Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 46




Thật lòng Thất Dạ không muốn đi theo Gia Mậu tiến vào cái cửa hàng cao cấp tráng lệ đó.

Bởi vì, khi Gia Mậu ra ngoài, bên cạnh có mấy vệ sĩ che chở, mà bản thân anh quần áo ngăn nắp, bộ dạng đại khí nghiêm nghị, làm người ta sợ hãi. Dòng người đi lại quanh mình, dù là nam hay là nữ, cũng đều bị bộ dáng ngọc thụ lâm phong của anh làm say mê linh hồn bé nhỏ, rối rít nhường đường. Cố tình, cô đi theo phía sau anh, chỉ đi một đôi dép, áo giống như áo ngủ, thêm đầu tóc rối loạn, bộ dáng quỷ này, quả thật ngay cả nữ bộc của anh cũng không giống...

Bốn phía, không ít người hướng cô chỉ trỏ, thấp giọng cười nhạo, nhỏ giọng chê cười, mặt tràn đầy giễu cợt...

Người đàn ông xấu xa, cố ý để cho cô trước mặt nhiều người khó chịu đúng không? Cô liền cố tình không để anh nguyện ý.

Khóe môi Thất Dạ hơi nhếch, nắm lên quả đấm, hai chân thon dài cấp tốc bước lên phía trước bước qua, hai cánh tay mảnh khảnh dọc theo khuỷu tay Gia Mậu vòng qua, giọng nói hướng về phía anh nhỏ nhẹ mềm mại uyển chuyển: “Thượng tướng đại nhân, tôi đỡ anh.”

Cô kề cận anh, cô mất thể diện, để cho anh ta cùng mất thể diện luôn.

“Đỡ tôi?”

Hai chữ ngắn ngủi từ môi mỏng bật ra, con ngươi hẹp dài của Gia Mậu khẽ híp một cái, giống như đường vòng cung nghiêng lên, khóe mắt đuôi mày, phong thái yểu điệu.

Thất Dạ không vội vã gật đầu, môi anh đào thoáng cười nhẹ nhàng nhếch lên, mùi vị khiêu khích, như ẩn như hiện. Chỉ là, lời nói trong miệng cô nói ra, cũng là đón ý nói hùa với anh: “Đây là việc ta phải làm khi làm nữ đầy tớ của thượng tướng đại nhân.”

Quả nhiên là người phụ nữ anh nhìn trúng, thời khắc cũng duy trì trạng thái khôn vặt này, đem sức lực nhỏ không chịu thua phát huy đến vô cùng tinh tế, đến nỗi, để cho anh bất giác không thú vị.

Mặt mày Gia Mậu lạnh nhạt giương lên, lại một lần nữa mị hoặc, che đi quang ảnh lóe lên. Môi mỏng của anh khẽ nhúc nhích, giọng nói tràn đầy sự dụ hoặc, không nóng không lạnh hỏi: “Cô, thật nghe lời như vậy?”

“Ừ.” Thất Dạ gật đầu, tự nhiên thanh thản.

“Như vậy...” Gia Mậu cười, con mắt hẹp dài kia, trào ra ám quang hài hước, như trăng rằm dưới nước, vô cùng không rõ: “Đem quần áo trên người cởi ra thì như thế nào?”

Như chém gọt một loại hành, mười ngón tay cứng đờ, Thất Dạ nhanh chóng thu hồi hai cánh tay bán ở tay của anh, đôi mắt đẹp ngưng tụ, lạnh lùng nói: “Nhàm chán.”

“Không khỏi tán gẫu.” Đôi tay Gia Mâu bắt bỏ ra sau lưng, bước chân ngừng lại, nhìn ánh mắt cô, ý vị sâu xa lưu chuyển ra ngoài: “Tôi thật muốn xem hình dáng con người trần truồng của cô.”

“Bỉ ổi, anh đi chết đi.” Má Thất Dạ đỏ lên, hàm răng cắn chặt, vung tay áo một cái liền dẫn đầu đi vào cửa hàng.

Người binh sĩ đi theo bên người bọn họ bởi vì cô gái chống lại chửi rủa mà hai mắt nhìn nhau, mà những người đi đường nhường đường một bên cho bọn hắn càng thêm bàn luận xôn xao, đều tò mò xem cô gái này là ai, lại dám vô lễ đối với vị thượng tướng đặc cấp duy nhất tinh cầu Chafee của bọn họ như thế.

Gia Mậu cũng không tức giận, gương mặt nho nhã thanh thản, tác phong nhanh nhẹn. Mắt thấy bóng lưng mềm mại xinh xắn lanh lợi của cô gái, môi mỏng nhếch lên, chân dài bước nhanh tới, theo cô đi vào.

Đứng ở cửa hàng, hai nhân viên bán hàng thấy Thất Dạ theo Gia Mậu tiến đến, không dám chậm trễ, rối rít cung kính cúi đầu chào đón. Cũng lúc đó, có một nữ tử cấp tốc theo bên hông ra ngoài, hướng về phía Gia Mậu khom người xuống, nói: “Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, ngài đã tới. Xin đi bên này.”

Theo cô ta dẫn đường, bọn họ dọc theo một hành lang đi tiếp. Sàn nhà lát đá cẩm thạch trơn bóng, cảnh vật bên trong di động, làm nổi bật vẻ cao quý hoa lệ tương xứng. Mà cuối cùng, bọn họ đi vào một cánh cửa gỗ lim, tiến vào một gian phòng nghỉ ngơi to như vậy.

Mắt thấy cảnh tượng bên trong phòng, mi tâm Thất Dạ nhảy dựng, mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.