Sau mớ hỗn loạn phía dưới, thì mọi người tiến lên tầng trên vì tiếng lớn tiếng của các bác sĩ. Dĩ nhiên họ liền im bật khi bắt gặp ánh mắt của Diệp Song Song dành cho họ, đôi mắt màu tím bạc đẹp long lanh ánh nước, hiện lên nét tức giận của cô.
- chủ nhân.._ Nhóm ngũ thiên cúi đầu cung kính trước cô.
- Những ai thuộc theo dõi bênh nhân ở lại còn những người không liên quan ra ngoài.._ Diệp Song Song lạnh lùng lên tiếng.
- Cái này.._ Các vị bác sĩ thật sự bị cô dọa cho sợ, lưỡng lự nhìn Ngôn Khải Đường.
- Cô là Diệp Song Song, cũng tức là chủ nhân của tổ chức Angle, và cũng chính là cháu gái của chị dâu tôi, Diệp Thiên Thiên._ Ngôn Khải Đường chậm rãi lên tiếng. Diệp Song Song không lên tiếng, cô đang quay người lại với anh,anh không nhìn rõ diện mạo của cô.
- Đại thiên.._ Diệp Song Song đối với câu hỏi của anh không hề đáp lại mà là mở miệng ra lệnh.
- Vâng chủ nhân.._ Đại thiên hiểu ý, ngay sau đó thì có mộ nhóm người áo đen bước vào, cưỡng chế họ ra ngoài.
- Khoan đã, tôi và cô không thù không oán, cô cư nhiên vào nhà tôi còn cho người vào nhà tôi, cô muốn gì?_ Ngôn Khải Đưởng không tức giận, anh chậm rãi lên tiến hỏi, anh không hiểu mục đích của cô.
- Chủ nhân tôi muốn cứu họ, anh hãy ra ngoài đi, chúng tôi sẽ không làm gì tổn hại đến các người._ Thiên thứ năm mở miệng, cô nhìn vào hành động của chủ nhân và biết được chủ nhân mình muốn cứu hai người kia. Ngôn Khải Đường nghe danh Angle đã lâu cô sẽ không tùy tiện đụng vào ai trừ khi có người muốn rước họa vào thân, anh yên lặng gật đầu với mấy bác sĩ rồi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn mình cô và ba người khác, họ đều là ba bác sĩ nổi tiếng và phẩu thuật tổng hợp, trong đó có một người chuyên khoa về não bộ.
- Các người hãy nói quá trình mà các người điều trị cho họ, từng bước không được bỏ soát bất cứ cái gì._ Diệp Song Song lên tiếng trước, cô tiến đến bồn rửa tay vệ sinh tay, một vị bác sĩ hiểu ý nên giúp cô mang đồ bảo hộ mà họ hay làm trước khi phẩu thuật cho bệnh nhân.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
- Song..Song..đừng cứu mẹ..hãy cứu ba con..nghe lời mẹ.._ Bên tai cô vẫn là tiếng nói của mẹ, bà xuất hiện ngay cạnh con gái bà, tuy là một hồn ma nhưng bà rất đẹp. Diệp Song Song không hề lên tiếng, cô không muốn mất cả ba lẫn mẹ nữa, các bác sĩ thấy cô cho hia bệnh nhân uống gì đó, không khỏi nhíu mày khó hiểu, họ bắt đầu theo trình tự kể về tình hình của họ.
- “tít..tít..tít” tiếng củ mấy báo điện tim và huyết áp của người phụ nự hạ dần giờ lại có tính hiệu lại, mà Diệp Song Song lúc này là tiến hành phẩu thuật mở não bộ của mẹ mình, cô đích thân phẩu thuật, cô rất chăm chú, các sĩ chỉ biết trố mắt mà nhìn, theo họ đón, cô gái trước mặt họ độ tầm hai mươi tuổi, nhung thủ thuật rất thành thục, mà vị trí cô xác định mổ rất cao.
Bên ngoài phòng, nhóm người của ngũ thiên và Ngôn Khải Đường đã chờ bên ngoài hơn mười hai tiếng đồng hồ, trời cũng sắp chuyển sang trưa, đại thiên phân phó cho thiên thứ năm và thiên thứ hai về báo cho DIệp lão biết chủ nhân không có chuyện gì. Mà bên trong Diệp Song đang cố gắng phẩu thuật mở não bộ của ba cô, ba cơ có khối máu bầm tích trữ chỗ nguy hiểm nhất, chính vì nó là chỗ nguy hiểm nên mấy năm qua không một bác sĩ nào dám mạo hiểm làm phẩu thuật chỉ có nghiên cứu để tìm hướng phẩu thuật tốt nhất có thể thành công, cũng coi như là một hành trình trong quá trình họ làm bác sĩ mấy năm qua. Lại ba tiếng trên qua, Diệp Song Song cùng họ khâu lại vết mổ cho ba cô, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhỏm, mà chính cô cũn chính mắt thấy mẹ cô đã về lại sát, cô cứu được cả ba lẫn mẹ mình. Cô thành công.
