Truyền Thuyết Hồ Ly

Chương 9: Liệu ta đã quên đi việc gì chăng?




Trời cũng đã khuya, người trong phủ lại phải lật đật kéo nhau ra chắn cửa nẻo. Lính canh cổng cũng bất đắc dĩ mà chạy vào trong phủ trú tạm, chúng phủi mấy giọt mưa trên vạt áo ướt mem, thở dốc mà nói: “Bẩm... bẩm vương gia... vương phi...” Rồi hắn nuốt nước bọt, trông đã bình tĩnh hơn nhiều, “Vừa nãy sấm loá, hạ nhân thấy phía xa có một con hồ ly trắng rất to, có tận tám cái đuôi, hai mắt tím lịm, nhe nanh rất dữ tợn…”

“Ngươi có nhìn nhầm không đấy?” Lão Khúc chau mày hỏi.

“Ta nhìn rất rõ mà! Hắn cũng nhìn thấy, cả ông lão này nữa!” Hắn chỉ vào tên bên cạnh.

“Đúng! Đúng ạ, hạ nhân cũng thấy.. à đúng rồi, lão bá này đang trên đường đi ngang qua, không may gặp mưa lớn bất chợt nên đi đến xin trú tạm ở cổng phủ ta, nhưng hiên cổng cũng không thể chắn được nên hạ nhân mạn phép dẫn lão vào điện gặp vương gia, mong vương gia, vương phi trách tội!”

“Không sao, đột nhiên mưa lại to thế này…” Mã Gia Kỳ nhíu mày nhìn ra sân viện, nước mưa đổ ập xuống như một tấm màn trắng xoá treo trước cửa.

“Yên dạ khởi phong, vân thôn huyết nguyệt, yêu ma thành nhân, trao tẩu hài tử...” Lão chắp tay sau lưng, miệng khẽ lầm bầm nhìn Mã Gia Kỳ và Sở Nhiên, “Lão nhân bái kiến vương gia, vương phi!”

Mã Gia Kỳ nhìn lão, hai tên hạ nhân cũng xì xầm, “Lão ta nói gì thế? Ngươi hiểu không?”

“Ngươi nghĩ ta có hiểu không?!” Tên còn lại nhỏ giọng đáp.

Sở Nhiên quay đâu nhìn Mã Gia Kỳ, thần sắc hốt hoảng lo sợ, tay ôm chặt lấy chiếc bụng to của mình.

“Ngươi là ai? Đến đây có mục đích gì?” Mã Gia Kỳ thấp giọng thăm dò.

Ông lão đó cười một cách khoan khoái, “Ta chỉ là đi ngang qua đây, chẳng may gặp mưa lớn nên chỉ đành nương nhờ vương phủ một đêm, không biết có hợp lễ hay không?” Gương mặt với đầy nếp nhăn của ông ta trông rất bình thản, chẳng có chút nào là e sợ.

“Vậy lời ban nãy của lão là có ý gì?” Mã Gia Kỳ nhíu mày, y lên tiếng hỏi.

Vuốt chòm râu bạc trắng, một tay lão chắp ở sau lưng, lẳng lặng quay người nhìn ra sân viện, “Đêm nay trăng lên sớm, to tròn vành vạnh, bầu trời đầy sao, ấy vậy mà đột nhiên nổi gió đổ mưa, mây che khuất trăng, chỉ có thể là lúc hồ quỷ hoá người”

“Hồ quỷ?” Lão Khúc bước đến bên cạnh lão ta, lên tiếng hỏi.

Ông lão quay đầu nhìn về phía những người đang nhìn chằm chằm vào mình, ôn tồn giải thích, “Hồ tộc, hay còn gọi là hồ yêu, bọn họ sinh sống ở nơi không có hơi thở hỗn tạp của con người, dùng linh mật quả để tăng thêm linh khí. Loại cây mọc ra quả này quanh năm héo úa, chỉ khi mọc quả mới trở nên tươi tốt, nhưng mỗi lần mọc chỉ có một quả, hồ yêu ăn vào sẽ tăng thêm linh lực để mọc thêm một chiếc đuôi, đủ tám chiếc đuôi hồ ly sẽ hoá thành người, đủ chín chiếc đuôi thì sẽ phi thăng thành tiên hồ”

