Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 85




Dịch: Mạc Nguyệt



Bầu không khí ở Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu lúc này vô cùng hài hòa, ấm áp. Lăng Ngạo Thiên giơ cao đứa bé chưa đầy một tuổi, cười nói: “Cục cưng cười một cái nào.”



Đứa bé có đôi mắt to tròn long lanh, thân hình bụ bẫm rất đáng yêu. Nó toét miệng cười trông rõ là cưng.



U Nhược vội vàng đi tới, muốn ôm lấy đứa bé, nói với giọng vừa như làm nũng vừa pha chút hờn trách: “Cha đừng giơ nó lên cao như thế.”



Lăng Ngạo Thiên nửa cười nửa không nhìn nàng, nhưng cuối cùng vẫn trả đứa bé cho nàng, từ tốn nói: “Hồi con còn nhỏ toàn cha bế còn gì, có thấy con ngã xuống đất đến ngốc luôn lần nào đâu?”



U Nhược hừ một tiếng, cúi đầu cười trêu bé con: “Ông ngoại con đáng ghét nhất, chúng ta mặc kệ ông đi. Mình đi tìm cha con nhé?”



Lăng Ngạo Thiên xoa cằm, cười bất đắc dĩ: “Đúng là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi… Uổng công cha thương con… Còn cả cách gọi ông ngoại này nữa, cha già đến thế sao?”



U Nhược cố tình không nói gì, chỉ chăm chăm đùa con nhỏ. Lát sau, bên ngoài có người tới báo Tần Sương và Bộ Kinh Vân đến.



Lăng Ngạo Thiên nghe thế cười trêu U Nhược: “Cha đứa bé đến rồi kìa. Hài lòng chưa?”



Tần Sương với Bộ Kinh Vân vừa vào phòng thì nghe thấy câu này. U Nhược đảo mắt, bĩu môi: “Vân sư huynh cũng về rồi, chẳng phải cha còn hài lòng hơn sao?”



Tần Sương nghe vậy ngừng một lát rồi nhìn về phía U Nhược. Bộ Kinh Vân lại chỉ thản nhiên đến bên Lăng Ngạo Thiên, mắt chẳng mang ý cười.



Tần Sương với U Nhược trao đổi với nhau bằng mắt. Lăng Ngạo Thiên nói như thể ám chỉ: “Có chuyện gì không thể nói thẳng với ta được sao?”



Tần Sương vội nói: “Dạ không thưa cha, chúng con đang nghĩ không lâu nữa bé sẽ tròn một tuổi, không thể gọi cục cưng mãi được, dẫu sao cũng phải đặt cho nó một cái tên.”



Lăng Ngạo Thiên cười khẽ: “Bây giờ mới bắt đầu nghĩ tên? Thế hai đứa cứ nghĩ cho kĩ đi.”



Tần Sương ngập ngừng một lúc rồi nói: “Chúng con muốn… để đứa đầu tiên theo họ cha. Tên nó…”



Lăng Ngạo Thiên hơi ngẩn ra, mãi một lúc sau mới nói với giọng trầm khàn như thể cảm thán: “Theo họ ta ư?” Hắn xoay người từ từ đi đến bảo tọa, nắm nhẹ lấy tay cầm: “Thực ra… ta vốn họ Lăng. Chuyện này… hình như các con đều không biết đúng không?”



Ba người sửng sốt. U Nhược phản ứng lại đầu tiên, ngỡ ngàng hỏi: “Thế tức là con vốn tên là Lăng U Nhược? Thế mà bao nhiêu năm nay con không biết!”



Lăng Ngạo Thiên ngập ngừng mãi mới nói: “Có thể coi là vậy… Chỉ là ta không dùng tên thật rất lâu rồi, đến bản thân cũng sắp quên…” Giọng hắn nghe có vẻ đầy hoài niệm.



U Nhược cười bảo: “Chuyện này thì có gì đâu. Cha tên là Hùng Bá, bá chủ thiên hạ, thế chẳng phải tốt lắm sao? Còn họ gốc, chỉ cần truyền cho đời sau là không có lỗi với tổ tiên rồi.”



