Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 359: Lăng tiêu ra tay




Nguyên tố chi tâm vừa khẽ động là mọi người đã nhận ra ngay.

Họ luôn để một phần sự chú ý vào nguyên tố chi tâm, bởi vậy động tác của nó có âm thầm như thế nào cũng không thể thoát khỏi sự giám thị tầng tầng lớp lớp, một số người cho rằng nó định chạy trốn, lập tức đuổi theo. Những người hơi chậm một bước đã bị đám cường giả Lưu Ly Thủy Giao mời tới giữ chân.

Lăng Tiêu thấy đã dụ dỗ thành công, lập tức mang kết tinh trở lại, nguyên tố chi tâm đuổi theo sau y, tốc độ không hề chậm, chỉ thoáng cái đã đuổi tới nơi Đoàn Kỳ Thiên đang đứng, y lập tức cất kết tinh đi.

Hương vị kết tinh vừa biến mất, nguyên tố chi tâm liền ngơ ngác, cứ lơ lưng ở đó không biết phải làm sao.

Ở bên phía, Khâu Nhiễm vô tình liếc thấy nguyên tố chi tâm, nét mặt chuyển thành kinh sợ trong nháy mắt, nghẹn ngào hô: “Nguyên tố chi tâm?”

Đoàn Kỳ Thiên cho rằng Khâu Nhiễm đang giương đông kích tây, bắt lấy cơ hội này, nhanh chóng kết thủ ấn, công kích thẳng vào linh hồn gã.

Vì sự xuất hiện bất ngờ của nguyên tố chi tâm, Khâu Nhiễm lộ ra sơ hở, cho dù tránh được nhưng cũng không tránh được toàn bộ, linh hồn bị công kích, sắc mặt gã tái nhợt, cơ thể lung lay vài cái.

Lúc này Đoàn Kỳ Thiên mới phát hiện ra sự kì lạ, vừa nghiêng đầu nhìn qua, hai mắt đã mở lớn.

Vì sự chậm chễ này, đám người Hắc Thiên và Lưu Ly Thủy Giao cũng đuổi tới nơi.

Nhìn thấy Đoàn Kỳ Thiên và Khâu Nhiễm, ánh mắt sắc bén của Hắc Thiên quét qua bọn họ, cuối cùng nhìn về nơi Huyết Đằng biến dị và Hồng vân đang đánh nhau, giọng nói trầm thấp như muốn nghiền nát bầu trời, “Hắc Vân lão nhân.”

Đám người phía sau vừa chạy tới đã nghe được câu này, sắc mặt đồng loạt thay đổi.

Đoàn Kỳ Thiên lập tức triệu hồi Huyết Đằng biến dị, tuy không biết vì sao bọn họ ở đây, nhưng sự có mặt của Hắc Thiên đã giảm cho lão không ít áp lực.

Sau khi Khâu Nhiễm nhìn thấy Hắc Thiên, sắc mặt cực kỳ khó coi, Hồng Vân lập tức lui về bên cạnh gã.

“Có chuyện gì xảy ra?” Hắc Thiên hỏi.

“Như ông thấy đấy, Hắc Vân lão thân thực ra là yêu thú khế ước bản mệnh của Khâu Nhiễm, Hồng Vân, Tiểu Bạch cũng bị hắn hại.” Đoàn Kỳ Thiên lạnh lùng nói.

Hắc Thiên chú ý tới xưng hô của Đoàn Kỳ Thiên với Khâu Nhiễm, xem ra đã vạch mặt rồi, ông lạnh lùng lên tiếng: “Vậy cũng tốt, ta đã cảm thấy Khâu Nhiễm không phải loại gì tốt từ trước, sau khi sự việc kết thúc, ta sẽ nói chuyện này cho Hàn Công.”

Hàn Công chính là vị viện trưởng thần long thấy đầu mà không thấy đuôi của học viện Đạo Tâm.

Trong khi mọi người vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ về chuyện giữa Khâu Nhiễm và Đoàn Kỳ Thiên, một kẻ vẫn núp trong bóng tối từ đầu tới giớ liền tranh thủ sơ hở nhào về phía nguyên tố chi tâm.

Tốc độ của gã rất nhanh, thời cơ cũng nắm chắc, thậm chí nguyên tố chi tâm còn chưa kịp phản ứng đã bị tóm chặt, một giây sau gã quay người định bỏ chạy.

Nhưng những người khác đâu phải hạng thầm thường, gần như lập tức, Phù Dung tiên tử và Phi Hạt ngăn cản trước mặt gã.

Khi bọn họ nhìn thấy khuôn mặt kia, trong mắt cùng hiện lên sự kinh ngạc, thậm chí còn đồng thanh hỏi: “Ngươi là ai?”

