Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 254: Chúng ta cùng hợp gian nào




Du Tiểu Mặc cảm thấy, cái tên Lăng Tiêu này căn bản là một con dâm trùng.



Còn chưa thèm đụng tới, mới chỉ nhìn thấy hắn thôi mà cũng đứng lên được, nhìn cái thứ dục vọng đang dần dần tràn đầy sức sống kia, Du Tiểu Mặc có loại xúc động muốn hết luôn cho rồi, đáng lẽ lúc nghe được tiếng nước chảy thì hắn phải đoán được Lăng Tiêu đang tắm mới phải, vậy mà hắn đã không nghĩ ra thì thôi, còn chủ động đưa tới cửa.



Thời điểm ngẩng đầu, Lăng Tiêu nhìn hắn cười đến là rực rỡ, làm cho cảm giác bất an bỗng dâng trào trong lòng hắn, một cái tay thình lình duỗi tưới, nhanh chóng túm cổ tay hắn, lúc Du Tiểu Mặc chưa kịp phản ứng đã bị kéo tới.



“Ngao….”



Chỉ trong giây lát không đề phòng ấy, cái mũi của Du Tiểu Mặc đã đập thẳng vào cơ ngực rắn chắc kia, đau tới mỗi nước mắt cũng suýt nữa thì bật ra rồi.



Du Tiểu Mặc còn muốn giãy dụa nhưng cánh tay còn lại của Lăng Tiêu đã quàng lấy eo hắn, giam cầm hắn vào trong vòng tay, da thịt màu mật ong dán chặt vào cơ thể Du Tiểu Mặc, cho dù đã cách một lớp quần áo mỏng nhưng vẫn cảm giác được sự nóng rực ở những nơi da thịt chạm nhau.



Du Tiểu Mặc lại rất xấu hổ mà mềm nhũn, cảm giác trong mũi toàn là mùi hương của Lăng Tiêu, cái mùi của sự thành thục lại mang theo kích thích tố nam tính hấp dẫn, giờ khắc nào cũng đang quyến rũ hắn.



Du Tiểu Mặc hoảng hốt lấy tay chống vào ngực y, rồi lại như thể bị bỏng, gần như đã khao khát lắm rồi nhưng lí trí không cho phép, hắn đỏ mặt nói: “Anh đừng có áp sát vào em như thế, em khó thở.”



Lăng Tiêu cười híp mắt: “Ta đâu có che mũi em, sao lại khó thở?”



Du Tiểu Mặc câm nín, loại chuyện thế này có thể nói sao! Có thể nói sao! Nếu hắn mà nói thì đảm bảo Lăng Tiêu sẽ đắc ý đến chết cho coi, còn lâu hắn mới làm cái chuyện ngu xuẩn này nhé.



“Nói nào!” Lăng Yêu thúc giục, hai tay cũng rất bận rội, sờ tới sờ tui trên người Du Tiểu Mặc, chỉ trong giây lát đã muốn luồn vào bên trong quần áo.



Du Tiểu Mặc túm chặt bàn tay hư hỏng kia, lắp bắp nói: “Đừng, bên ngoài có rất nhiều người đang đợi anh, hơn nữa… Bạch nhật tuyên dâm là không nên…”



“Thế nhưng mà… Nó đứng lên rồi.” Lăng Tiêu cúi đầu vùi vào cổ hắn, còn phát ra một tràng cười trầm thấp từ tính, hơi thở ấm áp phả trên cổ, nóng bỏng tới mức Du Tiểu Mặc vô thức rụt lại.



Khuôn mặt Du Tiểu Mặc đã đỏ bừng như một trái cà chua chín: “Hay là, anh cứ nhịn một chút?”



Lăng Tiêu bỏ tay hắn ra, trực tiếp luồn vào trong y phục của hắn, nắm cái thứ nửa mềm nửa cứng trong tay, sờ sờ một chút, lập tức nghe được tiếng hít khí vang lên bên tai, cười nói: “Em cứng rồi, đã như vậy, hay là chúng ta tới hợp gian nào.”



Du Tiểu Mặc ôm cổ Lăng Tiêu, cả người đã mềm nhũn nằm trong vòng tay y, cổ họng vang lên từng tiếng đứt quãng: “Thế nhưng mà… Bên ngoài có người…”





“Không cần quan tâm tới bọn hắn, đã muốn đợi thì cứ để chúng đợi chứ sao.”



Lăng Tiêu vừa cười vừa nói, nhưng đã đỡ Du Tiểu Mặc dựa vào bình phong, rồi còn thuần thục cởi quần hắn ra.



Cái cảm giác yêu đương vụng trộm này làm trái tim bé nhỏ của Du Tiểu Mặc cứ đập thình thịch thình thịch, lại còn mang theo một chút kích thích mơ hồ, không kiềm chế nổi, lập tức kéo cổ Lăng Tiêu xuống hôn sâu.



Khóe miệng Lăng Tiêu cong lên, không khách khí nhận lấy nụ hôn của hắn cũng chủ động hôn sâu thêm, hôn mãi cho tới khi Du Tiểu Mặc không thở nổi y mới buông đôi môi kia ra, nhìn chằm chằm vào cánh môi bị y mút tới đỏ bừng, dục vọng trong mắt càng đậm đặc.



