Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 385: Hai người trẻ tuổi




Sáng sớm hôm sau, thành Thiên Hương xuất hiện một đám đông đổ về như thủy triều, đa số đều đi tới một phướng, đó chính là hội trường mà Thương Minh sắp tổ chức đấu giá hội —— phòng đấu giá Thương Ưng.

Trời vừa sáng là Đoan Mộc Thanh đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa, vội vội vàng vàng dẫn người tới tửu lâu để đón Du Tiểu Mặc.

Cũng không lâu lắm, một cỗ xe ngựa hoa lệ liền dừng lại bên cạnh cửa lớn của phòng đấu giá Thương Minh, đúng là nơi mà Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã đi qua hôm trước.

Cửa vào vốn còn trống trải, lúc này đã bị đám đông chen lấn chật như nêm, đủ các loại xe ngựa lớn nhỏ đứng trên đường, đường phố vốn rộng rãi đã bị chặn đến nỗi nửa bước khó đi, tuy rằng nhân khẩu ở Bắc Động không thể so được với nơi khác, nhưng vẫn có thể nhìn từ cảnh này ra được sự long trọng chưa từng có.

Sau khi xuống xe, Du Tiểu Mặc và những người khác phải đi bộ một đoạn ngắn mới đến được cửa nhỏ bên cạnh cửa chính.

Cửa nhỏ là lối đi của khách quý, chỉ những thế lực ở Bắc Động mới có tư cách đi.

So với dòng người mãnh liệt ở cửa chính, thì bên này thật là thanh tĩnh rộng bãi biết bao, cứ cách một lát mới thấy một đám người có lai lịch lớn bước vào, nhưng trung niên đứng bên cạnh cửa nhỏ cũng ra vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không hề lộ ra thần thái nịnh bợ chút nào.

Lúc bọn họ vừa chuẩn bị đi qua, phía trước đột nhiên xuất hiện mấy người, vừa vặn nhanh hơn họ một bước, hình như là hai nhóm người thì phải, đồng thời đi về phía cửa nhỏ.

Cửa nhỏ này chỉ có thể để cho hai người song song đi qua, nhưng hai nhóm này ai cũng muốn vào trước, kết quả là chặn lại trước cửa, dường như trong không khí có mùi khói thuốc súng bốc lên.

“Đường Hạo, quả nhiên là ngươi!”

Người lên tiếng là nam tử trẻ tuổi, bề ngoài khoảng chừng hai mươi lăm, nhưng ở đại lục Thông Thiên này không thể nào nhìn bề ngoài mà phán đoán tuổi thật được, bởi vì rất nhiều người nhìn thì trẻ, nhưng trên thực tế họ đã vượt qua thiên tuế rồi.

Sau lưng nam tử trẻ tuổi, là hai gã cường giả khí tức mạnh mẽ, nếu phán đoán thì một trong hai người ít nhất phải có tu vi Đế cảnh, người khác là Hoàng cảnh, nhìn thì có vẻ giống hộ vệ của nam tử, có thể để hai cường giả làm hộ vệ thế này, thân phận nhất định không giống người thường.

Người bị nam tử trẻ tuổi gọi Đường Hạo cũng là một thanh niên có tuổi bề ngoài không kém bao nhiêu, khuôn mặt anh tuấn của thanh niên mang theo vài phần kiêu ngạo, sau lưng có hai gã hộ vệ đồng dạng như thế.

Vừa nghe được câu nói kia, Đường Hạo lạnh lùng nhìn hắn, cảm giác vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, “Hồ Phong, lại là ngươi, xem ra lần này ngươi cũng muốn tranh giành với ta.”

Trên mặt Hồ Phong lộ ra một tia cười lạnh, “Hẳn là phải nói ngươi muốn tranh giành với ta chứ hả.”

Đường Hạo hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đã nói vậy, thế thì dựa vào bản lĩnh của mình đi.”

“Hy vọng ngươi chuẩn bị đủ linh tinh, đừng đến lúc đấy lại bị ta dọa sợ tới mức không dám tăng giá.” Trong mắt Hồ Phong lóe lên một tia sáng lạnh.

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói.

“Thật xin lỗi, có thể nhường đường một chút không?”

Giọng nói đột nhiên xuất hiện này khiến có hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía đó, chỉ thấy cách nơi họ đứng không xa, là một thiếu niên có bộ dáng còn trẻ hơn cả họ, thoạt nhìn chỉ mười tám mười chín tuổi, xét theo khí tức thì hẳn là một đan sư, nhưng bên cạnh hắn còn có khá nhiều người, một người trong đó làm cho cả hai ghé mắt.

