Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch - Chương 13




Ông xã đã hình thành thói quen dùng xe thay đi bộ, cái loại thói quen này, để hình thành cần một quá trình, để thay đổi cũng cần một quá trình. Cho nên hành động ôm ngực trừng mắt ở trạm xe bus của ông xã, tôi đột nhiên cảm thấy có thể thông cảm.



“Lúc nào xe bus mới đến?”



Đây là lần thứ ba ông xã hỏi tôi vấn đề này.



Từ trường đến phòng Mạnh Xuyên cho mượn, ước chừng có ba điểm dừng, nếu như thuận lợi, chừng mười phút đồng hồ có thể đến, nếu đi bộ thì cần hao phí ít nhất là gấp đôi thời gian đó.



Chỉ là hôm nay lãng phí chờ đợi hơn 10 phút, đã khiến tính nhẫn nại của ông xã mất hết, lông mày đã nhanh nhíu lại, hiển nhiên còn chưa quen với một loạt thay đổi sau khi nhỏ đi.



“Sắp rồi.” Tôi vội trấn an.



Sau đó giơ tay vuốt vuốt mấy sợi tóc đen, lại cầm tay anh. Trong nội tâm lén thở dài, cái loại sinh hoạt như thế này, hoàn toàn cần một ít thời gian để thích ứng.



Nếu so sánh, rõ ràng tôi thoải mái hơn ông xã.



Lúc trước khi tôi quyết định sống phóng túng, từ thay đổi kiểu tóc, tạo hình, cử chỉ ăn nói, chỉ cần làm trong một đêm, thậm chí trước đó tôi chưa từng về nhà muộn, dù là bài tập phức tạp cũng có thể tự mình hoàn thành.



Cho dù là về sau rời bỏ con đường lầm lỡ, việc cắt đứt tất cả thối nát lúc trước tôi cũng quyết đoán hơn bất kì ai, ngoại trừ những người bạn tôi thật lòng coi trọng.



Đối với vùng duyên hải thành thị mà nói, tháng sáu là đã bắt đầu khô nóng.



Nhiều năm về trước kì thi tốt nghiệp đã chuyển từ tháng bảy sang tháng sáu, Thập Nhất cũng không phải là địa điểm thi, cho nên trong không khí oi bức còn có xe bus đỗ trong trường, trong một tuần sẽ đưa toàn bộ thí sinh thi ra ngoài.



Tất cả đều được tiến hành trong khí thế hừng hực, tất cả mọi người cũng đều xoay theo quỹ đạo cuộc sống.



Ngày hôm qua còn có một trận mưa to, hôm nay đã xuất hiện mặt trời rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ thành phố ồn ào náo động này, xe cộ cùng con người đi qua đi lại, trong chợ trung tâm tràn ngập quỷ dị nặng nề.





Không có điều hòa, trên người chảy ra lớp mồ hôi dính dính, lại thấy các học sinh tụ tập tốp năm tốp ba chờ xe, tôi hiểu anh đang nôn nóng.



Anh nắm tay tôi trong lòng bàn tay nhỏ bẻ, chỉ có bàn tay anh ấm áp, tôi quay đầu lại nhìn mấy chữ “Thập Nhất trung học” sơn vàng to to, nghĩ đến anh dễ dàng tha thứ cho tôi, bất giác hít một hơi, muốn giải thích, “Cảm ơn anh… Em chỉ là…”



Anh nao nao, tùy tôi cầm ngược lại, có chút nghiêm túc nói, “Anh hiểu mà.”



Anh hiểu mà.



… Tôi cảm thấy hốc mắt bỗng dưng có chút ướt át… Thân thể đột nhiên có chút mềm, ngồi xổm xuống, bị ba chữ của anh khiến cho suy nghĩ có chút phức tạp, như là bị người ta nắm rõ tâm tư.



Anh khẽ thử dài một cái nhìn tôi, trên khuôn mặt non nớt đột nhiên có tia thành thục vượt quá tuổi tác, sau đó anh nhìn tôi, một lần nữa lặp lại, “Anh hiểu mà.” Sau đó anh dừng một chút, nhẹ nhàng nói, “Xe bus sắp đến rồi đó.”



“… PHỤT.” Tôi vừa cảm thấy muốn khóc vừa cảm thấy muốn cười.



Những ngày kia tôi chịu qua không ít trách cứ, còn có áp lực đến từ bốn phương tám hướng, nói thế này có lẽ là có chút khoa trương, nhưng nếu có một ngày, khi bạn phát hiện ra bạn bè học với mình từ lớn đến bé, bạn bè từng cùng mình tâm sự tất cả, hoặc là bạn bè luôn chơi thân với nhau, đột nhiên toàn bộ đều bỏ đi, có lẽ bạn sẽ hiểu.



Biến đổi của tôi, không kéo được sự chú ý của ba mẹ với tôi, mà như là ngòi nổ, dẫn đến những cuộc cãi vã càng lúc càng kịch liệt ồn ào hơn, sau đó phải trơ mắt nhìn bọn họ vì vấn đề phân chia tài sản mà đánh đập tàn nhẫn.



Những tiếng bạt tai chan chát, còn có tiếng ngã đập, mỗi lần nhớ tới, đều rõ ràng như trước lượn bên tai.



Mà chuyện cuối cùng, bọn họ cũng không muốn tôi.