Du Tiểu Mặc cảm giác được thứ chọc vào bụng dưới của hắn càng cứng càng nóng hơn, mà dục vọng của hắn cũng lập tức chạy thẳng xuống phía dưới, Du Tiểu Mặc nâng một chân lên ma sát vào đùi Lăng Tiêu, thứ kia đã trướng tới mức hắn không thể nén nổi tiếng rên rỉ.




Lăng Tiêu ôm Du Tiểu Mặc lên, cảm giác đã khuếch trương đủ, liền đưa dục vọng đặt ở lối vào, rồi hung mãnh thẳng tiến, cảm giác dục vọng được bao quanh thật chặt khiến y không kiềm nổi mà than thở một tiếng.



Cái thứ đó đột khiên xông tới khiến Du Tiểu Mặc hít mạnh một hơi, phía dưới như thể đã bị căng đến cực hạn, khiến hắn không thở nổi, cũng may mà Lăng Tiêu không cử động ngay cho nên hắn có thời gian thích nghi.



“Ta muốn động.” Lăng Tiêu khàn khàn thì thầm vào tai hắn những lời này.



Thực ra chúng không giống như đang hỏi ý kiến của Du Tiểu Mặc, mà đây chính là một tuyên ngôn, bởi vì y vừa dứt lời là một đợt tấn công dồn dập như vũ bão, bình phong dù nặng tới đâu cũng không thể chịu nổi phụ tải, bị va chạm vào vang lên tiếng kẽo kẹt ngả nghiêng.



Du Tiểu Mặc chỉ cảm thấy toàn thân mình đang bị ngâm trong làn nước nóng hổi, nơi nào cũng chỉ có cảm giác như thể bị bỏng, hai chân quấn quanh hông của Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc bị va chạm như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trong sóng lớn, dù lúc trước có chút không chịu nổi cái thứ cực lớn ấy, nhưng bây giờ lại thêm một chút cảm giác sung sướng, đôi má đã chầm chậm hiện lên hai đóa hoa đỏ ửng.



Không khí trong phòng mờ mịt nóng bỏng, hai bóng người quấn chặt vào nhau không thể tách rời, hoàn toàn không thèm quan tâm tới những người đang đứng bên ngoài đợi họ.



Du Tiểu Mặc không thể kiểm soát nổi nét mặt vì sung sướng mà thay đổi, cả người hắn lúc này chỉ cảm giác được khoái cảm mà nam nhân mang tới, đại khái thì đây là lần đầu tiên hắn dung túng cho Lăng Tiêu phóng đãng như vậy, tiếng thở dốc tiếng rên rỉ cứ toát ra hỏi miệng hắn, mỗi lần đều có thể làm cho nam nhân kích thích tới cực điểm, động tác càng ngày càng hung mãnh hơn, cuồng nhiệt như thể có sao cũng không đủ.



Có lẽ vì mau chóng làm cho Lăng Tiêu phóng ra, hai cái chân của Du Tiểu Mặc kẹp thật chặt vòng hông săn chắc của Lăng Tiêu, phía dưới co thắt mạnh mẽ.



Lăng Tiêu cảm nhận được nơi hai người dính liền với nhau càng ngày càng mang tới ấm áp và khoái cảm, dục vọng trong mắt càng sâu hơn, nắm cổ Du Tiểu Mặc rồi hôn thật sâu, hung hăng giày xéo một phen, tay còn lại thì siết chặt cánh mông của hắn, tốc độ rung động cũng tăng thêm, sau đó theo một âm thanh rên rỉ trầm thấp, rốt cục cũng phóng xuất một cỗ nhiệt dịch trong cơ thể Du Tiểu Mặc.



Du Tiểu Mặc đã phóng thích trước hắn rồi, tất cả tinh hoa đều phun trên bụng Lăng Tiêu, trắng trắng dính dính, làm hắn vừa nhìn đã xấu hổ tới nỗi tim đập rộn ràng.




Hai người ôm nhau thật chặt, cảm nhận dư âm sau cao trào, lúc này còn nhanh hơn lần trước rất nhiều.



Du Tiểu Mặc vừa thở hổn hển vừa nghĩ, quả nhiên là Lăng Tiêu có thể khống thế được dục vọng của mình, rõ ràng lần trước y cố ý, may mà bây giờ hắn đã nghĩ ra cách trị y rồi.



Tuy chỉ làm có một lần nhưng thời gian đã trôi qua hơn nửa canh giờ, không dài, nhưng cũng không thể gọi là ngắn.



Lúc Du Tiểu Mặc bị buông ra, hai chân thiếu chút nữa đã không thể đứng vững, mềm như thể chẳng có tí sức lực nào, chỉ có thể dựa vào trên người Lăng Tiêu.



