Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch - Chương 15




Đại ca à, tuổi anh còn nhỏ, yêu sớm vậy là không tốt.



Chỉ là, tôi nghĩ không chừng người ta chỉ đang tìm trò vui, tôi cũng chẳng có tư sắc gì hơn người khiến người ta vừa ý tôi. Trùng hợp giáo viên đàn nốt cuối cùng, che được tiếng ọt ọt phát ra từ bụng tôi, trán đổ mồ hôi dữ dội, lập tức ý thức được chuyện nghiêm trọng ~ xúc động gì đó đã thành thật…



A, chuyện bi kịch nhất trên đời, là bị tiêu chảy đúng lúc thi!



Lập tức không nhịn được, nhớ tới lúc mới lên lầu thoáng thấy toilet ở chỗ rẽ, lúc này không kịp nói tiếng nào, cũng không kịp thưởng thức màn trình diễn bi tráng của anh trai nhỏ Giản Hạo, cũng không quay đầu chạy ra ngoài.



Cố kìm nén chạy đến toilet, cuối cùng… vật X dơ bản chui ra, đổ đến biển không thể quay lại.



Mẹ nó, về nhà tôi không lột một tầng da của John, ba chữ Mạc Lệ Hoa của tôi sẽ đảo lại!



Xong việc tôi sờ túi quần.











Trên đời này chuyện bi kịch hơn chuyện bi kịch nhất, chính là lúc tiêu chảy không mang theo giấy…



Lúc này cảm xúc gì tôi cũng không có, chỉ có lá xanh bay tán loạn trong đầu, một hàng lệ chảy ra… T^T



Trường học này mọi ngóc ngách đều không có giấy rác, vừa nãy sách âm nhạc gấp quá không mang, nếu không cũng còn có một công dụng, dù sao cũng có thể giúp tôi “sạch sẽ ra ngoài”, tuyệt, không, đáng!



Giờ gặp phải tình huống này…





Hỏi: Làm sao bây giờ?



Tôi quyết định ôm cây đợi thỏ, đặt ra hết thảy khả năng. Toilet lớn như vậy lại ở chỗ này không thể không có ai, đúng không.



“Xin hỏi có ai không?”



Có khăn tay không… Không có người trả lời một tiếng a… Chân tôi có chút run rẩy, hiện tại bắp chân đều rắn chắc như kim cương. Đứng lên thì quá hèn mọn bỉ ổi, chẳng lẽ bất đắc dĩ gọi cho ông xã tới đón sao, nhưng để đợi đến lúc đó… Tôi lo lắng cân nhắc khả năng của đôi chân, sẽ không thể chết cứng ở chỗ này a… -_-|




Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Đột nhiên một đôi tay giơ lên từ trên cánh cửa, bàn tái sống sờ sờ khiến trái tim đã sống hai mươi mấy năm cứng như thạch của tôi sợ đến mức nứt ra.



Cũng may trong bàn tay kia cầm mấy tờ giấy, phân tán sự chú ý của tôi, lại thêm giọng nữ trong trẻo, nhẹ nhàng vang lên phá vỡ sự yên tĩnh, “Cho đấy.”



T^T… Đại ân đại đức, kiếp sau báo đáp!



Sau một hồi dày vò tôi dường như là vịn tường để đứng lên, cảm giác gai góc đau đớn, từ lòng bàn chân chạy thẳng lên não, mở cửa ra muốn nói tiếng cám ơn, cô bé kia đang có chút mất tự nhiên đứng đó che mũi, thấy tôi đi ra, một câu cũng chưa nói đi thẳng ra ngoài.



Tôi dùng tốc độ của con rùa bò ra khỏi toilet…



Lúc đến ngã rẽ liền thấy tên nhóc Giản Hạo kia tự tiếu phi tiếu nhìn tôi, từ đáy lòng tôi cảm thấy phiền phức khó chịu, cô bé kia lại sôi nổi đi lên, bộ dáng giống như vừa hoàn thành nhiệm vụ, giờ đến lấy kẹo.



Giản Hạo ngoảnh đi không nói gì, một ánh mắt lướt qua khiến một bụng oán khí của nàng chuyển hướng, nghiêng đầu trừng tôi rồi bỏ đi.