Lăng Ngạo Thiên quay sang nhìn nàng với ánh mắt ôn hòa, cười khẽ: “Để bé con mang họ Lăng đi. Thế là tốt rồi. Chẳng qua… ta chưa từng thấy có lỗi với tổ tiên.”




Tần Sương và U Nhược dắt tay nhau rời đi, nói là sẽ nghĩ cho cục cưng một cái tên thật hay.



Cửa Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu từ từ khép lại, bên trong chỉ còn Lăng Ngạo Thiên và Bộ Kinh Vân.



Lăng Ngạo Thiên từ từ lại gần Bộ Kinh Vân, nắm lấy tay nó, nói với giọng nghiêm túc: “Tên thật của ta là Lăng Ngạo Thiên. Ta chỉ muốn nói cái tên này cho mình con biết thôi.”



Bộ Kinh Vân nhìn hắn với đôi mắt trong như suối, nghiêm túc đáp lại: “Con sẽ khắc ghi trong lòng.”







Một ngày nọ, trời vừa sáng Lăng Ngạo Thiên đã nhận được một tấm thiệp do thuộc hạ trình lên. Hắn gõ nhẹ ngón tay lên bàn, tay kia cầm tấm thiệp xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng ngẩng lên nói với Bộ Kinh Vân: “Con lập tức xuất phát đến Bái Kiếm sơn trang tham dự Kiếm Tế đi.”



Bộ Kinh Vân ngẩn ra, cũng không hỏi Kiếm Tế là gì, chỉ đáp gọn: “Vâng.”



Lăng Ngạo Thiên đi tới, đặt tấm thiệp vào tay nó rồi bọc lấy cả tay nó, cười nhẹ nói: “Trong Kiếm Tế sẽ có tuyệt thế hảo kiếm xuất hiện. Sư phụ thấy trong thiên hạ này, ngoài con ra, không có ai xứng có được tuyệt thế hảo kiếm hết.”



Đôi mắt Bộ Kinh Vân hơi sáng lên, giọng cũng ấm áp hơn ngày thường, “Vân nhi nhất định sẽ lấy được.”



Lăng Ngạo Thiên gật đầu, nói tiếp: “Thật ra ta định đi cùng con, nhưng hình như người của Vô Thần Tuyệt Cung lại chuẩn bị hành động…”




Bộ Kinh Vân nắm chặt tay sư phụ, nói rất kiên định: “Không cần thiết. Con đi một mình, chắc chắn sẽ mang theo tuyệt thế hảo kiếm trở về.”



Lăng Ngạo Thiên nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy cũng tốt. Con khởi hành luôn đi, trên đường đi tự khắc sẽ có các đệ tử thu xếp thỏa đáng. Sau khi lấy được tuyệt thế hảo kiếm không cần dây dưa với người ta, trở về luôn là tốt rồi. Nếu ta xong việc bên này, có khi có thể đến gặp con.”



Bộ Kinh Vân nhẹ gật đầu, nét mặt lộ vẻ ấm áp dịu dàng, sau đó lập tức lên đường đến Bái Kiếm sơn trang.



Chờ nó đi rồi, Lăng Ngạo Thiên suy đi nghĩ lại một lúc lâu, vẫn cảm thấy bất an, nhưng sau cùng chỉ hơi chau mày, nhủ thầm: “Sắp xếp thế này chắc là không có sơ sảy gì đâu…”



Đúng lúc đó, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng vừa khéo trở về, còn dẫn theo Đệ Nhị Mộng và Lạc Tiên. Dường như cả hai cô gái đều muốn gặp bang chủ Thiên Hạ Hội. Lăng Ngạo Thiên sai người truyền lời bảo họ đến Thiên Dung Đường. Tất nhiên rồi, Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu đâu phải nơi ai cũng vào được.



