Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 176




"Không cần ——"

Một tiếng hét bén nhọn vang lên, từ trong miệng người nào đó phun ra. Sau đó, một bóng dáng liền ngăn cản trước mặt của Gia Mậu.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về người nọ.

Phải biết, người mà Gia Mậu mới vừa bán đứng chính là anh ta, tại sao cho tới bây giờ, thời điểm Gia Mậu gặp nguy hiểm, thế nhưng anh ta lại muốn che trước người Gia Mậu đây?

Đầu lông mày Thất Dạ nhăn lại, không hiểu nhìn người đàn ông: "Anh điên rồi sao? Mới vừa rồi anh còn ở bên kia trách mắng anh ta bán đứng anh, bây giờ cư nhiên ngăn ở trước mặt anh ta? Anh muốn tự mình động thủ giải quyết anh ta à?"

"Tôi không cho phép cô giết anh ta!" Mày rậm của Phí Nhĩ Lạc nhướng lên, lạnh lùng mở miệng: "Bỏ súng xuống."

"Đừng tưởng rằng anh là hoàng tử là có thể uy hiếp tôi, tôi cho anh biết, tôi - Nam Thất Dạ cũng không phải là Tạp Lạc Nhi• Hi Nhĩ, tôi không có dễ khi dễ như vậy đâu!" Thất Dạ hất đầu, lạnh lùng mở miệng: "Anh lập tức tránh ra cho tôi, nếu không tôi bắt anh trêu đùa trước!"

"Tôi sẽ không tránh ra!" Con ngươi Phí Nhĩ Lạc chậm chạp nhíu lại, ngạo nghễ nhìn Thất Dạ, lạnh lùng nói: "Nếu cô đối phó với anh ta, tôi bảo đảm sẽ làm cho cô hài cốt cũng không còn!"

Thất Dạ rất có khí phách, nhưng nói đến tính mạng, cô lại vô cùng quý trọng. Gia Mậu, tên khốn này quả quyết là cô phụ anh ta, nhưng vì anh ta mà dâng tặng tính mạng, thật sự là không đáng giá! Vì vậy, dưới ánh mắt lạnh lẽo soi mói của Phí Nhĩ Lạc, cô từ từ buông thõng cánh tay của mình xuống.

Phí Nhĩ Lạc liền nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cả người hình như cũng buông lỏng xuống. Không biết rằng, giờ khắc này ở một chỗ khác, Tát Khắc Tốn thấy thế, đôi mắt nâu u tối, sâu kín toát ra ánh sáng lạnh. Thân thể anh đã đứng lên, hướng bọn họ cất bước mà đến.

Mà đến lúc này, Gia Mậu mới vừa rồi bị Phí Nhĩ Lạc bảo hộ ở hậu phương, đột nhiên đưa tay đẩy người đàn ông ngăn trước mặt mình ra. Tròng mắt của anh u ám – lạnh lẽo, trong con ngươi tản ra ánh sáng tối tăm, nhìn chằm chằm Thất Dạ, nói: "Nam Thất Dạ, vừa rồi em đòi giết tôi?"

"Người mù cũng nhìn ra được." Thất Dạ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hừ lạnh một tiếng, nhìn gương mặt anh trồi lên tia sưng đỏ, khóe miệng cô nhếch lên, dưới đáy mắt, tràn đầy tư vị giễu cợt: "Một chiêu này thật tàn nhẫn, nhưng anh dạy cho tôi đấy."

"Em không tiếc?" Gia Mậu, môi mỏng khẽ cong, mắt thấy thân thể cao lớn của Tát Khắc Tốn tới gần, chợt đưa cánh tay dài ra, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem cô hướng vào trong lồng ngực của mình.

Tên khốn này, biết rõ mới vừa rồi cô muốn giết anh, lúc này lại còn không kiêng nể gì cứ như thế mà đem cô ôm vào ngực. Mà mới vừa rồi anh còn mang theo ba chữ hài hước, đánh tới trái tim Thất Dạ, để cho cả người cô cũng không nhịn được mà run rẩy một phen. Khi cánh tay có lực của người đàn ông vòng chặt cô, chân mày cô nhẹ nhàng nhíu nhíu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn đối phương, trong mi mắt, mang theo ánh sáng không hiểu, giống như trách cứ người đàn ông, không hiểu anh muốn làm cái gì.

Chỉ là, khi cô hoàn hồn, lại nghiễm nhiên thấy trước mắt là một họng súng đang chỉ hướng khuôn mặt cô.

Dĩ nhiên, cô cũng không sợ hãi, ngược lại người đàn ông còn đỡ eo thon của cô, con mắt sắc có chút âm lãnh, cũng không để ý tới anh, chỉ quan tâm đến họng súng của đối phương chĩa vào mình.

"A Nhĩ Bá Đặc, giao cô ấy cho tôi!" Cổ tay Tát Khắc Tốn run lẩy bẩy, nhả ra mấy chữ, ngay sau đó cũng đung đưa.

