Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 277: Thanh thu




Từ khi không cần tới chỗ lão đầu mỗi ngày, Du Tiểu Mặc liền có nhiều thời gian để luyện đan hơn.



Tuy hắn có đơn thuốc cấp sáu mang ra từ phái Thiên Tâm, nhưng nếu so sánh với đơn thuốc mà lão đầu cho hắn, thì hiệu quả của linh đan kém xa, cho nên những ngày này hắn luôn luyện tập đơn thuốc mà lão đầu đã cho hắn, rồi mang tới điểm tiêu thụ để bán.



Ba tháng sau, trong thẻ hắn đã tích lũy được không ít điểm số.



Về sau hắn lại cùng Lăng Tiêu tới Công Pháp các một lần, vốn là định xem có công pháp nào lợi hại hơn Thiên Hồn Kinh hay không, nhưng đáng tiếc là không có, hơn nữa công pháp linh hồn cũng hi hữu như kỹ pháp, mặt khác, từ sau khi hắn bắt đầu bái lão đầu làm sư phụ, thì lão chưa từng truyền Thiên Hồn Kinh cho hắn, không biết rốt cuộc là lão có nó không, hay là có ý khác.



Dù sao thì hắn không hiểu được suy nghĩ của lão đầu, mà hiện tại cũng đã gần nửa tháng chưa gặp được lão đầu rồi.



Nửa tháng trước lão đầu nói phải đi ra ngoài một thời gian, không nói là đi đâu, cũng không nói tới thời gian cụ thể, đến bây giờ vẫn chưa trở lại.



Cũng may mà thư phòng của lão đầu không bị phong tỏa, cho nên lúc nào hắn cũng có thể đi qua, có một lần hắn còn gặp phải Đằng Tử Tâm trên đường, bởi vì lão đầu không có mặt, cho nên nếu Đằng Tử Tâm muốn vào thư phòng cũng chỉ có thể dựa vào thẻ đỏ của hắn thôi.



Nhưng hắn tốt tính như vậy sao? Đương nhiên là không rồi.



Lúc đầu bản thân hắn cũng muốn đi thư phòng, nhưng sau khi đụng phải Đằng Tử Tâm ở giữa đường, hắn liền quay lại giữa đường luôn.



Da mặt Đằng Tử Tâm cũng không có dày như vậy, cho nên mãi mà không tới tìm hắn.



Một tháng cứ qua đi như vậy, rốt cục Du Tiểu Mặc cũng trở thành đan sư cấp sáu rồi.



Mà lần này thời gian lên cấp còn ngắn hơn cả lúc từ cấp bốn lên cấp năm, tuy nói đan sư cấp bậc càng cao càng khó tu luyện, nhưng sau khi có lão đầu dạy bảo, tốc độ tu luyện của hắn liền nhanh hơn trước không ít, hiện tại, hắn đã không cần dùng hai tay để luyện đan như trước rồi, mà cũng học theo cách lão đầu đã dùng với cái lô đỉnh cỡ đại kia, chỉ phóng ra sức mạnh linh hồn.



Loại phương pháp này khó hơn việc dùng hai tay để luyện đan rất nhiều, mà yêu cầu đối với việc khống chế sức mạnh linh hồn cũng cực kỳ cao, nhưng sau khi luyện quen dần, tốc độ sẽ tăng lên gấp bội.



Trước mắt, Du Tiểu Mặc chỉ có thể làm hai việc một lúc.



Sau khi tin tức Du Tiểu Mặc lên cấp sáu được truyền ra, đám người cả ngày rỗi việc lượn qua lượn lại trước mặt họ rốt cục cũng biến mất, cũng chẳng còn ai chạy tới trước mặt hắn chỉ để châm chọc cấp bậc của hắn không bằng Đằng Tử Tâm.



Hôm nay Du Tiểu Mặc mang theo một đám Dung Nhan đan đã luyện xong tới điểm tiêu thụ, cùng đi với hắn còn có Miêu Cầu.



Dung Nhan đan là một loại linh đan cấp sáu, tuy cấp bậc không cao, nhưng lại được hoan nghênh nhiệt liệt.



Đơn thuốc của loại linh đan này được hắn lấy từ trong phái Thiên Tâm, nếu dùng một viên Dung Nhan đan có thể giữ cho dung nhan không già trong vòng trăm năm, hơn nữa còn có hiệu quả dưỡng da làm đẹp, tuy rằng không phải lâu dài, nhưng chỉ vừa lên kệ đã được các tu luyện giả nữ theo đuổi nhiệt liệt.



Làm gì có cô gái nào không thích chưng diện, câu này vô cùng chí lý luôn đó.



Mặc dù trong học viện tu luyện giả là nữ ít hơn nam, nhưng Du Tiểu Mặc có lòng tin, một khi tác dụng của Dung Nhan đan được đồn thổi khắp nơi, tuyệt đối sẽ có chín phần phái nữ cảm thấy hứng thú.



