Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 100




Dịch: Mạc Nguyệt



Tuyệt Tâm im lặng đứng trước thi thể Tuyệt Thiên một lúc rồi thong thả quay người vào thủy lao, không hề biết rằng tất cả những việc hắn ta làm đều bị người ta nhìn thấy hết.



Bộ Kinh Vân nhìn bóng Tuyệt Tâm khuất sau cánh cửa dẫn tới thủy lao với vẻ mặt phức tạp, nói khẽ: “Thật không ngờ…”



Lăng Ngạo Thiên nắm chặt tay nó, nói với giọng nửa như than thở nửa như đau xót: “Phong nhi chung quy vẫn phải trưởng thành… Ta cũng không thể bảo vệ nó cả đời…”



Bộ Kinh Vân hơi sửng sốt, quay người nhìn vẻ mặt bất lực, đau buồn của sư phụ, chút thắc mắc và chẳng đành lòng bị ném hết ra khỏi đầu. Thì ra là thế.



Bộ Kinh Vân cũng ngứa mắt cái tính hay mềm lòng, thiếu quyết đoán của Nhiếp Phong. Nhưng Lăng Ngạo Thiên lại chưa bao giờ thúc ép, chỉ để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Lâu dần, Nhiếp Phong chẳng có lấy một chút sát khí nào, trở thành một người kỳ lạ trong giang hồ.



Nhưng không thể để mặc Nhiếp Phong như thế mãi được. Nếu cứ tiếp tục nhân từ mềm lòng, có khi ngày nào đấy sẽ chết mất xác.



Đây đúng là một cơ hội tốt để Nhiếp Phong nhận thức được mặt tối của thế gian. Ngay cả mẹ ruột có quan hệ huyết thống còn tàn nhẫn vô tình như thế, huống chi là người ngoài? Chắc hẳn sau “kiếp nạn” lần này, Nhiếp Phong cũng được mài giũa, không còn mềm lòng như trước nữa.



Nghĩ vậy, Bộ Kinh Vân thấy thoải mái, đồng thời cũng hơi áy náy. Quả thực ban nãy nó đã nghĩ sư phụ quá nhẫn tâm, giờ xem ra sư phụ cũng chỉ vì lo nghĩ cho Nhiếp Phong. Sư phụ từng nói rồi, nếu Nhiếp Phong và Đoạn Lãng có chịu tổn thương gì, bản thân sư phụ cũng sẽ đau lòng. Nó cảm thấy lúc này mình nên an ủi chứ không phải nghi ngờ sư phụ. Người đã không còn giấu giếm nó chuyện gì nữa, sẵn sàng chia sẻ tất cả, vậy thì nó cũng nên đáp lại bằng sự tin tưởng tuyệt đối mới đúng. Trước kia vẫn luôn như vậy, tại sao bây giờ mối quan hệ thân mật hơn rồi lại nảy sinh nghi ngờ?



Có lẽ là vì trước kia, Lăng Ngạo Thiên không nói cho Bộ Kinh Vân biết bất cứ chuyện gì có thể gây hiểu lầm. Bây giờ chân thành phô bày tất cả, đương nhiên sẽ dễ gây hiểu lầm.



Bộ Kinh Vân nghĩ một lát rồi thầm quyết tâm: sư phụ sẵn lòng tin tưởng nó thì nó cũng sẽ tin tưởng hết mình. Sự tín nhiệm này còn sâu sắc, bền vững hơn hồi trước, hồi chưa biết toàn bộ sự việc. Chỉ có sự tin tưởng và ủng hộ hết lòng mới giữ được lời thề ước bầu bạn cả đời. Từ nay về sau, dù là lúc nào, ở đâu, cũng sẽ không nghi ngờ, không ghét bỏ, không rời xa.





Lăng Ngạo Thiên lẳng lặng quan sát những biến chuyển rất nhỏ trong biểu cảm của Bộ Kinh Vân, thấy nó cuối cùng cũng nhìn mình với vẻ kiên định thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.



Đây là sự toan tính, thăm dò bắt buộc phải làm, nhưng cũng là một tấm chân tình.



Nếu từ đây về sau muốn nắm tay Bộ Kinh Vân đi hết cuộc đời, có những chuyện u tối sẽ khó đảm bảo không bị nó phát hiện. Thay vì để lại mầm mống tai họa dẫn tới nghi ngờ, tổn thương lẫn nhau, chi bằng phô bày hết rồi nói rõ ràng với nhau.



