Một ngày dài cứ thế mà trôi qua, dù vui vẻ là thế nhưng Mã Gia Kỳ vẫn phải bận rộn với vụ án hồ ly bởi Hy đế đã đích thân giao trọng trách này lại cho y.
Một mình Đinh Trình Hâm ngồi ở trên phiến đá bên bờ hồ ngẩng mặt lên trời ngắm sao, trời sao đêm nay sáng thật, hệt như ánh sao mà chàng ngắm cùng vương gia năm xưa.
Chỉ tiếc là vạn vật trăm năm vẫn thế, chỉ có người là không còn nữa rồi.
Lão Vô chầm chậm bước đến bên cạnh chàng mà ngồi xuống, thở dài một hơi, lão lên tiếng, “Lại nhớ đến chuyện cũ à?”
Đinh Trình Hâm nhìn lão không đáp, chờ đợi câu nói tiếp theo từ phía lão Vô.
“Hai hôm nữa sẽ là đêm trăng tròn, cũng là lúc hồ ly mọc ra chiếc đuôi thứ chín, chính thức trở thành cửu vỹ ma hồ”
Đinh Trình Hâm vẫn không nói gì, bởi chàng biết hồ ly mà lão Vô nói không phải mình. Đinh Trình Hâm mọc ra chiếc đuôi thứ chín, chàng sẽ trở thành cửu vỹ tiên hồ, sẽ bắt đầu tu tập để phi thăng thành thần, không phải biến thành ma quỷ.
Nhưng Đinh Trình Hâm lại nghĩ, nếu không trở về Nguyệt lâm ăn linh mật quả, chàng cũng chẳng có cách nào mọc thêm một chiếc đuôi, nhưng nếu trở về Nguyệt lâm thì bên ngoài Tử hồ sẽ đại khai sát giới, một mình lão Vô vốn không thể nào đấu lại nó được.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì…tiểu hồ ly, ngươi không mọc thêm đuôi thì ta và ngươi chỉ có thể bại dưới tay của Tử hồ mà thôi…ngươi quay về đi, tự ta có thể lo liệu được”
“Lão đừng khuyên ta nữa, có lo liệu được hay không tự tâm lão không rõ sao?”
“Ngươi khinh thường lão già này đấy à?! Dù ta đã già rồi nhưng ta vẫn còn khoẻ lắm đấy!”
Đinh Trình Hâm nở một nụ cười khổ, sở dĩ chàng quyết định ở lại, cũng chỉ vì để có thể một tay giết chết Tử hồ, chấm dứt nghiệp chướng mà nó đã tạo ra.
Lão Vô ngẩng đầu nhìn trời, lại cúi đầu nhìn dòng nước dưới hồ, trong mắt lão giờ đây đâu đâu cũng là máu tươi tanh tưởi, sát khí ngút trời. Vội đưa tay bấm độn, sắc mặt lão dần trở nên khó coi.
“Lão Vô, sao thế?” Đinh Trình Hâm phát hiện ra hành động lạ thường của lão bèn lập tức lên tiếng hỏi.
“Không ổn rồi, nó muốn lập bát quỷ nhi trận để hút linh khí của vùng đất này, không chỉ có vùng đất này, ngôi vị đế vương cũng là thứ nó đang nhắm đến!”
Phải nói thiên tượng ưu ái cho lão, để lão có thể vừa nhìn đã tỏ, hay là người đời quá đỗi vô tri mà bỏ qua chúng.
Trời đêm đầy sao sáng, nhưng Kiếp Sát Tinh rành rành hiện ra, phía chân trời mây mù cũng đang cuồn cuộn nổi lên. Nước dưới mặt hồ trông như tĩnh lặng, nhưng cá nhỏ ở dưới đó náo động không ngừng, vài con còn lao thẳng vào vách đá mà thoi thóp, trôi dạt trên mặt nước.
Đinh Trình Hâm siết chặt nắm đấm, bởi bát quỷ nhi trận là một trong những trận đồ tàn bạo nhất trong cấm thuật.
