Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 601: Rời đi




Hai tháng trôi qua trong nháy mắt.



Ngày hôm nay, nơi mặt biển và bầu trời giao nhau, chẳng biết từ khi nào một vùng nước biển xanh trong mênh mang lại bị bao trùm bởi một mảng màu đen lốm đốm chằng chịt, nhìn gần mới phát hiện đó là một đám Thủy Sa (cá mập) chằng chịt, kéo dài ngàn mét, con nào con nấy đều vô cùng hung hãn, tính sơ sơ thì bầy Thủy Sa này cũng phải có hơn vạn con là ít.



Đám Thủy Sa này là bầy thủy thú tộc đông nhất ở gần đảo nhỏ, ngoại trừ thể biến dị thì đại đa số đều là yêu thú cấp sáu, hàng răng của chúng vô cùng sắc bén, nếu cả đám cùng phát động công kích thì chẳng khác nào cá diếc sang sông, đảo nhỏ bình thường sẽ rơi vào tay giặc ngay.



Lúc này, đám Thủy Sa kia đều có chung một mục tiêu.



Mục tiêu của chúng chính là đảo nhỏ phía trước, như thể trên đảo có thứ gì đó hấp dẫn chúng, con này nối đuôi con khác, tốc độ rất nhanh, chưa tới một canh giờ bầy Thủy Sa đã cách đảo nhỏ chưa tới một ngàn mét.



Quỷ dị nhất là, bầy Thủy Sa đột nhiên dừng lại.



Đúng lúc này, dùng đảo nhỏ làm trung tâm, một loại khí tức hấp dẫn chúng bắt đầu khuếch tán xung quanh, đám Thủy Sa vốn yên tĩnh đột nhiên lại chuyển động vô cùng nóng nảy.



Đối với chúng mà nói, khí tức này hấp dẫn như thể một đám người lang thang trong sa mạc dài ngày đột nhiên phát hiện ra ốc đảo vậy đó, mùi vị kia khiến chúng không thể nào kháng cự, thậm chí còn khiến chúng điên cuồng.



Khí tức càng ngày càng đậm, có một vài con Thủy Sa ở gần đảo nhỏ rốt cục cũng không nhẫn nhịn được nữa, phóng thật nhanh ra khỏi sự trói buộc vô hình, hai mắt đỏ ngầu, vội vàng lao về phía đảo nhỏ.



Một con lại một con, kẻ sau tiếp bước kẻ trước.



Nhưng khi chúng tiến vào phạm vi cách đảo nhỏ năm mươi mét, dị biến đã xảy ra, hai con Thủy Sa đột nhiên nhảy lên bị một tấm lưới vô hình cắt thành mấy khối, máu me đầm đìa. Máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng biển, đám Thủy Sa ngửi thấy mùi máu tươi càng điên cuồng hơn, cái giá lớn chờ đợi đám Thủy Sa không kháng cự được chính là chết hết.



Cả một vùng biển biến thành nước hòa máu, bầy Thủy Sa phía xa xa càng ngày càng xao động.



Một lát sau, đảo nhỏ lại tản ra luồng khí tức thứ hai, lần này còn đáng sợ và hấp dẫn hơn, trong khí tức ẩn chứa linh lực tinh khiết và đậm đặc tới cực điểm, chỉ ngửi cũng có thể cảm giác tu vi đang trì trệ trong cơ thể mơ hồ có dấu hiệu muốn đột phá.



Tình hình thế này chắc ai cũng đoán được.



Nếu có thể chiếm được thứ đồ vật phát ra khí tức này, chắc chắn tu vi sẽ tăng lên không ít.





Thủy Sa thuộc về yêu thú trung giai, mặc dù là thể biến dị nhưng tối đa cũng chỉ là yêu thú cấp cao mà thôi. Có điều vì là huyết mạch biến dị, tỷ lệ đột phá lên cấp cao hơn của chúng lớn hơn yêu thú bình thường, dù quá trình lên cấp vẫn vô cùng gian nan, dù sao biến dị cũng là một hành vi nghịch thiên, không thể nào thuận lợi quá được.



Không bao lâu, một đám Thủy Sa đi theo sự dẫn dắt của thủ lĩnh luồn vào lối kháo của đảo nhỏ.



Điều làm chúng vui mừng là nơi này hoàn toàn không có phòng ngự, nhưng sau đó chúng lại gặp khó khăn.



Dù sao Thủy Sa cũng là sinh vật sống dưới nước, trước khi biến hóa chúng không thể nào lên bờ được.



Muốn tóm được hòn đảo này, trừ khi trực tiếp công kích đảo như lúc trước, nhưng bởi vậy, cả hòn đảo sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.




Đang lúc thủ lĩnh Thủy Sa cảm thấy khó xử, một loại cảm giác nguy hiểm đột nhiên chạy thẳng lên não.



