Trong lòng Lục Dạ Phong luôn có bóng dáng của bé con chính vì thế mà ngày từ lúc bé con rời khỏi anh, thì Lục Dạ Phong như cảm thấy mọi thứ sụp đỗ.
Từ khi ấy anh như ác ma trở về từ địa ngục, anh lạnh lùng và độc ác hơn.
Nhiều năm sau, khi đã trở thành người đứng đầu Lục gia, một tay che trời, mọi lời nói đều tùy ý có thể làm thay đổi vận mệnh của cả gia tộc, anh lại gặp lại cô một lần nữa.
Cưng chiều, mang cô nâng niu trong lòng bàn tay. Anh ôm cô vào lòng nói rằng:"Mẫn Mẫn, anh sẽ không để em rời khỏi anh thêm một lần nào nữa."
Một câu chuyện sủng đến sâu răng của một tổng tài mặt lạnh và một tiểu bạch thỏ dễ thương nhưng chưa bao giờ dễ dụ.