Truyền Thuyết Hồ Ly

Chương 11: Người đó quên ta mất rồi




Mã Gia Kỳ không trách tội A Liên, thậm chí còn ban thưởng rất nhiều bạc, bởi nàng ta ít nhiều cũng đã lập được công lớn.

Quay về phía Đinh Trình Hâm, y cũng ngỏ lời níu giữ, “Đã lỡ cất công đến đây chi bằng hãy ở lại, vương phi hiện tại vẫn chưa khoẻ hẳn, lang y trị khỏi cho nàng, chi phí bao nhiêu cũng được”

Đinh Trình Hâm nhìn y một lúc, trong đầu vẫn còn vang vọng câu chữ “vương phi nhà ta” mà y đã thốt ra, một lúc sau mới nhỏ giọng đáp lời, “Xong việc chỉ cần đưa ta quay về bìa rừng là được, không cần phải trả thêm thứ gì”

Mã Gia Kỳ gật gật đầu nhưng vẫn chẳng thể nhìn thấu đối phương đang nghĩ gì, chỉ đành hạ lệnh cho người dẫn lang y về chỗ nghỉ ngơi trước.

Đinh Trình Hâm không hành lễ, quay người đi thẳng về phía hoa đình.

...----------------...

”Lang y được sắp xếp ở chỗ nào?” Mã Gia Kỳ ngồi ở thư phòng, mắt vẫn không rời sổ sách trong tay mà hỏi.

Thị vệ bên cạnh khẽ đáp lời, “Hồi bẩm vương gia, khi nãy lang y ra khỏi đây đã đi về phía gian Đông Túc ở hoa đình, cũng căn dặn không cần phải dọn dẹp gì thêm, ngài ấy ở như vậy là được”

Khẽ ừ một tiếng, đoạn, y khẽ nhíu mày, lang y đó chỉ vừa mới đến đây, cớ nào lại rõ đường đi nước bước trong phủ đến vậy, ngay cả hạ nhân ở trong phủ vài tuần trăng vẫn còn nhầm đường kia mà.

“Lang y đó đang ở đâu?” Y hỏi.

“Hồi bẩm vương gia, hiện có lẽ đang ở hoa đình ạ!”

Mã Gia Kỳ lập tức đứng dậy rời đi, thị vệ muốn đi cùng, nhưng Mã Gia Kỳ lại bảo hắn đến chỗ của Sở Nhiên mà canh gác.

Đến hoa đình, y đứng ở bên chiếc ghế đá cạnh bờ hồ, nhìn về phía bạch y thiếu niên nọ đang loay hoay tìm cái gì đó.

Mã Gia Kỳ lấy làm khó hiểu, vừa định đi sang bờ bên kia thì trông thấy có một thị nữ đi đến, nàng ta cung kính hành lễ, sau đó lại lên tiếng mà hỏi, “Trình y, người đang tìm cái gì sao? Để nô tì giúp ngài tìm nhé!”

Đinh Trình Hâm nhỏ giọng đáp, Mã Gia Kỳ không nghe rõ, nhưng qua nét mặt của thị nữ cũng đủ để thấy nàng ta vừa bất ngờ vừa kinh sợ.

Thị nữ dáo dác nhìn xung quanh, lại nói gì đó bên tai của Đinh Trình Hâm, gương mặt chàng vẫn không có cảm xúc gì, chỉ là đến khi thị nữ ấy rời đi rồi ánh mắt chàng vẫn chưa rời khỏi vết tích của căn nhà gỗ mà y từng sai người dựng cho chú chó con.

Chú chó ấy sau khi Sở Nhiên vào phủ đã đột nhiên biến mất không vết tích, Mã Gia Kỳ cũng đã tìm nó rất lâu, nhưng đều bặt vô âm tín.

Vì không muốn Mã Gia Kỳ nhìn thấy sẽ nhớ về nó nữa, Sở Nhiên cũng đã sai người phá căn nhà gỗ ấy đi, giờ đây hoa cỏ đã che lấp vị trí đó, chỉ còn lại vài mảnh ván gỗ nằm ngổn ngang trên đất.

