26. (Chương cuối)
Ngày tôi và Trình Gia quay về Tây Vực cuối cùng cũng xảy ra biến cố.
Lúc đó, hoàng đế đã băng hà, thái tử Chu Nguyên Tông lên ngôi trở thành tân đế. Hắn gọi Trình Gia vào cung. Trình Gia không chịu đi.
Tôi hỏi chàng vì sao.
Trình Gia nói: “Người đó đã không còn là thái tử nữa mà là hoàng đế.”
“Thì sao cơ?”
“Thái tử không cho phép thuốc trường sinh bất lão tồn tại, thế nhưng hoàng đế thì cho phép.”
“Trình Gia, em không hiểu. Em rất muốn khóc.”
“Bên dưới cành lá có giấu gai, lòng người sao tránh khỏi không chứa độc? Là nàng nói mà.”
“Nhưng người đó là hoàng đế, trong lòng hoàng đế không thể giấu độc!”
“Trình Gia, ngày mai chúng ta còn quay về Tây Vực được không?”
Có thể trở về, nhưng rời đi rất gian nan.
Hôm chúng tôi rời đi, tân đế Chu Nguyên Tông mặc một bộ long bào, mặt mày thâm trầm đứng trên cổng thành nhìn chúng tôi.
Hắn nói với Trình Gia: “Vì sao nhất định phải đi? Ở lại Trường An không tốt sao? Cô Khánh Dương và phu nhân của anh, Tạ thị, đều không nỡ xa anh.”
Trên thành có rất nhiều thị vệ cùng đội cung tiễn đang sẵn sàng đợi lệnh.
Chu Nguyên Tông nói từ xa: “Gia Ngạn, A Ly, hai người ở lại đi. Trẫm nhất định sẽ bảo vệ hai người, không cho phép bất cứ ai làm hại các người.”
“Hai người đi rồi, Trẫm thực sự không yên tâm.”
Tôi và Trình Gia hiểu rõ, công chúa Khánh Dương và Tạ Thời Vi đã bị hắn khống chế rồi. Tôi rất khó xử, bởi vì tôi biết, Trình Gia không thể thờ ơ.
Tôi rất nhớ ông nội.
Có lẽ là thần giao cách cảm. Tôi đang âm thầm gọi tên ông nội thì trên con đường bên ngoài thành đột nhiên truyền đến một hồi tiếng vó ngựa.
Tôi xoay người lại, vậy mà đúng là ông nội đang phi như bay tới.
Cách rất xa, tôi dùng lỗ tai bén nhạy, nghe được ông nói lẩm bẩm.
“Thôi xong rồi, thôi xong rồi. Đánh mấy ván cờ với con lừa trọc đầu kia mà quên mất cháu gái.”
“Bé con A Ly chắc chưa ch.ết đấy chứ. Ôi trời ơi! Dọa ch.ết lão rồng ta rồi!”
Tôi mang khuôn mặt giận dỗi nhìn ông xuất hiện trước mặt mình. Ông nội cười vô cùng vui vẻ, gọi với về phía tôi: “Cháu gái ngoan, vẫn còn sống hả?”
Có ông nội ở đây, thực sự rất yên tâm. Ông chỉ dùng mấy câu, đã khiến cho Chu Nguyên Tông cam tâm tình nguyện thả người.
Ông nói: “Ơ, thằng nhóc ch.ết tiệt nhà ngươi lên làm hoàng đế rồi à. Làm người cho tốt nhé. Miếng thịt ngươi ăn hồi đó là ông nội của ta đấy. Sự thật là ngươi đã sớm chết rồi, là ông nội ta đang phù hộ ngươi, biết không hả?”
“Ở Tây Vực có một truyền thuyết rằng Bạch Long có tính tình chí thuần, là linh thú bảo vệ Thiên Sơn. Người ăn được thịt rồng phải làm việc thiện tích đức mới có thể sống lâu, làm nhiều việc ác sẽ lập tức bỏ mạng. Ngươi muốn thử xem không?”
Tôi và ông nội dẫn theo Trình Gia quay trở về Tây Vực như mong muốn.
À, chúng tôi còn đưa cả trưởng công chúa Khánh Dương và Tạ Thời Vi đi cùng.
Công chúa Khánh Dương khóc nước mắt nước mũi sụt sùi, nói với Trình Gia: “Con ơi, con đưa mẹ theo với. Mẹ thật sự sợ A Ly lại lấy roi đánh con. Con bị đánh mà lòng mẹ đau.”
Tôi: “Con thực sự đã sửa rồi ạ.”
Tạ Thời Vi rất thú vị. Nàng không nhìn Trình Gia mà lại nói với tôi: “Cô có thể đưa ta theo không? Ta không muốn ở lại nơi này, phải ở vậy cả đời bị người ta cười nhạo. Cô kể là mặt trăng trên Thiên Sơn rất đẹp, ta cũng muốn tới đó xem.”
