Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 80




Dịch: Mạc Nguyệt



Khoảnh khắc mất lực rơi xuống vách núi, Bộ Kinh Vân ngay lập tức ngưng thần đề khí, cố gắng giữ vững nội tức. Chớp mắt một cái mà đã rơi xuống cả trăm mét, nó liên tục xuất chưởng đánh vào vách núi theo đà rơi xuống, từ từ giảm tốc độ rơi.



Chỉ trong chốc lát, nó đã nhìn rõ quang cảnh và tình hình dưới vách núi. Đây là một khu rừng rậm rạp xanh tốt.



Giờ phút này, tốc độ rơi của Bộ Kinh Vân vẫn rất nhanh. Nó đạp chân vào vách núi.



Ầm!



Bộ Kinh Vân tưởng như nghe được tiếng các khớp xương và kinh mạch kêu gào, cơn đau khủng khiếp khiến nó tê dại.



Sau cú đạp đó, nó bật lên không trung rồi đáp xuống giữa những chạc cây mềm, không ngừng mượn lực, cuối cùng vững vàng rơi xuống mặt đất, cuộn lên một trận bụi đất xen lẫn vụn lá.



Bộ Kinh Vân tựa vào thân cây gượng đứng dậy, mất một lúc mới bình ổn được khí huyết cuồn cuộn trong l0ng nguc. Nó lau đi máu tươi rỉ ra bên môi, hơi ngẩng lên. Ánh nắng vàng le lói xuyên qua những tầng lá rậm rạp rọi xuống mặt nó, chiếu sáng đôi mắt trong ngần lại sâu thẳm.



Với thực lực hiện tại, chỉ tiếp chưởng phong của Đế Thích Thiên thôi đã đủ khiến nó bị nội thương nặng. Nhưng đây cũng xem như trải nghiệm hiếm có, giúp nó nâng cao cảnh giới. Quan trọng nhất là giúp được sư phụ, bị thương một chút có là gì đâu?



Bộ Kinh Vân vận nội lực để ổn định thương thế, nhìn một vòng rừng cây rậm rạp xung quanh, chợt thấy trống rỗng. Nghĩ một lúc, cuối cùng nó vẫn rảo bước tiến về phía trước.



Nó cảm nhận được người đeo mặt nạ tự xưng là Đế Thích Thiên có công lực cao hơn sư phụ. Nhưng nó lại có một dự cảm khá chắc chắn rằng… Đế Thích Thiên không hề muốn liều mạng. Vậy nên nó tin rằng chỉ cần sư phụ không bị thương, với tài trí và thực lực của người, không khó để an toàn rút lui. Bấy giờ mới nhẹ nhõm hơn vài phần.



Bộ Kinh Vân chầm chậm đi trong rừng. Việc cấp bách lúc này là tìm được đường ra khỏi khu rừng. Chỉ cần đến được thành trấn là tự khắc sẽ tìm được đường về Thiên Hạ Hội. Bởi lẽ bây giờ cả đất Thần Châu đều đã nằm trong tay Thiên Hạ Hội rồi.



Bộ Kinh Vân muốn tự mình tìm được đường về, bởi nó biết… sư phụ chắc là sẽ không đi tìm nó. Vừa mới công phá Vô Song Thành, sư phụ có rất nhiều việc phải xử lý. Nó rất hiểu sư phụ, sự hiểu biết này thậm chí còn vượt ngoài tưởng tượng của Lăng Ngạo Thiên. Chính vì hiểu nên nó biết rằng sư phụ sẽ không bỏ lại cả tòa thành chỉ vì một mình nó.



Hơn bảy năm trước đó cộng thêm gần hai năm nay sớm tối bên nhau, thật ra Bộ Kinh Vân đã hiểu rất rõ rằng tình cảm giữa đôi bên không ngang bằng.



Bây giờ Độc Cô Nhất Phương chết rồi, những xiềng xích trói buộc trong lòng nó đã không còn sót lại gì. Nó không cần phải băn khoăn, do dự thêm một chút nào nữa. Cả con tim này đều có thể chỉ nghĩ về một người, một việc mà thôi.



Bộ Kinh Vân không cần để tâm đến bất cứ ai hay bất cứ việc gì nữa. Nhưng trong lòng Lăng Ngạo Thiên lại có quá nhiều thứ. Nó hiểu rõ hết thảy những thứ này. Trong lòng sư phụ có cả thiên hạ, còn có con gái cùng những đệ tử khác, có vô số thuộc hạ. Vậy thì còn sót lại bao nhiêu chân tình để chia cho nó đây?



Không phải nó không biết, cũng không phải nó không bận tâm, chỉ là… không muốn so đo tính toán quá nhiều. Chỉ cần một chút chân tình còn đó, nó sẵn sàng trao đi hết thảy để theo đuổi. Chỉ cần trong lòng người ấy vẫn có vị trí dành cho nó, thì nó sẵn sàng lẳng lặng đứng chờ phía sau người ấy.