Đinh Trình Hâm đứng đó bất động một hồi lâu, bạch sa trên người chàng như đang phát sáng, bay phấp phới trong không trung, dẫn dụ bầy bướm trắng chập chờn bay theo tà áo.

Bất chợt, chàng quay đầu, đôi mắt xinh đẹp ấy như nhìn thẳng vào tâm trí của Mã Gia Kỳ, y giật mình lùi một bước, chớp mắt vài lần để nhìn rõ lại, nam nhân đã không còn đứng ở đó nữa.

“Ta gặp cảnh tượng này ở đâu rồi thì phải?” Mã Gia Kỳ khó hiểu.

Thấy lão Vô bước từ hậu viện ra, y vội kéo lão ta lại, mang câu chuyện kỳ lạ này kể cho lão nghe. Lão nhìn y một lúc, lại cười khà khà, “Con người đôi lúc cũng gặp những chuyện giống như trong quá khứ từng trải qua rồi, chẳng sao cả. Gần đây trong phủ xảy ra nhiều chuyện lớn, là do người lao lực quá mức mà thôi, vương gia đừng quá lo lắng!” Rồi lão đứng dậy, “Nhưng nhớ lời ta dặn, đừng mở cửa vào canh ba, cũng không được xoá đi vết chú trên vách đấy!”

Đoạn, Mã Gia Kỳ mới nhìn thấy lão tay mang theo một tay nải, trông có vẻ như sắp rời đi.

“Lão định đi đâu?” Mã Gia Kỳ hỏi, lão Vô không trả lời, xách tay nải đi một đoạn mới cười mà nói, “Lão lên núi một vài hôm, sẽ sớm quay lại thôi”



Đêm đến, lão Vô lại đột nhiên rời đi khiến Mã Gia Kỳ trằn trọc mãi không ngủ được, y đành đi ra hoa đình dạo một chút cho khuây khoả, lại vô tình nhìn thấy một người đang ngồi bên hồ thổi lá.

Âm thanh vang lên từ chiếc lá ấy vừa trong trẻo vừa u sầu, giống như sự nặng trĩu trong lòng của Mã Gia Kỳ lúc này vậy. Y bước đến gần, tiếng lá bỗng chốc ngưng đoạn.

“Vương gia”

“Lang y ngủ không quen sao?” Mã Gia Kỳ đáp.

“Ta nói rồi, ta tên là Đinh Trình Hâm”

Chàng khom người, đặt chiếc lá xuống hồ, lá nhẹ trôi đi theo dòng nước. Nhìn chiếc lá trôi đi thật xa, Đinh Trình Hâm lúc này mới nói tiếp, “Gọi là Niên cũng được”

Mã Gia Kỳ ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng, “Niên có nghĩa là gì?”

Đinh Trình Hâm nhìn y, lại cười mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, “Ta cũng không biết, người mà ta yêu đã đặt cho ta cái tên này”

Mã Gia Kỳ từ từ bước đến ngồi bên cạnh chàng, cùng nhìn về phía trời đêm mà đáp, “Vậy thì chỉ người đó mới có thể gọi người là Niên thôi chứ” Rồi y khẽ quay đầu nhìn Đinh Trình Hâm.

Chàng cười, một nụ cười khiến nhịp tim của Mã Gia Kỳ có chút rối loạn, y chợt hoàn hồn, vội quay mặt đi nơi khác nhằm xua đi ý nghĩ điên rồ trong đầu mình.

Nghe Đinh Trình Hâm nhẹ đáp thành tiếng, rất lâu sau y mới lên tiếng hỏi, “Vậy sao lại nói với ta?”

Đinh Trình Hâm cúi đầu nhìn xuống mặt nước, ánh trăng lay lắc rung động từng hồi theo làn nước, mờ ảo vô cùng. Chàng nhỏ giọng nói, “Người đó quên ta mất rồi, nên chẳng còn ai gọi ta là Tiểu Niên nữa”

Mã Gia Kỳ không đáp, chỉ im lặng ngồi bên cạnh Đinh Trình Hâm.