Thấy mọi người vẫn chăm chú nghe lão nói, lão lại tiếp lời, “Hồ quỷ mà ta nói chính là hồ yêu đã phạm vào một trong những đại cấm kỵ của hồ tộc. Hồ tộc tuy là yêu, nhưng chúng lại thuộc tiên phái, dùng cách tu luyện và ăn linh mật quả để thăng tiên, nhưng thực chất chúng cũng có thể ăn tim người để tu luyện, khi đó hồ yêu sẽ hoá quỷ, đồng thời cũng sẽ bị đuổi khỏi hồ tộc. Đêm hồ quỷ hoá người, trời yên tĩnh cũng sẽ nổi vũ bão, mưa giông kéo đến do oán khí và quỷ khí trong cơ thể nó được thoát ra ngoài… Vương phi, hồ ly vừa hoá thành người cũng như con rắn mới lột da, nó hiện đang rất yếu, cần phải có tim của một đứa trẻ sơ sinh để bù lại linh khí”

Sở Nhiên nghe thế bị doạ đến tái xanh mặt mày, tay nắm chặt vào góc bàn, hai mắt ửng đỏ, “Sao lại muốn bắt con của ta chứ! Tuyệt đối không được!”

“Vương phi an tâm, có lão đây rồi. Tuy thân già sức mọn, nhưng ít nhất vẫn khiến con quỷ đó không dám đến gần người đâu”



Mã Gia Kỳ nhìn Sở Nhiên sau đó lại quay sang nhìn lão, lão vẫn mỉm cười, “Vương gia gần đây gặp nhiều ác mộng nhỉ?”

Mã Gia Kỳ chợt sững người, vội lên tiếng đáp, “Sao lão biết?”

Lão không đáp lời, lại nói, “Chỉ cầu vương gia cho lão đây một chốn nương nhờ”

Lão tướng số không biết từ đầu đi vào vương phủ xin trú tạm cơn mưa, luôn miệng những lời khó hiểu khiến Mã Gia Kỳ vô cùng bất an. Y nhìn Sở Nhiên đang ôm bụng lo lắng mà khẽ cau mày, “Ta sẽ cho người sắp xếp chỗ cho lão, xin hỏi quý danh của lão là gì?” Mã Gia Kỳ ôn tồn hỏi.

Lão ta hai mắt nheo lại, tay vuốt chòm râu muối tiêu, cười khà khà, “Lão đây chỉ là một tên xem chuyện trời đất, rài đây mai đó, cũng chẳng có tên họ gì, cứ gọi ta là Vô, vô trong vô danh”

Sở Nhiên vội tiếp lời, “Đa tạ lão đã có lòng nhắc nhở, mạng của đứa nhỏ này đều nhờ vào lão rồi”

Lão Vô nhìn hai người, miệng vẫn cười. “Ấy nào nào, vương phi quá xem trọng lão rồi” Chốc, lão lại nói, “Vương gia... Ngài đã từng gặp qua con hồ ly nào chưa?”

Mã Gia Kỳ khó hiểu nhìn lão, “Ta sao? Sao ta có thể gặp nó được?”

Lão bật cười thành tiếng, “Lão chỉ hỏi thế thôi, mạn phép vương gia cho ta ra hoa đình xem thử có được hay không?”

Sở Nhiên đưa mắt nhìn phu quân, lại nhìn lão, “Trời tối lại nổi giông bão, hay là sáng mai lão hẳn đi xem”

Lão ta cười, khẽ lắc đầu, “Sớm mai thì chẳng thấy được nữa rồi”

Lão Vô rảo bước quanh đình, chỉ thấy lão ta rải thứ bột gì đó xuống đất, rồi lại mang một chiếc hộp nhỏ màu đen mở ra.

Phút chốc cả mặt đất đều hiện lên chi chít dấu chân của con vật nào đó, từ đường đi quanh đình đến xuyên thẳng vào màn mưa ngoài hoa viện. Mã Gia Kỳ bước nhanh đến bên lão, thấp giọng, “Nó ở đây từ bao giờ? Sao nó có thể vào đây được chứ!”