Việc mà Bộ Kinh Vân giỏi nhất không gì ngoài chờ đợi. Phẩm chất đáng quý nhất của nó không gì ngoài cố chấp.



Sư phụ muốn có được thiên hạ thì nó sẵn sàng giết hết những kẻ cản trở nghiệp lớn của sư phụ. Chỉ cần đi theo sư phụ, giúp đỡ sư phụ, tin tưởng sư phụ, yêu sư phụ thôi là đủ rồi.




Bộ Kinh Vân sẵn sàng dùng cả đời để theo đuổi biến số duy nhất trong vận mệnh thiên sát cô tinh này.



Trong lòng sư phụ chứa quá nhiều thứ cũng chẳng sao cả. Thiên hạ thương hải tang điền, biến ảo khó lường. Nhưng so với nó, lòng người còn khó dò hơn. Những người, những việc trong lòng sư phụ rồi sẽ thay đổi, rồi sẽ rời đi, rồi sẽ biến mất, chẳng để lại vết tích gì. Chỉ có Bộ Kinh Vân luôn sẵn sàng theo sau sư phụ, luôn ở nơi sư phụ chỉ cần quay người là nhìn thấy, làm phần duy nhất không thay đổi trong lòng sư phụ. Nó tin rằng rồi sẽ có ngày, sau biết sao sóng gió đổi dời mài mòn thời gian, sư phụ sẽ nhìn thấy tấm chân tình duy nhất còn sót lại của nó, mãi mãi không đổi, thuần khiết như vàng.



Bóng cây loang lổ đổ lên người Bộ Kinh Vân, chẳng nhìn rõ thân hình hay diện mạo, chỉ có đôi mắt vẫn sáng rỡ trong ngần, không còn những suy tư tối tăm khó hiểu, chỉ còn vẻ kiên định.



Bộ Kinh Vân cứ đi men theo một hướng chẳng biết đã bao lâu. Đến khi bóng chiều liêu xiêu, chân trời ngả ánh đỏ tà dương, chợt nghe thấp thoáng đằng xa có tiếng hát văng vẳng. Nó thấy yên lòng hơn hẳn. Chỉ cần có người thì không sợ không tìm được lối ra. Kỳ thực nếu không bị nội thương, nó hoàn toàn có thể dùng khinh công di chuyển trên những chạc cây cao để tìm phương hướng, như thế sẽ dễ hơn nhiều. Nhưng dù sao cũng thấy bóng người rồi. Dẫu có thế nào, nó vẫn chỉ là người thường thôi, bây giờ quả thực rất cần nghỉ ngơi.



Bộ Kinh Vân đi về phía đó. Ngoài tiếng hát uyển chuyển ngày càng rõ ràng, còn có tiếng suối róc rách vọng tới. Nó đoán đây là một xóm nhỏ trên núi.



Sau lớp lớp cây rừng, có một thiếu nữ tuổi chừng mười sáu, mười bảy mặc váy áo màu phấn hồng, tết hai bím tóc dài. Thiếu nữ vừa ngân nga vừa rửa rau rừng trong suối. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn chẳng tô son phấn nhưng lại mang vẻ thanh thoát, khả ái rất tự nhiên. Cô có một đôi mắt to long lanh, phản chiếu ánh sáng rạng rỡ của dòng suối mát và ráng chiều. Đôi môi phấn hồng mịn màng cất lên làn điệu dân ca uyển chuyển, thêm phần sinh động, ấm áp cho núi rừng yên tĩnh.



Đến khi Bộ Kinh Vân cố tình bước mạnh đến chỗ cách thiếu nữ vài bước, cô mới giật mình nhận ra còn có người khác ở đây. Cô sửng sốt quay người lại, một thoáng liếc nhìn mà rung động đến ngẩn ngơ.



Đó là một thanh niên mặc áo đen, mặt mày sắc nét như đao gọt, mày kiếm dài xếch lên gần vào tóc mai, đôi mắt sáng tựa hàn tinh. Dù trên bộ áo đen có nhiều vết rách, lỗ thủng, giữa hàng lông mày cũng lộ vẻ mệt mỏi do bụi bặm đường xa, nhưng chúng lại khiến thanh niên trông chân thật, gần gũi hơn, bớt vài phần khí chất người lạ chớ gần lúc vừa mới liếc nhìn. Bấy lâu nay nào đã có ai phong độ nhường này xuất hiện ở nơi rừng núi hoang vu như nơi đây?



Thiếu nữ cẩn thận quan sát Bộ Kinh Vân một phen, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ tò mò. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra ánh mắt mình quá lộ liễu, cuống quít cúi đầu, nhìn chéo sang hướng khác, hai má ửng hồng, đột nhiên tim đập nhanh hơn. Chàng trai này… chỉ một cái liếc mắt đã có thể khiến con tim rung động và chờ mong.




Bộ Kinh Vân thấy thiếu nữ nọ mãi không nói gì, đành lên tiếng: “Đây là đâu? Địa danh nào?”