Chân tình của Lăng Ngạo Thiên quá khó cầu, nhưng nếu đã xác định mình động lòng với Bộ Kinh Vân, hắn sẽ chặt đứt mọi hậu hoạn, quyết không để mình mai sau phải đau lòng.



Lăng Ngạo Thiên là người như thế, chuyện gì cũng tính toán kín không kẽ hở. Suy cho cùng hắn cũng chỉ là một người thiếu cảm giác an toàn mà thôi. Hắn phải nắm chắc mọi việc trong tầm tay mới yên tâm được. Mọi việc ở đây bao gồm cả tình cảm của bản thân.



Lần này, hắn mượn chuyện của Nhiếp Phong gợi lên nghi hoặc, thắc mắc của Bộ Kinh Vân, ngay sau đó đưa ra lời giải thích hợp lý nhất, thể hiện rằng mình cũng trao đi rất nhiều, cũng sẽ đau lòng. Như vậy, sự áy náy của Bộ Kinh Vân sẽ trở thành viên gạch gia cố cho sự tin tưởng dài lâu sau này. Đây mới chỉ là bước đầu tiên thôi. Từ nay về sau, hắn sẽ âm thầm nâng cao sự đồng cảm của nó với mình về mọi mặt, cho đến khi hoàn toàn tin tưởng.



Mỗi bước hắn đi đều rất cẩn trọng, nhưng cũng rất quyết liệt. Chân tình là thứ vô cùng mỏng manh, trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ để lộ yếu điểm trí mạng như thế. Nhưng bây giờ, hắn đã quyết định trao đi tấm chân tình của mình, vậy thì trước đó phải đảm bảo nó sẽ không bị người ta gây tổn thương, thậm chí phá nát.



Đôi khi, các cặp đôi oán hận nhau không phải vì trao tình cảm nhầm người, mà vì những hiểu lầm nho nhỏ dẫn tới tổn thương lẫn nhau. Lăng Ngạo Thiên tuyệt đối sẽ không để tình huống như thế xảy ra.



Còn chuyện lần này có khiến Nhiếp Phong trưởng thành hơn không, đằng sau còn điều gì mờ ám không, đó không phải điều Bộ Kinh Vân nên biết. Ai cũng cần giữ bí mật cho mình, yêu nhau không có nghĩa chuyện gì cũng nói cho nhau nghe. Đôi khi, làm thế chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình, gây tổn thương cho cả đôi bên.



Có bí mật cũng không sao cả, chỉ cần không làm đối phương tổn thương là đuọc rồi. Có chuyện giấu giếm cũng không sao cả, chỉ cần đừng để đối phương cảm thấy mình không tin tưởng người ta là được rồi.




Lăng Ngạo Thiên hơi nheo mắt, nhìn Tuyệt Tâm lôi xềnh xệch Nhiếp Phong như lôi một con búp bê vải rách nát ném tới bên thi thể Tuyệt Thiên, rồi lại nhìn Bộ Kinh Vân đang nắm chặt tay hắn, đôi mắt sáng rõ tỉnh táo, lén nở nụ cười khó phát hiện. Người đã vào tròng, còn chờ gì nữa.







“Ngài… nói sao cơ? Lần này… Vô Thần Tuyệt Cung khó thoát kiếp nạn ư?” Thanh niên vừa nói tuổi chừng hai sáu, hai bảy, hai mắt phù thũng, mặt mày vàng vọt, bước đi uể oải, điệu bộ rúm ró. Nếu không phải tướng mạo còn mấy phần bóng dáng năm nào, e rằng đến người quen cũng không nhận ra đây là Độc Cô Minh, thiếu thủ Vô Song Thành từng cao ngạo một thời.



Kể từ năm mười sáu tuổi luận võ với Bộ Kinh Vân bị đả thương, rồi còn bị Lăng Ngạo Thiên âm thầm phế đi hơn nửa võ công, gã vẫn luôn căm hận, uất ức. Về sau, gã ngày càng chìm đắm trong sắc dục, tính tình trở nên vặn vẹo. Khi Vô Song Thành và Thiên Hạ Hội nổi lên xung đột, hắn bị Nê Bồ Tát xúi giục cấu kết với Vô Thần Tuyệt Cung, phản bội tổ tông, sau đó bị Độc Cô Nhất Phương phát hiện, cắt đứt mối quan hệ cha con. Thế là gã cùng Nê Bồ Tát đầu quân cho Tuyệt Tâm.