Khi thủ lĩnh ngẩng đầu, nó thấy một đám Thử thú còn chi chít hơn Thủy Sa liên tiếp chui ra từ trong rừng rậm, chỉ trong chốc lát cả bãi cát đã chật ních toàn Thử thú, mấy vạn cặp mắt màu xanh lục, số lượng còn nhiều hơn Thủy Sa, nhìn đã thấy tê cả da đầu.



Thử thú có một ưu điểm, chúng cũng có hàm răng sắc bén không kém gì Thủy Sa, nếu Thủy Sa dám lên bờ, đám Thử thú sẽ xé xác ăn tươi chúng ngay, trước kia đã từng phát sinh sự kiện này. Một con Thủy Sa biến dị dẫn theo thuộc hạ tấn công đảo nhỏ, kết quả là cả đàn đều chết thảm.



Không bao lâu, thủ lĩnh biến dị lập tức dẫn thuộc hạ bỏ chạy.



Hòn đảo nhỏ này vẫn nằm trong phạm vi quản lý của nó, sở dĩ mãi vẫn không công kích được cũng là vì đám Thử thú này.



Một tiếng sau, thủ lĩnh biến dị vẫn lởn vởn ở xung quanh chưa từ bỏ ý định đột nhiên phát hiện khí tức kia đã yếu hơn, cuối cùng vẫn quyết định xông tới.



Cùng lúc ấy, Du Tiểu Mặc phun ra một búng máu trên mặt đất.



Hôm nay là ngày hắn luyện hóa một giọt tinh huyết của Bạch Hổ, trên thực tế hắn đã bế quan hai tháng, tinh huyết của Bạch Hổ khó luyện hóa hơn hắn tưởng tượng nhiều.



Khí tức dẫn Thủy Sa tới đùng lá mùi phát ra từ tinh huyết, Bạch Hổ là Đế Vương thú duy nhất ở viễn cổ, đối với cả loài người và yêu thú thì tinh huyết của Bạch Hổ có sức hấp dẫn cực mạnh, đây cũng là lý do vì sao Lăng Tiêu đề nghị Du Tiểu Mặc luyện hóa tinh huyết ở nơi này.




Thời điểm luyện hóa, tinh huyết sẽ sinh ra kháng cự, sau đó tản ra một khí tức mê người, loại mùi này có lẽ ảnh tưởng tới loài người ít hơn một chút, nhưng đối với yêu thú thì đúng là sức hấp dẫn trí mạng, bởi vì dù chỉ còn lại tinh huyết nhưng trong đó vẫn bao hàm cả uy áp từ Đế Vương thú.



Yêu thú bình thường phục dụng tinh huyết của Đế Vương thú sẽ có khả năng biến từ cấp thấp thành cấp cao, từ cấp cao biến thành bán Đế Vương thú, cho dù chỉ có một nửa, nhưng chỉ cần liên quan tới Đế Vương thú thôi cũng đủ làm cho tất cả yêu thú trên đời này điên cuồng. Vì vậy nếu Du Tiểu Mặc luyện hóa tinh huyết ở chỗ khác, có lẽ không chỉ có một bầy Thủy Sa bị hấp dẫn tới như lúc này đâu.



Mặc dù gọi hòn đảo này là đảo nhỏ, nhưng diện tích của nó vô cùng lớn.



Trong khoảng thời gian ngắn Lăng Tiêu không thể nào bày cấm chế xung quanh đảo, chỉ kịp thời giăng cấm chế ở bãi biển ngay trước căn nhà, thứ cắt Thủy Sa thành mấy khối chính là một loại cấm chế mang tính công kích, dù là con Thủy Sa biến dị kia cũng không dám tới gần.



Lăng Tiêu liếc qua cửa sổ khép hờ, nhìn chằm chằm vào bãi máu tươi mà Du Tiểu Mặc mới phun ra, nét mặt bình thản, không biết đang nghĩ gì.



Du Tiểu Mặc lau khóe miệng, mặc dù hắn có dùng Tâm Mạch đan, nhưng tinh huyết của Bạch Hổ quá cuồng bạo, hơn nữa trong một giọt tinh huyết ẩn chứa năng lượng khổng lồ phi thường, năng lượng kia va chạm khắp cơ thể hắn, quả thực như một con ngựa hoang mất cương.



Yêu thú có huyết mạch cấp thấp không thể nào dùng tinh huyết của Đế Vương thú được, bởi vì chưa thành công đã phải bỏ ra một cái giá lớn.



Mà Du Tiểu Mặc là người, giữa huyết mạch của loài người và yêu thú vốn đã có sẵn một chút bài xích, muốn luyện hóa hoàn toàn để hấp thu cũng cần nghị lực và sức chịu đựng cực lớn, bị thương cũng là chuyện bình thường, nếu bình an vô sự mới là bất thường ấy.



Du Tiểu Mặc cầm bình linh thủy để sẵn bên cạnh lên nhấp một ngụm, sức mạnh linh hồn đang cạn kiệt lập tức khôi phục nhanh chóng.