Thiếu nữ ngẩn ngơ một thoáng rồi lúng túng đáp: “Chỗ này ở gần nhà ta…”



Bộ Kinh Vân hơi giật khóe môi, cuối cùng vẫn hỏi: “Thành trấn gần đây nhất ở đâu?”



Thiếu nữ “A” lên một tiếng, cười khúc khích, đôi mắt híp lại, cong cong như trăng non, hai bên môi có lúm đồng tiền nho nhỏ, trông rất ngây thơ, đáng yêu. Cô cất giọng lanh lảnh như vàng anh: “Thì ra huynh bị lạc đường. Thành trấn gần đây nhất ở xa lắm, phải đi qua mấy ngọn núi mới tới cơ. Sắp đến giờ cơm tối rồi, hay là huynh ghé qua nhà ta dùng bữa đã nhé?”



Bộ Kinh Vân hơi do dự, nhưng quả thực nó đang hơi mệt, nên cuối cùng khẽ gật đầu.



Nó cũng có đề phòng, chỉ là nó có thể dễ dàng nhìn ra cô gái này hoàn toàn không biết võ công, đôi mắt sáng rỡ trong ngần chẳng che giấu tâm tư gì. Rốt cuộc cũng gặp được một người ở nơi rừng núi hoang vu hẻo lánh này, tâm trạng của nó vẫn khá tốt.



Thế là thiếu nữ hoạt bát đi trước dẫn đường, Bộ Kinh Vân lẳng lặng theo sau.



Có lẽ ngày thường hiếm khi tìm được ai để nói chuyện, nên dọc đường đi, thiếu nữ nói liên miên không dứt. Cô cười khúc khích kể rằng nhà mình có chỉ hai người, cô sống với cha, bình thường ít khi gặp người ngoài, hết một tháng mới lại xuống thôn xóm dưới núi để bổ sung đồ dùng trong nhà một lần. Bộ Kinh Vân lẳng lặng nghe, từ đầu đến cuối chẳng nói năng gì.



Xuyên qua bìa rừng rậm rập, với thị lực của Bộ Kinh Vân, nó có thể thấy rõ vài ngôi nhà tranh lác đác giữa rừng cây, chắc là nhà của thiếu nữ nọ. Hóa ra đây không phải xóm núi như nó tưởng, mà chỉ là nơi ở của hai cha con này thôi.




Bộ Kinh Vân thầm thấy khó hiểu, nếu không có lý do đặc biệt, chắc người thường sẽ không sống một mình ở nơi xa xôi vắng người thế này. Nhưng nó không hỏi, chỉ im lặng quan sát xung quanh.



Gần đến nhà tranh, thiếu nữ lại đi chậm hơn một chút. Nàng cúi đầu vân vê góc áo, thẽ thọt hỏi: “Ừm… muội tên là Vu Sở Sở… huynh… tên là gì?”



“… Bộ Kinh Vân.”



Mặt trời khuất sau rặng núi, ánh tà dương sau cuối nhuộm đỏ đôi tai thiếu nữ xinh đẹp.







Lăng Ngạo Thiên nhẹ nhàng bay xuyên qua lớp lớp mây mù tựa một phiến lá mỏng tang. Nguyên khí thiên địa dày đặc bao quanh thân hắn. Gió thổi phần phật cuốn lấy tay áo và vạt áo bào. Hoa văn rồng ánh kim thêu chìm trên áo được tà dương chiếu rọi, tỏa hào quang chói mắt. Mái tóc đen dài tới eo bên dưới mũ miện cửu long cũng bay múa theo gió, thanh thoát như tiên nhân.



Đôi chân đi ủng da đen thêu rồng vàng nhẹ nhàng nhón lên ngọn cây, rồi thoắt cái đã đáp xuống đất mà không gợi lên chút bụi bặm nào.



Lúc này, mặt trời đã khuất sau núi, bóng đêm tràn về, tiếng lá cây xào xạc trong rừng khiến nơi đây thêm phần tĩnh mịch.



Lăng Ngạo Thiên tập trung cảm nhận một lát, lập tức bắt được một tia khí tức quen thuộc, sau đấy hắn hóa thành tàn ảnh bay về hướng phát ra khí tức, chẳng hề kinh động đến một phiến lá hay một con chim.



Con suối chảy dài róc rách reo ca. Ở nơi cây cối thưa thớt, giữa vài gian nhà tranh, có ánh nến ấm áp hòa cùng bầu không khí hài hòa.



“Tiểu huynh đệ, qua đây nếm thử món ăn dân dã đi, không chê là được rồi.”



“Bộ đại ca, món gà gô này ngon lắm, huynh nếm thử đi.”



“Con bé Sở Sở này sao chỉ lo cho Bộ đại ca của con thế nhở, không gắp thức ăn cho cha à?”



“Cha…”



Sở Sở sao?



Lăng Ngạo Thiên nhếch môi, đôi mắt trở nên xa xắm, đan xen những cảm xúc, suy tư phức tạp khó lòng tả được.



Hồng nhan số phận sắp đặt cho Bộ Kinh Vân… đúng là… có duyên…