Lăng Ngạo Thiên chắp tay sau lưng đi tới Thiên Dung Đường, khóe môi cong lên, đôi mắt xa xăm ra vẻ trầm tư: “Lạc Tiên… thánh mẫu… đúng là lâu lắm rồi…”







Lúc này, Đoạn Lãng vô cùng phiền muộn. Suốt cả chặng đường, nó phải nhịn quá nhiều cơn tức, lâu đến nỗi sắp không chịu nổi, bùng nổ tới nơi rồi. Thế mà Lạc Tiên còn đổ dầu vào lửa, Nhiếp Phong thì lơ nga lơ ngơ đứng một bên, cùng Đệ Nhị Mộng nhìn nhau với vẻ lúng túng. Thật lòng nó chỉ muốn cáu giận một phen cho hả dạ.



Trong lúc cùng mọi người đứng chờ Lăng Ngạo Thiên ở Thiên Dung Đường, nét mặt Đoạn Lãng bỗng dưng trở nên đáng sợ, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ mặt sắp bùng nổ cơn tức tới nơi nhưng vẫn cố nhịn. Sự khác thường ấy diễn ra quá nhanh, không một ai chú ý đến.




Lăng Ngạo Thiên mỉm cười bước vào. Mọi người lũ lượt cúi chào. Hắn chỉ phẩy tay, cười khẽ nói: “Không cần đa lễ. Mau ngồi đi.”



Mọi người lục tục ngồi xuống. Lăng Ngạo Thiên đến ngồi trên ghế chủ, quét mắt nhìn một lượt rồi cất giọng ôn hòa: “Lần này Phong nhi với Lãng nhi ra ngoài quen được bạn mới rồi à?”



Đệ Nhị Mộng đứng dậy hành lễ trước tiên, bình tĩnh nói: “Vãn bối Đệ Nhị Mộng từng tham dự tiệc cưới của lệnh thiên kim, chỉ là khi ấy chưa có vinh hạnh được diện kiến bang chủ Hùng Bá.”



Lăng Ngạo Thiên âm thầm quan sát nàng ta. Đây là một thiếu nữ tuổi chừng mười bảy, mười tám, vốn có dung mạo được xếp vào hàng tuyệt sắc giai nhân, nhưng trên má trái lại có một vết bớt đỏ trời sinh, hệt như tì vết trên vật báu vô giá, làm người ta thở than tiếc nuối. Nhưng nàng ta chẳng hề có vẻ tự ti, phong thái thanh tao điềm tĩnh, có thể thấy là người tâm trí kiên định, đáng khâm phục.



Lăng Ngạo Thiên ôn hòa nói: “Ra vậy, xem ra Thiên Hạ Hội ta thất lễ rồi. Lần này Đệ Nhị cô nương đến chơi thành Thiên Ấm, nếu cần, bản tọa có thể sắp xếp đệ tử hướng dẫn cho cô.”



Lạc Tiên nghe thế cũng nhanh nhảu đứng đên, nói với giọng mềm mại: “Tiểu nữ Lạc Tiên xin ra mắt bang chủ Hùng Bá. Chẳng hay tiểu nữ và Mộng muội có thể mạn phép xin tam đệ tử Nhiếp Phong của ngài làm người hướng dẫn không?”



Lăng Ngạo Thiên nhân cơ hội này quan sát Lạc Tiên, lòng thầm kinh ngạc. Lạc Tiên trông còn rất trẻ, nhưng thực tế chắc cũng phải hai lăm tuổi là ít. Có điều hắn biết nàng ta là cao thủ truyền kỳ, chẳng qua dùng biện pháp nào đó để che giấu cảnh giới của mình thôi. Biện pháp này vô cùng hữu hiệu, đến hắn cũng chẳng nhìn ra sơ hở. Nếu không phải đã sớm biết nàng ta là thánh mẫu của Thiên Môn, e là hắn cũng bị lừa. Lúc này, trông nàng ta chỉ như một mỹ nhân thanh tú gần đạt trình độ nhất đẳng mà thôi.



Lăng Ngạo Thiên vẫn giữ vẻ mặt bình thản như thường, nói với giọng ôn hòa thường thấy: “Vậy Phong nhi thấy sao?”



Nhiếp Phong đứng dậy, cười đáp: “Đây là vinh hạnh của đệ tử.”



