Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 521: Du quân kỳ




Sơn mạch Quỷ Trủng có một nơi đặc biệt gọi là Mộ Yêu, là bãi tha ma lớn của yêu thú, có một số phần mộ đã được lập từ viễn cổ, cũng có một vài phần mộ do người sau lập ra.



Chính bởi vì Mộ Yêu là mộ huyệt của ngàn vạn yêu thú, cho nên oán khi ở nơi này còn nghiêm trọng hơn những nơi khác, sương mù dày đặc biến thành màu đen, phảng phất như trong lớp sương mù ấy là vô số quỷ ảnh, quanh quẩn khắp Mộ Yêu, một khi có sinh linh bước vào, sẽ bị đám khói đen vô hình này công kích.



Như hiện tại.



Không biết con chim ưng bay từ đâu ra, sau khi phát ra tiếng kêu sắc bén liền tự tin bay vào bên trong phần mộ.



Tốc độ của hắc ưng rất nhanh, xuyên thấu qua đám khói đen, đợi tới lúc bay đến chỗ thấp, lại dùng tư thái của người chiến thắng phóng lên bầu trời bao la.



Chỉ là trong khoảnh khắc nó lao ra khỏi khói đen, dị biến đã xảy ra.



Khói đen hư vô mờ mịt đột nhiên chấn động kịch liệt như được trao cho tính mạng, như hiện thân của ác quỷ địa ngục, hóa thành một khuôn mặt quỷ xấu xí, liên tiếp đánh về phía hắc ưng. Hắc ưng nọ còn chẳng kịp phát ra âm thanh gì, cả người đã bị bao phủ trong lớp khói đen dày đặc.



Khi khói đen tán đi, từng khối xương cốt rơi xuống từ không trung.



Du Tiểu Mặc nhìn mà hít khí liên tục, bảo sao lão bản lại đánh dấu Mộ Yêu là nơi nguy hiểm nhất sơn mạch Quỷ Trủng, con hắc ưng kia ít nhất cũng phải có tu vi cấp mười, vậy mà còn chẳng kịp phản kháng chút xíu nào đã bị xé xác ăn sạch, quá quá khủng khiếp!



“Chúng ta phải làm sao để vượt qua đây?” Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng hỏi.



Nếu đi qua theo cách thường là không được rồi, nhưng đi trên không trung cũng rất nguy hiểm, lúc nãy con hắc ưng kia vừa lao ra đã bị kéo lại, có điều nếu so sánh hai cách với nhau thì đi trên không trung vẫn bớt nguy hiểm hơn chút.



“Còn phải nói sao, đương nhiên là đi trên không trung.” Lăng Tiêu đáp.



Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái.



Quyết định xong, Du Tiểu Mặc không triệu hồi Đại Bàng, bây giờ là thời cơ thích hợp để luyện tập năng lực phi hành, đan sư đỉnh cấp có thể căn cứ vào tưởng tượng của mình rồi dùng sức mạnh linh hồn để ngưng tụ thành một đôi cánh, cánh của hắn là màu đen, như cánh ác ma ấy, đen bóng loáng luôn.



Du Tiểu Mặc dùng sức vỗ vài cái, quả nhiên vẫn tốt hơn mượn vật bên ngoài, có cảm giác như đôi cánh này chính là một phần của cơ thể hắn, muốn dùng sao cũng được.



“Được rồi, đi thôi.”



Lăng Tiêu bay lên trước, Du Tiểu Mặc vội vàng đuổi theo sau.



Mộ Yêu bị khói đen bao phủ đang ở dưới chân họ, diện tích của nơi này cực kỳ lớn, bao la khôn cùng, khắp nơi đều là phần mộ bị phá hoại, có vài phần mộ còn chồng chất hài cốt, có loài người, cũng có yêu thú.



Du Tiểu Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt lại, nhìn nhiều chỉ khiến tối mơ ác mộng.



Hắn không biết, từ sau khi hắn xuất hiện, một vài đại yêu quái trong phần mộ liền rục rịch ngóc đầu dậy, người chưa xâm nhập sẽ không biết, nơi này không chỉ có mộ yêu thú, mà còn có cả mộ của loài người.



