Trong thành phố G lớn nhất hiện nay có nhiều thế lực ngầm muốn đứng đầu thế giới, đó là ba thế lực của Diệp gia và Phó gia trong giới hắc đạo, trong bạch đạo có Ngôn gia. Mà trong đó Diệp gia là thế lực mạnh nhất, người đứng đầu là Diệp thiên Minh, ông có ba người con, con trai đầu là Diệp Thiên Tuấn, con thứ hai là Diệp Thiên Bảo, và cô gái út là Diệp Thiên Thiên. Thế nhưng con trai đầu của ông không tốt nên đã qua đời hơn mười lăm năn trước cùng vợ. Còn con gái út vì có dính líu với bạch đạo nên bị Diệp lão nhốt trong biệt thự. Chính vì vậy mà Diệp Thiên Bảo, con trai thứ của ông lên nắm quyền hành và còn tạo ra một tập đoàn chuyên rửa tiền.
Tại hoàn đảo lớn cách xa thành phố G với hai ngày đi xe, giữa hoàn đảo chính là kiến trúc kiểu châu âu kiên cố đã xây dựng trong hai năm, nơi này chính là tổ chức Angle bí mật, không một hệ thống nào có thể xâm nhập. Căn biệt thự cao gồm năm tầng, xung quanh đảo còn có các khu hộ vừa, là nơi nghĩ ngơi của các thành viên trong tổ chức mà chủ nhân của họ đã đặc biệt an bài cho họ. Tầng cao nhất của căn biệt thự có căn phòng rộng được trang trí với gam màu trắng. Diệp Song Song đứng trong căn phòng mình nhìn ra biển lớn, đôi con ngươi màu tím bạc biết nói suy nghĩ hiện tại của cô rất dứt khoát.
- Chủ nhân._ Tam Thiên rụt rè sợ hãi lên tiếng thật cẩn thận chào cô, ma anh tại sao lại phải nhận sự giao phó của mọi người vào thông báo tin tức mà anh không dám nghĩ sẽ bị chủ nhân của mình sử phạt như thế nào? Đã rất lâu từ khi họ phục tùng và nghe theo sự chỉ huy của Diệp Song Song thì không ai dám nhắc đến Diệp gia trước mặt cô, đó chính là điều cố kị của chủ nhân họ.
- Chuyện gì?_ Rất lâu sau mới nghe được tiếng của Diệp Song Song vang lên, cô biết trong giọng của Tam Thiên có sự lo lắng và sợ hãi.
- Chuyện là về Diệp gia, Diệp lão mất tích._Tam Thiên lấy hết can đảm để nói ra, không khí ngưng trọng nặng nề, Tam Thiên lén lếc mắt nhìn chủ nhân của mình. Trong lòng Tam Thiên có một đấu tranh, đó là anh đi theo chủ nhân của mình đã hơn hai năm nhưng chưa lần nào thấy được khuôn mặt của chủ nhân, mà không chỉ có anh, toàn bộ thuộc hạ đều không ai biết, họ chỉ biết khi nhìn ánh mắt của chủ nhân họ cảm thấy rất đặc biệt, trong ánh mắt ấy toát lên khí thế rất mạnh mẽ.
- Vào đi!_ Âm thanh trầm thấp phát ra từ miệng của Diệp Song Song, thanh âm của cô rất nhẹ và êm tai. Sau tiếng nói của cô là tất cả bốn người còn lại bước vào trong phòng, xếp hàng theo tứ thự nhất đến ngũ.
- Nói đi._ Lại âm thanh nhẹ nhàng của cô
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
- Chủ nhân, cách đây hai ngày thông tin từ Diệp gia nói Diệp lão bị mất tích tại trong khuôn viên của Diệp gia, không một ai tìm được dấu hiệu gì cho thấy có người tập kích._ Đại Thiên lên tiếng trả lời sau khi nhận được lệnh của chủ nhân.
- Là ai tự ý tham gia vào chuyện của Diệp gia?_ Co lạnh lùng lên tiếng hỏi, thanh âm tuy rất nhẹ nhưng toát lên hơi thở lạnh lủng của cô khiến bọn Ngũ Thiên toát mồ hôi.
- Xin lỗi chủ nhân._Đồng loạt năm cái đầu cúi thấp xuống cung kính nhận lỗi. Họ không dám ngẩng đầu khi chưa có lệnh của cô.
Nữa tiếng sau:
- Được rồi, chủ bị về thành phố A._ Nhận được lệnh của cô, họ mới thở nhẹ ra.
- Vâng thưa chủ nhân.
Đoàn xe cao cấp rời khỏi căn biệt thự ở giữa đảo tiến vào trung tâm của thàng phố A, thành phố phồn thịnh.Ngồi công vụ lớn và sang trọng, Diệp Song Song nghĩ cô sẽ không muốn về lại cái thành phố đã cướp mất đi hạnh phúc của cô và cả ba mẹ người mà yêu thương cô nhất, nó cũng khiến cô trở thành một con người hoàn toàn khác.