Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 57




Dịch: Mạc Nguyệt



Lăng Ngạo Thiên đã tính đúng, con đường nhánh này có thể dẫn ra bên ngoài. Sau đó, hắn bị Đế Thích Thiên phát hiện như dự đoán.



Nếu làm thế nào cũng bị Đế Thích Thiên phát hiện, chi bằng đi một con đường khác để lão bớt cảnh giác. Bất cứ ai phát hiện có người đi trên con đường dẫn đến kho vàng của mình cũng sẽ đề cao cảnh giác, huống chi máu phượng hoàng còn có giá trị gấp vạn lần núi vàng núi bạc.



Hơn nữa, trước đó Lăng Ngạo Thiên đã dự đoán trước nên không để lại bất cứ dấu vết nào trên đường dẫn tới hầm bí mật, vì dù sao hắn cũng “bay” tới đó. Dù cho sau đấy bọn chúng có kiểm tra kĩ, cũng chỉ cho rằng đây là một tên xui xẻo đi nhầm đường vòng.



Đế Thích Thiên đeo một chiếc mặt nạ hết sức uy nghiêm, khoác áo bào thêu hoa văn long phượng ánh kim, chắp tay sau lưng ung dung bước tới, thể hiện khí phách như thể cả thiên hạ nằm gọn trong tay, thấp thoáng tỏa ra uy thế cao thủ khiến kẻ khác phải rùng mình.



Các đệ tử Thiên Môn lũ lượt khom lưng, bày tỏ sự thần phục với thánh môn chủ của mình. Đế Thích Thiên gật nhẹ, từng bước đi cử chỉ đều lộ rõ vẻ cao quý.



Hừ! Kiến hôi.



Đế Thích Thiên cảm nhận được khí tức lạ lọt vào tầm nhận biết của mình, công lực xem chừng chỉ vừa đột phá cảnh giới tuyệt thế chưa lâu.



Đương nhiên lão biết đến Thiên Hạ Hội, cũng biết những mật thám đến thăm dò lúc trước. Nhưng vậy thì sao? Với một người sống hơn ngàn năm như lão, triều đại thay đổi từ lâu đã trở thành chuyện thường tình. Cứ cách ít lâu, thiên hạ lại đổi chủ, đương nhiên cũng sẽ có kẻ có mắt không tròng phát hiện và đến thăm dò lão. Mọi vua chúa đều không thích có người hoặc việc gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân. Lão hiểu điều đó.



Lũ kiến đó bò đến gần ổ voi thám thính tình hình, tự cho rằng đã hiểu tập tính sinh hoạt của voi, đồng thời bảo đảm được sự an toàn của bản thân. Voi cũng chẳng rỗi hơi đi giẫm chết từng con kiến. Như một lẽ đương nhiên, Đế Thích Thiên coi tất cả người trong thiên hạ này là kiến hôi. Lão đã sống một ngàn năm và sẽ còn sống tiếp thêm trăm ngàn năm nữa, từ lâu đã sánh ngang với thần thánh trên thế gian này. Mà thần đương nhiên sẽ không so đo tính toán với lũ kiến hôi.



Nhưng nếu có con kiến nào không biết tự lượng sức mình, dám vượt giới hạn, bò đến bên thần, thì thần chắc chắn sẽ giẫm chết nó. Dù sao cũng không phải Bồ Tát.



Tuy nhiên, lũ kiến không dễ dàng bỏ cuộc. Chúng cứ thăm dò giới hạn hết lần này tới lần khác. Mấy kẻ tới đây lúc trước chỉ là cao thủ nhất đẳng, chắc là phát hiện không đánh được nên lần này phái cao thủ tuyệt thế ấy mà. Có điều, với Đế Thích Thiên, đó chẳng qua chỉ là một con kiến to hơn các con khác một chút mà thôi.





Hôm nay tâm trạng Đế Thích Thiên khá tốt, nên tạm thời lão chưa muốn đích thân làm những chuyện nhạt nhẽo như đi giẫm kiến. Lão phẩy tay áo, chỉ một hướng. Các đệ tử lập tức hiểu ý, vây quanh một cửa động. Lúc Lăng Ngạo Thiên từ từ xuất hiện bên trong động, hắn đã bị cả đám bao vây.



Đế Thích Thiên nhìn người vừa mới đi ra, cải trang cũng giống đấy, mặc áo trắng, đeo khăn che mặt, nhìn vóc dáng có vẻ còn khá trẻ. Người này sửng sốt, hiển nhiên không ngờ mình vừa mới ra ngoài đã gặp tình cảnh này. Đột nhiên Đế Thích Thiên lại nổi hứng xem trò hay.



Tất nhiên là Lăng Ngạo Thiên phải “sửng sốt” rồi, mật thám nào bị phát hiện chẳng kinh ngạc, không bất ngờ mới là bất bình thường.