Thời viễn cổ, yêu thú bộc phát đại chiến với loài người, trận chiến ấy đánh kịch liệt tới mức trời đất mù mịt, không chỉ có đại yêu thú thiệt mạng, mà còn rất nhiều cường giả nổi tiếng của loài người lúc bấy giờ.



Còn một điều, cũng là điều quan trọng nhất.



Đan sư, nhất là đan sư đỉnh cấp, linh hồn và máu thịt của họ rất hấp dẫn các oán linh, mỹ vị tỏa ra từ linh hồn này luôn là đối tượng săn bắn chủ yếu của chúng.



Thế nhưng mà, Lăng Tiêu đi bên cạnh Du Tiểu Mặc làm chúng rất kiêng kị, vậy là dù thèm tới mức nước miếng nhỏ ròng ròng, chúng cũng chỉ có thể đè nén tâm tư đang rục rịch, lẳng lặng chờ cơ hội.



Tốc độ bay của Du Tiểu Mặc không chậm, nhưng trong mắt chúng còn thong thả hơn rùa bò, một cặp mắt xám ngắt đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn.



Thân thể Du Tiểu Mặc đột nhiên cứng đờ, sao hắn cứ có cảm giác bị theo dõi? Cúi đầu nhìn xuống, vẫn chỉ là khói đen âm u đến cực điểm, chẳng hề có động tĩnh gì.





Lăng Tiêu phát hiện hắn dừng lại, quay đầu lại, quan tâm hỏi han: “Sao thế?”



Du Tiểu Mặc đi qua hoảng sợ ôm lấy tay y, “Có lẽ cảm giác của em hơi nhầm, nhưng em cứ thấy có ai đó đang theo dõi mình, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này thôi.”



“Vậy…”



Lăng Tiêu còn chưa nói hết lời, khói đen phía dưới đột nhiên bắt đầu quay cuồng kịch liệt, một giây sau, một luồng sáng đen lao ra từ đám mây mù, hóa thành một khuôn mặt quỷ, nét mặt dữ tợn mà tham lam, giương nanh múa vuốt đánh về phía Du Tiểu Mặc.



Rốt cục cũng có oán linh không nhịn được mà ra tay trước.



Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, ngọn lửa màu tím dưới chân bùng cháy bay lên toán loạn, lửa tím hóa thành Hỏa Kỳ Lân, gầm thét bổ nhào oán linh, nuốt sạch, lần này thực sự là hồn phi phách tán, không còn khả năng luân hồi nữa rồi.



Một chiêu này cũng có tác dụng dằn mặt.



Đối phương không chỉ có tu vi cấp mười hai, mà còn có thần hỏa chí dương khắc chế được chúng, cứ tưởng tượng ra cảnh oán linh lúc nãy tan thành mây khói, từ nay về sau biến mất khỏi thiên địa, chúng có không cam tâm cũng phải kiềm chế.




Du Tiểu Mặc đột nhiên phát hiện, hình như những ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn đã biến mất.



Hành trình tiếp theo, hai người không gặp bất cứ trở ngại nào, bình an thanh thản đi qua Mộ Yêu, đại khái chưa có ai đi qua nơi này dễ dàng như họ.



Rời khỏi Mộ Yêu, đi lên chút nữa sẽ là đầm lầy.



Lúc bóng hai người biến mất trên không, phía dưới, trong một tấm bia đá trắng trơ trụi, một đám linh hồn màu trắng đột nhiên bay ra, linh hồn nọ hóa thành bóng người thon dài, gương mặt mờ ảo nhìn về phương hướng hai người biến mất, nhìn rất lâu, rất lâu, mãi mà không thu hồi ánh mắt.



Sau khi linh hồn trắng kia xuất hiện, oán linh xung quanh rối rít chạy khỏi nơi này.







Đầm lầy ở sơn mạch Quỷ Trủng chỉ ít nguy hiểm hơn Mộ Yêu một chút, nguyên nhân là vì khắp đầm lấy có vô số Thủy yêu đang ẩn núp, đơn vị có thể tính theo hàng ngàn, đúng, chính là Thủy yêu mà Du Tiểu Mặc đã gặp ở đại lục Long Tường, nghe đồn, đám Thủy yêu này do một con Thủy yêu cấp mười một thống lĩnh, nó có sức mạnh của yêu thú và trí tuệ của loài người, mức độ nguy hiểm cực kỳ cao.