Hắc Thiên nhìn qua, bỗng cảm thấy khí tức của người này rất quen, nhưng trong giây lát không thể nhớ ra đã gặp ở nơi nào.

Nhìn gã cường giả lạ lẫm bỗng xuất hiện, gần như chẳng ai trong số những người có mặt quen biết gã, ngược lại Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đang núp trong bóng đói vừa liếc đã nhận ra.

Người này không hề xa lạ, chính là Đông Thần theo dõi ba người Phù Dung tiên tử lúc trước.

Đông Thần thấy sự việc bại lộ, cắn răng một cái, rồi dùng sức ném nguyên tố chi tâm ra ngoài.

Bây giờ, ai cầm lấy nguyên tố chi tâm thì người đó sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, những người ở đây không thể dùng sức một mình chống lại cả đống người liên thủ, ngay cả Hắc Thiên, Lưu Ly Thủy Giao và Hồng Vân cũng không, còn chưa nói tới việc Hắc Thiên và Lưu Ly Thủy Giao đều có vài vết thương nhẹ.

Mọi người nhìn chằm chằm vào nguyên tố chi tâm đang bay trong không trung, dù rục rịch, nhưng không ai dám làm người đầu tiên lao tới cướp lấy nó.

Nguyên tố chi tâm vừa đạt được tự do, không dám dừng lại nữa, nó vội vàng rẽ vào một hướng không người, cố gắng bỏ chạy.

Phù Dung tiên tử là người đuổi theo đầu tiên, ngón tay ngọc ngà thon thon sắp chạm vào nguyên tố chi tâm thì một cái rìu lớn đột nhiên bổ xuống.

Vì phải né tránh, Phù Dung tiên tử đành buông tha.

Vừa nhìn lại đã thấy lão tổ mặt mũi hiền lành của lão tổ Bách Lý gia, người ngăn ả lại đúng là Bách Lý Dương, thấy ả nhìn qua, liền cười tủm tỉm, “Phù Dung tiên tử, có lỗi quá, nguyên tố chi tâm không phải cho ngươi cầm.”

Phù Dung tiên tử tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ lên án: “Bách Lý Dương, ngươi ngăn cản ta được một lần, nhưng không ngăn cản người khác được đâu, ngươi cũng đừng hòng đoạt được nguyên tố chi tâm.”

Bách Lý Dương thản nhiên cười cười, “Đương nhiên lão phu biết rõ chứ, nhưng có thể ngăn ai thì biết người ấy.” Ngụ ý chính là, ông ta không quan tâm tới nguyên tố chi tâm nữa.

Phù Dung tiên tử bực bội tới mức thở gấp.

Có điều nghĩ cũng phải, toàn bộ Bách Lý gia cũng chỉ có một mình Bách Lý Dương là cường giả Đế cảnh, với thực lực của một mình ông ta sao có thể cướp được nguyên tố chi tâm, mà bản thân ông không thể bỏ mạng được, nếu không thì sau này Bách Lý gia sẽ bị diệt sạch ngay, cho nên so với việc cứ cố đi vào con đường không thể bước tiếp, còn chẳng bằng bán một ân tình cho học viện Đạo Tâm.

Hiển nhiên là lão tổ Đồng gia cũng có suy nghĩ này, một giây sau đã ngăn Phi Hạt có ý định đoạt nguyên tố chi tâm lại.

Ngược lại thì lão tổ Sài gia và Đằng gia hơi do dự.

Sài gia có thù với Du Tiểu Mặc, mà Du Tiểu Mặc lại là đồ đệ của Đoàn Kỳ Thiên, giờ bảo lão giúp học viện Đạo Tâm, thật không cam lòng.

Còn lão tổ Đằng gia phân vân vì Khâu Nhiễm, Khâu Nhiễm là sư phụ của Đằng Tử Tâm, bản thân gã cũng lui tới khá khân thiết với Đằng gia, lần này Khâu Nhiễm và Đoàn Kỳ Thiên đã vạch mặt, đây cũng là lúc Đằng gia phải lựa chọn rồi.

Có điều bởi vì như vậy, đa số nghiêng về phía học viện Đạo Tâm.

Tuy Lưu Ly Thủy Giao mời tới không ít cường giả, nhưng phần nhiều đều đã bị thương khi chiến đấu lúc trước, thậm chí còn có người đòi hủy bỏ việc hợp tác, vì bằng mặt không bằng lòng, lúc này không có nhiều cường giả đứng về phe hắn.

Nhưng tình huống của học viện Đạo Tâm không hề lạc quan.

Lưu Ly Thủy Giao ngăn trước mặt Hắc Thiên, “Cho dù có Bách Lý gia và Đồng gia giúp đỡ thì ngươi cũng đừng mong đạt được nguyên tố chi tâm.”