Tôi nhìn sân trường an tĩnh, trong lòng nghĩ chẳng lẽ lại lâu như vậy, rõ ràng còn chưa có hết giờ…




“Vào học rồi.”



Hắn dường như biết suy nghĩ trong lòng tôi, sau đó nhếch miệng, dùng tốc độ dày vò người ta, chậm rì rì quan sát tôi từ đầu đến chân.



Tôi bởi vì ánh mắt trắng trợn kia cảm thấy không được tự nhiên, đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, cũng lười quanh co, “Nhóc con, tôi với cậu không có hứng thú, OK?” Sau đó cắn răng chịu đựng cảm giác tê dại như có hàng nghìn con kiến bò trong người.



(^ chắc chỉ bị tê chân =v= chứ không phải có tình ý gì với Giản Hạo đâu nhỉ?)



Phát hiện cửa phòng âm nhạc đã đóng lại, chẳng lẽ buổi chiều chỉ mình lớp tôi có tiết âm nhạc? Cộng với việc đã cuối kì, các loại hoạt động giải trí bán thời gian đã dừng lại, khó trách không có người…



Hắn cũng lại không cười tôi tự mình đa tình, nghiêng người tựa vào hành lang.



Bên ngoài tầng bốn là bầu trời xanh thăm thẳm, trên đó là ánh mặt trời, dưới tầng bốn là sân trường rộng rãi, cây xanh tươi mát.



Người nào đó giơ tay, một nhấc chân, cợt nhả không nói lời nào, giờ phút này dường như đang tìm cái gì thú vị, khóe miệng cười cười, “Không cần tôi đi qua đỡ cậu sao?”




Tôi lườm hắn một cái, quay người xuống lầu, cái này đúng là tốt rồi, hát không được, lại còn biến chân thành cà nhắc.



Lần này tê chân thật sự nhiều, cứ đi hai bước lại phải dừng lại một tí, cố gắng xuống cầu thang, hắn nhưng lại đi theo, không biết từ lúc nào đã lôi ra một điếu thuốc, kẹp trong ngón tay trái.



Lúc rẽ, ánh mắt tôi nhìn thoáng qua, không cần đến cái tay đang cầm thuốc kia, tôi lại nhanh chóng tưởng tượng, điếu thuốc màu trắng đang di chuyển linh hoạt trên bốn ngón tay trừ ngón cái, lại thêm cảm giác quen thuộc, giống như trước kia có ai cũng làm thế trước mặt tôi… Suy nghĩ không hiểu sao bay xa.



Người đó, trên con đường trở lại thanh xuân càng lúc càng xa, tôi đã từng nhìn bóng lưng cô đơn kia khóc nức nở.




Thở dài, nhịn không được mở miệng, “Rút thiếu hai điếu.”



Chẳng qua nam sinh đều ghét bị thuyết giáo, như người kia, thường tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi, nói Mạt Lị Hoa a, liên quan rắm gì đến cô.



Ý muốn nói đơn giản, cậu là cái thá gì của tôi.



Sao lại đột nhiên nghĩ tới? Tôi cười đến có vài phần cảm khái, trước khi gặp được ông xã, tôi hiếm khi gặp tên nhóc nào như vậy, cũng là bất đồng với Giản Hạo, là một người tính tình táo bạo, miệng luôn khinh thường người khác, là tên gây chuyện thị phi bốn phía, ở đâu cũng cho người ta lựa chọn, không nói hai lời trực tiếp tháo dỡ cục diện.



Nhưng ít ra tại độ tuổi năm đó của tôi, một tên nhóc như vậy mới được gọi là anh hùng.



Quả nhiên, hắn xùy nhẹ một tiếng, không chút dấu vết chuyển chủ đề, “Bụng không kêu.”



“… Vẫn còn hai tờ giấy.”



Hắn cười không đồng ý.



“A, sách âm nhạc…”



“Đã thi xong rồi.”



“…” Cho nên tôi mới nói phải giữ lại làm kỉ niệm, a đúng rồi, “Thật sự không nên có ý gì với tôi, bố tôi rất dữ đấy.”



Ông xã gần đây cũng chán ghét trẻ con.