Nghĩ đến nguyên thân của Thủy yêu là con người, Du Tiểu Mặc đã không thể nào nhìn nhận chúng là yêu thú thực sự, vội vàng thúc dục Lăng Tiêu rời khỏi đầm lầy.



Có lẽ là vì họ bay cao và nhanh, Thủy yêu cũng cảm giác đại khái được tu vi của họ, cho nên đầm lầy bình yên không dậy nổi một gợn sóng.



Lúc sắp bay ra khỏi đầm lầy, Du Tiểu Mặc quay đầu lại nhìn thoáng qua.



Chẳng biết tự khi nào, phía trên đầm lấy có một con Thủy yêu đang đứng lặng, nó có bề ngoài của loài người, toàn thân lại trong suốt như được tạo thành từ nước, dùng khuôn mặt vô cảm nhìn họ.



Du Tiểu Mặc cảm thấy da gà da vịt nổi đầy cánh tay rồi đây này!



Đi qua đầm lầy, rốt cục thì bọn hắn cũng đến được Quỷ Khốc Nhai.



Núi non trùng trùng, dốc đá dựng đứng lởm chởm, Quỷ Khốc Nhai ở trong đó, bây giờ việc bọn họ phải làm là tìm ra Quỷ Khốc Nhai.



Bản đồ của lão bản cho thấy nơi này chính là Quỷ Khốc Nhai, nhưng cụ thể là nằm ở rìa ngọn núi nào trong đống này thì không ai biết, bọn hắn phải dựa vào bản thân chận rãi mà tìm.



“Hay là anh truyền thư cho vị Cổ thúc kia, bảo ông ấy tới đón chúng ta đi.”



Du Tiểu Mặc không có hào hứng tìm từng ngọn núi một đâu, phải biết ít nhất ở nơi này cũng có hơn ngàn ngọn núi.




“Ông ấy không ra đâu.” Không phải Lăng Tiêu không nghĩ tới, nhưng y hiểu rõ tính cách của Lân Cổ, bề ngoài nhìn có vẻ nhã nhặn, nhưng thực tế là một người nói một không có hai.



“Thật là keo kiệt!” Du Tiểu Mặc nâng cằm, ngồi xổm trên một tảng đá lớn, “Vậy bây giờ phải làm sao để tìm được Quỷ Khốc Nhai đây, đừng bảo phải đợi họ xuất hiện nha?”



“Không cần, chúng ta có thể trực tiếp gọi họ ra.” Lăng Tiêu nói.



Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên, “Anh chuẩn bị làm gì?”



Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời sắp tối, “Sắc trới đã tối, để mai nói sau, chúng ta vào không gian nghĩ ngơi một đêm đã.”



“Không gian của anh hay của em?”



“Vào không gian của ta xem người kia thế nào.”



“À…”



Người kia chính là cái người áo trắng, phụ thân của Du Tiểu Mặc ấy, bởi vì hình tượng của người nọ chênh lệch quá lớn với hai từ phụ thân trong lòng hắn, cho nên Du Tiểu Mặc đã cố gắng quên ông ta đi. Lại nói tiếp, lần trước hắn và Lăng Tiêu vác bộ dạng trơn bóng tiến vào không gian, hình như không đụng phải người nọ.



Hợ, chẳng phải sẽ bị thấy hết à?



Du Tiểu Mặc muộn màng nhớ tới vấn đề này, nhưng chắc Lăng Tiêu cũng phải có chuẩn bị rồi.



Không gian của Lăng Tiêu mở rộng theo tu vi của y, bây giờ đã lớn gấp mấy chục lần không gian của Du Tiểu Mặc, bao la khôn cùng.



Sau đó, Du Tiểu Mặc nhìn thấy người nọ bị trói lại.



“Tại sao lại thế này?” Khóe miệng Du Tiểu Mặc co giật.



Lăng Tiêu truyền âm, “Không gian của ta khác với không gian của em, yêu thú và người ở trong không gian tự có ý thức, ta ở bên ngoài không khống chế được hành vi của bọn hắn, thực lực của yêu thú không cao nên không sao, nhưng người nam nhân này rất mạnh, phải khống chế.”



“Vậy lần trước?”




“Lần trước tu vi của lão chưa khôi phục hoàn toàn.”



