Truyền Thuyết Hồ Ly

Chương 34: Linh lực bộc phát




“Tướng quân?!”

Giọng nói của lão Vô có chút cao vì bất ngờ, Mã Gia Kỳ đứng giữa cơn mưa độc mà chẳng hề có chút thương tổn, xung quanh y toả ra một luồng khí đỏ rực, luồng sáng cũng bay đến bao vây lấy cơ thể của lão Vô, kéo lão trở về từ cánh cổng địa ngục.

Mã Gia Kỳ đã sớm phát hiện cơ thể mình có chút bất thường, kể từ lúc Đinh Trình Hâm rời đi, y luôn cảm thấy mọi giác quan của mình đều trở nên nhạy bén hơn hẳn.

Vốn chỉ là nghi ngờ, vậy mà khi Tử hồ bày trận y đã lập tức phát giác được mùi quỷ khí, mau chóng cưỡi ngựa như bay về phía thành Đông.

Càng gần về phía đỉnh núi, mùi tanh hôi càng trở nên nồng nặc hơn, Mã Gia Kỳ dưới cơn mưa đêm lại càng lúc càng thấy nóng rát như lửa đốt, cho đến khi thật sự đến bên trận pháp, linh lực do Đinh Trình Hâm truyền vào cơ thể y mới thật sự bộc phát.

“Lâu quá không gặp nhỉ, vương gia” Tử hồ giọng điệu khiêu khích mà lên tiếng.

Mã Gia Kỳ nghe theo âm thanh mà hướng mắt về phía ả, y thoáng giật mình, bởi sau lưng Tử hồ lúc này có chín cái đuôi khổng lồ màu đen kịt, chín cái đuôi ngoe nguẩy hệt như chín con mãng xà đang chầu chực nhào đến siết lấy con mồi bất cứ lúc nào.

Xung quanh Tử hồ đằng đằng sát khí, ả đứng giữa bát quỷ nhi trận càng khiến quỷ khí trở nên mạnh mẽ hơn, gương mặt ả lúc này đã lộ rõ nét quỷ hồ, khuôn miệng kéo đến tận mang tai với hàm răng nhọn hoắc như lưỡi kiếm.

Trong lòng bàn tay ả đang nắm lấy một quả tim nhỏ xíu còn đang đập thình thịch, máu tươi dọc theo cẳng tay là chảy dài xuống.

Khẽ nhoẻn miệng cười, Tử hồ thè cái lưỡi dài thượt ra liếm những giọt máu còn sót lại của đứa con mà mình mới hạ sinh cách đây không lâu, tiếp đến ả cầm lấy quả tim đó mà ăn ngấu nghiến, khiến Mã Gia Kỳ có chút phản vệ mà suýt nôn mửa.

Sau khi thưởng thức xong, Tử hồ khẽ đưa tay quẹt vết máu còn dính trên khoé môi, móng tay đen dài của ả yểu điệu mà quấn lấy lọn tóc bên vai, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Mã Gia Kỳ.

“Vương gia, suy cho cùng ca ca ta vẫn là nam nhân, ngươi không cân nhắc đến ta sao?! Ta có thể đưa ngươi lên làm hoàng đế, để ngươi thống lĩnh thiên hạ này”

Ánh mắt của Mã Gia Kỳ tràn ngập sự chán ghét mà nhìn ả, y cũng chẳng buồn đáp mà thẳng tay vung một đòn về phía Tử hồ.

Tử hồ vốn không nghĩ rằng Mã Gia Kỳ có năng lực làm tổn thương mình, càng không nghĩ rằng y sẽ có được pháp lực của hồ yêu, ả nhận đến một đòn đánh như trời giáng khiến cơ thể suýt chút không kìm được mà bật ra khỏi trận địa.

Quỷ hồ một tay ôm lấy ngực, khoé miệng cũng ri rỉ vết máu, ả nhanh chóng đưa đầu lười ra liếm sạch vết máu rồi bật cười khanh khách.

“Phu quân ra tay thật là tàn nhẫn đấy”

Nói rồi ả ngẩng mặt lên trời, chấp hai bàn tay lại tạo thủ pháp, chỉ thấy Tử hồ lẩm nhẩm gì đó sau đó chỉ tay thẳng lên trời, luồng sáng phát ra từ đầu ngón tay xuyên thẳng chín tầng mây, ma quỷ từ khắp nơi tụ về theo lệnh của ả, hình thành một quả cầu oán linh đen đặc.