Về sau, Vô Song Thành đại bại, Tuyệt Tâm mượn danh hiệu Vô Song thiếu chủ của Độc Cô Minh để kêu gọi, thâu nạp thế lực ngầm tàn dư của Vô Song Thành, cũng khá khách sáo với Độc Cô Minh và Nê Bồ Tát. Nhưng sau khi Vô Thần Tuyệt Cung tập hợp lại thế lực, một phế nhân như Độc Cô Minh đương nhiên là bị vứt bỏ, trải qua cuộc sống tạm ổn mà thôi. Từ đó trở đi, gã ngày càng chán nản, ủ dột, ngày ngày chìm trong cơn say, còn trẻ mà đã mất đi hơn nửa sức sống, chỉ biết chơi bời với đào kép, làm bạn với con hát.



Nê Bồ Tát cũng chẳng khá hơn là bao. Tuyệt Vô Thần tự xưng là “vô thần”, vốn đã không tin chuyện quỷ thần, nên cũng khinh thường mấy kẻ tự xưng nhìn thấu thiên cơ. Vì vậy, Nê Bồ Tát dù có muốn gây sóng gió cũng phải bó tay bó chân, miễn cưỡng kéo dài hơi tàn. Kể từ khi Vô Song Thành sụp đổ, Thiên Hạ Hội không ngừng tìm kiếm tung tích Nê Bô Tát, còn ra lệnh tất sát. Lão ta có không cam tâm cũng chỉ đành im hơi lặng tiếng ở lại bên Độc Cô Minh, chẳng làm ăn được gì.



Mấy năm qua trốn chui trốn nhủi như chuột cống, Nê Bồ Tát cũng hơi nản lòng thoái chí. Lần này lão cố chống lại thiên mệnh bói thêm một quẻ, lại bói ra Vô Thần Tuyệt Cung vận số sắp tận. Mặc dù lão cũng thầm hận Vô Thần Tuyệt Cung không biết nhìn người tài, nhưng dù sao cũng đang náu dưới hiên người ta, tổ lật trứng cũng chẳng lành. Nếu Vô Thần Tuyệt Cung sắp tận số, lão mà không chuẩn bị sớm thì khó thoát khỏi lưới của Thiên Hạ Hội, đến lúc đó e có bị thiên đao vạn quả cũng chẳng lạ.




“Haiz…” Nê Bồ Tát không kìm được thở dài thườn thượt, cảm thấy hoang mang. Dường như mọi chuyện đã trật đường ray từ khi lão tự ý tiết lộ thiên cơ cho Độc Cô Nhất Phương. Lão chẳng những bị Trời phạt, toàn thân lở loét, còn dây vào người nằm ngoài số mệnh, chật vật như chó nhà có tang, trốn trui trốn nhủi trong bóng tối. Nghĩ vậy, trong lòng lại hối hận. Chẳng qua chỉ muốn kiếm ít bạc nên tiện tay bói một quẻ, ai ngờ lại phát hiện bang chủ Thiên Hạ Hội không nằm trong vận mệnh, ngay cả số phận của cô tinh, sát tinh, ma tinh cũng bị thay đổi dễ dàng, muốn quân lâm thiên hạ cũng được như mong đợi, còn có được bạn đời yêu chân thành tha thiết. Thế là lão ghen ghét, không cam tâm. Dựa vào cái gì? Dựa vào đâu mà bao nhiêu thứ tốt đẹp đều bị mình kẻ đó chiếm hết? Xưa nay lão vẫn luôn ngạo mạn vì có khả năng đoán biết thiên cơ, vậy mà lại có người chẳng cần nhìn trộm thiên cơ cũng được trời cao ưu ái. Thật quá bất công! Bất công đến nỗi làm người ta chỉ muốn phá hoại. Thế là lão đi tìm Độc Cô Nhất Phương, nói cho ông ta biết số mệnh của Vô Song Thành, khiến cuộc đại chiến Nam – Bắc xảy ra sớm mấy năm, khiến Vô Song Thành vốn chiếm tiên cơ, chỉ thiếu một chút là có thể lật ngược thế cờ cuối cùng lại thất bại thảm hại. Mà một lần thất bại này đồng nghĩa muôn kiếp không thể trở mình.