Trên thực trế, lần tước lúc Lăng Tiêu trời khỏi không gian đã thuận tay đặt cấm chế hạn chế tu vi trên người ông ta, đại khái là đã quen, cho nên người nọ không hề phản ứng.



“Hay là, thả ổng ra đi.” Du Tiểu Mặc than thở, người nam nhân này rất có thể là cha hắn, cứu ông ta ra rồi, cũng không thể cứ nhốt ổng lại mãi được.



Lăng Tiêu lại tiện tay cởi bỏ cấm chế trên người nọ, y không có ý định giữ một quả bom hẹn giờ bên trong không gian của mình.



Người nọ đứng lên, cười tủm tỉm nhìn về phía Du Tiểu Mặc, “Tiểu huynh đệ, có thể nói tên của ngươi cho ta biết không?”



Du Tiểu Mặc nhìn ông ta thật lâu, “Ông nói trước đi, ông tên là gì?”



Người nọ thản nhiên nói: “Ta là Du Quân Kỳ, thân phận thì ngươi cũng biết rồi, bây giờ có thể nói cho ta biết tên của ngươi rồi phải không?”



Du Tiểu Mặc cũng thản nhiên trả lời: “Tui là Du Tiểu Mặc.”



“Mặc trong trầm mặc sao?” Du Quân Kỳ như đang nhai nuốt trên của hắn, biểu lộ đột nhiên lộ vẻ đau thương, “Tên của ngươi giống như tên con ta, nó cũng tên là Tiểu Mặc.”




“Vậy con ông họ gì?” Du Tiểu Mặc thốt lên.



Lăng Tiêu đỡ trán.



Du Quân Kỳ cười cười, “Ngươi vui tính quá, đương nhiên con ta họ Du rồi, bây giờ chắc nó đã hai mươi hai tuổi, ta cũng chưa được gặp nó hai mươi hai năm rồi.”



Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng.



“Ông có nhớ con mình không?”



“Nhớ chứ.” Du Quân Kỳ cô đơn nói: “Giờ khắc nào ta cũng nghĩ đến vợ con, nhưng đáng tiếc là ta không thể đi tìm họ, đại ca sẽ không bỏ qua cho ta, nếu lão biết sự tồn tại của vợ con ta, chắc lão sẽ không bỏ qua cho họ luôn quá.”



Du Tiểu Mặc rất muốn nói cho người này biết, vợ con của ông đã chết hết rồi, hơn nữa người ta đã tìm tới cửa, “Khụ khụ, thôi đừng nói chuyện cũ nữa, tui sẽ thả ông đi, cho nên bây giờ ông là người tự do rồi, muốn đi đâu tùy ông.”



Du Quân Kỳ chớp mắt, “Ta có thể đi theo các ngươi không?”



Du Tiểu Mặc sững sờ, “Vì sao?”



Du Quân Kỳ khẽ cười nói: “Các ngươi đã cứu ta, bây giờ là đại ân nhân của ta, ta không có cách nào báo đáp, cho nên chỉ có thể…”



Du Tiểu Mặc khiếp sợ, “Đừng bảo ông muốn lấy thân báo đáp nha?”



Du Quân Kỳ hắc tuyến, “Không, ta muốn nói là làm trâu làm ngựa.” Lấy thân báo đáp hả, đợi kiếp sau đi.



Du Tiểu Mặc phất tay, “Thôi khỏi, bên cạnh tui không thiếu gì trâu ngựa.”



“Vậy ngươi thiếu cái gì?”



“Cái gì cũng không thiếu.”



“Thế ngươi cứ coi ta như đồ dự bị đi.”



“…”



Đúng lúc này, Lăng Tiêu rốt cục không thể nhìn nổi nữa, nắm lấy cằm Du Tiểu Mặc, để hắn đối mặt với Du Quân Kỳ, nói: “Ông ta nhìn giống ai?”



Du Tiểu Mặc đnáh giá một giây, nói rất chắc chắn: “Giống em.”



Du Quân Kỳ: “…”



Lăng Tiêu nói tiếp: “Người bình thường nhìn thấy một người rất giống bản thân sẽ không có phản ứng gì sao?”



Du Tiểu Mặc im lặng hai giây: “Không thể.”



“Tốt, bây giờ có ý kiến gì không?”



“… Em bị chơi xỏ.”