Thế là trong vòng vây của chín đệ tử Thiên Môn, ba cao thủ tuyệt thế và sáu cao thủ nhất đẳng, Lăng Ngạo Thiên bắt đầu trận chiến phá vây “hết sức chật vật”.



Binh binh bang bang đánh loạn xì ngầu, Đế Thích Thiên hào hứng đứng xem được một lúc thì thấy chán. Trên thân kẻ kia đã có vài vết máu, trông thật thảm hại, trận đánh áp đảo thế này không cần phải xem thêm nữa. Thế là lão nhẹ nghiêng người, để hầu cận của mình, một cao thủ tuyệt thế đỉnh cấp, vẫn đứng bất động bên cạnh lão nãy giờ chuẩn bị gia nhập cuộc chiến, kết thúc trận đánh nhạt nhẽo này.



Ngay khoảnh khắc lão nghiêng người, bảy lưỡi dao gần như vô hình bay vút về phía bảy huyệt quan trọng trên người lão. Vù! Đủ loại ám khí bay ra từ người Lăng Ngạo Thiên tản đi tứ phía, bắn vào chín kẻ đang bao vây hắn. Và chỉ trong một tích tắc, một tiếng “uỳnh” vang rền khắp động, màn khói dày đặc nhanh chóng che lấp tầm nhìn của tất cả những người xung quanh. Tức thì, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên tầng tầng lớp lớp.



Đế Thích Thiên phẫn nộ. Kiến hôi mà lại dám xúc phạm thiên uy!



Lão vung tay quét sạch bảy lưỡi dao, vút một cái đã xuất hiện ngay trước mặt Lăng Ngạo Thiên. Còn màn khói ngu xuẩn kia làm sao có thể che được tầm nhìn của lão.



Đế Thích Thiên giáng một chưởng nặng nề vào ngực Lăng Ngạo Thiên. Ngay lập tức, hắn cảm thấy máu chảy ngược lên não, đầu óc xây xẩm. Hắn không dám để lộ khí tức của cao thủ truyền kỳ dù chỉ chút ít, vì như thế sẽ khiến Đế Thích Thiên nhận ra mình tính sai. Cao thủ truyền kỳ đỉnh cấp tuy vẫn ở cảnh giới truyền kỳ, nhưng lại khác xa với những cao thủ truyền kỳ bình thường.



Thế nên, Lăng Ngạo Thiên chẳng hề do dự dùng toàn bộ công lực của cấp bậc cao thủ tuyệt thế tập trung bảo vệ tim. Hiện giờ đây là cách tốt nhất để giảm thiểu tổn thương. Tuy nhiên, hắn vẫn âm thầm vận dụng cầu nối với trời đất để dẫn dắt sức mạnh nguyên bản bảo vệ tâm mạch. Đây là chuyện sinh tử, không thể lơ là.



Một chiêu này có lẽ Đế Thích Thiên chỉ dùng khoảng một nửa công lực. Dù lão có giận dữ đến mấy, dùng một nửa công lực cũng dư sức đối phó với con kiên hôi mới đạt trình cao thủ tuyệt thế.




Lăng Ngạo Thiên gắng gượng đỡ đòn, bị thương không nhẹ, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Đế Thích Thiên mà phát hiện ra thực lực chân chính của hắn thì mới gọi là xong đời.



Mượn lực một chưởng này, Lăng Ngạo Thiên dùng tốc độ nhanh nhất của cao thủ tuyệt thế lao ra cửa động, không dừng lại dù chỉ một giây.



Đế Thích Thiên đang định đuổi theo thì chợt nhận ra trên người mình có gì đó không ổn.



Hóa ra đống ám khí ban nãy không chỉ có bảy lưỡi dao, mà có đến tám cái!



Những lưỡi dao đó chính là Diêm Vương Thiếp do các chuyên gia được Lăng Ngạo Thiên đổ tiền “đầu tư” nghiên cứu, chế tạo ra. Diêm Vương đã mời, không thể không đến. Nhưng sáu cái trong đó chỉ là Diêm Vương Thiếp bình thường, chỉ có một cái là Diêm Vương Thiếp Tử Mẫu độc nhất vô nhị. Dù có chuẩn bị chu đáo cũng khó có thể tránh được, huống chi không hề có sự chuẩn bị.



Đế Thích Thiên cảm nhận được độc tố đến rợn người lan nhanh trong kinh mạch của mình. Thân thể lão có máu phượng hoàng, những loại độc trong máu bình thường hoàn toàn không có hiệu quả với lão. Nhưng độc của Diêm Vương Thiếp là loại độc chuyên dùng để đối phó cao thủ, chỉ cần dính một ít thôi là nó sẽ lập tức thẩm thấu qua da, phá hủy kinh mạch, thậm chí ăn mòn nội lực, chân khí, thâm hiểm vô cùng.