"Điện hạ nghĩ tôi sẽ cho đáp án gì?" Gia Mậu cười nhạt, trong mi mắt, ẩn chứa ánh sáng tối tăm, con người trong trẻo, sâu kín nhìn chằm chằm súng trên tay Tát Khắc Tốn, khóe miệng thoáng cười, giống như mỉa mai, giống như chế giễu.

Tát Khắc Tốn nhướng mày, đầu ngón tay hướng cò súng.

Phí Nhĩ Lạc lần nữa đi về phía trước ngăn cản trước mặt Gia Mậu.

"Rốt cuộc các người đang làm gì?" Lúc này, Mạn Ny Ti đứng dậy, khó hiểu nhìn bọn họ: "Chúng ta, cái gia đình này ở đây đấu đấu tranh tranh, chơi rất vui sao?"

"Cái vấn đề này, không phải nên hỏi một chút mẫu hậu đại nhân của cô thì càng thêm thích hợp hơn sao?" Tát Khắc Tốn chợt cười lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Phí Nhĩ Lạc, mặc dù tay cầm súng còn không đặt xuống, nhưng đầu ngón tay hướng cò súng cũng đã buông lỏng. Anh không quay đầu lại nhìn Mạn Ny Ti, con người u tối, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phí Nhĩ Lạc.

Đương nhiên, Phí Nhĩ Lạc cũng không sợ hãi chút nào, lạnh lùng nhìn anh ta.

Trong lúc đó, hai người đầy mùi thuốc súng nồng nặc, làm cả không gian lớn của đại điện lâm vào trạng thái căng cứng.

Mạn Ny Ti vung tay áo, ba chân bốn cẳng đi thật nhanh tới trước mặt Tát Khắc Tốn, dùng sức nắm quần áo anh, cắn răng nói: "Tát Khắc Tốn Vương huynh, mặc dù chúng ta không phải cùng một mẫu hậu sinh ra, nhưng cũng là huynh muội, nhưng mẫu hậu em đã làm gì sai với anh vậy? Tại sao anh lại nói những lời đả thương người?"

"Mạn Ny Ti Vương muội, tôi cho rằng, loại chuyện như thế này, em vẫn nên ngoan ngoãn đi hỏi mẫu hậu tôn quý của mình đi." Tát Khắc Tốn cười lạnh, chợt đem súng trong tay thu hồi lại, đôi tay dọc theo vị trí trước ngực một vòng, nghiêng mặt sang bên nhìn An Đức Liệt Vương không biến sắc nhìn bọn họ, thở dài, giọng điệu không có mùi vị gì cả, nói: "Hoặc là, hỏi phụ vương, xem ông ấy có đồng ý trả lời em không."

"Tát Khắc Tốn Vương huynh, anh nói gì?" Mạn Ny Ti nắm chặt quả đấm, nhìn Tát Khắc Tốn mặc kệ cô, trở về chỗ ngồi đầu kia ngồi xuống, xoay người nhìn về phía An Đức Liệt Vương: "Phụ vương, hôm nay Tát Khắc Tốn Vương huynh và Phí Nhĩ Lạc Vương huynh ở tại trước mặt người vô lễ như thế, móc súng muốn đánh muốn giết, tại sao người lại dung túng bọn họ?"

An Đức Liệt Vương nghe vậy, con ngươi nhẹ nhàng co rút, ôn hoà nói: "Mạn Ny Ti, hôm nay ở trong đại điện này, người thắng, ngày mai chính là tân vương của hoàng tộc Lạp Ma."

"Cái gì?" Mạn Ny Ti cả kinh, cả khuôn mặt biến sắc: "Vì sao, người chỉ truyền mấy người vào? Mẫu hậu và Mã Tu, Thượng tướng Trát Tạp Tây, Thượng tướng Ngõa La Luân, Trung tướng Bác Đốn cũng có thể tham dự ở trong này mới phải!"

Hoàng tộc Lạp Ma, vương vị người nối nghiệp là tuyển chọn, đều bởi vì Ngũ Đại Gia Tộc và Vương thất, cùng nhau bỏ phiếu lựa chọn. Trên tay mỗi người bọn họ đều có một phiếu, chỉ có thể lựa chọn một người. Đến lúc bỏ phiếu cuối cùng xong, phải xem ai có số phiếu cao nhất thì sẽ trở thành vua. Dĩ nhiên, nếu không trúng cử sẽ bất mãn, có khả năng sẽ điều binh tạo phản. Nhưng nếu như mấy đại gia tộc có thế lực ủng hộ một người trong đó, sự việc đương nhiên sẽ bình ổn. Chuyện này từ trước đến nay đã thành truyền thống, đến đời của bon họ đã được một thế hệ, cư nhiên lại có thể mặc cho Tát Khắc Tốn và Phí Nhĩ Lạc, hai người ở chỗ này ẩu tả không quản sao? Như vậy việc tuyển chọn người thừa kế vương vị, thật thích hợp sao?

"Vốn ta không muốn cho bọn họ tham gia, nhưng mà chiếu theo tình hình trước mắt, bọn họ có tham gia hay không, đã không có gì phải trì hoãn rồi." Ánh mắt An Đức Liệt Vương theo mặt mũi Tát Khắc Tốn liếc qua: "Con trai, con tính thế nào?"