Lần này Lăng Tiêu không đi cùng hắn, từ sau khi hắn ít khi tới chỗ lão đầu thì tên kia lại trở nên lười biếng rồi, tháng này còn chẳng thèm lên đài thi đấu lần nào, cho nên bị hắn ép tới, cho dù thứ tự không tăng, nhưng ít nhất cũng phải bảo vệ vị trí thứ bảy chứ.



Chỉ là còn chưa tới điểm tiêu thụ, hắn đã gặp được một cô gái trên đường.



Đó là một mỹ nữ điềm tĩnh xinh đẹp như hoa như ngọc, một đôi mắt trong vắt như nước mùa thu sáng lấp lánh, khí tức điềm tĩnh này mang lại cho hắn một loại cảm giác rất quen thuộc.



Nhìn thấy nữ nhân này đi tới trước mặt hắn, Du Tiểu Mặc mỉm cười ngạc nhiên.



Thanh Thu mỉm cười, “Bạn Du, chúng ta lại gặp mặt rồi.”



Du Tiểu Mặc chớp mắt, người này lại là một đan sư cấp sáu, tuy ở trong học viện thì đan sư cấp sáu cũng không hiếm thấy, nhưng một cô gái còn trẻ đã có thành tựu thế này quả thật rất giỏi, nhưng mà hình như hắn chưa từng nghe nói tới cô nàng này.



Dừng một chút, Du Tiểu Mặc mới hỏi: “Xin hỏi cô là?”



Thấy hắn đã quên mình, Thanh Thu cũng không giận, vén một lọn tóc rồi cười: “Trước khi bạn học Du nhập học, đã từng tới Thanh Sương các, khi đó người giám định linh đan giúp ngươi đúng là tiểu nữ, không biết bạn học Du còn nhớ hay không?”



“Thì ra là… Ngươi à, xin hỏi có chuyện gì không?” Du Tiểu Mặc cười cười xấu hổ, hắn cũng nhớ mang máng rồi, chỉ là đã quên mất tướng mạo của cô nàng, có điều khi đó nàng chỉ là một đan sư cấp năm thì phải.



“Nhất định phải có chuyện gì mới có thể tìm bạn học Du sao?” Thanh Thu cười, hỏi ngược lại.



“Ây…” Du Tiểu Mặc không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.



Thanh Thu cười khúc khích, “Đùa ngươi thôi, ta đúng là có chút việc muốn tìm ngươi, nghe nói ngươi luyện được một loại linh đan tên là Dung Nhan đan, ta được bạn ngờ, muốn mua mấy viên, không biết bây giờ ngươi có hay không?”



Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng, thì ra là tới mua Dung Nhan đan hả, vốn hắn đang chuẩn bị mang đi bán mà, người này đã nói thì bây giờ bán cũng không sao, lấy ra bình linh đan, “Học tỷ muốn mua mấy viên?”



Thanh Thu đáp: “Không nhiều lắm, năm viên là được.”



Du Tiểu Mặc dứt khoát lấy ra thêm một cái bình ngọc, bỏ năm viên Dung Nhan đan vào rồi mới đưa cho nàng: “Đây là năm viên Dung Nhan đan, ngươi xem lại đi, mỗi viên là ba mươi điểm.”



Cái giá này không hề thấp, thực ra rất nhiều người đều không bỏ ra nổi ngần ấy điểm, nhưng đối với mấy cô gái yêu cái đẹp, thì dù năm mươi điểm chắc các cô cũng tình nguyện mua ấy chứ.



Nghe được cậu này, Thanh Thu đột nhiên khẽ quở trách: “Bạn học Du không thể bớt chút được sao? Dù gì chúng ta cũng coi như quen biết mà.”



Da gà da vịt của Du Tiểu Mặc đã rơi đầy đất rồi nè, người này đang… Làm nũng với hắn?




Du Tiểu Mặc lại cười xấu hổ, sau hắn nhớ mãi cũng chỉ nhớ được bọn họ gặp nhau đúng một lần, căn bản là chưa tới mức quen biết chứ hả, mà đây cũng là người đầu tiên mặc cả với hắn đó, hơn nữa còn là một nữ sinh, nếu từ chối ngay thì chẳng khác nào hắn keo kiệt quá, do dự một chút mới nói: “Chỉ bớt được hai điểm thôi.”



Thanh Thu nhếch môi, cười nói: “Thế thì phải cảm ơn bạn học Du rồi.”



Giao dịch xong, Du Tiểu Mặc đang chuẩn bị rời đi, Miêu Cầu đột nhiên nhảy ra khỏi áo hắn, dùng cặp mắt tròn căng của nó tò mò nhìn ngó xung quanh, thuần khiết vô tội tới nhường nào!



Thanh Thu lập tức phát hiện ra sự tồn tại của Miêu Cầu, vẻ mặt vui sướng: “Ôi, con tiểu yêu thú này thật đáng yêu quá, có thể cho ta ôm một chút không?”



Du Tiểu Mặc khó xử.



Thấy thế, Thanh Thu cũng biết mình đường đột, xoắn xoắn mấy sợi tóc rơi bên bả vai, hơi thất vọng thì thầm: “Thật xin lỗi, là ta đường đột, ta còn có việc, đi trước nha, gặp lại!”