Độc này tuy lợi hại, nhưng còn chưa tới mức có thể đưa cao thủ truyền kỳ đến chỗ Diêm Vương làm khách, cùng lắm chỉ tốn công xử lý rắc rối hơn một chút thôi. Bởi vì cao thủ truyền kỳ có sức mạnh nguyên bản, chỉ cần dùng cầu nối thiên địa ép chất độc ra ngoài kịp thời là được.




Tuy nhiên, người trúng độc lại là Đế Thích Thiên. Đặc điểm lớn nhất của lão chính là tiếc mạng. Lão chưa bao giờ gặp loại độc bỉ ổi tổn thương kinh mạch thế này, nên hốt hoảng ép chất độc ra ngoài, không rảnh truy sát Lăng Ngạo Thiên.



Nhưng lão cũng không phải dạng vừa. Mặc dù tin chắc rằng một chưởng ban nãy đã đập vỡ tâm mạch của đối phương, dù có thoát ra ngoài cũng chẳng sống được bao lâu, có điều làm thế vẫn chưa đủ xoa dịu cục tức bị một con kiến hôi đánh lén. Thế là lão giơ tay lên, ngưng tụ một quả cầu tỏa ánh sáng vàng kim, vung tay ném nó về phía lối ra. Tốc độ của quả cầu còn nhanh hơn tốc độ hiện tại của Lăng Ngạo Thiên. Nếu dùng hết sức, hắn có thể dễ dàng tránh đòn. Nhưng một khi làm vậy, Đế Thích Thiên sẽ không bỏ qua cho hắn, hoặc là đuổi theo, hoặc là ép chất độc ra ngoài rồi đánh thẳng lên Thiên Hạ Hội. Cả hai trường hợp này đều không phải điều hắn mong muốn.



Thế nên, hắn chỉ đành tiếp tục chống đỡ, hơi nghiêng người để quả cầu vàng mang sức mạnh nguyên bản khổng lồ đó không bắn trúng chỗ yếu hại, rồi lại cẩn thận bước chệch đi, cố hết sức làm một nửa uy lực đánh vào tường băng, phần còn sót đập vào vai trái của hắn.



Với cảm nhận nhạy bén của cao thủ truyền kỳ, Lăng Ngạo Thiên biết xương vai trái đã vỡ vụn, máu thịt lẫn lộn, nát đến không thể nát hơn. Vết thương nặng khiến hắn chảy máu đầm đìa. Nhưng hắn vẫn nhanh chóng lao xuống đại dương xanh thẳm, sau đó mất hút.




Với Đế Thích Thiên, đây chẳng qua chỉ là một con kiến hôi chỉ lát nữa là vào bụng cá. Thế nên lão không rảnh quan tâm, còn bận ép độc đây này.



Ngay khoảnh khắc rơi xuống biển, trái tim đập thình thịch như trống vì căng thẳng suốt từ bấy đến giờ của Lăng Ngạo Thiên cuối cùng cũng được nghỉ ngơi chút ít. Suy cho cùng, ván cược này hắn đã thắng.



Nhưng chẳng bao lâu sau, nước biển mặn ngấm vào vết thương hở khiến hắn không kìm nổi tiếng r3n rỉ. Lần này xem như đã biết thế nào là xát muối lên vết thương rồi.



Lăng Ngạo Thiên bơi một mạch ra xa mới dám ngoi lên. Hắn phí bao công sức mới thoát ra ngoài, không thể để xảy ra sơ suất vào phút chót được. Bây giờ bị thương nặng thế này, Đế Thích Thiên mà đuổi theo thì chỉ có đường chết. Mà sau khi chết, lão phát hiện được máu phượng hắn giấu sau lưng thì kiểu gì cũng bị băm vằm rồi vứt cho chó ăn.



Đến khi Lăng Ngạo Thiên lết lên bờ, nằm thở hồng hộc như cá mắc cạn, những vết thương do đám đệ tử Thiên Môn gây ra đã tái nhợt vì ngấm nước biển, miệng vết thương rách toác, vai trái thảm không nỡ nhìn. Trông hắn lúc này vô cùng thảm hại.



Nhưng hắn rất phấn khích, cảm tưởng trong thân thể dấy lên nguồn sức mạnh vô tận.



Đây là máu phượng hoàng đấy! Máu phượng hoàng!



Hắn chỉ nghỉ tạm một lát rồi lập tức bay về đỉnh Thiên Sơn. Vết thương đau đớn thế nào cũng không quan trọng bằng máu phượng hoàng. Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần trở về, nhỏ máu phượng vào lò luyện đan là sẽ có được Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan người người ao ước. Đến lúc đó, mấy vết thương nhỏ này có đáng là gì?



Giờ phút này, Lăng Ngạo Thiên chỉ ước gì mình có khả năng dịch chuyển tức thời.



- -----oOo------