Lúc tới đây chỉ có hai người là tôi và ông nội. Lúc quay về thì bốn người, à không, năm người.
Khi đi ngang qua núi Tam Thánh, có một nhà sư đã sớm chờ ở đó rồi. Ông ta khoác bọc hành lý trên lưng, nói với ông nội: “Bác Long, bàn cờ bác để lại, tôi lại nghĩ được cách phá giải rồi.”
Tôi nói với ông nội: “Ông ơi, sao ông có thể lừa người ta về Tây Vực vậy chứ?”
Ông nội liếc tôi: “Con lừa được còn ít à?”
Ờ thôi được rồi. Đi qua Cam Châu, tôi và ông nội lại gặp được đám cướp chặn đường nọ.
Lần này mắt hai người họ sáng lên, hô to câu: “Dê béo tới rồi!”
Tôi: “Bọn chúng biến chất rồi!”
Ông nội: “Đúng thế, quá xấu xa.”
...
Tôi là A Ly, là một con rồng trắng.
Tôi có một người bạn thân, tên là Kỳ Mạc.
Chẳng bao lâu sau khi trở lại thành Hu-Nê, tôi lại gặp được cậu ta.
Cậu ta la lên: “A Ly, mấy tháng này ngươi chạy đi đâu thế? Ta tới nhà tròn bên dưới Thiên Sơn tìm ngươi nhưng ngươi và ông nội đều không ở đó.”
Đúng vậy, tên ngốc này vẫn chưa biết chuyện tôi đi một chuyến tới Trường An.
Cậu ta nhìn kỹ, trông thấy Trình Gia thì tức giận đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Người Trung Nguyên không giữ chữ tín! Sao ngươi lại quay trở lại?!”
Về sau, người bạn thân nhất của tôi đã cưới một tiểu thư nhà quan người Trung Nguyên.
Về sau, tôi và Trình Gia sinh được một bé rồng đúng như ý nguyện.
Lúc nó sinh ra là một quả trứng rồng, cần phải ấp ở trên núi mấy chục năm.
Mẹ chồng tôi, trưởng công chúa đối với chuyện này rất là tuyệt vọng. Bà nói bà không sống được tới ngày nhìn thấy cháu rồi. Thế nhưng, bà có thể nói chuyện với cháu.
Trong hang động, bé rồng ở trong trứng líu lo, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn hỏi.
Tôi vô tình nghe được, nó hỏi ông nội: “Sau khi con ra ngoài sẽ lắm lợi hại ạ?”
Ông nội hừ một tiếng: “Đừng có nằm mơ nữa, nhà ta là Bạch Long Tây Vực, là loài rồng có năng lực yếu nhất trên đời này. Nhà ta neo người, tu luyện biến hình khó khăn, còn từng bị yêu tăng Tây Vực đuổi gi.ết, sống cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Chúng ta vĩnh viễn không thể rời khỏi Thiên Sơn. Chúng ta yếu lắm, sau khi rời đi, rất nhanh sẽ hiện hình thành thân rồng, Trung Nguyên đối chúng ta mà nói rất nguy hiểm…”
Tôi ở một bên nói chen vào: “Ông ơi, con cảm thấy ông nói không đúng.”
“Không đúng là thế nào? Đây đều là ông nội của ông chính miệng nói với ông đấy. Phương pháp sinh tồn của tộc Bạch Long.”
“Ông nội, bây giờ con tin là yêu tăng cuối cùng của Tây Vực đang nằm trong bụng ông đó.”
“A Ly, thật ra chuyện đó là ông bịa ra thôi. Yêu tăng cuối cùng của Tây Vực nằm trong bụng ông nội của ông cơ.”
“Hả?”
“Ôi giời, sau khi ông nội của ông ăn thịt gã thì tiêu hóa không được nên mới ch.ết.”
Ông nội bùi ngùi, tôi cũng rất thương cảm. Hai chúng tôi ngồi trước quả trứng rồng, thở vắn than dài.
Trứng rồng: “Yêu tăng Tây Vực ăn có ngon không ạ?”
Tôi và ông nội: “Ăn không ngon!”
Trứng rồng: “Ồ.”
Từ khi có trứng rồng, ông nội bèn chuyển vào ở trong núi, cả ngày trông coi nó.
Tôi không trông được. Tôi còn phải trở về nhà tròn dưới chân núi, tìm Trình Gia của tôi.
Chàng với tôi là vợ chồng đã ký khế ước bằng máu. Tôi từng nhìn về mặt trăng trên Thiên Sơn mà nói với chàng: “Em tặng chàng mặt trăng trên Thiên Sơn. Trình Gia, chúc chàng trường thọ, cầu cho chúng ta mãi mãi bên nhau.”
Tôi là một con rồng trắng. Rồng trắng cực kỳ giữ chữ tín.
Tôi nói chàng trường thọ thì chàng sẽ trường thọ.
Tôi nói chúng ta mãi mãi bên nhau thì chúng sẽ mãi bên nhau.
(Hết)