Bên cạnh thiếu niên, là một nam nhân có tướng mạo đủ làm bất cứ ai giật mình, áo trắng ưu nhã, tư thái lười biếng, nhưng trên người lại tản ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, thoạt nhìn cũng mạnh như hộ vệ của họ.

Nhưng hai người vẫn nhíu mày khó chịu.

Hồ Phong không nhịn được mà ném cho đối phương một chữ, “Cút!”

Đương nhiên là Du Tiểu Mặc không chịu cút, hắn tới cùng lúc với họ mà, vậy mà hai người này cứ chặn ở ngoài cửa nói tới nói lui, họ không vào thì người khác vẫn muốn vào chứ. Đã không thích câu hỏi thăm khách khí của hắn, thì chỉ có thể dùng cách khác thôi.

Du Tiểu Mặc nói: “Tiếc ghê, hình như phòng đấu giá Thương Ưng đâu phải do các ngươi mở.”

“Tiểu tử, có gan thì ngươi lập lại lần nữa.”

Sắc mặt Hồ Phong thoáng chốc đã trở nên hết sức khó coi, nhưng còn chưa đợi hắn nói chuyện, Đường Hạo đã lạnh mặt, sắc mặt vốn ôn tồn đều trở nên âm trầm, ánh mắt như tia sét lia vào trên người Du Tiểu Mặc, đã lâu lắm rồi không có ai dám nói chuyện với hắn như vậy.

“Nói mấy lần cũng thế thôi, các ngươi cứ chặn ở cửa không ai vào được, chẳng lẽ ta nhờ các ngươi nhường được một chút không được sao? Nếu như con đường này do Thương Minh mở riêng cho các ngươi thì ta không có gì để nói.”

Dường như Du Tiểu Mặc không hề thấy sắc mặt khó coi của họ, nói một đống câu từ đủ để rước oán hận, hết lần này tới lần khác hai người không thể nào phản bác lại.

Đoan Mộc Thanh đứng phía sau muốn cản lại cũng không kịp, nghe Du Tiểu Mặc nói thế, lại quay ra nhìn sắc mặt đã đen thui của Đường Hạo và Hồ Phong, trong lòng thâm than một tiếng nguy rồi, hắn biết rõ hai người này từ đâu tới, cũng biết không thể đắc tội.

Đương nhiên, Thương Minh không thể nào mở riêng một con đường chỉ dành cho hai người này, đừng nói là họ, ngay cả người có thân phận và địa vị cao hơn cũng không thể.

Mặt Hồ Phong và Đường Hạo cùng đỏ lên, hung tợn nhìn chằm chằm vào hắn.

Trong lúc bọn hắn chuẩn bị bão nổi, vị trung niên đứng canh gác đột nhiên mở miệng.

“Hồ thiếu gia, Đường thiếu gia, vị công tử này nói không sai, nếu như các ngươi không định tiến vào, vậy thì xin nhường đường, một đám đông bị các ngươi chắn ở bên ngoài cũng không dễ nhìn, làm trễ nải đấu giá hội như thế, hai người các ngươi có thể chịu trách nhiệm không?”

Những lời này lập tức làm sắc mặt Hồ Phong và Đường Hạo lúc trắng lúc xanh.

Nhưng bọn hắn không thể dùng thái độ đã đối xử với Du Tiểu Mặc để nói chuyện với người trung niên này, bởi vì sau lưng người này là Thương Minh.

Nét mặt của Đường Hạo sượng ngắt: “Tiên sinh đã nói vậy, thì chúng ta đi vào.”

Nói xong câu đó, hắn hừ lạnh với Du Tiểu Mặc một tiếng, hiển nhiên là chuẩn bị ghi cả mối hận với nam tử trung niên lên đầu Du Tiểu Mặc, sau đó mới mang theo người phía sau đi vào phòng đấu giá.

Hồ Phong cũng hung hăng liếc nhìn Du Tiểu Mặc rồi mang hai gã hộ vệ phía sau đi vào.

Chỉ trong chốc lát đã xảy ra va chạm hai người có lai lịch lớn, nhưng Du Tiểu Mặc chẳng hề có chút áp lực nào, tự bọn chúng lòng dạ hẹp hòi mà. Mắt chó nhìn người thấp.

