Truyền Thuyết Hồ Ly

Chương 24: Hậu thế




Vẫn như thường lệ, đến khi Hạ Tuấn Lâm kể hết câu chuyện thì ai nấy cũng đều sụt sùi trong nước mắt, luôn miệng cảm thán chuyện tình quá đỗi bi ai. Hạ Tuấn Lâm kể hăng say đến nỗi lão già tóc bạc phơ ấy đã ngồi trước mặt y từ lúc nào cũng chẳng hay.

Nhận thấy điều chẳng lành, Hạ Tuấn Lâm vội vàng cáo biệt quan chúng rồi nhanh chóng rời đi, để lại Nghiêm Hạo Tường vẫn còn bận rộn tìm bóng dáng của y trong trà lâu.

Thời gian quay về một canh giờ trước, khi Mã tướng quân vừa rời khỏi phủ thì Đinh Trình Hâm cũng vội vàng chạy theo cùng.

Sợ rằng Đinh Trình Hâm sẽ gặp nguy hiểm nên Mã Gia Kỳ có ý muốn từ chối, nhưng Đinh Trình Hâm lại bảo rằng chàng biết rõ đường vào Nguyệt lâm thế nào, có lẽ sẽ thuận tiện giúp y hơn.

Hết lời từ chối, Mã Gia Kỳ đành để Đinh Trình Hâm đi cùng mình, cũng bảo hạ nhân canh gác tướng quân phủ nghiêm ngặt hơn.

“Tướng quân, thi thể của bọn họ được tìm thấy ở đây. Một người bị vắt ở trên thân cây, một người thì nằm ở dưới đó”

Tên binh sĩ chỉ tay về phía một chiếc hố nông, Đinh Trình Hâm nhìn theo đó mới thấy, từ dưới đất lên đến thân cây, đâu đâu cũng đều là vết máu loang lỗ.

Tử hồ trước nay muốn tu luyện đều dùng tim và máu của trẻ em, lần này nó giết đều là người trưởng thành, còn chỉ lấy đi trái tim, vậy chỉ có thể là ăn để duy trì linh lực.

Đinh Trình Hâm chau mày, bấy lâu nay mẫu thân đã quá dung túng cho nó, chỉ vì cảm thấy bản thân không đủ năng lực giữ nó khỏi trọc khí tà đạo. Nhưng tu tập là từ bản tính của thân chủ, bản thân nó ham mê máu thịt, sao có thể trách tội lên đầu người khác.

Thấy Đinh Trình Hâm mặt mày cau có, Mã Gia Kỳ nghĩ rằng chàng cảm thấy ghê sợ bèn đưa tay che mắt đối phương lại, kéo Đinh Trình Hâm đứng nép ra phía sau mình.

“Đừng nhìn nữa”



Trước hành động bất ngờ này của y, hai tai Đinh Trình Hâm nóng bừng lên. Chàng đứng nép sát vào người của Mã Gia Kỳ, thậm chí còn nghe thấy cả hơi thở và cảm nhận được nhịp đập của trái tim của trái tim y.

Đinh Trình Hâm cảm thấy nhịp đập của trái tim mình càng lúc càng hỗn độn, tưởng chừng như nó sắp nhảy ra bên ngoài bèn đẩy nhẹ Mã Gia Kỳ rồi bước lùi ra sau.

Thấy vậy, Mã Gia Kỳ liền quay đầu nhìn chàng, gương mặt vừa lo lắng vừa khó hiểu.

“Ta…ta không sao…”

Mã Gia Kỳ dường như có chút mất mát, chỉ gật đầu một cái rồi lại quay đầu đi. Đinh Trình Hâm đứng ở phía sau y vẫn còn đang đầu óc rối bời, trong đầu suy nghĩ đến hàng trăm câu chuyện như lại chẳng có câu chuyện nào nên hình.

Dòng suy nghĩ bị tiếng sột soạt phát ra từ phía sau lưng cắt ngang, Đinh Trình Hâm vội vàng quay đầu, nhìn vào luồng tà khí nồng nặc bay lượng sau bụi cây, chàng nghiến răng mà chạy về phía đó.

Mã Gia Kỳ thấy hành động bất ngờ của Đinh Trình Hâm cũng vội vàng đuổi theo, mãi đến vách núi mà y đã bị Tử hồ đánh ngất lần trước mới dừng lại.

“Chính là ngươi!” Mã Gia Kỳ quát.