“Ngài đừng thở dài nữa… mau nghĩ xem chúng ta nên làm thế nào đi.” Độc Cô Minh hốt hoảng bất an. Mặc dù gã chỉ biết sống phóng túng, cuộc đời đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nhưng gã vẫn không muốn chết.



Phàm là con người thì đều không muốn chết, dù cho chỉ đang sống tạm bợ.




“Còn thế nào được nữa… còn đầu quân cho ai được nữa đây… thạt ra ta cũng không biết…” Đôi mắt Nê Bồ Tát trở nên mờ mịt, phần da lộ ra khỏi áo bào đen chùm đầu đầy vết lở loét nhìn mà rợn người. Lão giơ tay lên, nhìn hai tay quấn vải đen thật dày, bỗng nhiên có ý định tìm đến cái chết. Những tháng ngày… còn chẳng bằng sống tạm bợ này… cần gì phải phí công sức kéo dài thêm nữa…



“Tôn thượng nhà ta chính là lựa chọn tốt nhất của các ngươi.” Một giọng nói lanh lảnh vang lên, nghe tiếng có vẻ là thiếu nữ ngoài đôi mươi. Giọng hơi trầm, nhưng ngữ điệu uyển chuyển, vậy mà làm Độc Cô Minh với Nê Bồ Tát sửng sốt. Hai người ngước lên thì thấy một thiếu nữ mắt hạnh mày ngài, dung mạo đoan trang, chẳng biết đã im hơi lặng tiếng bước vào phòng từ lúc nào.



Nê Bồ Tát hơi há miệng, nhưng lão còn chưa nói gì, Độc Cô Minh đã nhảy dựng lên, trợn tròn hai mắt, lắp bắp: “Ngươi là… Mộng nhi? Sao lại… muội chưa chết ư?”



Thiếu nữ nọ chỉ liếc xéo hai người như thể không buồn nhìn đến họ rồi dời mắt đi, cất giọng lạnh nhạt: “Ngươi còn chưa chết, làm sao ta chết được?”



Độc Cô Minh mừng rỡ tiến lên định kéo tay áo nàng, vừa đi vừa nói: “Tốt quá rồi! Có phải muội tìm được chỗ dựa rồi không? Tìm được rồi cũng đừng bỏ mặc người anh này nhé!”



Thiếu nữ nọ, cũng chính là Độc Cô Mộng – con gái út của Độc Cô Nhất Phương, chẳng nể nang gì hất tay Độc Cô Minh, bước sang bên như thể chỉ ước gì tránh xa gã, nói với giọng mỉa mai: “Tôn thượng nhà ta sẽ không quá keo kiệt với những kẻ vẫn còn chút tác dụng.” Nói rồi nàng ta nhìn về phía Nê Bồ Tát với bản mặt vô cảm, “Tôn thượng nhà ta có hứng thú với khả năng đoán trước thiên cơ của các hạ, các hạ theo ta đi gặp tôn thượng đi.” Nàng ta vỗ tay, lập tức có hai người mặc đồ trắng kín mít từ đầu đến chân bước vào, đứng hai bên Nê Bồ Tát, một người kéo lão, một người làm động tác “mời”.



Nê Bồ Tát thấp thỏm, không kìm được hỏi: “Tôn thượng nhà ngươi rốt cuộc là ai?”



Độc Cô Mộng không nhìn lão nữa, phẩy tay ra hiệu cho hai người kia mang lão đi, lạnh nhạt nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Dứt lời, nàng ta quay người chuẩn bị rời đi.



Độc Cô Minh thấy thế vội vàng nhào tới, hô lên: “Muội muội tốt, đưa ta đi với… đừng bỏ lại ta…”



Độc Cô Mộng nghiêng người tránh đi, không hề nể nang đá Độc Cô Minh bay ra xa mấy mét, đập vào bàn rồi ngã xuống đất. Đến lúc này nàng ta mới nói với giọng khinh bỉ: “Hôm ấy ngươi đã cắt đứt quan hệ với phụ thân rồi, còn xứng gọi ta là muội muội ư? Tôn thượng nhà ta còn lâu mới thu nhận cái loại lông bông vô dụng. Hạng như ngươi ném cho cá ăn chúng nó cũng chê thịt thối.” Nói rồi nàng ta cười khẩy, quay người phất tay áo đi thẳng, để lại Độc Cô Minh mặt mày cau có đầy phẫn hận rồi lại không làm được gì.