Nước trong thùng đã lạnh, nhưng cả hai đều không ở bên trong, Lăng Tiêu cởi sạch y phục của Du Tiểu Mặc, sau đó ôm hắn ngồi vào trong thùng, lấy chất lỏng trong cơ thể hắn ra, sau đó mới thay một bộ quần áo khác.



Du Tiểu Mặc mang theo hai gò má đỏ ửng, bị Lăng Tiêu vịn ra ngoài.



Để tránh người khác nhìn thấy có gì kì lạ, cho nên Du Tiểu Mặc nhất quyết không chịu ra ngoài ngay.



Lăng Tiêu đã được ăn uống no đủ, đương nhiên là chiều theo mọi yêu cầu của hắn, vì vậy hai người lại ngồi trong phòng một lát rồi mới đi ra ngoài.



Mấy người bên ngoài kia đã chờ tới mất hết cả bình tĩnh, có vài người còn bỏ đi rồi, nhưng cũng có vài người nói sao cũng không chịu đi, ví dụ như Hứa Vân, sau khi Du Tiểu Mặc đi vào phòng thì vẫn chưa ra, tới giờ đã là hơn nửa canh giờ, hắn càng chờ càng thấy lo, gần như đã không thể kiềm nén được, nếu không phải nơi này còn có kết giới thì Hứa Vân đã xông vào từ lâu rồi.



Mấy người bên cạnh thấy thế, chỉ sợ hắn xúc động lại tranh cãi với Du Tiểu Mặc, thỉnh thoảng thì thầm khuyên nhủ Hứa Vân nhất định phải nhẫn vại, tới Sài gia cũng chẳng làm gì được Du Tiểu Mặc thì Hứa gia có là gì. Nhưng họ không biết, họ càng khuyên bảo thì ngọn lửa giận trong lòng Hứa Vân càng dâng cao.




Mãi cho tới khi nhìn thấy Du Tiểu Mặc đi ra, ngọn lửa kia mới bị dập tắt, bởi vì ngoài Du Tiểu Mặc thì còn có cả Lăng Tiêu, mà chỉ cần nhìn thấy Lăng Tiêu thì Hứa Vân đã quăng Du Tiểu Mặc lên tít chín tầng mây rồi.



Lăng Tiêu đi thẳng tới đống yêu thú kia, mấy người vây xem thấy chính chủ đã tới, rối rít mở ra một con đường, người có thể săn nhiều yêu thú như vậy trong một lần, tuy rằng có sự giúp đỡ, nhưng y tuyệt đối là người đầu tiên từ xưa tới nay trong học viện.



“Lăng học trưởng, đám yêu thú này phải xử lý thế nào.”



Mấy người cùng tổ đội với Lăng Tiêu để đi vào núi sâu, lúc này đang kính sợ nhìn y rồi hỏi thăm, nếu không phải nhờ bẫy rập của y thì sao họ có thể săn nhiều yêu thú tới vậy.



Lăng Tiêu thuận miệng dặn dò: “Nên xử lý thế nào thì các ngươi cứ theo đó mà làm, còn nữa nhớ thả tin tức ra, nói chúng ta muốn bán một số lượng yêu thú lớn, có hứng thì cứ đến đây nói giá.”




Sau đó những người kia bắt đầu chuyển đồ, bởi vì chuyển bằng túi trữ vật cho nên tốc độ khá nhanh, mùi màu tươi cũng lập tức tản ra rất nhiều, nhưng không cần họ cố ý thả tin tức này ra, thì lúc này chắc cũng đã có sơ số người biết đến rồi.



Du Tiểu Mặc không hiểu sao Lăng Tiêu lại phải săn nhiều yêu thú tới vậy, lập tức hỏi thăm.



Khóe miệng Lăng Tiêu cong lên: “Đương nhiên là kiếm điểm, chứ không thì em nói còn để làm gì?”



Du Tiểu Mặc lập tức im lặng, “Anh thiếu điểm lắm hả?”



Lăng Tiêu thật sự gật đầu, còn cười nói: “Đúng là rất thiếu.”



Du Tiểu Mặc hỏi: “Không phải còn có đài thi đấu sao? Sao anh không đến đó kiếm điểm?” Một lần thi đấu mà đã kiếm được hai trăm điểm, có thể thấy kiếm điểm ở đài thi đấu dễ dàng nhường nào.



“Quá chậm” Lăng Tiêu lắc đầu, rồi lại thất vọng nói: “Hơn nữa, ta có đi khiêu chiến người khác, thì người khác cũng không dám đấu với ta.”



“Vì sao?” Trực giác nói cho Du Tiểu Mặc biết, trong việc này nhất định có vấn đề.



Lăng Tiêu sờ mũi một cái, cười: “Thực ra cũng không có gì, họ chê ta cược điểm số quá cao mà thôi.”



“Anh cược bao nhiêu thế?”



“Không nhiều lắm, một trận tầm ba trăm điểm chứ mấy.”



“… Đáng đời.”



Đúng là đáng đời, hai trăm điểm đã rất nhiều, vậy mà giờ còn đòi tới ba trăm điểm.



Du Tiểu Mặc cảm thấy, Lăng Tiêu thật sự muốn kiếm điểm tới điên rồi.