Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 118: Nộp tất cả ra đây




Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình.

Bang chủ mới của bang Lang Nha không phải là một kẻ tục tằng như mọi người tưởng, ngược lại, gã khá trẻ, nhìn bề ngoài cùng lắm chỉ mới hai bảy hai tám tuổi mà thôi, khuôn mặt cũng có chút anh tuấn, đường nét rõ ràng, nhưng vì đôi mắt xếch khiến cho ngũ quan của gã trở nên âm nhu, nhìn cũng có chút nữ tính.

Lúc biết bọn họ muốn rời khỏi Vô Phong trấn, gã vừa nhận được tin tức đã vội vội vàng vàng chạy tới, cũng vừa lúc chặn đường bọn họ ở cửa thành.

Ánh mắt gã trực tiếp bỏ qua Du Tiểu Mặc mà rơi thẳng vào người Lăng Tiêu, lập tức nhíu mày, gã không thể nhìn thấu tu vi của người này, trừ khi tu vi của đối phương ngang bằng hoặc cao hơn gã, nếu không thì chỉ còn một khả năng là đối phương có bảo bối che giấu tu vi trên người.

Nhìn bộ đồ đẹp đẽ quý giá trên người y, gã càng nghiêng về phương án thứ hai, người nam nhân này nhìn bề ngoài thì rất trẻ, nếu như có tu vi Tinh cảnh trở nên, tuyệt đối là một thiên tài, nhưng nếu là thiên tài, không có gã năng gã không nghe nói tới.

Nghĩ đến điểm này, gã càng khẳng định tu vi của y không thể qua Tinh cảnh được, lập tức thu lại sự kiêng kị trong mắt, “Dám giết thủ hạ của Huống Thiên Linh ta, các ngươi thật sự có chút can đảm đó, nếu như hôm nay để các ngươi ra khỏi Vô Phong trấn, mặt mũi của ta còn để nơi nào.”

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Du Tiểu Mặc khổ sở nói, lần sau gặp loại chuyện như thế này, hắn nhất định sẽ nộp phí qua đường.

“Nộp hết vũ khí, kim tệ, công pháp, linh đan ra đây, sau đó mỗi người để lại một tay một chân, ta sẽ cân nhắc tha cho các ngươi một mạng.” Sắc mặc gã rất bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đen kịt kia chỉ toàn sát ý lạnh lẽo.

Du Tiểu Mặc câm nín luôn rồi, người này thật hung ác, đã cướp tiền của người khác thì thôi đi, lại còn đòi bọn hắn để tay chân lại, có luộc ăn được đâu mà…

Lăng Tiêu cũng chẳng muốn tốn nước miếng để đôi co với gã, trực tiếp phát ra khí thế lúc trước đã dọa cho đám người Tiêu Dao Môn xanh mặt, trong nháy mắt, một cỗ khí thế đáng sợ bùng nổ tuôn ra khỏi cơ thể y, đồng thời lan tràn về phía đám người kia.

Bởi vì chính diện, cho nên gã âm nhu kia đứng mũi chịu sào, khí thế đập thẳng vào mặt gã còn đáng sợ hơn so với đám người ở bình nguyên màu xanh cảm nhận rất nhiều. Cảm giác sợ hãi tới mức không thở nổi, gã chợt kinh hãi phát hiện, linh lực của mình không chỉ không khởi động được, mà lúc lưu chuyển trong kinh mạch còn mơ hồ có dấu hiệu tắc nghẽn.

Cái này, cái này rõ ràng là khí thế của cường giả Sinh cảnh, quá khủng khiếp!

Khuôn mặt gã lập tức trắng bệch, gã chỉ có tu vi Tinh cảnh ba sao, nếu chống lại cường giả Sinh cảnh thì chỉ có một con đường chết mà thôi, rốt cuộc gã cũng hiểu, vì sao hai người kia không tranh thủ chạy khỏi Vô Phong trấn, hóa ra là vì có chỗ dựa, nếu gã có tu vi thế này, cũng không cần chịu cảnh bị đuổi giết tới tận đây.

Giờ phút này, gã đã hối hận.

“Bây giờ còn cần bọn ta để lại vũ khí, công pháp, kim tệ, linh đan cùng tay chân không hả?” Du Tiểu Mặc cười trộm, lập tức hắng giọng, nghiêm trang nói.

“Không không không… Không cần, ta đáng chết, là ta đáng chết, cầu xin hai vị gia bỏ qua cho ta lần này!” Gã vội vàng cầu xin, việc này liên quan tới tính mạng đó, sao gã có thể qua loa được, gã rất sợ chết, nếu không cũng chẳng cần trốn tới thị trấn nhỏ này.