...______________...

Mã Gia Kỳ vẫn luyện kiếm như thường lệ, chỉ là lần này ở bên cạnh còn có Đinh Trình Hâm đứng nhìn. Mã Gia Kỳ có chút không quen, thi thoảng lại đưa mắt nhìn chàng, bởi từ rất lâu rồi chẳng có ai đứng ở bên cạnh xem y luyện kiếm nữa, Sở Nhiên lại luôn tỏ ra sợ hãi trước những binh khí sắc bén này, nên nàng ta cũng chưa từng đến gần để xem qua dù chỉ một lần.

“Có biết kiếm pháp không?” Mã Gia Kỳ hạ kiếm trên tay xuống, quay người về phía Đinh Trình Hâm mà hỏi.

“Biết” Đinh Trình Hâm đáp. Rồi chàng nhanh chóng cầm lấy thanh kiếm bên cạnh mà lao về phía Mã Gia Kỳ.

Trải qua gần hai khắc vẫn không phân định thắng bại, Mã Gia Kỳ nhìn chằm chằm vào người trước mặt mình, tâm trạng hỗn độn mà nói, “Kiếm pháp của ngươi giống hệt ta”

Đinh Trình Hâm nhìn xuống thành kiếm trong tay mình, lại nhìn về phía Mã Gia Kỳ mà không đáp. Bầu không khí phút chốc trở nên căng thẳng, Đinh Trình Hâm dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập ở bên tai.

Chàng không biết Mã Gia Kỳ muốn nói gì, cũng không hiểu y đang nói gì, chỉ có thể nở một nụ cười miễn cưỡng đáp lại.

“Vương gia, lang y, mời vào trong dùng thiện”

Đinh Trình Hâm quay người định rời đi thì Mã Gia Kỳ nắm lấy cổ tay chàng kéo lại, “Ngươi còn chưa trả lời ta, vì sao kiếm pháp của ngươi lại giống ta đến như vậy?!”

“Ta e là không chỉ vương gia biết bài kiếm pháp này…” Ánh mắt Đinh Trình Hâm không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt y, nhưng chính bản thân chàng cũng không chắc, liệu có phải chỉ có Mã Gia Kỳ biết được bài kiếm pháp này hay không nữa.



“Vương gia, lang y!”

Thấy lão Khúc đến gọi, Mã Gia Kỳ mới buông tay, đưa thanh kiếm cho hạ nhân vừa bước tới rồi rời đi.

Bài kiếm pháp này quả thật không chỉ có Mã Gia Kỳ biết, người biết bộ kiếm pháp này còn có Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên, nhưng hai người họ cũng là do một tay Mã Gia Kỳ chỉ dạy mà thành.

Đinh Trình Hâm biết, tức là chàng đã từng tiếp xúc với nó. Nhưng Mã Gia Kỳ nghĩ thế nào cũng không hiểu, y chưa từng luyện bài kiếm này ở ngoài phủ, cũng chưa từng luyện nó trước mặt người lạ, lý nào Đinh Trình Hâm lại biết được kia chứ.

Lưu Diệu Văn đã đứng ở trong chờ từ trước, thấy Mã Gia Kỳ đến, hắn vội cúi mình hành lễ, “Bái kiến vương gia”

“Không cần đâu, sao ngươi lại trở về rồi?” Mã Gia Kỳ ngồi xuống bàn, theo sau đó còn có Đinh Trình Hâm đi vào, chàng đi lướt qua Lưu Diệu Văn, chỉ gật đầu một cái rồi ngồi xuống rót trà vào chén mà nhâm nhi.

Lưu Diệu Văn nhìn chàng từ đầu đến chân một lượt, lại nhìn ngọc bài tướng quân đang treo ở thắt lưng của mình mà khó hiểu.