Cuối cùng có lần tôi thừa dịp ông xã đang bận rộn, hỏi anh, “Anh không muốn biết quá khứ của em là như thế nào sao?”



Từ khi quen biết đến khi kết hôn, anh chưa bao giờ đề cập đến những quá khứ đó.




Khi bọn họ muốn li hôn, tôi không hiểu, không ủng hộ, bất an an ủi, không khuyên giải, mà là dùng một cước khiến sự tình càng phức tạp hơn.



Tôi xác thực là một đứa trẻ xấu, khi mới đầu liền cố ý tùy hứng, càng về sau mọi người càng quen bỏ mặc tôi… Tôi lại cảm giác mình không quay lại được nữa, cũng chẳng còn ai để tâm.



Có lẽ chỉ có ngồi sau xe mô-tô phóng như bay, mới có thể tìm được cảm giác mình thuộc về nơi nào đó.



Thế nhưng mà ông xã, anh sẽ tạm ngừng công việc, quay lại nhìn tôi, “Em nói đi.”



Tôi sẽ thấy không nói nên lời.



Lúc đó tôi luôn luôn nghĩ, sao anh lại không giống như tri kỉ mà nói “Anh không ngại quá khứ của em” chứ? Tôi không muốn anh biết rõ quãng thời gian hoang đường của tôi, không muốn anh giống như những người khác, tỉnh táo phân tích tất cả sự kiện lúc trước, không muốn anh trách cứ tôi lúc đầu nên làm thế nào thế nào, không cần không suy nghĩ…



Tôi cũng chưa nói cho anh biết tôi cảm thấy tất cả đều đã được định trước, định trước quay lại khoảng thời gian kia, để cho mọi thứ quay lại, một lần nữa bắt đầu.



Tôi chỉ là muốn lại để anh ở bên tôi. Không phải bỏ mặc tôi một mình như đồ ngốc, xen lẫn trong một đám trẻ nhỏ…



Nhưng mà… là bởi vì anh hiểu rõ, nên anh mới đeo cặp cùng tôi đi học sao? Là bởi vì anh hiểu rõ, nên anh mới yên lặng nhận lấy tất cả sự thay đổi hay sao?




Tất cả đấy, không nói ra nhưng anh đều biết.



Tôi chỉ là…



Chỉ là đột nhiên phát hiện, thì ra anh yêu em.



Tôi giơ hai tay ra xoa mặt anh, dùng một sự dịu dàng rất hiếm thấy mà nói, “Buổi chiều tan học, chúng ta đi mua xe đạp đi.”




**



Mạnh Xuyên cùng Văn Văn chỉ có một tiếng nghỉ trưa để ăn cơm, cho nên không thể về nhà, khách quan mà nói, thời gian học sinh nghỉ trưa vẫn là rất đầy đủ khiến những trụ cột tương lai của quốc gia đang trong thời kì phát dục có thể thoải mái nghỉ ngơi.



Về đến nhà, mở cửa ra, chiếc TV trong phòng khách phát ra âm thanh vui nhộn, là một cái quảng cáo vui vẻ.



Cái tên người nước ngoài nhỏ bé tự xưng là biết nấu cơm nào đó, dùng một loại tư thế đương nhiên chiếm cứ cái sô pha, chiếc remote trong tay rơi xuống sàn nhà. Lỗ mũi đại khái là bị nước mũi làm nghẹt, phát ra tiếng lẩm bẩm yếu ớt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên hỗ trợ việc hô hấp, sau đó một chất lỏng trong suốt từ khóe miệng chảy xuống chiếc ghế sô pha bằng da thật.



Nếu tôi đoán không nhầm, cái chất lỏng trong suốt kia hẳn là nước miếng a, ngày hôm qua tôi còn để đầu ở ngay vị trí đó mà xem TV nữa… Da đầu tôi run lên một hồi, “John!”



John phản xạ có điều kiện bật dậy, huyên thuyên một câu gì đó, sau đó dụi dụi mí mắt ngáp, chùi nước miếng nhìn chúng tôi, một bộ dạng bất mãn, “Cô đánh thức tôi rồi, Mạt Lị Hoa.”



Ông xã nói, “Cậu chọn lựa tranh chấp với vợ tôi rồi đấy, John.”



John mồm lải nhải, sau đó nghĩ đến cái gì, sôi nổi chạy đến cái tủ lạnh to đùng trong bếp, dùng tay nâng một cái bát bánh flan lớn có hình đồ vậy, sau đó cố hết sức đặt cái bát trên cái bàn không cao hơn hắn là bao, rồi mặt mũi tràn đầy xu nịnh, “Hàn đại ca, anh thử xem.”



“Anh không có làm rớt nước miếng vào đó chứ nhỉ?” Tôi hồ nghi nhìn hắn.



“Cô làm thế này là đang vũ nhục thân phận đầu bếp chuyên nghiệp của tôi!”



Công nhận, toàn thân cao thấp của hắn cũng chỉ có khuôn mặt là còn dư lại một chút thân phận đầu bếp chuyên nghiệp, còn đây là cái đồ chơi gì? Được rồi, tại cái thời tiết oi bức như thế này, tôi rút cái thìa cho ông xã, một lần nữa ném cho John ánh mắt: Này, look at me!



Sau đó…



“Ông xã…” Tôi ngọt ngào hô một câu, hơi hé miệng, ah ~ “Ah!”