Du Tiểu Mặc nhếch miệng cười nói: “Nộp hết vũ khí, công pháp, kim tệ, linh đan cùng linh thảo ra đây, như vậy ta sẽ miễn cưỡng mà tha cho ngươi một mạng.”

Gã kia “…”

Lăng Tiêu nhướn máy, “Không nộp?”

Mặt gã lập tức trắng bệch, vội càng cầu xin: “Ta nộp ta nộp…”

Vừa dứt lời, gã liền tháo túi trữ vật đeo bên hông xuống, run run rẩy rẩy đưa cho Du Tiểu Mặc, trong lòng đang rỉ máu, đây chính là bảo bối mà gã đã góp nhặt mấy thập nhiên đó, tất cả tài sản đều ở nơi này, bây giờ bị lấy mất, gã đã trở thành một kẻ nghèo kiết xác, cũng càng cảm thấy hối hận, nếu sớm biết kết quả sẽ như thế này, dù cho tiền gã cũng sẽ không đi làm cái chuyện ngu xuẩn này.

Du Tiểu Mặc vui vẻ nhận lấy túi trữ vật, không thèm nhìn mà ném thẳng vào túi trữ vật của mình, sau đó mới nói. “Thấy ngươi nghe lời như vậy, hôm nay liền tha cho ngươi một mạng, chỉ là về sau nhớ kĩ đừng có làm loại thu phí qua đường thế này nữa, nói cách khác…”

“Không làm nữa, về sau ta không bao giờ dám nữa…”

Du Tiểu Mặc còn chưa dứt lời, gã kia đã lập tức rối rít nói tiếp, chỉ một lần gã đã mất tất cả tài sản rồi, nếu còn dám làm lần thứ hai, tên của gã sẽ viết ngược.

“Biết điều đó!” Du Tiểu Mặc cười híp mắt, hắn không ngờ tên này lại thức thời tới vậy đó.

Gã kia khổ mà không thể nói được, mới hôm qua thôi gã còn nói những lời này với mấy tên thủ hạ ở bang phái khác, không ngờ hôm nay liền báo ứng lại trên người gã, thật là, thật là báo ứng xác đáng!

Tự dưng được làm thổ phỉ khiến Du Tiểu Mặc vui muốn chết, vừa suy đoán trong túi trữ vật của gã có gì, rồi thong thả rời khỏi Vô Phong trấn cùng Lăng Tiêu, khoảng chừng chạng vạng tối, hai người đã tới một thành trấn khác, nơi này khá nhỏ, chỉ là bầu không khí rất tốt, không có cái loại hào khí đánh đánh giết giết này.

Hai người chọn một tửu lâu tầm trung, sau khi ăn tối xong, Du Tiểu Mặc liền ngồi khoanh chân trên giường, lấy túi trữ vật của gã kia ra, sau đó bắt đầu kiểm kê ‘chiến lợi phẩm’.

Tuy bề ngoài chỉ có hai mươi mấy tuổi, nhưng trên thực tế tuổi của gã đã không nhỏ, dù sao nếu hai mươi mấy tuổi mà tu luyện được tới Tinh cảnh, đây tuyệt đối là một thiên tài, mà thiên tài như vậy không thể nào vô danh được, sớm đã được mấy môn phái khác thu nhận, cũng không tới mức bị người đuổi giết tới tận đây, cho nên so với bề ngoài, tuổi thật của gã cùng khoảng chừng trăm tuổi rồi.

Du Tiểu Mặc đổ hết ra, tính toán sơ sơ, tất cả tài sản của gã cũng chỉ có 20 vạn kim tệ, mặc dù hơi ít, nhưng hắn vẫn không khách khí mà chuyển hết vào túi mình, sau đó mới bắt đầu xử lí đám đồ đạc trên giường.

Bởi vì gã kia là tu luyện giả, cho nên tích trữ khá nhiều vũ khí, linh thảo chẳng được vài cọng, hơn nữa đều là linh thảo cấp thấp, Du Tiểu Mặc căn cứ vào tiêu chí tránh lãng phí, cũng ném luôn vào không gian, còn linh đan, cũng được mấy bình, số lượng không nhiều, đa số là cấp ba và cấp bốn, chỉ có một viên là cấp năm, chỉ có hiệu quả với người có tu vi Nguyệt cảnh, nghĩ tới gã đô con ở Vô Phong trấn đã bị Lăng Tiêu đánh bay, cũng là dựa vào loại linh đan này cho nên mới tăng lên tới Nguyệt cảnh.