Đi vài bước, cô nàng đột nhiên quay lại, cười thật ngọt với hắn.



“Bạn học Du, còn nửa tháng nữa là thới giải thi đấu nửa năm một lần của học khu A, đến lúc đó xin hãy cố gắng nhé!”



Du Tiểu Mặc, “… Ta hiểu rồi.”



Đưa mắt nhìn cô nàng đi mất, Du Tiểu Mặc nhíu mày nói với Miêu Cầu: “Tiểu Miêu Cầu, ngươi nói cô ta thật sự tới tìm ta chỉ để mua Dung Nhan đan sao, sao ta cứ cảm giác cô gái này có gì kỳ quái sao đó.”



Miêu Cầu: “Meow~”



Du Tiểu Mặc: “…” Được rồi, hắn hỏi nhầm người, à nhầm, là thú.




Sau khi bán hết linh đan, Du Tiểu Mặc quay về phòng, tốc độ của Lăng Tiêu không chậm hơn hắn là bao, chân trước hắn mới vào cửa, chân sau của y đã đến, đang mừng rỡ, nhưng không đợi Du Tiểu Mặc đi qua, Miêu Cầu đột nhiên nhảy xuống khỏi vai hắn, nhảy nhảy vài cái liền chạy đến trước mặt Lăng Tiêu.



Miêu Cầu kêu gào với Lăng Tiêu: “Meo meo meoww….”



Lăng Tiêu đột nhiên nhíu mày lại, ngẩng đầu nhìn về phía Du Tiểu Mặc, ánh mắt rất vi diệu.



Trong lòng Du Tiểu Mặc thấp thỏm không yên, đừng bảo là bọn họ đang nói chuyện nhé?



Miêu Cầu liếc nhìn chủ nhân nhà mình, sau đó còn kêu thêm vài tiếng nữa.



Lăng Tiêu rốt cục cũng đi về phía hắn, y tiến một bước Du Tiểu Mặc lùi một bước, mãi cho tới khi đằng sau lưng là tường, mới không thể lùi nữa.



Du Tiểu Mặc run rẩy hỏi: “Làm, làm gì đó?”



Lăng Tiêu đưa một tay chống lên tường, ánh mắt thì nhìn thẳng vào hắn, cười thật dịu dàng: “Miêu Cầu nói, hôm nay em nói chuyện với một mỹ nữ dáng dấp rất đẹp, bán linh đan cho ả còn bớt những hai điểm.”



“Em có thể giải thích.” Du Tiểu Mặc nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu lườm Miêu Cầu một cái, tên tiểu tử thối nhà ngươi, thế mà dám đi mách lẻo, lần sau tuyệt đối không dẫn ngươi ra ngoài nữa.



Miêu Cầu rũ tai, dùng cặp mắt lóng lánh long lanh nhìn lại hắn ra vẻ tủi thân lắm, rõ ràng nó chỉ nói sự thật thôi mà.



Lăng Tiêu gật đầu: “Em nói đi, ta nghe.”



Du Tiểu Mặc sắp xếp lại ngôn ngữ cẩn thận rồi mới nói: “Thực tế là, anh cũng quen biết cô ta, lúc trước chúng ta tới Thanh Sương Các bán linh đan đó, là cô gái tên gọi Thanh Thu, cô ta đột nhiên ngăn em lại, nói muốn mua linh đan của em, rồi còn đòi ưu đãi nữa, trong tình huống lúc đó, em không thể từ chối được, liền ưu đãi vậy, em cũng thấy cô ta rất kỳ quái mà!”



Nét mặt của Lăng Tiêu có chút kì lạ, ngừng lại một lúc mới nói: “Lần sau nếu ả tìm em nữa, không cần để tâm.”



Du Tiểu Mặc lập tức gật đầu: “Được, lần sau em sẽ cố gắng tránh xa cô ta.”



Lăng Tiêu vùi đầu vào cổ hắn, hít một hơi thật sâu.



Du Tiểu Mặc đỏ mặt, đẩy y ra rồi nói: “Mà nè, sao anh nghe hiểu được ngôn ngữ của Miêu Cầu.”



Động tác của Lăng Tiêu sững lại trong nháy mắt, chỉ là Du Tiểu Mặc không hề phát hiện ra, “Em cho rằng ai cũng ngốc như em sao?”



Du Tiểu Mặc, “…”



Cho xin đi, cái này không có chút xíu nào liên quan đến ngốc được không, cho dù hắn có thông minh đến mấy cũng không thể nghe hiểu được thú ngữ nhé.



Lăng Tiêu cúi đầu cắn môi hắn.



Xà Cầu lập tức tự giác lánh đi, Miêu Cầu còn muốn xem tiếp, cặp mắt mèo mở thật lớn, nhưng đang nhìn dở đã bị Xà Cầu quay lại xách đi mất, còn giáo dục: “Nếu gặp phải lúc chủ nhân và đại nhân ân ái thì không được nhìn, ngươi còn nhỏ, sẽ đau mắt hột đó.”



Miêu Cầu: “Meow?” Đau mắt hột là gì?



Du Tiểu Mặc: “…”



Lăng Tiêu: “Ha ha…”