Lăng Ngạo Thiên đang định gật đầu cho phép thì Đoạn Lãng đột nhiên vỗ gãy tay vịn ghế, đứng bật dậy, cười lạnh lùng: “Phong sư huynh có thân phận gì? Họ có đức hạnh gì mà được huynh hướng dẫn?!”



Lăng Ngạo Thiên chau mày, hơi nghiêm giọng: “Lãng nhi, sao lại vô lễ với khách như thế? Phong sư huynh của con còn chưa có ý kiến, con đang làm cái gì vậy?”



Đoạn Lãng trợn mắt, nói với giọng kích động: “Huynh ấy không có ý kiến nhưng con có! Chẳng lẽ huynh ấy nói gì sư phụ cũng đồng ý?”



Lăng Ngạo Thiên đứng dậy, tức giận quát: “Lãng nhi! Con thật quá hỗn xược! Cút về phòng kiểm điểm ngay!”



Đoạn Lãng cười khằng khặc, giọng điệu nghe mà rùng mình: “Con hỗn xược?! Đấy là tại sư phụ quá thiên vị. Con đã làm bao nhiêu việc? Rồi nhận lại những gì?! Đừng nói đến chuyện sau này cả Thiên Hạ Hội đều thuộc về đại sư huynh và sư tỷ, thân phận của con còn không bằng đứa cháu ngoại chưa đầy một tuổi của sư phụ. Phong sư huynh cả ngày chỉ biết đi khắp nơi hái hoa nhặt cỏ, không làm nhiệm vụ cũng không để ý gì hết! Tuyệt thế hảo kiếm vừa xuất hiện, sư phụ lại chỉ cho mình Vân sư huynh đi. Con cũng dùng kiếm mà, sao không để con đi? Sư phụ còn không định nói cho con biết đúng không?! Nhưng con vừa gặp Vân sư huynh, vẻ mặt huynh ấy rõ là đang khoe khoang…”



Đoạn Lãng còn chưa dứt lời, Lăng Ngạo Thiên đã tiến lên cho nó một cái tát, phẫn nộ quát: “Đoạn Lãng! Con nói như thế mà được à?!”



Đoạn Lãng ôm mặt, lùi lại vài bước, vẻ mặt từ tổn thương, thất vọng chuyển thành căm phẫn, dữ tợn. Nó gằn giọng: “Được! Được lắm! Ta đi. Đoạn Lãng này sẽ không quay về Thiên Hạ Hội nữa!” Dứt lời, nó xoay người dùng khinh công lao đi, thoắt cái đã chẳng thấy bóng đâu.



Tức thì, Lăng Ngạo Thiên tái mặt, tức đến nỗi ngón tay hơi run. Suốt cả quá trình, Nhiếp Phong chỉ biết ngây ra như phỗng, chẳng nghĩ ngợi được gì. Đệ Nhị Mộng vô cùng kinh ngạc, nhưng trong lúc lơ đãng, nàng ta nhìn về phía Lạc Tiên, đôi mắt thấp thoáng vẻ ngờ vực. Lạc Tiên cũng tỏ ra hết sức ngạc nhiên, nhưng đôi mắt thoắt hiện vẻ vui sướng trên nỗi đau của kẻ khác. Chỉ tiếc trình độ diễn của nàng ta chưa đạt, không chỉ Lăng Ngạo Thiên, ngay cả Đệ Nhị Mộng cũng lờ mờ phát hiện ra điều gì đó.



Lăng Ngạo Thiên hít sâu một hơi, cố đè nén cơn giận trong giọng nói: “Đã để khách quý chê cười. Phong nhi thu xếp chỗ ở cho khách trước đi. Bản tọa tạm không phụng bồi.” Nói rồi hắn phất tay áo, sải bước ra khỏi Thiên Dung Đường.



Giờ phút này, cả trong lẫn ngoài Thiên Dung Đường đều lặng phắc như tờ, chỉ còn Nhiếp Phong, Đệ Nhị Mộng, Lạc Tiên và các trưởng lão, quản sự cùng đệ tử canh gác ở gian phòng bên cạnh, tất cả đều đứng sững như tượng.