- Chủ nhân.._ Chỉ còn lại vài người ở lại. Thấy vẻ mặt chủ nhân nhợt nhạt nên họ lo lắng, chưa bao giờ họ thấy cô như thế.
- Chuẩn bị phòng ở nhà, tôi muốn ba ngày sau đưa họ rời khỏi đây.._ Diệp Song Song mở miệng, hơi thở cô rất nặng, mười tám tiếng trong trạng thái căng thẳng cô thật sự rất mệt.
- Không được.._ Tiếng ngăn cản của Ngôn Khải Đường vang lên, mặt kệ là vì gì mà cô cứu họ, nhưng anh muốn biết cô và họ có liên quan gì.
- Tôi cần nói chuyện với anh._ Diệp Song Song lạnh lùng nhì thẳng vào anh mở miệng, sau đó không cần anh đồng ý hay không, cô bước thẳng tới hành lang, bay giờ cũng đã là xế chiều, mặt trời chuẩn bị phải thay chỗ cho mặt trăng.
- Họ là người thân của tôi._ Trầm tư một lúc, cô mới lên tiếng, Ngôn Khải Đường nét mặt vẫn bình thản không một chút biểu cảm, anh biết họ có liên quan nhưng là mức độ gì? Mà hai người kia vốn cũng là ân nhân của anh, năm đó anh kịp thời quay về và nghe tin củ họ nên đã theo dõi họ, thế nhưng anh vì đến muộn mà không ngăn cản được vủ nổ xe và rơi xuống vực, khi anh tìm được thì họ chỉ còn thoi thót hơi thở, khuôn mặt dường như biến dạng. Suốt hai mươi năm qua anh đã bí mật cho người điều trị cho họ, cũng mời chuyên gia phẩu thuật lại khuôn mặt như cũ, nhưng vì không có ảnh anh chỉ mô tả nên họ cũng có diện mạo hơi khác trước kia thôi. Anh không nhìn được rõ khuôn mặt của cô, lúc cô nói chuyện đều quyay lưng lại với anh. Mà anh dĩ nhiên sẽ không biết cô chính là con gái của họ, anh chỉ nhớ năm đó anh bị truy sát lúc mười lăm tuổi, chính họ đã cứu anh, họ chỉ có mộ đứa con gái hai tuổi, rất đáng yêu, năm nay anh ba mươi ba tuổi là một người đàn ông độc thân hoàng kim được nhiều cô gái ham muốn có được anh được làm vợ anh, thậm chí còn có người tình nguyện cởi hết quần áo trước mặt anh, thế nhưng anh chỉ là nhẹ nhàng từ chối. Anh là người đàn ông mạnh mẽ, diện mạo không khác gì thanh thiếu niên còn trẻ tuổi, anh cũng có ham muốn của mình nhưng họ đều khiến anh không có cảm giác, chỉ có khi anh gặp cô gái này, cô mang hơi thở lạnh lùng, uy quyền, và có cảm giác luôn phòng thủ đối với người ngoài, nhưng anh có cảm giác khác lạ với cô, dường như là anh và cô dã quen biết rất lâu.
- Người thân…cô là người nhà họ Diệp, làm sao lại biết họ?_ Ngôn Khải Đường nhíu mày hỏi, anh đã từng điều tra cô, nhưng không có kết quả, cả việc ân nhân của mình họ gì thân thế ra sao? Họ thậm chí không muốn cho anh biết.
- Họ là Diệp Thiên Tuấn và Hàn Ái Hy chính là ba mẹ tôi, năm tôi hai tuổi cùng ba mẹ ra ngoài, bị truy sát, tôi may mắn sống sót..tôi tin ba mẹ tôi còn sống, và đến giờ tôi đã tìm được họ.._ Cô nói hết câu nói cuối cùng, dường như không thể gượng nỗi cô ngã quỵ, Ngôn Khải Đường kịp thời phản ứng đỡ lấy cô, lúc này cô đã nằm gọn trong lòng anh, Ngôn Khải Đường ngây dại khi thấy được nhan sắc của cô, không chỉ vì cô đẹp làm anh mê đắm mà là hơi thở của cô rất quen thuộc với anh, đúng vậy cô chính là cô bé hai tuổi mà anh từng nô đùa chăm sóc cô hơn nữa năm. Cô lớn và đã trưởng thành, không ngoài dự đoán của anh cô rất đẹp.