14.
Một đoàn sứ giả từ ‘Nhạc Quốc’ đến bái phỏng, Tiểu Vương Tử cùng Mỹ Nhân Ngư đều tham dự yến hội lần này.
Sứ giả đại thần vẻ mặt đắc ý: Thỉnh thưởng thức buổi biểu diễn ca xướng đứng đầu đến từ đất nước chúng ta.
Đoàn hợp xướng bắt đầu ca hát, chư vị trong yến hội đều nghe như si như say, chỉ có Mỹ Nhân Ngư tràn đầy khinh thường, ngồi tại vị trí Vương phi nhàm chán bắt chéo chân.
Tiểu Vương Tử: Ở trong yến hội phải chú ý lễ nghi, không được bắt chéo chân.
Mỹ Nhân Ngư: Hừ, lão tử muốn làm gì thì làm.
Ngoài miệng nói vậy nhưng thân thể vẫn vô cùng thành thực, ngoan ngoãn buôn chân xuống.
Một khúc kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Sứ giả đại thần: Vừa trong quá trình biểu diễn, ta phát hiện Vương tử cùng Vương phi thì thầm với nhau, không biết là có bất mãn gì đối với đoàn hợp xướng của chúng ta?
Tiểu Vương Tử: Ca khúc của quý quốc thập phần êm tai.
Sứ giả đại thần vẫn không buông tha như cũ, gã nhìn về phía Mỹ Nhân Ngư: Vương phi điện hạ, ngài cảm thấy thế nào?
Mỹ Nhân Ngu đào đào lỗ tai: Ta cảm thấy nha~, có hai chữ này hình dung rất thích hợp, bất quá…
Sứ giả đại thần biểu tình kiêu ngạo: Ngài cứ nói.
Mỹ Nhân Ngư: Rác, rưởi.
Không khí trong yến hội đột nhiên lạnh ngắt, sứ giả đại thần lộ ra biểu tình như vừa ăn phải shit.
Đoàn trưởng đoàn hợp xướng là một lão nhân, ông ta tức giận đến run cả người, tóc giả trên đầu như sắp rớt xuống tới nơi.
15.
Sứ giả đại thần: Thật là quá thô tục, quá vô lễ!
Đoàn trưởng đoàn hợp xướng: Nếu ngày nói chúng ta xướng là rác rưởi, vậy thì thỉnh ngài bây giờ tìm ra người xướng tốt hơn chúng ta!
Sứ giả đại thần: Nếu không thể tìm được, ta hy vọng quý quốc có thể cho chúng ta một công đạo.
Quốc vương cùng Vương hậu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cùng nhau đem ánh mắt đặt lên người Mỹ Nhân Ngư.
Tiểu Vương Tử giữ chặt tay áo Mỹ Nhân Ngư, biểu tình thập phần khẩn trương.
Mỹ Nhân Ngư đứng dậy: Muốn công đạo đúng không? Vậy dựng lỗ tai lên nghe, cho, kỹ!
Sau đó tiếng ca du dương vang lên, toàn trường lập tức yên tĩnh lại.
Một khúc kết thúc, đại sảnh trong yến hội một mảnh im lắng, mọi người vẫn còn đang mải mê đắm chìm trong tiếng ca mỹ diệu kia.
Mỹ Nhân Ngư lười biếng mở miệng: Công đạo này, đủ rồi đi?
Biểu tình của sứ giả đại thần tràn ngập sự không cam lòng: Đủ… Đủ rồi.
Đoàn trưởng đoàn hợp xướng run run rẩy rẩy đi tới, vẻ mặt kích động muốn cho nhóm đoàn viên bái Mỹ Nhân Ngư làm thầy, hắn dứt khoát cự tuyệt.
Tiểu Vương Tử phục hồi lại tinh thần, nghĩ thầm, đúng rồi! Hắn là người cá, sinh vật ca hát tốt nhất trên thế giới này!
16.
Yến hội kết thúc, Mỹ Nhân Ngư lôi kéo Tiểu Vương Tử trên đường trở về.
Mỹ Nhân Ngư: Vừa mới lo lắng cho ta?
Tiểu Vương Tử: Mới… Mới không có.
Mỹ Nhân Ngư mỉm cười: Cái miệng nhỏ này của em nha, đúng là khẩu thị tâm phi, có phải là thiếu hôn không?
Vừa dứt lời, hắn liền cúi xuống phong bế bờ môi của cậu.
Tiểu Vương Tử vừa muốn giãy giụa, đã bị cánh tay kiên cố của Mỹ Nhân Ngư trấn áp.
Tiểu Vương Tử bất đắc dĩ đành phải ngửa đầu tựa vào trong lồng ngực đối phương, mềm như bông tùy ý người ta thành công đoạt đất trong miệng mình.
Quốc vương, Vương hậu mắt nhìn thẳng từ bên cạnh đi qua.
Ai ~, hài tử trưởng thành~, trắng trợn ở trên đường hôn hôn.