Truyền Thuyết Angle

Chương 24: Diệp Song Song Gặp Nguy Hiểm




Tập đoàn diệp thị dưới sự lãnh đạo và dẫn dắt của Diệp Song Song ngày càng lớn mạnh, các bài báo luôn nhằm vào tập đoàn này lấy bài đăng, nhưng họ không bao giờ tìm được người tài năng kia, chỉ biết cô chính là chủ nhân của tổ chức Angle của truyền thuyết.

Tại nhà hàng nổi tiếng của thành phố A, thuộc của diệp thị, Diệp lão đang ngồi ung dung trên ghế, gương mặt vẫn nghiêm nghị đối diện với con gái và con rễ, Diệp Thiên Thiên rất vui vì Diệp lão chấp nhận gặp cô cùng Ngôn Dịch, cô mang bụng đã lớn nên đi đứng có chút khó khăn.

- Ông..chị đâu?_ Vừa gặp cậu nhóc Diệp Duẫn Ngân đã lên tiếng hỏi người, khiến Diệp lão không đỡ kịp, mà ánh mắt của Diệp Thiên Thiên trông ngóng nhìn về phía Diệp lão.

- Ba..ba nói cho con biết đi, có phải chị mà Duẫn Ngân hay nhất tới là Song Song cháu gái con không?_ Diệp Thiên Thiên có phần kích động lên tiếng.

- Con đây là hỏi cung ba sao?_ Diệp lão trừng mắt quát.

- Diệp lão…người đừng lớn tiếng như vậy, cô ấy đang mang thai._ Ngôn Dịch lên tiếng bên vực vợ mình.

- Cậu…_ Diệp lão tức giận không nói lên lời thì một bóng dáng xuất hiện khiến cả ba người liền im bật

- Chị…._ Chỉ có nhóc Duẫn Ngân hưng phấn tiến tới ôm lấy chân cô.

- Song…Song Song.._ Diệp Thiên Thiên kích động lên tiếng gọi mà nước mắt không ngừng rơi.

- Ngôn tổng, chẳng lẻ người quên đây là người sinh ra vợ người sao?_ Lời nói lạnh lùng phát ra từ miệng Diệp Song Song. Cô lấy khăn tay vừa chậm rãi lau khóe miệng có dính dầu mỡ cho Duẫn Ngân, vừa đi đến bên cạnh Diệp lão, mà ánh mắt vẫn không nhìn họ một cái.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

- Song Song…cháu của cô.. Song Song…_ Diệp Thiên Thiên kiềm nén kích động lên tiếng.

- Ngôn phu nhân đừng quên, giờ người không còn là người của Diệp gia, ngôn gia và diệp gia không cùng đường.._ Lời nói vô cảm phát ra từ miệng của Diệp Song Song khiến cho lòng của người làm cô như Diệp Thiên Thiên đau lòng, Diệp Thiên Thiên biết cháu gái mình chính là hận cô vì năm đó cũng có lỗi trong cái chết của ba mẹ cô thế nhưng ngược lại cô chính là đang hiểu lầm cháu gái của mình. Trông khi họ đang nói chuyện trong không khí băng lạnh thì ở nơi khác có một số người đang nhắm vào họ.

- Ông nội, người cùng thiên thứ ba về đi, ở đây để cháu lo…_ Cô quay sang nhìn Diệp lão lên tiếng, cô không cần Diệp lão có đồng ý hay không lập tức thiên thứ ba cùng một vài vệ sĩ hộ tống ông rời khỏi nhà hàng.

- Angle…dù gì Thiên Thiên cũng là cô ruột của cô, tại sao cô lại đối xử với cô mình như vậy?_ Ngôn Dịch thấy vợ vô cùng đau lòng nên lên tiếng.

- Ngôn tổng…ngài cũng không có quyền lý giải cho tôi biết những thứ này…_ Diệp Song Song vẫn thản nhiên lạnh lùng nói, cảm xúc của cô khiến người khác không bao giời đoán trước được.

- Song Song..Cô xin lỗi, cái chết của anh chị là lỗi của cô, cô chỉ xin cháu hãy bớt đau lòng, đừng hận thù, cô sợ cháu sẽ gặp nguy hiểm..cô xin cháu hãy nghe lời cô dù chỉ mộ lần thôi._ Diệp Thiên Thiên nứt nở nói

- Ngôn phu nhân đừng quên…chỉ có trả thủ tôi mới không hận các người. Các người biến tôi thành như vậy có lẽ nên vui mừng, tại sao lại giở bộ mặt đau khổ như vậy…_ Bộ dáng bất cần, lạnh lùng mà xa lạ lại khiến cho Diệp Thiên Thiên càng vô cùng đau lòng hơn.

- Angle…cô ấy đang mang thai, cô không cần phải đã kích cô ấy như vậy…_ Ngôn Dịch lúc này lạnh lùng lên tiếng, thấy vợ đau lòng anh đương nhiên còn đau hơn

- Tốt…vậy các người hẹn Diệp lão ra đây làm gì?

- Song Song..cô chỉ muốn thăm ông ấy, vả lại cô muốn biết tin tức về cháu…

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

- Vậy thì giờ thấy tôi còn sống, cô chắc nên vui hay thất vọng?_ Lời càng nó ra càng khiến cho người khác tổn thương nặng. Diệp Song Song cười lạnh, sau đó thì dùng ánh mắt rất nhanh phát hiện có nguy hiểm.

- Đem cô rời khỏi đây…._ Cô điềm tĩnh, vẻ mặt vẫn không đổi tiến lại gần Ngôn Dịch nói cho anh nghe, âm thanh chỉ đủ để Ngôn Dịch nghe được và trong lời nói của Diệp Song Song.

- Nếu đã vậy…chúng tôi sẽ không làm phiền các người nữa, một con người máu lạnh vô tình như cô không đáng để vợ tôi phải ngày nhớ đêm mong._ NGôn Dịch lạnh lùng, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh lên tiếng.

- Sao anh lại nói với con bé như vậy…_ Diệp Thiên Thiên không vui lên tiếng.

- Chúng ta đi thôi.._ Ngôn Dịch không nhanh không chậm lên tiếng rồi đưa vợ con an toàn rời khỏi, vừa ra cửa thì nghe tiếng thét chói tai của mọi người, họ hốt hoảng nhanh chống rời khỏi nhà hàng.

- Song Song còn trong đó…_ Diệp Thiên Thiên lên xe, quay đầu nhìn lại, rất lo lằng cho cháu gái mình.

- Chính cô ấy nói em ngay lập tức rời khỏi…Cháu gái em rất lo cho em, cô ấy biết có người giám sát anh và em nên cố tình đến để khích tướng._ Ngôn Dịch nói

- Anh..anh cùng con bé hùa theo nhau lừa gạt em, anh biết con bé gặp nguy hiểm._ Diệp Thiên Thiên càng lo lắng, vẻ mặt tức giận nhìn chồng mình.

- Em yên tâm đi, anh gọi cho Khải Đường nó sẽ nhanh cho người tới đây, giờ là an toàn của em cùng con, em đừng kích động mà bỏ đi sự quan tâm của cháu em._ NGôn Dịch bình tĩnh giải thích, sau đó an toàn đưa vợ rời khỏi, lúc vừa đi thì thuộc hạ của Diệp Song Song cùng NGôn Khải Đường cũng đến.

Chương sau