Ẩn dưới lớp lụa mỏng ngoài cùng y phục của nam nhân ấy có một vật màu bạch ngọc thoắt ẩn thoắt hiện, Lưu Diệu Văn nhìn không rõ đó là ngọc bài của tước vị nào. Người này lại không hành lễ với mình, lẽ nào cũng là người của hoàng tộc, nhưng người của hoàng tộc Lưu Diệu Văn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, căn bản không hề có nam nhân này.

Hàng loạt suy nghĩ trong đầu bị cắt đứt bởi tiếng gọi của lão Khúc, Lưu Diệu Văn bất giác đáp một tiếng, lại sực nhớ đến câu hỏi của Mã Gia Kỳ mà nói, “Thần trở về lấy đồ giúp Á Hiên hoàng tử… Vương gia, vị này là?…”

“Lang y Đinh Trình Hâm, là ta bảo người mời từ Nguyệt lâm về” Mã Gia Kỳ đáp.

“Nguyệt lâm? Vương gia, theo như thần biết khu vực đó dường như không có y quán” Lưu Diệu Văn nói, lại nhìn về phía Đinh Trình Hâm.

Chàng vẫn điềm tĩnh nhìn Lưu Diệu Văn, lại cười mà nói, “Y quán nhà ta nhỏ bé nên chẳng có tiếng tăm gì, tướng quân không biết cũng đúng”

Lưu Diệu Văn nhìn chàng đăm đăm, lại thấy có chút quen mắt, vừa định mở miệng thì Mã Gia Kỳ đã lên tiếng, “Cùng dùng bữa đi”

Đinh Trình Hâm từ tốn cầm đũa, mà Lưu Diệu Văn thì vẫn còn nhìn chằm chằm vào chàng.

Bữa sáng đã ăn xong, Lưu Diệu Văn vẫn còn hiếu kỳ mà nhìn Đinh Trình Hâm không rời mắt, hắn cười, “Lang y rất thích món cá sốt cà nhỉ?”

Nói đến đây, trong đầu hắn giống như vô tình lật đúng trang đáp án mà mình cần tìm, trong đầu hiện lên một hình ảnh quen thuộc, cũng không nghĩ ngợi nhiều mà lập tức tiếp lời, “Người trông cũng rất giống tiểu hồ ly của vương gia”

Cả Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ cũng khựng lại một lúc, Đinh Trình Hâm vẫn cụp mắt, nhưng rõ là ánh mắt có chút hoảng loạn.

“Tiểu hồ ly của ta? Ta đâu có nuôi hồ ly bao giờ” Mã Gia Kỳ nhìn hắn.

Lưu Diệu Văn khó hiểu, hắn cười, “Quả thật là thần không nhìn thấy tiểu hồ ly kể từ ngày ngài thành hôn nữa, nhưng cũng chỉ gần ba năm thôi mà, ngài không nhớ gì nữa sao?”

Mã Gia Kỳ vẫn nhìn hắn, ánh mắt không giống như đang nói dối, Mã Gia Kỳ cũng chưa từng nói dối, cũng không có cớ nào phải nói dối cả.

“Ta không nhớ là mình có nuôi con hồ ly nào cả”

“Tướng quân e là nhớ nhầm rồi, trở về ta sẽ sai người mang dược liệu bỏ vào canh cá cho ngài, giờ ta xin phép đến chỗ vương phi xem bệnh, cáo từ” Đinh Trình Hâm đứng dậy rời đi, lúc này chàng mới có thể thở phào một hơi.

Ngày thành hôn hôm đó, Đinh Trình Hâm đứng trên cổng thành mà nhìn vào chốn phồn hoa diễm lệ, khi đó tiểu hồ ly mới nhận ra nó đã sai lầm, vậy nên đã nổi lên ý định sẽ biến thành dáng vẻ giống như vương phi Sở nhiên.

Khoảnh khắc nó đau lòng mà rơi từ cổng thành xuống cũng là lúc Hồ đế phát giác mà kịp thời xuất hiện ôm lấy nó rời đi, cũng không quên xoá đi kí ức về tiểu hồ ly trong đầu của vương gia, đồng thời đã phong ấn ý niệm chuyển đổi của hài tử.