"Phụ vương nói đùa rồi, vấn đề này, phụ vương nên hỏi Vương đệ và Vương muội mới đúng." Tát Khắc Tốn bưng lên một ly rượu vang nhẹ nhàng nhấp, thanh âm ôn hòa, biểu hiện trạng thái quả thật có thể nói là hoàn mỹ.

Thường ngày anh không ngạo mạn như vậy, hôm nay, thái độ này, như anh đã trở thành tân vương vậy!

Trong lòng Mạn Ny Ti có chút phẫn hận, ảo não vì mình hôm nay nghe xong Phí Nhĩ Lạc khiêu khích đi tính kế với Mã Tu • Tát Khắc Tư mà hối hận không dứt.

"Phí Nhĩ Lạc, con nói một chút, năm đó đối với chuyện của tiểu thư Cách Lợi và tiểu thư Hi Nhĩ, đến cùng là xảy ra chuyện gì." Gương mặt An Đức Liệt Vương trấn định thong dong, nhàn nhạt liếc Phí Nhĩ Lạc một cái: "Vì sao con phải làm loại chuyện đó?" Đêm tối tăm.

"Phụ vương cư nhiên cũng tin tưởng chuyện này là do con làm sao?" Con ngươi Phí Nhĩ Lạc nhíu lại, khóe miệng quét xuống nụ cười chua sót: "Không phải là con làm."

"À?" An Đức Liệt Vương nói một âm tiết, chợt nghe thì hình như là thanh âm hỏi thăm, nhưng trên thực tế là thưởng thức, lại càng giống như mùi vị chất vấn.

Đốt ngón tay Phí Nhĩ Lạc vừa gập, lòng bàn tay nắm thành nắm đấm, nghiêng người sang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tát Khắc Tốn, nói: "Có phải anh hãm hại tôi không?"

Lòng bàn tay Tát Khắc Tốn mở ra, trong tay đang cầm ly rượu đỏ bởi vì động tác tay của anh mà khẽ lắc lư. Rượu vang như máu, dưới ánh sáng thật chói mắt, làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú đầy sương mù, xem ra có chút giận dữ. Nhưng, lời nói của anh, tương đối mềm mỏng – êm ái, nói: "Vương đệ, sao cậu có thể ngậm máu phun người đây? Loại chuyện như vậy, phụ vương nghe được sẽ không vui đâu."

"Tát Khắc Tốn!" Rõ ràng Phí Nhĩ Lạc đã bắt đầu có chút kích động, bước chân của anh hướng đối phương nhanh chóng đi tới, nói: "Tôi căn bản không cời đi giết tiểu thư Cách Lợi và tiểu thư Hi Nhĩ, là anh làm, anh hãm hại tôi."

"Phí Nhĩ Lạc, không có thì không thừa nhận." Tát Khắc Tốn đột nhiên đặt ly rượu xuống, thân thể cao lớn đứng lên, nhìn thẳng Phí Nhĩ Lạc, bình tĩnh mở miệng: "Năm đó Ngõa La Luân và A Nhĩ Bá Đặc cũng thích mấy cô gái, nhưng cậu vì để cho bọn họ chuyên tâm mà không bỏ lỡ chính sự, nên đã xử lý mấy cô gái đó. Lúc đó cậu còn làm gọn gàng linh hoạt, nhưng đáng tiếc, A Nhĩ Bá Đặc và Ngõa La Luân là người như thế nào, cậu đã làm ra loại chuyện đó, há lại sẽ tha cho cậu che dấu chứ?"

"Anh. . . . ." Con mắt sắc của Phí Nhĩ Lạc tối sầm lại, nắm chặt quả đấm, cơ hồ muốn hướng trên mặt Tát Khắc Tốn.

"Thừa nhận đi!" Tát Khắc Tốn đưa tay lấy cái ly trên mặt bàn.

Phí Nhĩ Lạc lại chợt đưa tay, hướng vị trí khuỷu tay của anh hung hăng đụng xuống.

Không biết là Tát Khắc Tốn không giữ vững lý kia hay là anh vô ý, nhưng thấy cái ly từ giữa ngón tay anh trôi đi, "Choang" một tiếng liền rơi trên mặt đất. Tiếng thủy tinh vỡ thanh thúy, trong nháy mắt bên trong phòng là một mảnh yên lặng, có thể nghe thấy hô hấp của nhau.

Chỉ là, rất nhanh liền có người nhẹ nhàng bật cười: "Cậu thẹn quá hóa giận?"

"Anh mới thẹn quá hóa giận." Nghe lời nói của Tát Khắc Tốn, bàn tay Phí Nhĩ Lạc túm cổ áo của anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh muốn ly gián chúng tôi, Tát Khắc Tốn, anh thật hèn hạ!"

"Sao Vương huynh đều không gọi tôi một tiếng? Vương đệ thân ái?" Tát Khắc Tốn lại đột nhiên một nắm cánh tay Phí Nhĩ Lạc, đem cả thân thể anh xoay tới mặt bàn.