Đoan Mộc Thanh lại lo lắng đến mức mồ hôi lạnh cứ túa ra ầm ầm, khi bọn hắn đi vào, hắn vội vàng kéo Du Tiểu Mặc, “Ân công, không xong rồi.”

“Cái gì không xong?” Du Tiểu Mặc bị kéo, đành phải dừng bước lại.

Đoan Mộc Thanh lo lắng: “Hai người vừa đi vào, chính là thế lực tới từ Nam Lục mà ta đã kể với ngài hôm qua đó, hôm nay ngài đắc tội với họ, nhất định họ sẽ không bỏ qua đâu.”

Nam Lục? Vậy thì thật khéo.

Du Tiểu Mặc nói: “Yên tâm đi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi Bắc Động, cho dù đến địa bàn của chúng thì Nam Lục cũng lớn như vậy mà, chưa hẳn đã đụng mặt.” Mà có đụng thì cải trang là xong, vốn hắn và Lăng Tiêu đã có ý định sẽ dịch dung ngay sau khi tiến vào Nam Lục, để tránh bị người của gia tộc Xích Huyết nhận ra.

“Nhưng mà…”

Đoan Mộc Thanh còn định nói gì đó, Du Tiểu Mặc đã đi cùng Lăng Tiêu vào trong rồi, đành phải bất đắc dĩ theo sau.

Diện tích bên trong phòng đấu giá Thương Ưng vô cùng rộng lớn, như một cái tổ chim khổng lồ, phòng đấu giá được đặt dưới mặt đất, chỗ ngồi được phân bố theo kiểu bậc thang, ở trên cùng là từng phòng riêng, cũng là nơi phòng đấu giá chuẩn bị cho các thế lực lớn, căn cứ vào hắc thiếp để dò chỗ ngồi.

Hắc thiếp của gia tộc Đoan Mộc cũng là một gian phòng độc lập, dù sao mỗi người đều có bí mật riêng, cho nên cố ý xếp riêng cho hai người một phòng.

Sau khi đưa ba người tới phòng riêng, Đoan Mộc Thanh đi qua phòng bên cạnh.

Vách tường chung quanh phòng trong suốt, cho nên bọn họ có thể thấy rõ những người của gia tộc Đoan Mộc, sau khi Đoan Mộc Thanh đi qua, nói bên tai với một người đàn ông trung niên có vài phần giống hắn, không biết người đàn ông trung niên kia nói gì mà lông mày của Đoan Mộc Thanh đã nhăn lại thật chặt.

Dù chỉ số thông minh có hạn nhưng Du Tiểu Mặc vẫn đoán được họ đang nói gì, hẳn là nói về những chuyện mới xảy ra bên ngoài.

Đạo Vân cũng nhìn trọn sự việc, hắn đi đến bên người Du Tiểu Mặc chuẩn bị ngồi xuống, đột nhiên phát hiện ra có người đang nhìn mình chằm chằm, vừa nghiêng đầu đã thấy Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn hắn.

Đạo Vân rùng mình, người đang cong một nửa lại phải đứng thẳng lên, cười gượng hai tiếng, liền đổi qua một chỗ khác.

“Du huynh đệ, ngươi thật sự không lo lắng sẽ bị trả thù sao? Hai người kia hình như không phải người bình thường.” Nhìn khuôn mặt tràn đầy phấn khởi của Du Tiểu Mặc, Đạo Vân không nhịn được mà hỏi.

Du Tiểu Mặc tựa vào vai Lăng Tiêu, nghe được câu này, liền thờ ơ trả lời: “Thế thì đành chịu, đã đắc tội rồi.”

Nói như mây trôi nước chảy thế này, Đạo Vân cũng thật bội phục hắn.

Căn cứ vào quan sát của hắn, rất có thể hai người kia đến từ thế lực hạng nhất của Nam Lục, lý do thứ nhất là hộ vệ đi theo, còn nữa là quần áo của cả hai người, không chỉ đẹp đẽ quý giá thông thường, trang sức trên người cũng rất đáng giá, thế lực bình thường không thể nào mang nổi.

Có thể kết luận, hai người kia tuyệt đối là công tử thế gia.

Đang nói dở, Du Tiểu Mặc liền nhìn qua phòng đối diện, đúng là phòng của Hồ Phong và Đường Hạo, dù cách hai lớp vách tường thủy tinh nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ ánh mắt như muốn phóng hỏa của hai người kia.

Trong lòng Du Tiểu Mặc khẽ động, tặng cho cả hai một nụ cười tươi rói.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, hai người bị hắn làm cho tức điên.