Hắc Thiên dùng sắc mặt u ám nhìn hắn, “Ta không thể thì ngươi cũng đừng mơ tưởng.” Nói xong ông liền nhìn về phía hai con yêu thú đang cuốn lấy Đằng gia và Sài gia, Lưu Ly Thủy Giao mời nhiều cường giả đến giúp đỡ như vậy, chỉ đáng tiếc là cuối cùng còn lại đúng ba người có sức chiến đấu.

Lưu Ly Thủy Giao hừ lạnh: “Cái đấy thì chưa chắc.”

Dù chỉ còn có ba người, nhưng bên hắn vẫn có phần thắng.

Hắc Thiên biết rõ hắn đang nói gì, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Lôi Điện Tử Diêu cách đó không xa.

Lôi Điện Tử Điêu, cũng là con yêu thú cấp mười đã trốn thoát khỏi tay đám người Phù Dung tiên tử, nhìn mọi người đang đánh nha kịch liệt, trong lòng lập tức dâng lên một sự sung sướng, lập tức lao về phía nguyên tố chi tâm.

Thế nhưng mà hắn đã quên mất một người bị bỏ quên, đó chính là Đông Thần, ngay khi Lôi Điện Tử Điêu sắp chạm vào nguyên tố chi tâm, gã liền ra tay.

“A!!” Lôi Điện Tử Điêu phát ra một tiếng gào thảm thiết.

Bởi vì quá kích động nên hắn không chú ý tới Đông Thần, kết quả là bị đánh lén thành công, trên lưng xuất hiện một vết thương đang chảy máu dầm dề.

Lôi Điện Tử Diêu hằm hằm nhìn về phía Đông Thần, giận dữ gào lên: “Ta muốn giết ngươi.”

Khóe miệng Đông Thần cong thành một nụ cười quỷ dị, nhạt nhòa tới nỗi chỉ hơi sơ sót cũng có thể bỏ qua.

Lúc không ai chú ý tới, một kẻ nào đó lặng lẽ tới gần nguyên tố chi tâm.

Dù nguyên tố chi tâm có linh thức, nhưng nó mới chỉ tiến hóa đến trình độ của một đứa bé bảy tám tuổi, tràn ngập tò mò với những sự vật mới lạ, thấy mọi người đánh nhau kịch liệt, nó không thèm bỏ chạy nữa, ngược lại còn lơ lửng giữa không trung, như đang quan sát, ngẫu nhiên còn thấy ánh sáng xanh trên người nó lóe sáng nhanh hơn.

Ở chỗ tối, Du Tiểu Mặc nhìn chiến trường tạm thời cân đối, hắn cảm giác, có gì đó là lạ.

Lam Cầu bỗng lên tiếng: “Không thấy U Minh Hải Yêu xuất hiện.”

Du Tiểu Mặc nhìn về phía nguyên tố chi tâm, đồng thời phủ sức mạnh linh hồn lên ánh mắt, sau đó, hắn liền thấy một bàn tay vô hình đang đưa về phía nguyên tố chi tâm, kẻ kia không hề nhận ra, vừa định giơ tay khều người bên cạnh, Du Tiểu Mặc mới phát hiện, Lăng Tiêu đâu rồi?

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, cái tay kia đã túm được nguyên tố chi tâm.

Sau khi bắt được, việc đầu tiên hắn làm là bỏ chạy khỏi nơi này, hắn chính là U Minh Hải Yêu, yêu thú cấp mười chưa từng xuất hiện, hoàn toàn bị mọi người bỏ qua. Nếu một Đế Vương thú cấp mười muốn trốn, lại còn ở vùng biển lớn như thế này, quả là chuyện dễ dàng, huống chi mọi người chưa từng biết tới sự hiện diện của hắn, đương nhiên không hề phòng bị.

“Không được, nguyên tố chi tâm bị đoạt rồi.”

Người phát hiện đầu tiên là Khâu Nhiễm, nghe thấy âm thanh khiếp sợ của gã, một số người cùng dừng tay, vừa nhìn, quả nhiên đã không thấy nguyên tố chi tâm đâu.

Cùng lúc đó, Đông Thần đang đánh đấu túi bị với Lôi Điện Tử Điêu cũng nhanh chóng thu tay lại, sau đó dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo U Minh Hải Yêu. Trong mắt người khác, gã đang đuổi theo nguyên tố chi tâm, chỉ có một số rất ít mới nghĩ đến việc gã có liên quan tới kẻ đánh cắp kia.

Trong tiếng cầu nguyện của Du Tiểu Mặc, một luồng uy áp mênh mông như xuất hiện từ hư vô, ùn ùn lao về phía U Minh Hải Yêu đang trốn, thanh thế rầm rộ, khí tức khinh khủng ấy dứt khoát khóa chặt U Minh Hải Yêu lại, khiến cho kẻ kia đành phải chật vật hiện nguyên hình.

“Cường giả Thần cảnh?”