Lão Vô vừa sống lại từ cõi chết lại nhìn thấy oán linh cầu khiến lão bất giác lạnh sống lưng, giữa cơn mưa độc lất phất, cơ thể lạnh băng của lão lại đang toát ra những giọt mồ hôi nóng hổi.

Trong phút chốc, ả vung tay về phía của Mã Gia Kỳ và lão Vô đang đứng, oán linh cầu nghe lệnh cũng lập tức rơi thẳng xuống đầu của hai người.

“Tướng quân mau tránh đi!”

Lão Vô sớm đã dự liệu được hành động của Tử hồ, lão lập tức nhào đến đẩy Mã Gia Kỳ ra khỏi vị trí mà quả cầu rơi xuống. Mã Gia Kỳ còn chưa kịp hoàn hồn đã bị một lực đẩy lui về phía sau, y mất đà mà ngã lăn xuống sườn núi.

Về phía lão Vô sau khi nhảy ra khỏi kết giới mà Mã Gia Kỳ tạo ra lại lần nữa thấm đẫm độc huyết vũ, da thịt lão lại bắt đầu xì xèo bốc khói, mùi tanh của máu bốc lên không ngừng.

Đùng một tiếng, oán linh cầu lao thẳng xuống từ thiên không tạo ra một hố sâu không đáy cạnh bên bát quỷ nhi trận, quỷ khí đã thâm nhập vào địa mạch từ nãy đến giờ cũng đã chạm đến long mạch, mặt đất bắt đầu không ngừng rung chuyển, đất đá kết thành từng tản mà lăn xuống núi, lao về phía nhà của vạn dân bách tính.

Tử hồ tận hưởng sự đau đớn và hoảng sợ trong tiếng la hét của loài người nhỏ bé ngoài kia, đỉnh núi thành Đông vang lên một tràn cười quỷ dị, “Rồi ta sẽ trở thành bá chủ thiên hạ, đợi đến khi bát quỷ nhi trận của ta kéo đủ ma binh, ta sẽ trở thành nữ đế của tứ hải bát hoang này hahahahahahahaha”

Nụ cười trên gương mặt của Tử hồ vẫn chưa kịp ngưng lại ả đã bất ngờ bị đánh bay khỏi trung tâm trận địa, cơ thể Tử hồ đập mạnh vào tản đá lớn cách đó không xa.

Thịt da tiếp xúc với tản đá nát tươm lẫn lộn vào nhau, lực độ mạnh đến mức tản đá vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, có nhiều mảnh còn xuyên thẳng vào cơ thể của Tử hồ.

Ả chầm chậm đứng dậy, sỏi đá dính trên người lốp bốp rơi xuống đất, vết thương sau cơ thể cũng nhanh chóng lành lại.

Ăn một đòn đánh này khiến ả sôi sục lửa giận, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của kẻ dám nhún tay vào việc tốt của mình.

“Là kẻ chết tiệt nào?! Còn không mau xuất hiện!” Tử hồ quát lớn.

Mặc cho Tử hồ điên cuồng đập phá, xung quanh ả chỉ có tiếng gió gào rú và mưa phùn hồi đáp.

“Bước ra đây! Bước ra đây!” Lửa giận trong cơ thể Tử hồ đã lên đến tột độ, ả gào lên như một con thú hoang, quỷ khí tụ về càng lúc càng nhiều hơn, giông bão cũng bắt đầu vượt ra khỏi ngọn núi mà ập xuống kinh thành.

Ngay vào khoảnh khắc Tử hồ đắt chí nhất, thì mọi luồng sáng đều đột nhiên tắt ngấm. Ả còn đang bàng hoàng không biết chuyện gì đang xảy ra thì ngay trước mắt đã xuất hiện một thân ảnh trắng xoá.

“Ngươi…”

Lời chưa thốt ra hết đã bị chiếc đuôi trắng mềm siết chặt lấy cổ, tay chân ả cũng cứng đờ chẳng tài nào cử động được.

Tử hồ suy nghĩ trong giây lát, từ trên trời bèn váng xuống một đòn sét ngay vào giữa hai người, cả hai bị đánh bay về hai phía, Tử hồ cũng rơi thẳng xuống đất mà ôm lấy cổ ho sặc sụa.