Lão Vô nghe thấy vậy liền dừng bước, lão quay đầu nhìn Mã Gia Kỳ một cách kì hoặc. Thấy Mã Gia Kỳ nhìn lão một cách khó hiểu, lão cười, quay người bước tiếp, “Có lẽ là vô tình đi qua đây thôi nhỉ?!” Đoạn, lão dừng bước, quay đầu nhìn y, “Đêm nay đừng ra khỏi phòng”

Lời của lão Vô khiến Mã Gia Kỳ trằn trọc mãi đến tận khuya, ngoài trời giông bão vẫn rào rú, bỗng từ đâu “Rầm” một tiếng, trái tim Mã Gia Kỳ nảy lên một nhịp.

Trong đầu y hiện lên một khung cảnh nào đó quen thuộc mà lại rất mơ hồ, tựa như y đã từng thấy nó ở đâu rồi thì phải. Mã Gia Kỳ gác tay lên trán, cố ép mình nhớ về đoạn ký ức trống rỗng ấy.

“Vương gia, sao chàng còn chưa ngủ?” Sở Nhiên thỏ thẻ.

Mã Gia Kỳ nhìn vào mắt nàng ta, trong chốc lát y thoáng giật mình vì nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc nào đó, y lắc đầu, “Không sao, nàng ngủ đi”

Nỗi lòng Mã Gia Kỳ nặng trĩu, lão Vô hành động kì lạ, đến bản thân y cũng cảm thấy mình kì lạ.



[Liệu ta đã quên đi việc gì chăng?]

Một hồi lâu, Sở Nhiên lại lên tiếng, “Vương gia, thiếp rất sợ.. Lỡ như con yêu quái đó bắt con của chúng ta đi mất thì phải làm sao đây?!” Dù không nhìn cũng nghe ra được nàng ta đang run sợ, hai tay ôm chầm lấy cánh tay của Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ dùng một tay còn lại vỗ nhẹ vài lần lên tay nàng ta tỏ ý trấn an, nhưng rồi lại rút cánh tay mình lại mà xoay người sang bên còn lại. Y nhỏ giọng nói, “Có lão Vô giúp đỡ, sẽ không sao đâu! Ngủ đi”

Sở Nhiên sớm đã quen với cảnh phu quân không nóng không lạnh nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút uỷ khuất, nàng ta cắn chặt môi để ngăn mình không khóc thành tiếng, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.

[Xem ra chàng vẫn chưa quên được nó]

...----------------...

Ngoài trời mưa mỗi lúc một lớn hơn, sấm chớp nổ liên hồi. Đột nhiên bên tai vang lên tiếng gõ cửa, sợ bản thân nghe nhầm, Mã Gia Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cố lắng tai nghe rõ hơn.

“Cốc cốc cốc”

“Vương gia, ngài còn thức hay không?”

Hồi lâu không có lời hồi đáp, người ngoài cửa vẫn tiếp tục gõ.

“Cốc cốc cốc”

“Vương gia, nếu ngài còn thức thì mau mở cửa cho ta, tính mạng của vương phi sắp rơi vào nguy hiểm rồi đấy!”

Mã Gia Kỳ nghe thấy vậy liền lập tức ngồi bật dậy, bước nhanh đến bên cửa, “Lão Vô, là lão sao?”

Người vừa đặt tay lên chốt cửa, sấm sét đã ván một đòn giáng trời, bóng của người ngoài cửa hiện lên, là bóng một nam nhân cao xấp xỉ y, cơ thể còn có nhiều thứ kì lạ khác với người bình thường.

Mã Gia Kỳ chần chừ một lúc, chầm chậm bỏ tay ra khỏi chốt cửa, lùi vài bước, bởi y vẫn nhớ rõ lời lão Vô căn dặn.

Hơn nữa, lão cũng không có dáng vẻ như thế này.

“Vương gia, còn không mở cửa thì vương phi sẽ mất mạng đấy!” Mã Gia Kỳ không biết phải làm thế nào, vừa tiến thêm một bước đã nghe một tiếng rầm thật to.

“Vương gia không được mở!”