Bế quan hai tháng, đáng tiếc là hắn không thể nào dung hợp hoàn toàn giọt tinh huyết nữa, có điều hắn đã tích trữ số tinh huyết còn dư lại trong kinh mạch, sau này khi tu luyện có thể chậm rãi chuyển hóa năng lượng trong tinh huyết thành năng lượng tự thân.




Dù không hấp thu hoàn toàn năng lượng trong tinh huyết, nhưng chỉ một chút kia thôi cũng mang lại cho hắn lợi ích không nhỏ.



Du Tiểu Mặc cảm nhận tình huống trong cơ thể, đáng tiếc là vẫn chưa đột phá khỏi tứ phẩm, nhưng tu vi của hắn lúc này đã ở tam phẩm đỉnh phong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá, tiếp theo chỉ còn chờ một cơ hội thôi.



Lăng Tiêu đẩy cửa bước vào, “Sao rồi?”



Du Tiểu Mặc đứng lên, phủi phủi bụi trên người, ngồi im không nhúc nhích hai tháng, trên người cũng có chút bụi bám, nghe y hỏi liền than thở: “Cũng tàm tạm, em cứ có cảm giác không trôi chảy, có lẽ một thời gian nữa mới đột phá lên tứ phẩm được.”




Hắn định đột phá trong lần này luôn cơ, nhưng không biết vì sao không thể bước qua bức tường kia, cho dù năng lượng trong cơ thể rất dồi dào để đột phá. Cuối cùng Du Tiểu Mặc đành phải hiểu rằng cơ hội chưa tới, phải biết từ trước tới nay hắn lên cấp vô cùng thuận lợi, đây là lần đầu tiên bị cản trở như vậy đó.



“Không nóng nảy, từ từ sẽ đến.” Lăng Tiêu xoa xoa đầu hắn.



Du Tiểu Mặc cũng biết không vội được, chỉ là xưa giờ hắn lên cấp rất nhẹ nhàng, bây giờ bị cản trở nên không thích nghi được thôi, có phiền muộn cũng là chuyện bình thường. Làm người quả nhiên vẫn phải có kinh nghiệm vượt qua khó khăn mới càng thêm kiên định được.



“Em bế quan lâu như vậy, bên ngoài có xảy ra chuyện gì không?”



Hoàng Thử thú nói năm ngày sau có tin tức, nhưng hắn bế quan một lần hết cả tháng, vì vậy đã bỏ lỡ.



Lăng Tiêu dìu hắn ngồi xuống ghế, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn, “Nơi này là phía đông biển Đại Thông, cách đất liền rất xa, số lượng hải đảo vô cùng thưa thớt, hòn đảo cách đây gần nhất cũng phải xa hơn vạn dặm, nếu dựa vào phi hành thì phải vài năm mới có thể trở lại Đông Châu.”



Du Tiểu Mặc suy nghĩ một lát, “Chẳng phải chúng ta vẫn còn mấy miếng không gian phù sao, chắc khoảng cách này không có vấn đề gì chứ.” Một miếng không đủ thì dùng thêm miếng khác. Nói xong hắn tìm kiếm trong túi trữ vật, ai ngờ chỉ tìm được mấy miếng ngọc.



“Dùng hết rồi đúng không?” Lăng Tiêu nhận lấy miếng ngọc trên tay hắn, lúc trước phu nhân nhà y bị truyền tống tới địa bàn của gia tộc Xích Huyết, y chỉ luyện mấy miếng để ứng phó cho nhu cầu bức thiết, nhưng trong khoảng thời gian này đã dùng không ít, hàng tồn đều cạn kiệt.



Du Tiểu Mặc gật gật đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì, hưng phấn nói: “Với tu vi hiện tại của anh chắc có thể luyện chế không gian phù trung đẳng rồi đúng không?” Khoảng cách truyền tống của không gian phù trung đẳng khá dài, nói không chừng một lần truyền tống đã ra khỏi biển Đại Thông rồi cũng nên.



“Đúng là có thể, nhưng phải tìm một nơi không gian hơi yếu, không làm ở hòn đảo nhỏ này được.”



Lăng Tiêu vuốt vuốt miếng ngọc trên tay, không gian yếu thì việc mở một lỗ hổng cũng dễ hơn, bởi vậy cũng không cần lo lắng dùng sức quá mạnh làm cho năng lượng không gian không ổn định.



Du Tiểu Mặc cũng biết đạo lý này.



Một tuần sau, bọn họ thu dọn đồ đạc và dẫn theo Hoàng Thử thú vừa khế ước rời khỏi đảo nhỏ.



Hoàng Thử thú cũng là người có tình có nghĩa, nó lo rắn mất đầu, Thủy Sa sẽ thừa cơ đột kích. Vì thế nó đề bạt một thuộc hạ khá có tiếng trong bầy Thử thú lên làm thủ lĩnh, cũng coi như trở thành hy vọng của mọi người. Cuối cùng, sự việc biến thành Hoàng Thử thú lưu manh chảy nước mắt từ biệt các thuộc hạ khả ái của nó.