Tử hồ dường như chẳng thèm để ý đến lời nói của Mã Gia Kỳ, nó khoanh tay bay lơ lửng ở trước vách núi, phía sau còn có tám cái đuôi phe phẩy, “Đã lâu không gặp, ca ca thân yêu của ta còn chưa chết sao?!”

Đinh Trình Hâm đứng quay lưng về phía Mã Gia Kỳ, hai mắt chàng đỏ rực mà nhìn Tử hồ.

“Sao lại không nói gì? Ca ca nhìn xem, ta đã hoá thành nữ nhân rồi này” Tử hồ nói rồi xoay người trên không trung một cái, thoáng chốc đã từ một thân ảnh đen kịt hoá thành một nữ nhân xinh đẹp, hai mắt ả ta sắc lên ánh tím, khắp người nồng nặc mùi tử khí.

“Ca ca… Có phải rất thích hay không?! Chỉ tiếc là, ca ca là nam nhân hahahahaha” Tử hồ cười lên một điệu cười khoái chí. Giọng cười man rợ của ả như vang dội cả khu rừng, chim chóc gần xa đều phải vội vàng bay đi, có vài con không kịp cất cánh đã trở thành một bộ xương khô khốc mà rơi phịch xuống đất.



”Có là nữ nhân hay nam nhân thì ngươi cũng đã bị đuổi khỏi hồ tộc, mộng kế vị của ngươi xem ra phải cất đi rồi” Đinh Trình Hâm khẽ nói.

Tử hồ như bị chạm trúng chỗ đau, ả thẹn quá hoá rồ, bắt đầu điên cuồng mà quát lớn, “Đinh Trình Hâm ngươi còn có mặt mũi nói ra lời này sao?! Dựa vào đâu mà ngươi lấy đi mọi thứ của ta! Sao ngươi còn không chết đi chứ!”

Đinh Trình Hâm nhếch miệng cười, “Dựa vào ngươi tham lam máu tươi tanh tưởi, dựa vào ngươi mê mệt da thịt phàm nhân, nếu người không vì chút máu đó mà trễ hẹn, ngươi cũng chẳng phải đi vào bước đường này”

“Ngươi im miệng!” Tử hồ vừa nói vừa phun một ngọn lửa hồ ly về phía Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ vẫn còn ngơ ngác trong cuộc đối thoại của hai người, bỗng nhìn thấy Đinh Trình Hâm gặp nguy hiểm liền vội vàng chạy nhào đến đỡ thay cho chàng. Đinh Trình Hâm vừa thấy thế cũng lập tức kéo y lại mà đỡ lấy, sức mạnh được nuôi dưỡng bấy lâu trong lãnh địa hồ tộc cũng bùng phát mà đánh Tử hồ bay thẳng xuống Nguyệt lâm, bị vô số mộc xà quấn chặt.

Mã Gia Kỳ còn ngỡ ngàng nhìn Đinh Trình Hâm, bỗng nhiên y đưa hai tay lên ôm đầu, hai chân không đứng vững mà khuỵ xuống.

Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc, cùng là trên một vách núi, nam nhân áo trắng, hồ ly, hài tử, Mã Gia Kỳ dùng sức đập tay vào đầu mình để ép bản thân nhớ rõ, “Dường như ta đã trải qua cảnh tượng này rồi… Nhưng ta không thể nhớ ra được…”

Đinh Trình Hâm nửa quỳ mà đỡ lấy Mã Gia Kỳ, vội hạ tầm nhìn để xem sắc mặt y như thế nào. Mã Gia Kỳ vốn đang cúi đầu, lúc này cũng từ từ ngẩng mặt lên, từ sâu trong ánh mắt lại loé lên một luồng sáng màu đỏ sẫm.

Hoá ra Mã tướng quân chính là hậu thế của vương gia.

Mã Gia Kỳ cũng chìm vào trong ánh mắt của Đinh Trình Hâm, trong thoáng chốc, Mã Gia Kỳ lại nhìn thấy đáng vẻ thiếu niên đang đùa nghịch với một chú chó con bên bờ hồ, vạt áo trắng bay phấp phới trong không trung, hồ điệp cũng động lòng mà bay múa. Đôi mắt người đó thật đẹp, giống hệt như Đinh Trình Hâm trước mắt y.

Từ từ đưa tay lên áp vào má chàng, đột nhiên Mã Gia Kỳ lại vội bỏ tay xuống, “Đầu ta đau quá…”

Đinh Trình Hâm không nói gì, chỉ ôm lấy Mã Gia Kỳ mà kéo y đứng dậy rồi xuống núi.