Du Tiểu Mặc đổ viên linh đan kia ra, ngửi ngửi, không tinh khiết cho lắm, quá nhiều tạp chất, là một viên linh đan hạ phẩm, lúc đang định bỏ lại vào bình, đột nhiên nghĩ đến Lăng Tiêu, lén lút ngó sang, chỉ thấy y đang thảnh thơi uống trà, mắt Du Tiểu Mặc đảo mấy vòng rồi mới quay sang, nịnh nọt, “Lăng sư huynh, ngươi muốn mấy viên linh đan này không?”

Lăng Tiêu nhìn về phía hắn, mỉm cười: “Muốn dùng mấy viên linh đan thấp kém này để đuổi ta hả?”

Du Tiểu Mặc ngượng ngùng bỏ linh đan vào túi trữ vật, “Nào có…”

Thực ra thì hắn đúng là có ý như vậy, chủ yếu là đa số linh đan hắn luyện được đều vào bụng Lăng Tiêu, cho nên mới nảy ra ý định này, muốn dùng mấy viên linh đan hạ phẩm này thay thế.

Sau khi kiểm kê hết linh đan và linh thảo, Du Tiểu Mặc lại lấy mấy quyển công pháp ra, ngoại trừ một quyển công pháp trung giai hạ phẩm, những loại khác đều là cấp thấp, những thứ này đều vô dụng với hắn, cho nên gom lại thành một bó ném vào góc không gian, cơ bản là bây giờ hắn không cần túi trữ vật nữa, có gì đều ném vào không gian, bởi vì không gian rất an toàn, không như túi trữ vật có thể bị trộm bất cứ lúc nào, không an toàn.

Tiếp theo là mấy món vũ khí và một chút da lông yêu thú, phàm là những vật có liên quan tới tu luyện giả, trong túi trữ vật này đều có, sau khi hắn thu dọn hết mấy thứ lặt vặt bỏ vào trong không gian, trên giường lúc này chỉ còn một thứ.

Du Tiểu Mặc nhìn thứ kia, kinh ngạc nhíu mày, cầm nó mở ra xem xét, vậy mà lại là một tấm da dê có vẽ một phần tư của một tấm bản đồ, chẳng lẽ… đây là một tấm bản đồ kho báu?

Ánh mắt Du Tiểu Mặc lập tức sáng ngời, hào hứng nằm xuống nghiên cứu bản đồ thật cẩn thận, thứ được miêu tả bên trên đúng là địa hình, nhưng bởi vì chỉ có một phần tư, cho nên dù hắn có nhìn mãi cũng chẳng biết được đây là đâu.

Đúng lúc này, trên đầu một nhiên tối thui, ánh sáng chiếu vào đã bị thứ gì đó che mất.

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu liền nhìn thấy Lăng Tiêu, ngơ ngác một chút rồi lập tức đưa bản đồ cho y, vẻ mặt cực kỳ kích động kèm theo chút mong đợi: “Lăng sư huynh, ngươi xem này, hình như đây là bản đồ kho báu thì phải?”

Lăng Tiêu dứt khoát cầm lấy tấm da dê, nhìn đám đường vẽ chằng chịt bên trên, sau đó tiện tay ném lại cho Du Tiểu Mặc, cởi giầy lên giường, trong giọng mang theo chút coi thường: “Tấm bản đồ này chỉ có một phần tư thôi, nói không chừng chỉ là một cái bản đồ bình thường, mà dù nó có là bản đồ kho báu, ngươi cũng chỉ có một phần, chẳng lẽ ngươi muốn đi tìm ba phần còn lại sao?”

Du Tiểu Mặc nhếch miệng, không thể phủ nhận được lời y nói.

Thực ra hắn cũng đang tưởng tượng thôi mà, cũng chẳng muốn đi tìm cái kho báu gì hết, dù sao thì suy nghĩ này cũng có chút khó tin, nếu như nó thật sự là một tấm bản đồ kho báu, làm sao có thể rơi vào tay một tên tán tu được.

“Ngày mai còn phải lên đường, ngủ đi.” Lăng Tiêu nắm eo hắn sau đó kéo đến trong ngực, ôm thật chặt rồi đắp chăn lên.

Sau một khoảng lặng, Du Tiểu Mặc đột nhiên giãy dụa, đồng thời gào thét, “Ngủ thì ngủ đi, sao lại cởi đồ của ta…”

“Ừm, ta thích… ngươi ngủ trần.”

“…”