, kéo đến khi áo ngủ tuột xuống, lộ cả bả vai tròn tròn, lòng thầm nghĩ dù sao cũng không ngủ được ~



Bộ dạng hi sinh anh dũng: “Anh tới đi!”



Lại còn có một chiếc cúc không biết điều đứt ra, đập thẳng vào trán anh.



Ông xã vốn đã thích nghi với ánh sáng, hẳn là bị chiếc cúc kia đập vào khiến lờ mờ, sững sờ híp mắt nhìn tôi, tôi gặp ánh mắt kinh ngạc kia, không hiểu sao có chút xấu hổ, kéo áo trở lại, cả người nhanh như chớp đã chui vào trốn trong chăn.



Một lúc trầm mặc…



Rồi bên tai tôi xuất hiện tiếng cười khẽ trầm trầm, ấm áp của ông xã.



Tôi quẫn bách đến không biết nên làm gì cho phải.



Tôi sao lại có thể bắt đóa anh đào của mình ra gặp người khi chúng chưa trưởng thành chứ? Chẳng phải sẽ khó coi lắm sao…



Sau một khắc, tôi cảm thấy mình được anh ôm thật chặt, sau đó anh mới nói ra nỗi lo sợ trong lòng mình, “Anh lần nào cũng mơ thấy mình bé đi.”



“Hm…”



“Em bây giờ còn nhỏ quá.” Anh tựa vào cổ tôi, hô hấp rõ ràng hỗn loạn, “Sợ em bị thương.”



Tôi méo miệng, lòng cũng cảm thấy tủi thân, mạnh mẽ ngẩng đầu cắn vào mũi anh một cái, “Vậy anh cũng không thể cả đời không ngủ! Anh nói vợ anh đây cũng là người cực kì thông minh, hai ngày nay anh không ngủ anh nghĩ có thể gạt em sao? Anh cho rằng anh không ngủ em có thể ngủ ngon à? Anh không phát hiện ra hai quầng thâm ở mắt em sao?”



Anh ôm tôi thật chặt, tôi càng nghĩ càng giận, “Vậy anh không đau lòng à? Không khó chịu à? Không thể ngủ ngon à?” Nói xong, tôi bỗng dịu dàng, “Thật ra anh vẫn không tin em… Đúng không?”



“Hả?”



Tôi hít một hơi thật sâu, “Tin rằng em yêu anh.”



“…” Anh rõ ràng hơi giật mình, ánh mắt đột nhiên sáng rực nhìn tôi, vươn tay dịu dàng vuốt tóc tôi, sau đó, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.



Toàn bộ đều không cần nói gì thêm.



Cũng không biết đã ngồi dưới ánh đèn bao lâu, lưng tôi dựa vào chỗ hõm trên vai anh, vuốt ngón tay anh, đột nhiên nói, “Anh nói lại lần nữa đi.”



“Sao?”



“Nói em bây giờ vẫn còn nhỏ.”



“Em bây giờ vẫn còn nhỏ.”



“Sợ em bị thương.”



“Sợ em bị thương.”



“…” Hm, tôi giật mình, “Lưu manh!”