Nhi đồng được hạ sinh dưới mười hai tháng tuổi bị bắt làm vật tế, bốn đồng nữ bị moi tim trấn ở bốn góc tượng trưng cho bốn quẻ Càn, Đoài, Ly, Chấn, là quẻ ở Lưỡng Nghi Dương, bốn đồng nam bị chặt đầu trấn ở bốn góc thay cho bốn quẻ Tốn, Khảm, Cấn, Khôn, thuộc Lưỡng Nghi Âm.
Khi âm dương hỗn loạn, người bày trận sẽ dùng máu của chúng trộn với máu của mình rải đều lên xung quanh vật tế, cuối cùng đọc chú rồi bắt đầu hành trận.
Quá trình trở thành quỷ nhi càng tàn bạo, càng khiến những quỷ nhi trở nên hung ác và hoàn toàn nghe theo lệnh của chủ nhân, vậy nên người đầu tiên mà chúng giết chính là thân phụ và thân mẫu của mình.
Bát quỷ nhi trận biến tám đứa trẻ nhỏ trở thành ma quỷ, khảm chặt trong bát quái trận mà hút cạn linh khí của nơi bị yếm vào người của kẻ tạo ra trận pháp.
Dù cho trận pháp có bị phá huỷ đi chăng nữa thì đời đời kiếp kiếp chúng cũng không thể siêu sinh.
Mà bước đầu để thực hiện bát quỷ nhi trận chính là hút mọi quỷ khí từ khắp nơi bay về nơi chuẩn bị hành trận.
“Lần cuối mà ta thấy bát quỷ nhi trận cũng là lúc sư phụ của ta lìa xa thế gian…" Lão Vô nói.
Lão Vô được sư phụ nhặt được khi lên rừng hái thuốc, thấy đứa trẻ còn đỏ hỏn nằm bất động giữa đất trời hoang sơ không chút che đậy, sư phụ còn tưởng rằng đứa trẻ đã không còn, ấy vậy mà vừa đến gần nó đã oà khóc thật to, khóc đến tím tái cả người.
Người mang đứa trẻ về, lại dày mặt mà đến xin sữa từng nhà một, có khi bị mắng, có khi bị đánh, ấy vậy mà sư phụ vẫn kiên trì nuôi đứa trẻ lớn khôn.
“Ta không thân sinh, không thân mẫu, cũng chẳng biết ta đến với thế gian này bằng cách nào, vậy nên sư phụ gọi ta là Tiểu Vô”
Tiểu Vô ngày càng lớn, cũng chẳng hiểu vì sao sư phụ không cho mình gọi người là phụ thân, dù rằng ân sinh không bằng ân dưỡng, một tiếng phụ thân người cũng vô cùng cự tuyệt.
Đôi lần Tiểu Vô cũng muốn gọi, nhưng dường như sư phụ đều đoán được ý đồ của nó, lần nào cũng bắt nó gánh nước thật nhiều để nó quên đi ý nghĩ đó.
Cuộc sống cứ ngỡ như vậy mà trôi đi, mãi cho đến một ngày nọ, nhân giới đại loạn, máu tanh nhuộm đỏ cả một vùng trời.
Cũng vì tranh giành ngôi vị Hồ đế mà quỷ hồ thiên cổ đã bày ra bát quỷ nhi trận, là sư phụ lão cũng hồ tộc hiệp sức để đánh bại nó.
Chỉ tiếc là quỷ hồ dù chết cũng phải lôi theo sư phụ và Hồ vương bồi táng, khi đó Tiểu Vô chỉ mới tròn mười bốn tuổi, nó đã phải tự mình lăn lộn khắp nơi để sống qua ngày. Trước khi chết, Hồ vương đã để lại linh đan cho Tiểu Vô, dù đứng rất xa nhưng giọng nói của Hồ vương vẫn văng vẳng bên tai nó.
“Tiểu Vô, ta giúp sư phụ ngươi toàn vẹn thể xác, chỉ mong ngươi nhận lấy linh lực này, bảo vệ chúng sinh khỏi đại nạn về sau”
Tiểu Vô đồng ý, vậy nên cả đời không thê không tử, không ốm đau bệnh tật.
Thời gian giống như đang dày vò Tiểu Vô, để nó sống thật lâu, chứng kiến đủ mọi thế sự, nhưng chẳng để lại một chút thương yêu nào.